Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hoạn Nạn Tương Cứu

Tiểu thuyết gốc · 3000 chữ

Kiều Phong khí thế hiên ngang, dõng dạc quát:

- Để ta lĩnh giáo Du Thị Song Hùng của Tụ Hiền Trang!

Kiều Phong vừa nói vừa vung tay chụp lấy vò rượu nhắm vào Du Ký liệng tới. Du Ký đưa hai tay chặn lại, định hất sang một bên, không ngờ Kiều Phong đã tính trước rồi, cánh tay còn lại phóng chưởng, nghe ầm một tiếng, chiếc vò lập tức vỡ thành trăm mảnh. Những mảnh sành sắc bén bị chưởng lực hết sức lợi hại của Kiều Phong quạt tung ra, thật chẳng khác gì ám khí độc địa, Du Ký trúng luôn ba mảnh vào mặt chảy máu đầm đìa, mấy chục người cách đó không xa cũng bị vạ lây, thanh âm chửi rủa la hét loạn hết cả lên.

Đột nhiên góc nhà có tiếng thanh niên kinh hoảng kêu lên:

- Cha ơi! Cha ơi!

Du Ký nhận ra thanh âm của Du Thản Chi, nhi tử độc nhất của mình, liếc qua thấy trên má y máu me đầm đìa, cũng bị mảnh vỡ đâm phải, bèn lớn tiếng quát:

- Cút ngay! Ngươi đi ra đây làm gì?

Du Thản Chi không khỏi run sợ, gật đầu nói:

- Vâng ạ!

Du Thản Chi co người lại nấp sau cột nhà, nhưng vẫn thò đầu ra xem. Chỉ thấy Kiều Phong chân trái lại đá một cái, có thêm một chiếc vò rượu nữa bay ra, y toan phóng chưởng đánh vỡ, bỗng thấy sau lưng có một luồng chưởng lực nhu hòa âm thầm phóng tới, chính là do kẻ vô danh Triệu Tiền Tôn ra tay. Kiều Phong không dám coi thường, vội vàng thu tay về đỡ, hai người nội lực đụng nhau thì đều khựng lại, Kiều Phong lại hít một hơi thật sâu, phóng ra một chưởng nữa chẳng khác gì bài sơn đảo hải, một mình Triệu Tiền Tôn không thể chống đỡ nổi, vợ chồng Đàm công và Đàm bà vội vàng ra chiêu đón đỡ, thế nhưng ba người lại trực tiếp bị Hàng Long Thập Bát Chưởng đánh đập mạnh vào tường, vôi vữa đất cát bung ra từng mảnh rơi xuống rào rào.

Lúc này các vị trưởng lão Cái Bang cũng nhảy ra giáp công, truyền công trưởng lão vội vàng kêu lên:

- Kiều huynh đệ, Khiết Đan và Đại Tống quyết không thể đứng chung, chúng ta phải vì chuyện công mà quên tình riêng, lão huynh xin đắc tội!

Kiều Phong khí thế hào hùng, mỉm cười nói:

- Bát rượu tuyệt giao đã uống, sao còn kêu huynh gọi đệ làm gì? Hãy xem chiêu đây!

Kiều Phong trực tiếp phóng ra một cước, tuy rằng ngoài miệng nói thế, nhưng trong lòng y vẫn chưa quên được tình nghĩa cố cựu. Kiều Phong đối với quần hào Cái Bang chẳng những không muốn giết hại, mà còn không muốn bọn họ xấu mặt ở trước đám đông, nên cước pháp đến nửa chừng đột nhiên chuyển hướng, Bào Thiên Linh bỗng nhiên rống lớn một tiếng, thân hình vọt lên không trung, hiển nhiên đã trúng một cước của Kiều Phong, đau điếng cả người trực tiếp ngất đi.

Quần hùng trong đại sảnh ào ạt xông lên chiến đấu trí mạng, từ khi Kiều Phong học võ đến nay đã đánh hàng trăm trận chưa chịu thua ai, thế nhưng bị nhiều cao thủ hợp lực vây công vô cùng nguy hiểm thì bình sinh chưa gặp. Men rượu bốc lên ngùn ngụt, Kiều Phong múa tít song chưởng, không ngừng biến hóa chiêu thức, khiến cho đối phương không có cách nào đến gần y được.

