Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kiếm Đạo Vô Song

Tiểu thuyết gốc · 3000 chữ

Sau khi thu xếp ổn thỏa mấy khóm hoa tình, mọi người cũng chia tay mỗi người một ngả. Ba người Nhất Đăng Đại Sư, Thiên Trúc Tăng và Từ Ân quay về chốn cũ ẩn cư không màng thế sự, Chu Tử Liễu và ba cha con Võ Tam Thông thì quay về thành Tương Dương trợ giúp vợ chồng Quách Tĩnh chống quân Mông Cổ, Gia Luật Tề tràn đầy nhiệt huyết, cũng muốn đi đến Tương Dương một chuyến, mấy người Hoàn Nhan Bình, Gia Luật Yến và Lục Vô Song cũng đi theo ý trung nhân. Còn Vô Cực Tử thì dẫn theo chúng nữ Tiểu Long Nữ, Công Tôn Lục Ngạc và Trình Anh đi tìm nơi Độc Cô Cầu Bại chôn kiếm, hắn muốn tìm hiểu một chút về vị cao thủ Kiếm Đạo bậc nhất này.

Vô Cực Tử dựa theo chỉ dẫn của Dương Quá, rất nhanh liền tìm đến một sơn cốc hẻo lánh bên ngoài thành Tương Dương, đây chính là nơi ẩn cư năm xưa của Độc Cô Cầu Bại. Đi vào thâm cốc, tới trước một cái hang, cái hang vừa tối vừa nông, đi chưa đầy ba trượng thì đã hết, trong hang ngoài một cái bàn và một chiếc ghế đá thì cũng không còn vật nào khác. Vô Cực Tử ngẩng đầu nhìn lên, chợt thấy trên vách hang có hàng chữ khắc sâu vào đá bằng vũ khí nhọn, nội dung ghi chú "Tung hoành giang hồ hơn ba mươi năm, sát tẫn thù khấu, bại tận anh hùng, thiên hạ không có đối thủ, không còn cách nào, chỉ đành ẩn cư thâm cốc, chim điêu bầu bạn. Ô hô, bình sinh chỉ cầu một đối thủ nhưng không thể được, tịch liêu khó xử!", bên dưới có đề sáu chữ "Kiếm Ma Độc Cô Cầu Bại".

Vô Cực Tử lập tức cảm thấy một cỗ kiếm khí bén bọn đập vào mặt, từng hàng chữ lớn trực tiếp giống như là hóa thành kiếm khí đầy trời, hướng thẳng đến trước mặt Vô Cực Tử. Ở chính giữa kiếm khí vờn quanh ngang dọc, Vô Cực Tử phảng phất thấy được một đạo thân ảnh cao ngạo sừng sững, bất giác tản ra một loại cảm giác đơn độc hiu quanh không có đối thủ, bên trong ẩn chứa kiếm pháp vô cùng lợi hại.

Vô Cực Tử không dám khinh suất, nhanh chóng lấy ra hai thanh Quân Tử Kiếm và Thục Nữ Kiếm, tay phải cầm Quân Tử Kiếm thi triển Toàn Chân Kiếm Pháp, tay trái cầm Thục Nữ Kiếm thi triển Ngọc Nữ Kiếm Pháp, nhất tâm nhị dụng, song kiếm tề xuất, đánh ra Ngọc Nữ Tố Tâm Kiếm Pháp tinh diệu cao thâm. Kiếm khí bá đạo vô song tản mát khí thế nhất kiếm phá vạn pháp, Ngọc Nữ Tố Tâm Kiếm Pháp thì lại khéo léo uyển chuyển, sau khi chặn được đòn công kích toàn lực đầu tiên, kiếm khí trực tiếp bị phân thành hai, ầm vang sụp đổ, lập tức biến mất không còn tăm hơi.

Vô Cực Tử trầm ngâm nhìn ba dòng chữ trên vách đá, không khỏi có chút khó hiểu, trong lòng thầm nghĩ: "Chỉ là bút tích lưu lại liền ẩn chứa kiếm khí cường đại như vậy, không biết vị Độc Cô Cầu Bại kia thực lực đã đạt đến trình độ gì? Lấy thực lực của Dương Quá, làm sao có thể chống lại kiếm khí bá đạo như thế, hắn cũng không hề đề cập đến chuyện này, thật là khó hiểu!"

