Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cường Thế Thoái Địch

Tiểu thuyết gốc · 3000 chữ

Vô Cực Tử đang chậm rãi rảo bước thì đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân dồn dập, có lẽ Tứ Đại Ác Nhân đã đuổi đến nơi. Vô Cực Tử đưa mắt nhìn ra, chỉ thấy ba người Phạm Hoa, Ba Thiên Thạch và Hoa Hách Cấn đang men theo con đường nhỏ bên bờ hồ, đi theo sau là ba người Cổ Đốc Thành, Phó Tư Quy và Chu Đan Thần, sáu người trông thấy Vô Cực Tử thì nhanh chóng hành lễ bái kiến.

Sau đó Chu Đan Thần vội vàng bước đến bên ngoài khu rừng trúc, lớn giọng hô lên:

- Chúa công, Tứ Đại Ác Nhân sắp đến đây rồi, chúng ta mau tránh đi thôi!

Đoàn Chính Thuần một tay dắt Nguyễn Tinh Trúc, một tay dắt A Tử từ trong gian nhà gỗ đi ra. Trên mặt Đoàn Chính Thuần và Nguyễn Tinh Trúc có ngấn nước mắt, còn A Tử thì cứ cười hì hì, mặt nhởn nhơ như không có chuyện gì xảy ra.

Đoàn Chính Thuần bước đến cạnh hai người Cổ Đốc Thành và Phó Tư Quy, nhìn thấy thương thế của cả hai đã dần bình phục thì trên mặt lộ vẻ vui mừng, thở phào nói:

- Mọi người thật là vất vả, may mà hai vị hiền đệ Cổ Phó không có gì đáng ngại, ta mới yên lòng.

Sáu người lập tức khom lưng hành lễ, thần thái cực kỳ cung kính nhìn về phía Vô Cực Tử, cảm kích nói:

- Lần này gặp được phò mã gia y thuật bất phàm, hai vị huynh đệ Cổ Phó mới có thể may mắn giữ được tính mạng, xin nhận một lạy của chúng thần.

Vô Cực Tử vội vàng bước đến đỡ sáu người đứng lên, cười khổ nói:

- Chỉ là một cái nhấc tay mà thôi, mọi người không cần đa lễ.

Chu Đan Thần nhanh chóng đi đến trước mặt Đoàn Chính Thuần, cung kính nói:

- Chúa công, hạ thần đã bố trí nghi trận trên cầu để ngăn trở Tứ Đại Ác Nhân, nhưng e rằng bọn hắn sẽ khám phá ra cơ quan ngay, xin chúa công lập tức khởi giá đi nơi khác thì hơn.

Đoàn Chính Thuần khẽ thở dài một hơi, cảm khái nói:

- Đoàn Gia chẳng may sinh ra một tên phản nghịch như thế, nếu đã gặp hắn nơi đây thì có muốn tránh cũng không tránh được, thôi thì cùng hắn sống mái một phen cho xong vậy.

Phạm Hoa lập tức lên tiếng ngăn cản, vội vàng nói:

- Chúa công, chuyện hôm nay không thể đem cái dũng của kẻ thất phu ra để đối phó được. Nếu chúa công có mệnh hệ gì, bọn hạ thần còn mặt mũi nào trở về Đại Lý khấu kiến hoàng thượng?

Đúng lúc này, từ đằng xa đột nhiên có tiếng rống dữ tợn truyền đến:

- Con rùa họ Đoàn kia, ngươi chạy không thoát đâu, mau ngoan ngoãn bó tay chịu trói. Không chừng lão gia nể mặt nhi tử của ngươi, sẽ tha mạng cho ngươi đó.

Tiếp theo lại có một giọng nói nữ tử truyền đến:

- Làm gì đến lượt Nhạc lão tam ngươi làm chủ? Chẳng lẽ lão đại còn không biết xử lý hay sao?

Sau đó lại có mổ giọng nói lạnh lẽo vang lên:

- Gã tiểu tử họ Đoàn nếu mà biết điều thì dù sao cũng tốt hơn là không biết điều.