Tiết Mộ Hoa danh tiếng y thuật lừng lẫy khắp nơi, thế nhưng võ nghệ thì không ăn thua, y thấy Kiều Phong đấu với quần hùng xuất thủ cực nhanh mà chiêu nào cũng cương mãnh phi thường, quả thật không tưởng tượng nổi trên đời lại có người bản lãnh ghê gớm như vậy, không nghĩ đến chuyện xông ra động thủ nữa. Nhưng Kiều Phong lại nghĩ đến chuyện bắt giữ Tiết Mộ Hoa y thuật cao minh, vừa để chữa trị cho nghĩa phụ, vừa tiện cho việc thoát thân, thế nhưng lại bị Huyền Nạn Đại Sư cùng với Huyền Tịch Đại Sư hợp lực cản lại, chỉ là giao đấu một hồi thì hai vị cao tăng cũng dần xuống sức, rõ ràng là không địch nổi.

Huyền Tịch Đại Sư không khỏi bực mình, tức giận mắng:

- Ngươi là giống chó Khiết Đan, chuyên dùng thủ đoạn ti tiện!

Kiều Phong mặt không biến sắc, thản nhiên hỏi:

- Tại hạ dùng quyền pháp chính tông của Thái Tổ bản triều, tại sao đại sư lại dùng hai chữ "ti tiện"?

Mọi người ai cũng biết quyền pháp Kiều Phong thi triển chính là do Tống Thái Tổ sáng tạo ra, Tống Thái Tổ chỉ nhờ vào một đôi quyền và một cây bổng mà thu được giang sơn, lập nên Đại Tống cơ nghiệp trăm năm, bởi vậy môn quyền pháp này cũng được lưu hành rộng rãi trong dân gian. Xem ra thâm tâm Kiều Phong vẫn cho rằng võ công của người Hán mới là chính tông đường hoàng, còn lại những thứ khác đều là bàng môn tả đạo, đủ biết là y đối với Đại Tống một lòng son sắt.

Huyền Nạn Đại Sư và Huyền Tịch Đại Sư hợp lực tung ra La Hán Quyền để chống đỡ quyền pháp xảo diệu, chỉ thấy Kiều Phong cười nhạt nói:

- Đại sư sử dụng võ công của người Hồ nước Thiên Trúc tấn công quyền pháp của Thái Tổ bản triều, lỡ mà thắng được tại hạ thì há chẳng phải mang tiếng sính ngoại bán nước, làm nhục Trung Hoa hay sao?

Hai vị cao tăng nghe thấy Kiều Phong nói vậy bất giác rùng mình, hôm nay quần hùng vây đánh Kiều Phong chỉ vì cho rằng y là mọi rợ Khiết Đan, nhưng võ công của Thiếu Lâm Tự do Đạt Ma Lão Tổ vốn là người Hồ ở Thiên Trúc truyền thụ, mọi người cơ hồ đã lãng quên mối liên quan đó, bây giờ lại nghe Kiều Phong nói vậy, thì ai nấy trong lòng chấn động, không khỏi băn khoăn suy nghĩ: "Chúng ta kính trọng Đạt Ma Lão Tổ giống như thần minh, sao lại hận người Khiết Đan đến tận xương tủy, cả hai đâu cùng dòng giống với mình? Kiều Phong chưa hẳn đáng giết, cái lý của bên mình cũng chưa hẳn chắc như đinh đóng cột."

Bỗng nghe Triệu Tiền Tôn hừ lạnh nói:

- Kẻ này giết phụ mẫu hại ân sư, bất kể thế nào thì cũng đáng chết. Tất cả mọi người cùng xông lên đi!