Vô Cực Tử nghiền ngẫm hồi lâu, bất giác chợt nghĩ: "Đúng rồi, hẳn là bởi vì Dương Quá thực lực cũng không mạnh lắm, không có cách nào cảm ứng được bên trong bút tích lại ẩn chứa kiếm khí, càng là không có cách nào kích phát kiếm khí công kích."

Vô Cực Tử đảo mắt nhìn quanh cái hang một lượt, chợt thấy đống đá cao cao lổn nhổn trông như mộ phần, bên trên cũng không có vật gì biểu thị, thầm đoán rằng sau khi Độc Cô Cầu Bại qua đời, Thần Điêu đã lấy đá đắp lên làm mộ cho y. Vô Cực Tử trong lòng chợt động, Độc Cô Cầu Bại sở hữu kiếm khí bá đạo như vậy, thực lực siêu quần bạt tụy, làm sao cam tâm chết già ở đây?

Vô Cực Tử cảm thấy hiếu kỳ, nhẹ nhàng đưa tay chuyển đống đá kia đi, bên trong lập tức lộ ra một cái hộp gỗ. Vô Cực Tử mở nắp hộp ra, thấy bên trong có một tờ giấy và một quyển sách, bèn cầm tờ giấy lên, bên trên có viết mười sáu chữ "Thiên hạ rộng lớn, không có đối thủ, lưu lại truyền thừa, phá toái hư không!". Quả nhiên một cao thủ Kiếm Đạo bậc nhất như Độc Cô Cầu Bại làm sao có thể tầm thường chết đi ở chốn thâm sơn cùng cốc, sau này phá toái hư không, nếu như may mắn gặp được, nhất định sẽ thỉnh giáo một chút bản lĩnh của vị kỳ nhân hiếm thấy này.

Quyển sách còn lại chính là tâm đắc Kiếm Đạo một đời của Độc Cô Cầu Bại, bìa sách có ghi bốn chữ "Độc Cô Cửu Kiếm". Chỉ là bây giờ cũng không phải là thời gian thích hợp nghiên cứu kiếm pháp, Vô Cực Tử nhìn quanh một lượt không thấy bỏ sót điều gì, liền dẫn theo chúng nữ thong thả rảo bước đi ra sơn cốc phía sau hang đá.

Phía sau hang đá cỏ cây tươi tốt, không khí trong lành, đi hơn một dặm, thì gặp một vách núi dựng đứng, giống như một tấm bình phong khổng lồ vươn thẳng lên trời. Trên vách núi, cách mặt đất hơn hai mươi trượng, có một phiến đá vuông rộng lớn chìa ra như một cái sân, bên trên có khắc hai chữ "Kiếm Trủng" rất lớn, Vô Cực Tử nhận ra đây chính là nơi Độc Cô Cầu Bại chôn kiếm.

Nhìn kỹ một hồi, trên vách núi cứ cách vài thước lại có một cái lỗ nhỏ, chắc hẳn chính là năm xưa Độc Cô Cầu Bại dùng vật sắc nhọn khoét vào vách núi để tạo thành bậc thang đi lên Kiếm Trủng. Mọi người khinh công đều rất khá, chân đạp vào mấy cái lỗ nhỏ, leo thẳng một mạch lên trên vách núi, chợt thấy trên phiến đá lớn bên cạnh hai chữ "Kiếm Trủng" còn có hai hàng chữ khắc vào đá "Kiếm Ma Độc Cô Cầu Bại vô địch thiên hạ, chôn kiếm tại đây. Ô hô! Quần hùng thúc thủ, trường kiếm dẫu sắc, còn có ích gì!"

