Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cường Thế Phá Địch

Tiểu thuyết gốc · 3000 chữ

Kim Luân Pháp Vương đứng ở trên đài cao quan sát trận chiến bên dưới, nhìn thấy thế trận Nhị Thập Bát Tú biến hóa phức tạp, không khỏi âm thầm kinh hãi, lại quay sang nhìn Quách Tương, thấy nàng tuy bị trói chặt hai tay, nhưng vẫn ngẩng đầu không chút run sợ, bèn nghiêm giọng nói:

- Tiểu Quách Tương, mau bảo cha ngươi đầu hàng đi, ta đếm từ một đến mười, nếu cha ngươi không đầu hàng, ta sẽ hạ lệnh phóng hỏa.

Quách Tương khinh thường nhìn Kim Luân Pháp Vương, hừ lạnh nói:

- Ngươi thích đếm thì cứ việc, đừng nói là đếm từ một đến mười, ngươi có đếm đến một ngàn, một vạn, ta cũng mặc kệ!

Kim Luân Pháp Vương khẽ nhíu mày, tức giận nói:

- Ngươi tưởng là ta không dám thiêu sống ngươi hay sao?

Quách Tương lạnh lùng nói:

- Ta chỉ là đang cảm thấy ngươi thật đáng thương mà thôi.

Kim Luân Pháp Vương ngạc nhiên hỏi:

- Tại sao ta lại đáng thương?

Quách Tương thản nhiên nói:

- Ngươi đánh không nổi sư phụ ta, đánh không nổi cha mẹ ta, đánh không nổi Dương đại ca, Hồng lão công công, Hoàng đảo chủ, Nhất Đăng Đại Sư, Lão Ngoan Đồng... ngươi chỉ có thể bắt trói một tiểu cô nương chân yếu tay mềm như ta thôi. Tiểu nhân bỉ ổi như ngươi, sống trên đời còn có ý vị gì nữa? Chi bằng đâm đầu nhảy xuống dưới đài chết quách đi cho rồi!

Quách Tương lúc này đã không còn quan tâm đến sự sống chết của bản thân, nàng từ bé miệng lưỡi đã đáo để, nói năng không chịu thua kém, lúc này khiến cho Kim Luân Pháp Vương hết sức phẫn nộ, không nhịn được liền lớn giọng quát:

- Quách Tĩnh nghe đây, ta đếm từ một đến mười, nếu ngươi không đầu hàng, ta sẽ hạ lệnh phóng hỏa đốt đài. Một... hai... ba...

Kim Luân Pháp Vương đếm xong mỗi số đều sẽ dừng lại một lát, chỉ mong Quách Tĩnh cuối cùng sẽ không chịu nổi, cho dù không chịu đầu hàng thì cũng rối loạn tâm trí. Mọi người nghe thấy Kim Luân Pháp Vương đứng trên đài cao đếm số, lại nhìn mấy trăm tên lính cầm đuốc đứng dưới chân đài, rục rịch châm lửa đốt đài, thì vừa tức giận vừa lo lắng, càng thêm phấn đấu nỗ lực. Chỉ là quân Mông Cổ tiễn pháp tinh diệu, mấy trăm tinh binh đồng thời phóng tên, không ít hảo thủ đã trúng tên bỏ mạng, quân Tống tử thương vô số.

Chỉ nghe Kim Luân Pháp Vương lớn tiếng quát:

- Tám... chín... mười! Được lắm, phóng hỏa!

Lời nói vừa dứt, mấy đống củi đặt dưới chân đài đã được châm lửa, khói lửa bốc lên ngùn ngụt. Đạo quân trung ương hoàng kỳ do Quách Tĩnh thống lĩnh đứng gần Quách Tương nhất, nhưng không thể tiến tới gần đài cao được, chỉ đành trơ mắt đứng nhìn. Hoa Tranh nhìn thấy khói lửa bốc lên, mặt tái nhợt đi, lảo đảo sắp ngã đến nơi.