Triệu Tiền Tôn vừa la hét vừa xông lên, theo sau chính là vợ chồng Đàm công và Đàm bà, cha con Đơn Chính và Thái Sơn Ngũ Hùng, huynh đệ Du Ký và Du Câu cùng với quần hùng Cái Bang... tất cả đến mấy chục người cùng nhau ùa lên, ai nấy đều là hảo thủ võ công cao cường, đông mà không loạn, người này lên thì kẻ kia xuống, chẳng khác gì xa luân chiến. Ban đầu Kiều Phong còn giữ lòng nhân nghĩa, không ra tay tuyệt tình, nhưng về sau dưới áp lực to lớn, Kiều Phong đánh mất tự chủ, tính hung dữ bỗng nổi lên, tung hoành trông chẳng khác gì một con mãnh thú, mấy bức tường trắng nhòe nhoẹt máu tươi, dưới nền ngổn ngang xác chết, đầu một nơi thân một nẻo, lúc này Kiều Phong chẳng còn nhìn xem đối thủ là ai, mắt đỏ long lên sòng sọc, gặp ai giết nấy, tuy quần hùng không phải là hạng nhát gan sợ chết, nhưng đã có đến non nửa muốn tháo chạy ra khỏi đại sảnh, không dám dây dưa gì nữa.

Kiều Phong lúc này người bê bết máu, khắp người vết thương chằng chịt, giống như đèn đã cạn dầu, bỗng ngửa mặt lên trời hú lớn một tiếng, nghe như tiếng rống của mãnh thú sắp lìa trần, khảng khái nói:

- Ta biết tự xử chính mình, quyết không để chết vào tay các ngươi!

Vô Cực Tử thu liễm khí tức cẩn thận, nấp sang một bên quan sát tình hình từ đầu đến cuối, cảm thấy Kiều Phong là người đường hoàng chính trực đáng kết giao, dự định đến thời khắc mấu chốt sẽ xuất thủ trợ giúp một tay, đang định động thủ thì chợt nghe có tiếng nổ uỳnh uỳnh khủng khiếp trong đại sảnh, cả kinh vội vàng vận công che chắn dư chấn vụ nổ cho ba người Vương Ngữ Yên, A Châu và A Bích. Đến lúc mọi người kịp phản ứng lại thì đại sảnh Tụ Hiền Trang đã bị nổ cho tanh bành, trung tâm vụ nổ chính là chỗ của Kiều Tam Hòe, không ít nhân sĩ võ lâm trực tiếp tử nạn, còn lại bị thương nhiều không kể xiết, Vô Cực Tử nhìn thấy từ trên mái nhà tung xuống một sợi dây thừng, lướt ngang qua đầu mọi người, quấn chặt vào hông Kiều Phong rồi kéo vụt lên, đầu dây kia đang nằm trong tay một đại hán cao to mặc quần áo đen, mặt bịt khăn đen chỉ lộ đôi mắt.

Đại hán áo đen liền cắp Kiều Phong vào nách, sợi dây lại tung ra quấn vào cây cột bên ngoài Tụ Hiền Trang, níu sợi dây thừng nhẹ nhàng đu người thoát ra bên ngoài. Đại hán áo đen tiếp tục quăng dây lần nữa quấn vào một cái cây ở xa hơn, cứ thế vài lần đã biến mất không tăm tích, đương nhiên cũng không để lại dấu chân. Quần hùng la hét om sòm nhưng cũng chẳng làm gì được, chỉ có thể trơ mắt nhìn Kiều Phong bị cứu đi ở ngay trước mắt.

Vô Cực Tử không khỏi cảm thấy lạ lùng, đại hán áo đen vừa cho nổ banh xác Kiều Tam Hòe vừa cứu thoát Kiều Phong, chẳng hiểu đối phương định làm trò gì, nhưng nghĩ Kiều Phong rơi vào tay y e rằng lành ít dữ nhiều, vội vàng đuổi theo ứng cứu. Thế nhưng đại hán áo đen tu vi cao siêu, thủ pháp đào tẩu lạ thường kỳ quái, Vô Cực Tử đuổi theo một đoạn thì đã mất dấu, không thấy tăm hơi.

Lần này quần hùng tụ họp ở Tụ Hiền Trang xảy ra biết bao nhiêu chuyện ly kỳ đẫm máu, nhưng Mộ Dung Phục từ đầu tới cuối không thấy lộ diện. Vương Ngữ Yên kinh sợ trước màn đại chiến máu me, trong lòng cũng rất chán nản, chẳng muốn uổng phí thời gian thêm nữa, bèn nhờ Vô Cực Tử đưa mình trở về Mạn Đà Sơn Trang.

