Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Oan Gia Phu Phụ

Tiểu thuyết gốc · 3000 chữ

Vô Cực Tử quay lại đầm lầy cá sấu, nhìn thấy sợi dây thừng nối với thư phòng bên trên đã bị lấy mất, xem ra đã bị đệ tử trong cốc phát hiện, đoạn tuyệt đường lui của mọi người. Vô Cực Tử bèn quay trở lại, đi vòng quanh cái hốc đá một vòng, chỉ thấy ngoài lối vào đây, thì không còn bất cứ thông lộ nào khác, ngẩng đầu nhìn lên lỗ hổng trên đỉnh, khoảng cách phải trên trăm trượng, tuy có mấy cây táo lớn, nhưng bất quá chỉ cao đến bốn, năm trượng.

Vô Cực Tử suy nghĩ một hồi, quả thực thúc thủ vô sách, bèn cẩn trọng nói:

- Để ta leo lên cây xem thử.

Vô Cực Tử nhảy lên một cây táo lớn, leo tới trên ngọn, nhìn lên vách đá, chỉ thấy lồi lõm, chứ không trơn trượt như ở dưới đáy hốc đá, liền từ ngọn cây bám vách đá mà leo lên, mỗi lúc một cao, leo lên chừng sáu bảy chục trượng, đến khi còn cách đỉnh hốc đá bảy, tám trượng thì vách đá nhẵn nhụi dị thường, không còn chỗ đặt chân bám tay. Vô Cực Tử quan sát xung quanh, lỗ hổng trên đỉnh hốc đá có đường kính hơn một trượng, đủ để chui ra chui vào dễ dàng, bèn hít vào một hơi thật sâu, lập tức thi triển Lăng Hư Ngự Không Bộ, bay người ra khỏi lỗ hổng, rơi trên mặt đất.

Cừu Thiên Xích thấy Vô Cực Tử chui ra khỏi lỗ hổng, liền quay sang nhìn Công Tôn Lục Ngạc mắng:

- Ngươi ngu xuẩn lắm, sao lại để hắn thoát đi một mình? Hắn thoát ra rồi, còn nhớ gì đến chúng ta?

Công Tôn Lục Ngạc lắc đầu nói:

- Mẹ cứ yên tâm, Tiêu đại ca không phải hạng người như thế đâu.

Chu Bá Thông ở bên cạnh cũng vỗ tay nói:

- Đúng vậy! Tiêu huynh đệ của ta chính là tốt nhất.

Cừu Thiên Xích khẽ hừ một tiếng, biết mình không phải đối thủ của Chu Bá Thông, liền nhìn Công Tôn Lục Ngạc nổi giận nói:

- Bọn đàn ông khắp thiên hạ đều cùng một giuộc cả.

Cừu Thiên Xích bỗng nhiên nhìn kỹ toàn thân nữ nhi một lượt, gằn giọng nói:

- Đồ ngốc, ngươi để cho hắn chiếm tiện nghi rồi phải không?

Công Tôn Lục Ngạc đỏ mặt nói:

- Mẹ bảo cái gì, hài nhi không hiểu.

Cừu Thiên Xích càng tức giận, bực bội nói:

- Ngươi đã không hiểu, sao lại đỏ mặt? Ta nói cho ngươi biết, đối với bọn đàn ông không được buông thả hay nhẹ dạ nửa bước, chẳng lẽ ngươi còn chưa thấy tình cảnh của mẫu thân hay sao?

Chu Bá Thông khẽ hừ một tiếng, khinh khỉnh nói:

- Hiếm có lắm đấy, ta nhìn tiểu cô nương này cũng không tệ, nhưng muốn đấu với con nhóc Hoàng Dung tinh ranh xảo quyệt kia thì thua là cái chắc.

Cừu Thiên Xích trong lòng bực tức, chỉ tay chửi thẳng vào mặt Chu Bá Thông, Chu Bá Thông cũng không phải dạng vừa, hai người ngoác mồm khẩu chiến nhiệt tình, bao nhiêu từ ngữ tục tĩu trên đời đều lôi ra hết, khiến cho Công Tôn Lục Ngạc ngại ngùng không thôi. Đang lúc cãi nhau inh ỏi, chợt thấy một sợi dây thừng thòng xuống hốc đá, Chu Bá Thông cũng không khách khí, trực tiếp nắm lấy sợi dây, từ từ được Vô Cực Tử kéo lên.

Cừu Thiên Xích lại tiếp tục lảm nhảm một hồi, Công Tôn Lục Ngạc đứng dậy đón đầu sợi dây mà Vô Cực Tử dòng xuống, quấn một vòng chắc chắn vào ngang bụng mẫu thân, tươi cười nói:

- Mẹ xem, Tiêu đại ca có nhớ đến chúng ta hay không nào?

Công Tôn Lục Ngạc lại giật giật nhẹ sợi dây, ngụ ý đã buộc xong, Cừu Thiên Xích hừ lạnh nói:

- Ngạc Nhi, ta nói cho ngươi hay, từ nay về sau, ngươi phải bám sát lấy hắn nửa bước không rời. Ngươi có biết trượng phu là gì không? Trượng phu nghĩa là trong vòng một trượng còn là chồng mình, ngoài một trượng thì đã không còn là chồng mình nữa, ngươi đã biết chưa?