Đúng lúc này, đằng xa đột nhiên có tiếng hò reo như sấm, mấy vạn quân thiết kỵ Mông Cổ đi từ hai cánh tiến thẳng đến tấn công thành Tương Dương, chỉ thấy lá cờ lớn của Mông Ca giương cao, tiến nhanh đến dưới chân thành, tinh binh hãn tướng ào ạt công thành. Quách Tĩnh và Hoàng Dược Sư trước lúc phát binh đã gia tăng phòng bị thủ thành, đề phòng quân địch thừa cơ tập kích, nào ngờ quân địch vây quanh đài cao kháng cự dũng mãnh, đại hãn Mông Cổ lại không quan tâm đến mấy vạn binh mã vây quanh đài cao, trực tiếp ngự giá thân chinh, mạo hiểm công thành. Tình thế nguy cấp, cân nhắc nặng nhẹ, mấy người Quách Tĩnh cũng chỉ có thể từ bỏ việc ứng cứu Quách Tương, nhanh chóng điều binh quay về bảo vệ Tương Dương.

Quách Tương bị trói ở trên đài cao, nhìn thấy phụ mẫu không thể cứu mình, khói dày lửa mạnh dưới chân đài cao, tự biết bản thân sắp bị thiêu sống, ban đầu nàng rất hoảng sợ, nhưng lúc sự việc xảy ra, nàng lại trở nên bình thản, ngẩng đầu nhìn về phía nam xa xăm, trong lòng thầm nghĩ: "Thế giới tươi đẹp biết bao, mình lại sắp phải chết rồi. Không biết sư phụ lúc này đang ở đâu, nếu người biết tin mình chết, chắc hẳn là sẽ rất buồn. Mình vẫn còn chưa kịp nói với sư phụ..."

Lúc này thân lâm hiểm cảnh, Quách Tương ngược lại vô cùng thanh thản, đối với trận ác chiến dưới chân đài cao cũng không quan tâm nữa, chỉ là nghĩ đến sư phụ, nàng không thể kìm nổi xúc động, bất giác chảy xuống một giọt lệ nóng, chợt nghe bên tai có giọng nói quen thuộc vang lên:

- Tiểu nha đầu, đã biết hậu quả của việc không nghe lời sư phụ dạy hay chưa?

Quách Tương khẽ giật mình, nhìn sang thì thấy sư phụ đang đứng bên cạnh, trong lòng quá đỗi vui mừng, không ngờ rằng trước khi chết lại có thể gặp được sư phụ ở đây. Kim Luân Pháp Vương cũng vô cùng sửng sốt, không ngờ rằng đối phương có thể vô thanh vô tức lên được đài cao thế này, thực lực không hề tầm thường, đưa mắt nhìn chằm chằm vào Vô Cực Tử, âm thầm đề cao cảnh giác.

Chỉ nghe Vô Cực Tử nhàn nhạt nói:

- Kim Luân Pháp Vương, ngươi là chính nhân quân tử, hay là tiểu nhân bỉ ổi?

Kim Luân Pháp Vương khẽ hừ một tiếng, cười lạnh nói:

- Mỗi người đều có truy cầu của mình, hà tất suy xét những chuyện nhỏ nhặt?

Kim Luân Pháp Vương nói xong liền huy động ngũ luân nối đuôi nhau bay tới trước mặt Vô Cực Tử, khí thế như năm con voi xung trận, những năm gần đây y bế quan tĩnh tu, Long Tượng Bàn Nhược Công ngày càng cao thâm huyền ảo, thầm nghĩ cho dù không thể đánh bại Vô Cực Tử thì ắt cũng không thất bại thảm hại giống như hồi trước. Ánh kiếm lóe lên, Kim Luân Pháp Vương chỉ kịp nhìn thấy Vô Cực Tử rút ra một thanh trúc kiếm thoạt nhìn không có gì đặc biệt, còn chưa kịp nhìn thấu kiếm pháp của đối phương thì ngũ luân đã bị đánh nát, thanh kiếm đã chém đến trước mặt, không kịp lách người né tránh, vội vàng thi triển Long Tượng Bàn Nhược Công bao quanh thân thể, ngạnh kháng một chiêu kiếm pháp của đối phương. Nào ngờ một kiếm đánh xuống trực tiếp phá tan chân khí hộ thể quanh người Kim Luân Pháp Vương, xuyên thấu qua lồng ngực y, Kim Luân Pháp Vương không ngờ ngay cả một chiêu mình cũng không thể chống đỡ nổi, trực tiếp mất mạng dưới Độc Cô Thiên Hạ Kiếm uy mãnh tuyệt luân.