Vô Cực Tử nhìn hai hàng chữ một hồi, trong lòng cảm khái đối phương ngạo đời khinh vật, một mình lang bạt giang hồ không có đối thủ, quả nhiên chính là phong thái của bậc cao thủ đạt đến đỉnh cao cô đơn tịch mịch. Vô Cực Tử âm thầm cảm khái, phí biết bao nhiêu công sức tâm huyết tu luyện một thân tu vi siêu quần bạt tụy, cao siêu thoát tục, cuối cùng lại không tránh khỏi nỗi niềm cô đơn tịch mịch, tu luyện như vậy lại có ích gì? Vô Cực Tử cảm thấy bản thân may mắn hơn Độc Cô Cầu Bại rất nhiều, lúc nào cũng có chúng nữ bầu bạn, tự do tự tại tiêu dao khoái hoạt, chỉ cần mọi người được ở bên nhau, tuế nguyệt vô tình lại đâu có gì đáng sợ.

Mọi người đảo mắt nhìn quanh, chỉ thấy có nhiều hòn đá chất đống lên như những nấm mộ nho nhỏ, lưng thì tựa vào sơn cốc, mặt lại hướng ra không gian rộng lớn. Chưa nói đến bản thân Độc Cô Cầu Bại anh hùng thế nào, chỉ riêng chỗ chôn kiếm cũng đã có địa thế hùng vĩ, bộc lộ rõ phong thái cao nhân thế ngoại.

Vô Cực Tử đưa mắt nhìn sang một dãy hai thanh kiếm và một phiến đá dài được đặt trên một tảng đá lớn màu xanh, bèn nhấc thanh kiếm thứ nhất lên, chỉ thấy bên dưới bề mặt tảng đá có khắc hai hàng chữ nhỏ "Lăng lệ cương mãnh, vô kiên bất tồi. Thời trẻ dùng để tranh phong với quần hùng!". Nhìn lại thanh kiếm, chỉ thấy bảo kiếm dài chừng bốn thước, thanh quang lấp loáng, đích thị là một thanh kiếm sắc nhọn.

Vô Cực Tử đặt thanh kiếm sắc nhọn xuống chỗ cũ, lại đưa tay cầm phiến đá lên thì thấy dưới bề mặt tảng đá xanh cũng có khắc hai hàng chữ nhỏ" Tử Vi Nhuyễn Kiếm, trước ba mươi tuổi sử dụng. Lỡ tay ngộ thương nghĩa sĩ, vứt xuống vực sâu!". Chỗ này thiếu một thanh kiếm, không hiểu lỡ tay ngộ thương nghĩa sĩ thế nào mà Độc Cô Cầu Bại đã ném luôn bảo kiếm xuống vực sâu.

Vô Cực Tử đặt phiến đá xuống chỗ cũ, nhìn sang khoảng không bên cạnh thì thấy có khắc hai hàng chữ nhỏ "Trọng kiếm vô phong, đại xảo bất công. Trước bốn mươi tuổi sử dụng, tung hoành thiên hạ!". Chỗ này có lẽ chính nơi đặt thanh Huyền Thiết Trọng Kiếm trong tay Dương Quá, nhớ lại bảo kiếm cực nặng, không dưới bảy, tám mươi cân, gấp vài lần thứ binh khí nặng nhất trong chiến trận, sử dụng bất tiện, lại không có lưỡi sắc và mũi nhọn, đúng là một thanh bảo kiếm kỳ lạ.

Vô Cực Tử cầm thanh kiếm cuối cùng lên, hóa ra đó là một thanh kiếm gỗ, dưới mặt đá có khắc dòng chữ nhỏ "Sau bốn mươi tuổi, không mang binh khí, thảo mộc trúc thạch đều có thể dùng làm kiếm. Từ đó tinh tu, tiến dần tới cảnh giới vô kiếm thắng hữu kiếm!". Mấy câu này mang theo tinh hoa Kiếm Đạo một đời của Độc Cô Cầu Bại, người học võ cần phải chú trọng tu luyện nội lực, để có thể đạt đến cảnh giới dùng tay không cũng có thể gây lực sát thương không thua kém gì binh khí sắc bén, điều này tương tự với phương pháp sử dụng kiếm khí vô hình của Lục Mạch Thần Kiếm.

