Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đồng Môn Tương Kiến

Tiểu thuyết gốc · 3000 chữ

Đinh Xuân Thu còn đang mỉm cười khoái chí bởi vì sắp trừ khử được một đối thủ lợi hại thì đột nhiên lại nghe vèo một tiếng, thiết trượng trong tay Đoàn Diên Khánh lập tức rớt xuống đất, y cũng nhanh chóng thanh tỉnh trở lại. Trong thời khắc nguy cấp, Vô Cực Tử đã đánh ra Nhất Dương Chỉ để cảnh tỉnh Đoàn Diên Khánh, dù sao đối phương cũng là một cao thủ võ lâm, cứ biệt khuất chết đi như vậy thì thật là đáng tiếc.

Đoàn Diên Khánh sau khi trấn tĩnh lại thì cũng biết rằng bản thân sống sót là nhờ có Vô Cực Tử xuất thủ cứu viện, trong lòng không khỏi nảy sinh một chút thiện cảm. Đoàn Diên Khánh cũng không còn mặt mũi ở lại nơi này, lập tức dẫn theo ba tên ác nhân phi thân rời đi.

Tô Tinh Hà khẽ thở dài một hơi, ngữ khí có chút bất đắc dĩ nói:

- Thế cờ Trân Lung là do tiên sư của lão phu bày ra, lão nhân gia đã mất hơn ba năm tâm huyết mới sáng tạo ra thế cờ này. Lão phu khổ công nghiên cứu trong ba mươi năm vẫn chưa có tiến triển gì, nếu có người thành công phá giải thế cờ Trân Lung, hoàn thành tâm nguyện cho tiên sư thì lão nhân gia ở dưới suối vàng cũng sẽ mỉm cười khoan khoái.

Vô Cực Tử nhìn chằm chằm vào bàn cờ vây, trong lòng thầm nghĩ: "Ta đã nhìn thấy thế cờ này ở trong Vô Lượng Ngọc Động, chẳng lẽ vị Lung Á Lão Nhân này lại có liên quan gì đến nhị sư huynh và tam sư tỷ? Lát nữa nhất định phải hỏi cho rõ mới được!"

Đinh Xuân Thu nhìn thấy con vịt đã nấu chín mà lại bay đi thì vô cùng khó chịu, A Tử cảm thấy tình hình không ổn thì rón rén ghé sát vào tai Vô Cực Tử, thì thầm nói:

- Sư phụ tu luyện một môn độc công cực kỳ lợi hại, tỷ phu không phải là đối thủ của lão đâu, chúng ta vẫn nên tránh đi thì hơn.

A Tử tuy đã ẩn nấp rất kỹ nhưng vẫn bị Đinh Xuân Thu phát hiện ra, chỉ thấy vẻ mặt y vừa đắc ý vừa ác độc, nghiêm giọng quát:

- A Tử, đã gặp được vi sư, còn không tới bái kiến?

A Tử ngoài mặt vẫn tỏ ra thản nhiên vô sự, nhưng trong lòng thì đã sợ đến xiêu hồn bạt vía, chỉ thấy nàng từ từ ló mặt ra, kính cẩn nói:

- Đệ tử bái kiến sư phụ!

Mấy tên đệ tử của Tinh Tú Phái cực kỳ khoái chí khi nhìn thấy người khác gặp tai họa, mỉa mai nói:

- Đại sư tỷ, lâu nay vẫn mạnh khỏe chứ?

Đinh Xuân Thu khẽ đưa tay về phía A Tử, gằn giọng quát:

- Hay lắm, hay lắm! Mau lấy ra đây!

A Tử mặt mày tái mét cắt không ra máu, sợ hãi nói:

- Đệ tử... đệ tử không có mang theo bên mình.

Đinh Xuân Thu đang định nói gì thì đã bị Vô Cực Tử cắt ngang, chỉ thấy hắn nhìn chằm chằm vào mình, lạnh lùng hỏi:

- Ngươi chính là Tinh Tú Lão Quái Đinh Xuân Thu?

Đinh Xuân Thu khẽ hừ một tiếng, thản nhiên nói:

- Chính là lão phu! Có chuyện gì không?