Vô Cực Tử thong thả thu kiếm, lạnh nhạt nói:

- Tổn thương đệ tử của ta, chết cũng không oan!

Quách Tương nhìn thấy Kim Luân Pháp Vương mất mạng thì trong lòng ngũ vị tạp trần, tuy rằng đối phương hành ác đa đoan, nhưng tiểu cô nương thiên tính lương thiện, không muốn nhìn thấy y mất mạng uổng phí như vậy. Nhìn thấy đài cao lung lay sắp sửa sụp đổ, Vô Cực Tử nhanh chóng cởi trói cho Quách Tương, sau đó cõng nàng trên lưng phi thân xuống dưới, khói lửa bốc cao trong tiếng nổ lốp bốp, cái đài cao trực tiếp đổ ụp xuống, Kim Luân Pháp Vương trực tiếp chôn thân trong đống đổ nát.

Quân Tống và quân Mông Cổ không hẹn cùng kêu to một tiếng, quân Tống là tiếng reo hò, còn quân Mông Cổ là tiếng kinh sợ, không ngờ rằng quốc sư Mông Cổ lại bị mất mạng dưới kiếm địch nhân, sĩ khí toàn quân lập tức dao động. Hoa Tranh nhìn thấy ái nữ cuối cùng thoát chết thì sung sướng chảy nước mắt, trong lòng vui sướng không cách nào tả xiết, mấy người Quách Tĩnh, Hoàng Dược Sư, Chu Bá Thông, Nhất Đăng Đại Sư, Hồng Thất Công phấn chấn tinh thần, quân Tống sĩ khí sôi sục, nhanh chóng đánh tan quân Mông Cổ tinh thần rối loạn.

Quách Tĩnh giơ cao tay, hào hứng hô lên:

- Chúng ta hãy mau quay về cứu thành Tương Dương, giết chết đại hãn Mông Cổ!

Quân Tống reo hò hưởng ứng, hăm hở tiến về phía quân Mông Cổ đang tấn công thành. Vô Cực Tử chăm chú nhìn ra xa, chỉ thấy đại quân Mông Cổ đội ngũ chỉnh tề, quân số đông gấp mấy lần quân Tống, quân Tống mấy phen tràn lên như nước thủy triều, trận pháp biến ảo, nhưng cũng chẳng làm gì nổi quân địch. Quân Mông Cổ leo lên mặt thành đông như kiến, đội binh mã do mấy người Quách Tĩnh và Hoàng Dược Sư thống lĩnh tuy tấn công từ phía sau, nhưng quân số quá ít ỏi, không thể làm dao động đội ngũ công thành của quân địch.

Chợt nghe có tiếng hú từ xa vọng tới, ở mạn tây bắc quân Mông Cổ đang liên tiếp dạt ra hai bên, có một người đang xông thẳng qua rừng đao thương, đi trước là một con chim điêu khổng lồ, hai cánh không ngừng vẫy đập tạo nên hai luồng cuồng phong, đánh rơi lả tả những mũi tên bắn đến, chính là Dương Quá cùng với Thần Điêu. Một người một điêu cứ nhắm thẳng vào chỗ lá cờ lớn của đại hãn Mông Cổ mà phi đến, thoáng chốc đã vượt mấy dặm, đi đến bên dưới chân thành Tương Dương.

Thân binh của Mông Ca nhìn thấy Dương Quá hung hăng xông đến, nhanh chóng có mấy trăm người đến ngăn chặn, Dương Quá tiện tay đoạt lấy mấy cây trường mâu, cứ nhắm mấy tên tướng quân mà phóng, mỗi cây trường mâu giết chết một tên, chỉ trong chốc lát đã giết chết mấy chục mãnh tướng Mông Cổ. Cuộc đột kích này thật như sấm sét ngang tai, Dương Quá xông thẳng qua một mạch đến trước ngựa đại hãn Mông Cổ, thân binh của Mông Ca liều chết ngăn chặn, giáp sĩ dàn kín phía trước đại hãn, Dương Quá lập tức nhún mình nhảy vọt lên phía trước, lộn người một vòng, vọt qua cả chục mũi giáo, dần dần áp sát đến gần Mông Ca.