Lời nói vừa dứt, từ con đường mòn bên bờ hồ đã có bốn người đi tới, không phải ai khác mà chính là Tứ Đại Ác Nhân. Người vừa cao vừa gầy đi tiên phong chính là lão tứ Vân Trung Hạc, người bên trái đầu bù tóc rối, áo quần cũn cỡn chính là lão tam Nam Hải Ngạc Thần, người đàn bà bên phải đang bồng một đứa trẻ con chính là lão nhị Diệp Nhị Nương, người ở giữa mặc áo bào xanh, hai tay chống hai cây trượng sắt nhỏ, mặt cứ trơ trơ như cương thi chính là lão đại Đoàn Diên Khánh.

Vân Trung Hạc nhìn thấy bốn người Vương Ngữ Yên, A Châu, A Bích và A Tử ai nấy đều dung nhan thanh tú, mỹ lệ tuyệt luân thì vô cùng hưng phấn, đang định buông lời đùa giỡn thì lại bất ngờ phát hiện sát ý nhàn nhạt của Vô Cực Tử. Vân Trung Hạc không khỏi giật mình kinh hãi, vội vàng xoay người toan bỏ chạy, thế nhưng đã bị Đoàn Diên Khánh đưa tay giữ chặt lại, toàn thân bất giác run rẩy.

Đoàn Chính Thuần nhìn chằm chằm vào Đoàn Diên Khánh, cười nhạt nói:

- Chuyện trong nhà của hoàng thất Đại Lý mà lại phải dắt nhau đến Đại Tống để giải quyết hay sao? Thật là nực cười!

Nguyên lai Đoàn Diên Khánh chính là thái tử của Thượng Đức Đế, hoàng đế tiền nhiệm của Đại Lý. Năm xưa Đại Lý phát sinh nội loạn, Thượng Đức Đế bị gian thần Dương Nghĩa Trinh giết chết, Đoàn Diên Khánh không biết đi đâu mất, ai cũng cho là y đã bị Dương Nghĩa Trinh hạ sát rồi. Sau đó, cháu gọi Thượng Đức Đế bằng bác là Đoàn Thọ Huy được các cao tăng của Thiên Long Tự và trung thần Cao Trí Thăng giúp đỡ nên tiêu diệt được Dương Nghĩa Trinh, lên kế vị lấy hiệu là Thượng Minh Đế, thế nhưng Thượng Minh Đế không thích làm vua nên chỉ ở ngôi một năm rồi quy y tam bảo ở Thiên Long Tự, nhường ngôi cho em họ là Đoàn Chính Minh tức Bảo Định Đế. Ngờ đâu sau bao nhiêu năm, Đoàn Diên Khánh đột nhiên xuất hiện đòi lại ngôi báu, thế nhưng y chính là người đứng đầu Tứ Đại Ác Nhân, để cho y cai trị Đại Lý thì chẳng mấy chốc mà giang sơn điên đảo, xã tắc nguy vong, vậy nên Đoàn Diên Khánh mới ôm hận trong lòng, nung nấu kế hoạch trả thù.

Diệp Nhị Nương khẽ ru cho đứa trẻ trong tay ngủ, sau đó châm chọc nói:

- Đoàn Chính Thuần, mỗi lần gặp ngươi là lại thấy mấy ả dung nhan diễm lệ cận kề, ngươi quả là diễm phúc không cạn.

Đoàn Chính Thuần nhếch mép cười nói:

- Diệp Nhị Nương, dung nhan của ngươi cũng diễm lệ lắm đấy chứ.

Nam Hải Ngạc Thần lấy Ngạc Chủy Tiễn ra xông thẳng về phía Đoàn Chính Thuần, cả giận nói:

- Con rùa kia sao hưởng phúc đã nhiều, thế mà có mỗi thằng con thì lại không chịu bái ta làm thầy, thật không biết đẻ con, để lão gia thiến ngươi cho xong.

Hoa Hách Cấn trông thấy Nam Hải Ngạc Thần lao đến thì lập tức vung cây xẻng thép ra đón đỡ thay cho Đoàn Chính Thuần. Ba Thiên Thạch cũng nhanh chóng giao chiến với Vân Trung Hạc, bốn người Chử Cổ Phó Chu thì đối phó với Diệp Nhị Nương, còn Phạm Hoa thì phối hợp với Đoàn Chính Thuần chia ra đánh vào hai bên tả hữu Đoàn Diên Khánh.