Một ngày này, mọi người đi ngang qua Tín Dương, một thành thị sầm uất náo nhiệt ở địa giới Hà Nam. Đột nhiên có hai hán tử tiến tới thi lễ với Vô Cực Tử rồi trình lên một tấm thiệp đỏ, Vô Cực Tử rất lấy làm lạ, đưa tay nhận lấy, nhìn qua thấy mấy hàng chữ "Lung Á Lão Nhân kính mời kỳ thủ trong thiên hạ, mùng tám tháng hai tụ hội tại Lôi Cổ Sơn đàm luận thế cờ Trân Lung".

Hai hán tử miệng ú ớ chỉ xua tay loạn lên ra hiệu, thì ra đều là người câm, Vô Cực Tử còn chưa hiểu ra sao, Vương Ngữ Yên đã hào hứng nói:

- Lung Á tiên sinh là một vị cao thủ tiền bối nổi danh võ lâm, kỳ hội lần này ắt sẽ thu hút đông đảo kỳ nhân dị sĩ, anh hùng hào kiệt, biểu ca kỳ nghệ vô song, nhất định sẽ đến tham dự!

Vô Cực Tử không khỏi bất đắc dĩ, ra hiệu với hai hán tử rằng sẽ đi đến dự hội, đối phương mừng rỡ cười tít cả mắt, nhanh chóng cáo biệt rời đi. Đúng lúc này, từ xa bỗng nhiên có một tiếng kêu rống lên, chỉ thấy trên đường có một đại hán người dính đầy máu, hai tay cầm hai chiếc búa nặng nề huy động loạn xạ, không phải ai khác chính là Cổ Đốc Thành, thuộc hạ thân tín của Đoàn Chính Thuần.

Cổ Đốc Thành thần trí không được tỉnh táo, xem chừng đã kiệt lực nhưng vẫn cố gắng chống chọi, miệng kêu rầm lên:

- Các vị huynh đệ tránh ra, cứ để mặc ta, mau mau chạy đi bẩm báo chúa công!

Vô Cực Tử vội vàng đi đến, ngạc nhiên hỏi:

- Cổ huynh, ngươi làm sao vậy?

Cổ Đốc Thành lúc này đã không phân biệt được địch ta, lớn giọng quát:

- Đại ác nhân, đừng hòng làm hại chúa công của ta!

Cổ Đốc Thành vung búa chém mạnh vào đầu Vô Cực Tử, mọi người xung quanh ai nấy đều kêu toáng lên, nhưng cây búa chỉ trong giây lát đã bị Vô Cực Tử chộp được, Cổ Đốc Thành rất nhanh liền bị chế trụ, mọi người đứng ngoài lập tức hưng phấn reo hò ầm ĩ. Vô Cực Tử nhanh chóng ra tay chữa trị cho Cổ Đốc Thành, Hoàng Đế Nội Kinh cùng với Thần Nông Bản Thảo Kinh lúc này đều đã tu luyện đến Đỉnh Phong, y thuật của Vô Cực Tử đã đạt đến cảnh giới vô cùng cao siêu, chỉ trong chốc lát liền ổn định lại thương thế của Cổ Đốc Thành.

Cổ Đốc Thành từ từ tỉnh lại, thấy người ra tay cứu mình là Vô Cực Tử thì vô cùng sửng sốt, cung kính quỳ xuống nói:

- Đa tạ ơn cứu mạng của phò mã gia, Cổ mỗ đến chết cũng sẽ không quên.

Vô Cực Tử vội vàng đỡ Cổ Đốc Thành đứng lên, bất đắc dĩ nói:

- Cổ huynh không cần đa lễ. Phải rồi, thương thế của ngươi từ đâu ra vậy?

Cổ Đốc Thành chợt nhớ ra chuyện gì đó, cuống quýt nói:

- Phò mã gia, chúa công đang ở Tiểu Kính Hồ, Tứ Đại Ác Nhân sắp đến đó rồi. Chúng ta mau mau đi thôi, nếu chậm sẽ không kịp mất.