Mông Ca nhìn thấy tình thế không tốt, lập tức kéo cương phi ngựa bỏ chạy, Dương Quá không muốn bỏ lỡ thời cơ, vội vàng đề khí đuổi theo, tiện tay cúi xuống nhặt một ngọn trường mâu nằm dưới đất, phóng mạnh tới lưng Mông Ca. Quân sĩ đôi bên nhìn ngọn trường mâu bay đi vun vút, ai nấy trố mắt há miệng kinh ngạc, không ngờ trường mâu còn cách lưng đại hãn chừng một thước thì lại hết đà rơi xuống, quân Tống thầm than đáng tiếc, còn quân Mông Cổ thì lại vui mừng reo hò hứng khởi.

Mông Ca thoát được kiếp nạn, tiếp tục cưỡi ngựa chạy đi, rất nhanh liền chạy ra xa, chuẩn bị có hơn một vạn binh sĩ chạy đến tiếp ứng, Dương Quá thấy đại sự sắp thành lại hỏng, không khỏi tiếc nuối, trong lòng chợt nghĩ: "Trường mâu quá nặng, khó phóng tới nơi, tại sao lại không dùng đá ném đi?"

Thế là Dương Quá nhặt một cục đá to bằng nắm tay, khẽ vận nội lực ném đi, nghe vù một cái, cục đá ném trúng lưng Mông Ca, lực ném của Dương Quá ẩn chứa lực lượng hùng hậu bên trong, Mông Ca trực tiếp gãy mất sống lưng, ngã ngựa rơi xuống, chết ngay lập tức. Nhìn thấy đại hãn ngã ngựa mất mạng, đại quân Mông Cổ nhanh chóng đại loạn, quân sĩ dẫm đạp tàn sát lẫn nhau, tử thương không biết bao nhiêu mà kể, đám tàn binh bại tướng ùn ùn kéo nhau chạy về phía bắc. Nhanh chóng chớp lấy thời cơ, Quách Tĩnh lập tức hạ lệnh xua binh truy sát, quân Tống thừa thế tiến công, kết hợp với trận thế biến hóa ảo diệu, trong cơn hoảng loạn đã giết được không ít địch nhân.

Quách Tĩnh đuổi theo hơn ba mươi dặm, thấy quân Mông Cổ vẫn không ngừng thoái lui, trong khi Lã Văn Đức lại liên tiếp truyền lệnh kéo quân quay về giữ thành, cuối cùng cũng chỉ có thể dẫn binh hồi doanh. Khi Quách Tĩnh kéo quân về đến thành Tương Dương, Lã Văn Đức đã suất lĩnh thân binh xếp hàng nghênh đón long trọng từ bên ngoài thành, bách tính cũng nô nức đổ ra ngoài thành, bày rượu trái cây đón mừng chiến thắng.

Quách Tĩnh vui mừng nắm tay Dương Quá, kích động nói:

- Quá Nhi, hôm nay ngươi lập đại công dương danh thiên hạ, quân dân toàn thành trịnh trọng cảm tạ ân đức của ngươi.

Dương Quá trong lòng xúc động, có một câu giấu trong lòng hơn hai mươi năm chưa nói ra, bây giờ không nhịn được nữa, chân thành nói:

- Quách bá bá, điệt nhi từ nhỏ nếu không nhờ có Quách bá bá nuôi dưỡng dạy dỗ, làm sao có thể có được như ngày hôm nay?

Hai người thổ lộ tâm sự, cầm tay nhau đi vào thành, nghe thấy quân dân đứng hai bên đường hoan hô như sấm dậy, bất giác cảm thấy đời người được như thế này thì còn mong gì hơn? Lúc này trong thành Tương Dương nhà nhà treo đèn kết hoa, tuy có người thân tử trận, thế nhưng niềm vui chiến thắng quân địch, bảo vệ giang sơn gấm vóc, cũng khiến cho nỗi bi thương vơi bớt non nửa.