Đúng lúc này, Chử Vạn Lý lại đột nhiên la hét vang trời, sau đó lập tức xông thẳng vào Đoàn Diên Khánh, cho dù huynh đệ nỗ lực khuyên can thì y vẫn cứ vung cây đồng côn lên dùng hết sức quật ngang về phía địch thủ. Đoàn Diên Khánh cười lạnh một tiếng, cũng không né tránh, trực tiếp vung thiết trượng trong tay về phía Chử Vạn Lý, ai ngờ đâu y làm như không trông thấy cây trượng, đồng côn vẫn tiếp tục vụt ngang lưng, nhắm thẳng vào chỗ yếu hại của địch thủ, không màng đến sinh tử của bản thân, khiến cho Đoàn Diên Khánh phải không ngừng thoái lui.

Chử Vạn Lý bất kể sống chết của mình mà tấn công Đoàn Diên Khánh, nguyên nhân chủ yếu vẫn là do nỗi nhục bị A Tử trói vào trong lưới. Có câu "Quân tử trả thù, mười năm chưa muộn", thế nhưng Chử Vạn Lý vốn là gia thần của Đoàn Gia, A Tử lại chính là con gái của Đoàn Chính Thuần, thành ra y mãi mãi không thể rửa nhục được, thôi thì đành chết dưới tay ngoại địch còn hơn.

Đoàn Diên Khánh tuy không ngừng thoái lui nhưng vẫn liên tục đả thương Chử Vạn Lý, ngay khi thiết trượng trong tay sắp đâm vào chỗ hiểm yếu của Chử Vạn Lý thì bỗng nhiên lại bị Vô Cực Tử giữ chặt lấy, khiến cho y cả kinh vội vàng tung mình nhảy vọt về phía sau. Trong thời khắc nguy cấp, Vô Cực Tử đã nhanh chóng thi triển Lăng Ba Vi Bộ chạy đến giải vây cho Chử Vạn Lý.

Vô Cực Tử lập tức thi triển Nhất Dương Chỉ điểm vào huyệt đạo của Chử Vạn Lý để ngăn cản y hành động dại dột, trầm giọng nói:

- Chỉ là trẻ con chơi đùa, Chử huynh chớ nên canh cánh trong lòng, dù sao mạng sống của mình vẫn là quan trọng nhất.

Đoàn Chính Thuần quỳ thụp xuống đất, áy náy nói:

- Chử huynh đệ, là ta không biết dạy con, để cho nó đắc tội với huynh đệ, Chính Thuần này hổ thẹn vô cùng.

A Tử nhẹ nhàng nhếch mép, mỉa mai nói:

- Gã này võ công tầm thường mà cứ đánh liều như vậy, không chết là may!

Mấy người Đoàn Chính Thuần nghe một câu ra chiều khinh bạc như vậy thì ai nấy đều giận đến điên người. Ba người Cổ Đốc Thành, Phó Tư Quy và Chu Đan Thần là huynh đệ kết nghĩa của Chử Vạn Lý thì lại càng không cần phải nói, cả ba trợn mắt nhìn chằm chằm vào A Tử, chỉ có điều nàng lại là ái nữ của chúa công nên cũng không tiện nổi khùng.

Đoàn Diên Khánh tinh mắt nhận ra Vô Cực Tử thi triển Nhất Dương Chỉ thì tức giận quay sang nhìn Đoàn Chính Thuần, gằn giọng quát:

- To gan! Nhất Dương Chỉ là tuyệt kỹ bí truyền của Đoàn Gia, tại sao ngươi dám cả gan truyền thụ cho ngoại nhân?

Đoàn Chính Thuần còn chưa kịp nói gì thì Vô Cực Tử đã lắc đầu phản bác, thản nhiên nói:

- Ngày đó tại Trấn Nam Vương Phủ, các hạ cùng với Bảo Định Đế đã dùng Nhất Dương Chỉ tỷ thí một hồi, tại hạ tình cờ quan sát được nên mới may mắn ngộ ra công phu.

Đoàn Diên Khánh khẽ hừ một tiếng, cười lạnh nói:

- Chuyện vớ vẩn như vậy mà ngươi cũng nói ra được, thật là nực cười!