Vô Cực Tử khẽ nhíu mày, kích động nói:

- Tốt lắm, tốt lắm! Tiếp chiêu đi!

Vô Cực Tử lập tức vận nội lực đánh ra Nhất Dương Chỉ về phía Đinh Xuân Thu, y cũng không dám khinh thường, vội vàng thi triển Hóa Công Đại Pháp để phản công. Chỉ thấy một đạo chưởng lực thâm độc kèm theo một cỗ khí tức hôi tanh lập tức ăn mòn chỉ lực của Vô Cực Tử, hiển nhiên bên trong ẩn chứa kịch độc ghê gớm.

Nhân sĩ võ lâm ai nấy đều khiếp sợ một thân độc công của Đinh Xuân Thu nên cũng không dám đối chiến với y, thế nhưng độc dược dù có lợi hại đến đâu cũng không xi nhê gì đối với Vô Cực Tử. Chỉ thấy Vô Cực Tử nhanh chóng vận nội công đánh ra Hàng Long Thập Bát Chưởng uy lực cường đại, chưởng lực chí dương chí cương trực tiếp đánh văng Đinh Xuân Thu ra xa, khiến cho y thổ huyết không ngừng.

Đinh Xuân Thu đang định xoay người bỏ chạy thì chợt nghĩ rằng Vô Cực Tử có lẽ đã trúng phải kịch độc của mình, chỉ cần cắn răng chịu đựng một chút thì thắng lợi đã ở trong tầm tay rồi. Nghĩ là làm, Đinh Xuân Thu khẽ vươn tay đánh ra độc chưởng về phía Vô Cực Tử rồi nhanh nhẹn né tránh đòn công kích của hắn, chưởng lực đánh ra mười phần thì có đến sáu phần là hư chiêu, thủ pháp vô cùng uyển chuyển, thuần thục.

Vô Cực Tử cũng không tiếp tục dây dưa nữa, lập tức vận nội lực đánh ra Bạch Hồng Chưởng, chưởng lực biến ảo khôn lường trực tiếp đánh trúng sau lưng Đinh Xuân Thu. Đinh Xuân Thu nghi ngờ có người đánh lén sau lưng nên lập tức quay đầu lại nhìn nhưng lại không thấy ai cả, y biết rằng mình đã mắc mưu bèn vội vàng quay người lại, thế nhưng đã chậm một bước, bản thân đã bị Hàn Tụ Phất Huyệt điểm trúng huyệt đạo, thân thể giống như bị đóng băng tại chỗ, không thể cử động được.

Đinh Xuân Thu vô cùng sửng sốt, ngạc nhiên hỏi:

- Bạch Hồng Chưởng? Hàn Tụ Phất Huyệt? Ngươi rốt cuộc là ai?

Vô Cực Tử cũng không trả lời mà khẽ vươn tay túm lấy cổ áo của Đinh Xuân Thu rồi nhấc bổng y lên, gằn giọng hỏi:

- Vô Nhai Tử đang ở đâu?

Đinh Xuân Thu dường như hiểu ra gì đó, cười khẩy nói:

- Thì ra ngươi chính là truyền nhân của sư nương, như vậy thì lão phu bại cũng không oan.

Vô Cực Tử cũng không nhiều lời, trực tiếp đánh ra Sinh Tử Phù vào người Đinh Xuân Thu, nghiêm mặt quát:

- Vô Nhai Tử đang ở đâu? Nói mau!

Đinh Xuân Thu cảm thấy thân thể ngứa ngáy không chịu nổi thì vô cùng hoảng hốt, lắp bắp nói:

- Đây... đây chính là Sinh Tử Phù? Ngươi... ngươi...

Đinh Xuân Thu cũng biết hôm nay bản thân khó lòng thoát nạn nên cũng không cầu xin tha mạng, ngữ khí có chút điên cuồng nói:

- Lão tặc kia đã bị chính tay ta giết chết rồi!

Đúng lúc này, Tô Tinh Hà đột nhiên đi đến trước mặt Vô Cực Tử, kinh ngạc hỏi:

- Tại sao công tử lại biết được võ công của bản phái? Chẳng lẽ...