Chỉ là Vô Cực Tử tu luyện một thời gian, ngẫm nghĩ hồi lâu, nhận ra kiếm khí vô hình cũng như cảnh giới vô kiếm thắng hữu kiếm cố nhiên lợi hại, đã đạt đến cấp bậc đỉnh cao của Kiếm Đạo đương thời, nhưng so sánh ra thì sử dụng quá mức hao tổn nội lực. Cao thủ so chiêu, chỉ cần một chút sai lầm nho nhỏ cũng có thể dễ dàng quyết định thắng bại, nếu như chỉ trong vài chiêu có thể đánh bại đối thủ, kiếm khí vô hình uy lực cường đại ắt sẽ hữu dụng, nhưng nếu thời gian giao đấu kéo dài, đặc biệt là khi đối mặt với nhiều địch thủ cùng một lúc, sẽ phải tiêu tốn vô số nội lực, so ra không phải thượng sách, vậy nên có được một thanh thần binh lợi khí vừa tay cũng là một chuyện hết sức cần thiết.

Vô Cực Tử trầm ngâm một hồi, chợt phát hiện ra thanh kiếm gỗ trước mặt có điểm kỳ lạ. Thanh kiếm này chôn dưới đá lâu năm, thân và cán kiếm thoạt nhìn đều đã bị mục nát cả, tưởng chừng như chỉ cần chịu phải va chạm hơi mạnh một chút, ắt sẽ gãy nát vỡ vụn ngay, nhưng khi Vô Cực Tử dùng nó đâm vào vách đá, thanh kiếm không gãy, mà vách đá đã bắt đầu xuất hiện vết kiếm, thật là kỳ lạ.

Đúng lúc này, dị biến đột nhiên phát sinh, Vô Cực Châu từ trong đan điền của Vô Cực Tử bỗng nhiên tự động thoát ra bên ngoài, lơ lửng trên không trung, sau đó phát ra một luồng ánh sáng nhàn nhạt vào thanh kiếm gỗ kỳ lạ. Chúng nữ còn đang kinh ngạc vì sự xuất hiện bất ngờ của viên bảo châu kỳ bí, chợt thấy thanh kiếm gỗ giống như là bị quỷ nhập, tự động lơ lửng trên không trung, lớp mục nát bao bọc bên ngoài thanh kiếm cũng từ từ tróc ra, để lộ ra hình dạng nguyên bản là một thanh kiếm trông khá cổ xưa, toàn thân xanh bích như ngọc, thoạt nhìn giống như một thanh trúc kiếm, thanh thoát tao nhã, đáng kinh ngạc là lúc này sau lưng thanh kiếm còn tỏa ra hư ảnh của một con rồng màu xanh cực kỳ uy vũ.

Vô Cực Tử thoáng sửng sốt, không hiểu sao Vô Cực Châu lại tự động kích hoạt, chỉ thấy thanh kiếm gỗ trước mặt giống như một rồng uốn lượn một vòng trên không trung rồi lao nhanh về phía mình, còn chưa kịp định thần lại, thanh kiếm đã chui thẳng vào trong đan điền, sau đó Vô Cực Châu cũng lơ lửng nhập vào bên trong thân thể. Chúng nữ cả kinh còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, thanh kiếm chui tọt vào người Vô Cực Tử mà hắn lại không hề hấn gì, chỉ thấy Vô Cực Tử bình tĩnh ngồi xếp bằng đả tọa, hai mắt nhắm nghiền, trên trán lớt phớt vài giọt mồ hôi.

Lúc này bên trong đan điền của Vô Cực Tử đang chấn động dữ dội, chỉ thấy thanh kiếm hóa thành hư ảnh một con rồng xanh khí thế bức người, còn Vô Cực Châu cũng hóa thành một vòng xoáy hư không bất tận, hai món bảo khí thoạt nhìn như đang giao chiến với nhau, nhưng thanh kiếm kia rất nhanh liền thất thủ. Chỉ thấy con rồng xanh gầm lên một tiếng dữ dội rồi từ từ trở lại nguyên dạng một thanh trúc kiếm, vòng xoáy hư vô mờ mịt cũng nhanh chóng tụ lại một điểm, trở lại là nguyên bản Vô Cực Châu, sau đó đan điền cũng tĩnh lặng trở lại, hai thanh bảo khí thong thả lơ lửng bên trong.