Nguyên lai Huyền Bi Đại Sư của Thiếu Lâm Tự vượt đường xá xa xôi đến tận Đại Lý để cảnh báo cho Đoàn Gia về Tứ Đại Ác Nhân, còn đang nghỉ ngơi tại Thân Giới Tự thì không may bị sát hại bởi chính tuyệt kỹ thành danh của mình, mọi người đều cho rằng hung thủ thực sự chính là Mộ Dung Gia. Thế nhưng mọi chuyện cần phải điều tra rõ ràng, nói có sách mách có chứng, vậy nên Đoàn Chính Minh đã phái Đoàn Chính Thuần đến Thân Giới Tự để tra xét cho rõ.

Đoàn Chính Thuần điều tra một hồi thì cảm thấy chuyện này còn nhiều điểm đáng ngờ, chưa chắc đã là do Mộ Dung Gia ra tay, nhưng chờ đợi mãi mà vẫn không thấy vị cao tăng nào của Thiếu Lâm Tự đến để thương nghị, bèn dẫn theo ba người Phạm Hoa, Ba Thiên Thạch và Hoa Hách Cấn cùng với bốn người Chử Cổ Phó Chu đi đến Trung Nguyên để điều tra xem thực hư mọi chuyện là như thế nào. Không hiểu vì sao Tứ Đại Ác Nhân lại biết được tin tức, đuổi theo đến tận nơi này, Cổ Đốc Thành vừa phát hiện ra thì đã bị Đoàn Diên Khánh đánh trọng thương, nếu không phải y may mắn gặp được Vô Cực Tử thì cũng khó lòng sống sót được.

Dù sao đi chăng nữa thì Đoàn Chính Thuần cũng là phụ thân của Mộc Uyển Thanh, mặc dù hiện tại hai người xảy ra mâu thuẫn, nhưng nếu như Mộc Uyển Thanh ở đây thì cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn Đoàn Chính Thuần bị rơi vào hiểm cảnh. Vô Cực Tử cùng với ba người Vương Ngữ Yên, A Châu và A Bích nhanh chóng rảo bước theo chân Cổ Đốc Thành đi về hướng tây, mọi người đi được chừng bảy tám dặm thì trông thấy ở bên đường có bốn hàng cây dương liễu cành lá xum xuê, dưới gốc cây có một người nông dân máu me bê bết hơi thở yếu ớt, chính là thuộc hạ thân tín của Đoàn Chính Thuần, cũng là huynh đệ kết nghĩa của Cổ Đốc Thành, tên là Phó Tư Quy.

Phó Tư Quy lờ mờ trông thấy bóng người của Cổ Đốc Thành thì gắng gượng đứng dậy, hổn hển nói:

- Nhị ca, mau đến bảo vệ chúa công, Tứ Đại Ác Nhân đã qua đây rồi!

Cổ Đốc Thành nhìn thấy thảm trạng trọng thương của Phó Tư Quy thì vô cùng thương xót, nhưng lại lo lắng cho an nguy của Đoàn Chính Thuần, nhất thời chưa biết làm sao, Vô Cực Tử cũng không nói gì, mặc kệ đối phương phản đối, nhanh chóng trị liệu cho Phó Tư Quy, đến khi y đã qua cơn nguy kịch thì mới quay sang nhìn Cổ Đốc Thành, phân phó nói:

- Cổ huynh, ngươi hãy ở lại nơi này chiếu cố Phó huynh, chuyện đối phó với Tứ Đại Ác Nhân đã có ta rồi.

Lời nói vừa dứt, cũng chẳng để cho Cổ Đốc Thành và Phó Tư Quy kịp phản ứng, Vô Cực Tử đã thoắt ẩn thoắt hiện, chỉ nhoáng một cái đã không thấy bóng dáng đâu nữa. Cổ Đốc Thành và Phó Tư Quy đưa mắt nhìn nhau, trong lòng không khỏi thán phục khinh công tuyệt diệu xuất thần.

Bạn đang đọc Vô Cực Huyền Thoại sáng tác bởi Wu-Ji
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Wu-Ji
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 7
Lượt đọc 54

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.