Đinh Xuân Thu bật cười ha hả, đắc ý nói:

- Đại sư huynh, nhiều lời cũng vô ích, dù sao lão tặc kia cũng chết rồi, ha ha!

Vô Cực Tử không để ý đến Đinh Xuân Thu nữa mà quay sang nhìn Tô Tinh Hà, nghi vấn hỏi:

- Lão tiên sinh... chính là đệ tử của nhị sư huynh?

Không ngờ rằng Tô Tinh Hà lại chính là đại đệ tử của Vô Nhai Tử, nếu sớm biết được điều này thì Vô Cực Tử cần gì phải vất vả ngược xuôi để tìm kiếm tung tích của Vô Nhai Tử làm gì. Thế nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu không phải như vậy thì Vô Cực Tử làm sao có thể gặp được những vị hồng nhan tri kỷ khắc cốt ghi tâm như bây giờ. Nghĩ đến đây, trong đầu Vô Cực Tử bỗng nhiên hiện lên hình bóng của Mộc Uyển Thanh, cũng không biết hiện tại nàng thế nào rồi...

Tô Tinh Hà không khỏi có chút sửng sốt, bối rối nói:

- Nhị sư huynh? Chuyện này... chuyện này...

Vô Cực Tử khẽ thở dài một hơi, thong thả nói:

- Ta không cần thiết phải lừa gạt ngươi làm gì. Chỉ tiếc là nhị sư huynh đã...

Vô Cực Tử lập tức quẳng Đinh Xuân Thu xuống đất, khinh bỉ nói:

- Ta giao hắn lại cho ngươi tùy ý xử trí, muốn chém muốn giết thì tùy.

Đinh Xuân Thu lúc này đã bị Sinh Tử Phù hành hạ đến chết đi sống lại, chỉ thấy y vừa cào cấu khắp người vừa kêu gào thảm thiết, đâu còn dáng vẻ tiên phong đạo cốt lúc trước nữa. Đám đệ tử của Tinh Tú Phái thấy vậy thì không những không thương xót mà lại vô cùng hả hê, bình thường Đinh Xuân Thu vẫn luôn đối xử với bọn họ chẳng khác gì heo chó, luôn phải sống trong cảnh nơm nớp lo sợ nên hiện tại cũng chẳng tha thiết gì với y, thế nhưng bọn họ cũng sợ rằng lửa giận của Vô Cực Tử sẽ lan đến mình nên ai nấy đều dùng hết sức bình sinh để bỏ chạy, cảnh tượng không khỏi có chút dở khóc dở cười.

Mọi người xung quanh nhìn thấy Vô Cực Tử còn trẻ tuổi như vậy mà chỉ trong nháy mắt đã đánh bại một tay giang hồ lão luyện như Đinh Xuân Thu thì ai nấy đều vô cùng chấn kinh, có người thì hết sức bái phục, có người lại ghen tỵ vô cùng, biểu cảm vô cùng đặc sắc. Cưu Ma Trí cảm thấy tình hình không ổn thì cũng lập tức xoay người rời đi.

Vô Cực Tử đang định đuổi theo Cưu Ma Trí thì đã bị Tô Tinh Hà giữ lại, ngập ngừng nói:

- Tiểu... tiểu sư thúc, thực ra sư phụ vẫn chưa tạ thế, lão nhân gia từ đó đến nay vẫn luôn ẩn cư ở đây.

Đinh Xuân Thu vô cùng hoảng hốt, ngữ khí có chút không thể tin nổi nói:

- Không... không thể nào, lão tặc kia đã bị chính tay ta đánh rớt xuống vực rồi! Tô Tinh Hà, ngươi đừng có giả thần giả quỷ!

Vô Cực Tử cũng không để ý đến Đinh Xuân Thu đang điên cuồng mắng nhiếc mà lập tức đi theo Tô Tinh Hà đến trước một gian nhà gỗ. Căn nhà này được xây dựng dựa lưng vào vách đá, ba mặt đều bị ván gỗ vây quanh không có cửa nẻo gì hết, thoạt nhìn giống như một gian mật thất tối tăm vậy. Vô Cực Tử cũng không khách khí, trực tiếp vung tay đánh ra một chưởng vào ván gỗ rồi nhanh chóng bước vào, bên trong là một căn phòng trống rỗng, không có đồ đạc gì.