Vô Cực Tử chậm rãi mở mắt, nhìn thấy chúng nữ đang quan tâm nhìn mình, bắt gặp ánh mắt hiếu kỳ của chúng nữ, không nhịn được liền cười khổ một tiếng, tâm linh khẽ động, triệu hồi bảo kiếm xuất hiện trong tay, trầm ngâm nói:

- Thanh Long Kiếm...

Lai lịch của thanh bảo kiếm trước mặt rất thần bí, ngoại trừ cái tên "Thanh Long Kiếm" ra thì Vô Cực Tử cũng không biết thêm thông tin gì. Những loại kiếm bình thường đều được rèn đúc bằng kim loại, ngay cả Huyền Thiết Trọng Kiếm thô sơ chưa hề gia công thì cũng được tạo nên từ huyền thiết quý hiếm, thế nhưng Thanh Long Kiếm trong tay Vô Cực Tử lại được làm bằng một loại gỗ thần bí không biết tên, quả nhiên vô cùng kỳ lạ, chỉ là bảo kiếm đã trở thành bản mệnh pháp bảo của hắn nên cũng không có gì đáng lo ngại cả.

Vô Cực Tử nhìn thấy chúng nữ ngập ngừng muốn hỏi lại thôi, cũng không giấu diếm, thong thả kể lại mọi chuyện, khiến cho mọi người ai cũng hết sức kinh ngạc. Chỉ là Vô Cực Tử vẫn cảm thấy có chút khó hiểu, chẳng phải mỗi người chỉ có thể có duy nhất một cái bản mệnh pháp bảo hay sao? Vô Cực Tử vốn đã có bản mệnh pháp bảo là Vô Cực Châu từ trước, tại sao Thanh Long Kiếm có thể trở thành bản mệnh pháp bảo của hắn nữa, quả thật cực kỳ khó hiểu.

Cẩn thận tìm kiếm xung quanh không thấy bỏ sót điều gì, Vô Cực Tử thong thả tĩnh tâm đả tọa, một lòng chuyên tâm nghiên cứu Độc Cô Cửu Kiếm. Độc Cô Cửu Kiếm chính là một môn kiếm pháp bác đại tinh thâm, đạt đến cấp bậc Trúc Cơ Hoàn Mỹ, bao gồm chín loại nguyên lý là Tổng Quát Thức, Phá Kiếm Thức, Phá Đao Thức, Phá Chưởng Thức, Phá Thương Thức, Phá Tiên Thức, Phá Tác Thức, Phá Tiễn Thức và Phá Khí Thức. Đúng như tên gọi, mỗi thức của Độc Cô Cửu Kiếm chính là khắc tinh của một loại binh khí, chưởng pháp cũng như nội công, bao hàm mọi loại võ công trong thiên hạ. Vô Cực Tử thiên tư thông tuệ, lại có căn bản một chút về Kiếm Đạo, rất nhanh liền có thể lĩnh ngộ được tinh yếu của Độc Cô Cửu Kiếm, chẳng mấy chốc mà đã tu luyện đến Đỉnh Phong.

Ở khu vực phụ cận sơn cốc có một loại rắn quý hiếm gọi là Bồ Tư Khúc Xà, trên thân có kim quang lấp lánh, đầu rắn có mào hình thù quái dị, tốc độ cực nhanh, lướt đi như gió, đáng kinh ngạc là mật rắn nuốt vào có tác dụng đề thăng công lực, Dương Quá tu vi thăng tiến cũng là nhờ vào việc nuốt mật của loài rắn quý hiếm này. Bồ Tư Khúc Xà đối với Vô Cực Tử thì không mấy tác dụng, nhưng đối với chúng nữ vẫn luôn bế quan khổ tu đề thăng tu vi thì chính là vật đại bổ, Vô Cực Tử ở lại sơn cốc kiên nhẫn giết rắn lấy mật một thời gian, sau đó cùng với chúng nữ Tiểu Long Nữ, Trình Anh và Công Tôn Lục Ngạc quay về Hoạt Tử Nhân Mộ ở Chung Nam Sơn bế quan tu luyện.

Bạn đang đọc Vô Cực Huyền Thoại sáng tác bởi Wu-Ji
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Wu-Ji
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 28

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.