Vô Cực Tử thong thả lắc đầu, bình tĩnh nói:

- Nếu các hạ vẫn không tin thì tại hạ xin thỉnh giáo Nhất Dương Chỉ chính tông của Đoàn Gia vậy!

Vô Cực Tử lập tức vận nội lực đánh ra Nhất Dương Chỉ chí dương chí cương về phía Đoàn Diên Khánh, y cũng không dám khinh suất, vội vàng thi triển Nhất Dương Chỉ đánh trả. Thế nhưng chỉ lực của Vô Cực Tử vẫn có phần nhỉnh hơn, trực tiếp triệt tiêu chiêu thức của Đoàn Diên Khánh, y phải xoay người tránh đi dư ba còn sót lại.

Đoàn Diên Khánh trừng mắt nhìn Vô Cực Tử, vẻ mặt không thể tin nổi, kinh ngạc nói:

- Không thể nào! Ngươi... ngươi...

Đoàn Diên Khánh vẫn không chấp nhận được chuyện này, lập tức đánh ra Nhất Dương Chỉ uy lực cường hãn, nhưng Vô Cực Tử cũng không có ý định né tránh, trực tiếp thi triển Nhất Dương Chỉ ra chiêu đánh trả. Hai người đánh qua đánh lại, sau vài chục chiêu thì Đoàn Diên Khánh cũng biết bản thân không phải là đối thủ, vội vàng dẫn theo đồng bọn phi thân đào tẩu.

Mấy người Đoàn Chính Thuần nhìn thấy cường địch đã bị đẩy lùi thì không khỏi thở phào một hơi, nhanh chóng đi đến bên cạnh Vô Cực Tử, hưng phấn nói:

- Phò mã gia võ công cái thế, y thuật bất phàm, đây quả là phúc của muôn dân Đại Lý.

A Tử khẽ hừ một tiếng, bĩu môi nói:

- Hắn lợi hại thì liên quan gì đến Đoàn Gia các ngươi, đúng là thấy người sang bắt quàng làm họ.

Đúng lúc này, một đại hán mặc áo vải màu tro cũ kỹ đã sờn rách, đôi mắt sáng như điện đang nhanh chóng men theo con đường nhỏ bên bờ hồ đi đến phía trước khu rừng trúc. Người này thân thể cao lớn hiên ngang, tướng mạo tuy không tuấn tú nhưng cũng oai phong lẫm liệt.

Phạm Hoa nhanh chóng rảo bước đến trước mặt đại hán áo tro, lịch sự hỏi:

- Không biết vị huynh đài này xưng hô như thế nào?

Đại hán áo tro nhẹ nhàng cúi người, chắp tay nói:

- Tại hạ tên là Tiêu Phong, là người Khiết Đan!

Vô Cực Tử cũng nhận ra đối phương chính là tiền nhiệm bang chủ của Cái Bang, Kiều Phong khí khái hào sảng, bèn hòa nhã hỏi:

- Kiều huynh, lâu ngày không gặp, ngươi vẫn khỏe chứ?

Tiêu Phong thong thả gật đầu, nhàn nhạt nói:

- Vô Cực công tử, đã lâu không gặp. Thực ra tên thật của ta là Tiêu Phong, không phải Kiều Phong trước kia.

Vô Cực Tử không khỏi có chút sửng sốt, nhưng cũng nhanh chóng hiểu ra, chân thành nói:

- Xem ra Tiêu huynh đã tìm được thân thế của mình rồi, chúc mừng ngươi nhé!

Nguyên lai sau khi được người áo đen thần bí giải cứu khỏi Tụ Hiền Trang, Tiêu Phong dưỡng thương mất khoảng một tháng rồi nhanh chóng lên đường tìm kiếm thân thế của mình. Thế nhưng những người biết được thân thế thực sự của Tiêu Phong như trưởng lão Từ Xung Tiêu của Cái Bang, hai vợ chồng Đàm công và Đàm bà, Triệu Tiền Tôn... đều đã lần lượt bị hạ sát ngay trước khi y kịp tìm đến bọn họ, dường như có người nào đó không muốn cho Tiêu Phong biết được thân thế của mình. Tiêu Phong vẫn không từ bỏ, nhanh chóng gia tăng cước bộ, cuối cùng nhanh hơn kẻ địch một bước, gặp được Trí Quang Đại Sư của Chỉ Quán Tự thì cũng biết được mọi chuyện năm xưa, thân thế lai lịch của mình.