Đúng lúc này, bên tai Vô Cực Tử đột nhiên có giọng nói già nua vang lên:

- Ta bày ra thế cờ Trân Lung đã ba mươi năm, hôm nay rốt cuộc cũng có người phá giải.

Vô Cực Tử nhìn thấy một người đang ngồi lơ lửng trên không thì vô cùng chấn kinh, đến khi định thần nhìn kỹ thì mới thấy một ông lão bị treo lên xà nhà bằng một sợi dây màu đen, bởi vách ván phía sau cũng có màu đen nên nếu chỉ nhìn thoáng qua thì không thấy sợi dây. Người này mặt đẹp như ngọc, da dẻ mịn màng không có nếp nhăn, tuy đã tuổi già sức yếu nhưng vẻ mặt vẫn phong độ nhàn nhã, không phải ai khác mà chính là Vô Nhai Tử, chưởng môn đương nhiệm của Tiêu Dao Phái, đồng thời cũng chính là nhị sư huynh của Vô Cực Tử.

Vô Cực Tử khẽ thở dài một hơi, trầm ngâm nói:

- Thừa thiên địa chi chánh, ngự lục khí chi biện, dĩ du vu vô cùng, vi tiêu dao tự tại…

Vô Nhai Tử không khỏi có chút ngạc nhiên, thắc mắc hỏi:

- Tiểu hữu đã phá giải thế cờ của ta thì tài trí nhất định không tầm thường, chẳng hay cao danh quý tánh là gì, môn hạ của cao nhân phương nào?

Vô Cực Tử khẽ cúi người hành lễ với Vô Nhai Tử, cung kính nói:

- Tiểu đệ Vô Cực Tử, bái kiến nhị sư huynh!

Vô Nhai Tử nghi hoặc nhìn Vô Cực Tử, cất giọng hỏi:

- Ngươi... ngươi là?

Vô Cực Tử nhanh chóng lấy ra một phong thư bí mật rồi đưa đến trong tay Vô Nhai Tử, bình tĩnh nói:

- Đây chính là tín vật của sư phụ, nhị sư huynh xem xong thì ắt sẽ hiểu ra thôi.

Vô Nhai Tử từ từ mở phong thư ra, nhìn thấy bút tích quen thuộc của Tiêu Dao Tử thì đôi tay cầm lấy phong thư cũng vô thức siết chặt lại, run run hỏi:

- Lão nhân gia vẫn còn khỏe chứ?

Vô Cực Tử khẽ gật đầu, mỉm cười nói:

- Sư phụ vẫn khỏe mạnh bình thường, người cũng thường xuyên nhắc đến các vị sư huynh, sư tỷ.

Vô Nhai Tử khẽ mỉm cười, vui mừng nói:

- Còn khỏe là tốt, còn khỏe là tốt!

Vô Cực Tử còn đang định nói gì thì đã nghe Vô Nhai Tử ảo não nói:

- Lão phu không may trúng phải độc thủ của tên nghịch đồ Đinh Xuân Thu, suýt nữa thì mất mạng dưới tay hắn, cũng may đại đệ tử Tô Tinh Hà giả câm giả điếc, giấu giếm được tai mắt của nghịch đồ, nên lão phu mới có thể sống thêm được ba mươi năm nay. Tư chất của Tô Tinh Hà cũng không tệ, chỉ tiếc rằng ta dẫn dắt nhầm đường, hắn chỉ say mê cầm kỳ thi họa chứ nhất quyết không chịu tu luyện võ công thượng thừa của bản môn. Ba mươi năm nay, ta chỉ mong mỏi tìm được đệ tử hợp ý để truyền thụ võ công cả đời rồi bảo hắn đi giết Đinh Xuân Thu, thế nhưng đến giờ vẫn chưa gặp được cơ duyên.