Tối hôm ấy Lã Văn Đức mở đại yến mừng chiến thắng, rất nhiều quan viên, tướng sĩ trong thành lũ lượt bưng chén đến chúc mừng Quách Tĩnh, Dương Quá và Vô Cực Tử, hết lời ca ngợi đối phương công lược phong vĩ, võ nghệ hơn người, rượu vào lời ra, Quách Tĩnh cũng nhân cơ hội này giãi bày ước nguyện nhiều năm của mình, trịnh trọng nói:

- Quá Nhi, đã nhiều năm như vậy rồi, mọi chuyện cũng nên có một kết thúc. Ta muốn gả Phù Nhi cho ngươi, đứa nhỏ này được vợ chồng chúng ta nuông chiều từ bé, tính nết có phần ương ngạnh, mong ngươi hãy chiếu cố tốt cho nó.

Dương Quá thoáng sửng sốt, còn chưa biết nên trả lời ra sao, Quách Phù đã cuống quýt nói:

- Cha, hôn nhân đại sự là chuyện quan trọng, sao cha không thương lượng trước với con?

Mọi người bất giác cười khẽ một tiếng, một đại cô nương đã đến tuổi này rồi mà vẫn chưa chịu gả đi, còn phải khiến cho phụ mẫu đau đầu như vậy, có chút dở khóc dở cười, Dương Quá thành tâm nói:

- Quách bá bá, hôn nhân đại sự là chuyện quan trọng của cả đời người, hai bên cần phải ngươi tình ta nguyện, nếu như Phù muội không muốn...

Dương Quá còn chưa kịp nói hết câu, Quách Phù đã nhanh miệng nói:

- Ai bảo là ta không muốn?

Mọi người lập tức cười ầm cả lên, đến tuổi này rồi mà còn ngượng ngượng ngùng ngùng giống như thiếu nữ tuổi đôi mươi, Quách Phù nhìn thấy ánh mắt kỳ quái của mọi người thì càng ngại hơn, bất giác thẹn quá hóa giận, quay sang nhìn Dương Quá, hậm hực nói:

- Ngươi muốn ta gả cho ngươi thì cũng được thôi, nhưng ngươi trước hết phải đánh bại ta cái đã.

Dương Quá nhìn thấy ánh mắt kiên quyết của Quách Phù, bất giác tâm tình xao động, bật cười ha hả nói:

- Đó là muội nói đấy nhé, nếu mà bị thua thì đừng có mà ăn quỵt.

Quách Phù không hiểu sao trong lòng lại cảm thấy có chút lâng lâng, khẽ hừ một tiếng nói:

- Ai... ai thèm quỵt nợ?

Dương Quá khẽ mỉm cười, đưa tay lên nói:

- Quân tử nhất ngôn...

Quách Phù khẽ đập tay Dương Quá, dõng dạc nói:

- Khoái mã nhất tiên!

Mọi người nhìn thấy cặp đôi oan gia hành động kỳ quái như vậy, không khỏi cảm thấy có chút thú vị. Quần hùng vui vẻ hàn huyên tâm sự, ăn mừng chiến thắng đại quân Mông Cổ, hưng phấn uống rượu đến tận đêm khuya, uống tới thật say thì mới giải tán.

Ngôi vị đại hãn Mông Cổ hoàn toàn không phải cha truyền con nối, mà do hội nghị hoàng tộc vương công, trọng thần đại tướng lập nên, Mông Ca vừa chết, em trai của y là thất vương tử A Lý Bất Ca tại miền bắc Mông Cổ được vương công đại thần ủng hộ lên ngôi đại hãn. Tứ vương tử Hốt Tất Liệt biết tin lập tức dẫn quân về nước, tranh đoạt ngôi báu với A Lý Bất Ca, hai huynh đệ thống lĩnh tinh binh đánh nhau ác chiến, cuối cùng Hốt Tất Liệt đắc thắng, lên ngôi đại hãn, nhưng nguyên khí của quân Mông Cổ đã bị tổn hại, không còn sức lực đánh xuống phương nam nữa, bởi vậy thành Tương Dương cũng được hưởng thái bình trong một thời gian dài.

Bạn đang đọc Vô Cực Huyền Thoại sáng tác bởi Wu-Ji
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Wu-Ji
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.