Phụ thân của Tiêu Phong tên là Tiêu Viễn Sơn, thuộc một thế gia vọng tộc của Đại Liêu. Vào ba mươi năm trước, khi Tiêu Phong tròn một tuổi, Tiêu Viễn Sơn dẫn theo vợ con sang ăn tiệc bên nhà ngoại công, nhưng đoàn người bỗng nhiên lại bị các cao thủ võ lâm Trung Nguyên vây đánh tại Nhạn Môn Quan. Thế nhưng võ công của Tiêu Viễn Sơn cũng thuộc hàng thượng thừa, các cao thủ võ lâm đã bị đánh chết gần hết, ngay cả thủ lĩnh đại ca của nhóm cao thủ cũng bị đánh cho trọng thương. Đáng tiếc là người vợ lại không biết võ công nên đã bị đánh chết trong lúc giao chiến, Tiêu Viễn Sơn bởi vì quá bi thương nên đã ôm vợ con nhảy xuống vực thẳm tự vẫn. Thế nhưng Tiêu Viễn Sơn đột nhiên lại phát hiện Tiêu Phong hóa ra vẫn sống, nên đã quăng lên vách núi, mọi người không nhẫn tâm hạ sát một đứa trẻ nhỏ tuổi bèn giao cho một cặp vợ chồng tiều phu nuôi dưỡng thành người.

Những cao thủ võ lâm Trung Nguyên kia vốn nhận được tin một đoàn võ sĩ Khiết Đan sắp tấn công Thiếu Lâm Tự để đoạt lấy kinh thư đã tàng trữ mấy trăm năm, nên đã không quản ngày đêm lập tức lên đường ra Nhạn Môn Quan nghênh địch. Thế nhưng tin tức kia hóa ra lại từ miệng một kẻ dối trá, đến khi mọi chuyện lầm lỡ thì tên nói láo kia đã trốn biệt tích không thấy bóng dáng đâu nữa, những cao thủ võ lâm năm xưa còn sống sót bởi vì muốn chuộc lỗi lầm phạm phải nên đã dạy võ công cho Tiêu Phong, trong đó bao gồm Huyền Khổ Đại Sư của Thiếu Lâm Tự và bang chủ Uông Kiếm Thông của Cái Bang, sau này Uông Kiếm Thông cảm thấy Tiêu Phong võ công cái thế mà lại trọng tình trọng nghĩa, nên đã không câu nệ tiểu tiết mà truyền lại vị trí bang chủ của Cái Bang cho y.

Tiêu Phong vốn đang định hỏi xem vị thủ lĩnh đại ca năm xưa là ai thì Trí Quang Đại Sư đã uống thuốc độc tự vẫn, bởi vì y đã chịu ơn nghĩa lớn lao của người kia nên không thể tiết lộ cho Tiêu Phong được. Tiêu Phong cũng chỉ có thể tìm đến Khang Mẫn là người cuối cùng biết được chân tướng năm xưa để hỏi cho rõ danh tính của vị thủ lĩnh đại ca kia, sau khi tra hỏi một hồi thì Khang Mẫn cũng chịu nói ra danh tính kẻ thù chính là Đoàn Chính Thuần, Trấn Nam Vương của Đại Lý. Đại Tống chính là tấm bình phong che chắn phía Bắc của Đại Lý, Đại Liêu một khi diệt xong Đại Tống thì thể nào cũng sẽ thôn tính Đại Lý, thành ra Đại Lý và Đại Tống như răng với môi, môi hở thì răng lạnh, vậy nên Đoàn Chính Thuần cầm đầu các cao thủ võ lâm Trung Nguyên vây đánh tại Nhạn Môn Quan cũng là một điều dễ hiểu.

Bạn đang đọc Vô Cực Huyền Thoại sáng tác bởi Wu-Ji
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Wu-Ji
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 7
Lượt đọc 50

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.