Vô Nhai Tử ngừng lại một chút rồi trầm giọng nói:

- Lão phu tự biết mạng mình sắp tận, trên người cũng chỉ có một thân nội lực khổ luyện bảy mươi năm, hiện tại ta sẽ truyền lại toàn bộ nội lực cho đệ, hy vọng đệ sẽ thay ta thanh lý môn hộ, giết chết Đinh Xuân Thu.

Đối với Vô Nhai Tử mà nói, bây giờ sống sót mới là một loại giày vò, đường đường là một vị cao thủ đạt đến cảnh giới Trúc Cơ Hậu Kỳ mà phải luân lạc tới tình trạng bị đội nón xanh lên đầu, lại bị đệ tử thân truyền đánh trọng thương, kinh mạch toàn thân đứt đoạn trở thành phế nhân, quả thực là sống không bằng chết. Có lẽ đối với Vô Nhai Tử lúc này, yên bình chết đi cũng là một loại giải thoát.

Vô Cực Tử khẽ lắc đầu, ngữ khí có chút phức tạp nói:

- Nhị sư huynh đến lúc nói lời trăn trối cũng chỉ nghĩ đến mối thù với Đinh Xuân Thu, lại không hề đề cập gì đến hai vị sư tỷ, hai người bọn họ bởi vì huynh mà không ngừng tranh đấu với nhau, cứ như vậy mà hủy cả đời, huynh có biết không? Còn có Lý Thanh La, mặc dù bị tàn nhẫn bỏ rơi nhưng bà ấy lúc nào cũng tưởng nhớ đến phụ thân của mình, huynh có biết không? Huynh cứ như vậy mà nhàn nhã ra đi, còn bọn họ thì biết phải làm sao đây?

Vô Nhai Tử sắc mặt lúc xanh lúc đó, áy náy nói:

- Chuyện này, ta... ta...

Vô Cực Tử khẽ thở dài một hơi, cao giọng nói:

- Tiểu đệ đã chế trụ được Đinh Xuân Thu, sau đó đã giao cho Tô Tinh Hà tùy ý xử trí rồi. Còn lại thương thế trên người huynh mà nói, tuy có phần phức tạp nhưng cũng không phải là không thể chữa trị được, tiểu đệ cũng chỉ có thể trợ giúp huynh chuyện này, còn lại những vấn đề khác thì huynh phải tự mình xử lý thôi.

Vô Nhai Tử không khỏi có chút ngạc nhiên, phải biết thương thế của y đã ăn sâu vào xương tủy, khó có thể chữa trị được. Thế nhưng Vô Cực Tử sớm đã nghiên cứu thấu triệt Hoàng Đế Nội Kinh và Thần Nông Bản Thảo Kinh nên y thuật lúc này cũng đã đạt đến trình độ xuất thần nhập hóa, thương thế trên người Vô Nhai Tử tuy cực kỳ nghiêm trọng nhưng cũng không làm khó được hắn, chỉ thấy hắn lấy từ trong người ra một bộ kim châm cứu rồi nhanh chóng tiến hành trị liệu.

Mặt trời mọc rồi lại lặn, thời gian năm ngày cũng nhanh chóng qua đi. Quả thực nói thì luôn dễ hơn làm, lần này Vô Cực Tử có thể nói là đã dùng sức chín trâu hai hổ, phải vận dụng toàn bộ vốn liếng y thuật của mình thì mới có thể miễn miễn cưỡng cưỡng ổn định lại thương thế trên người Vô Nhai Tử.

Chỉ thấy xung quanh Vô Nhai Tử nhẹ nhàng tản ra khí thế bàng bạc, khí tức trên người cũng cấp tốc tăng lên, lần này y có thể nói là nhân họa đắc phúc, không những thành công giải quyết thương tật suốt bao nhiêu năm nay mà còn có thể bước chân vào hàng ngũ cao thủ cảnh giới Trúc Cơ Viên Mãn. Vô Cực Tử cũng nhờ vào lần trị liệu này mà thành công đả thông Dương Kiêu Mạch, tu vi nhất cử đột phá đến cảnh giới Trúc Cơ Hậu Kỳ.

Bạn đang đọc Vô Cực Huyền Thoại sáng tác bởi Wu-Ji
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Wu-Ji
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 8
Lượt đọc 44

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.