Công Tôn Lục Ngạc vừa buồn cười vừa thương cảm, Cừu Thiên Xích đang định nói thêm, thì thấy sợi dây căng nơi bụng, thân hình từ từ kéo lên. Công Tôn Lục Ngạc nhìn theo mẫu thân, tuy biết Vô Cực Tử sẽ thả dây xuống cứu nàng, nhưng lúc này chỉ còn một mình dưới đáy hốc đá, bất giác run run, lo sợ dị thường.

Vô Cực Tử kéo Cừu Thiên Xích qua lỗ hổng, cởi dây buộc bụng bà ta, rồi lại thả sợi dây xuống. Công Tôn Lục Ngạc buộc dây quanh bụng thật chắc, thì mới yên tâm, giật nhẹ vài lần, thân hình nàng dần được kéo lên, nàng thấy các cây táo bên dưới càng lúc càng nhỏ dần, chỉ vài trượng nữa là sẽ ra khỏi hốc đá, bỗng nghe phía trên có tiếng quát lớn, cũng may sợi dây không vấn đề gì. Đến khi qua khỏi lỗ hổng, đặt chân xuống mặt đất, Công Tôn Lục Ngạc mới khẽ thở phào một hơi, chỉ thấy trước mặt ngoài ba người Vô Cực Tử, Chu Bá Thông, Cừu Thiên Xích ra, còn có đại sư huynh của mình là Phàn Nhất Ông, y lúc này thân thể cứng đờ không thể động đậy, đã bị người ta điểm huyệt.

Cừu Thiên Xích thở dài nói:

- Ngọn núi này gọi là Lệ Quỷ Phong, trong sơn cốc nhiều đời đồn rằng trên đỉnh núi này có ác quỷ, không ai dám lên, không ngờ hôm nay ta lại tái sinh ở đây.

Chu Bá Thông nghịch ngợm bứt từng sợi râu của Phàn Nhất Ông, vừa bứt vừa hỏi:

- Lão râu dài kia, ngươi mò lên đây làm gì?

Phàn Nhất Ông quý râu như mạng, đau đớn nói:

- Mau giết ta đi, khỏi cần nhiều lời.

Vô Cực Tử nhìn chằm chằm vào Phàn Nhất Ông, nghiêm giọng hỏi:

- Các ngươi nhốt Long cô nương ở đâu rồi?

Phàn Nhất Ông tức giận nói:

- Ta không biết Long cô nương nào cả, lần này sư phụ sai ta đi tuần tra, đề phòng có kẻ gian trà trộn, quả nhiên không ngoài sở liệu của lão nhân gia người, có kẻ giở trò quái quỷ ở đây.

Phàn Nhất Ông vừa nói vừa nhìn Cừu Thiên Xích, nghĩ bụng không biết lão thái bà này là ai mà Công Tôn Lục Ngạc lại gọi là mẫu thân, Phàn Nhất Ông nhiều tuổi hơn hai vợ chồng Công Tôn Chỉ, khi y bái Công Tôn Chỉ làm sư phụ thì Cừu Thiên Xích đã bị hãm trong hốc đá, nên hai người cũng không biết nhau. Vô Cực Tử nhìn thấy Phàn Nhất Ông cũng không giống đang nói dối, trong lúc nhất thời có chút thất vọng, không biết Tiểu Long Nữ đang ở đâu nữa, người trúng độc hoa tình sẽ mất mạng sau ba mươi sáu ngày kể từ lần đầu tiên phát tác, nghe Chu Bá Thông nói thì đã qua sáu ngày rồi, e rằng lần này dữ nhiều lành ít...

Cừu Thiên Xích nghe Phàn Nhất Ông nói, biết y rất trung thành với Công Tôn Chỉ, thì không khỏi tức giận, gằn giọng quát:

- Đập chết con quỷ lùn này đi cho khỏi hậu hoạn!

Công Tôn Lục Ngạc vốn biết đại sư huynh là người chính phái, không nỡ nhìn y bị chết oan uổng, bất đắc dĩ nói:

- Tiêu đại ca, đại sư huynh của muội không phải là kẻ xấu...

Cừu Thiên Xích hậm hực quát:

- Đi mau, đi mau! Ta nói gì ngươi cũng không nghe, làm con mà như thế ư?

Công Tôn Lục Ngạc không dám nói nữa, cõng theo mẫu thân xuống núi, Vô Cực Tử đi tới bên cạnh Phàn Nhất Ông, nhàn nhạt nói:

- Ngươi bị điểm huyệt, sau sáu canh giờ sẽ tự giải khai.

Vô Cực Tử nói xong liền thi triển khinh công đuổi theo Công Tôn Lục Ngạc, Chu Bá Thông ở lại bứt thêm mấy sợi râu dài của Phàn Nhất Ông rồi cũng nhanh chóng đuổi theo. Phàn Nhất Ông vốn đang nhắm mắt chờ chết, không ngờ lại được tha mạng, nhất thời ngẩn ra chưa biết nói sao, chỉ trố mắt nhìn hình bóng bốn người khuất dần trong đêm.

Vô Cực Tử trong lòng sốt ruột, xem ra lần này cũng chỉ có thể đánh trực diện, trực tiếp bắt giữ Công Tôn Chỉ ép hỏi tung tích của Tiểu Long Nữ, dù sao thì Công Tôn Lục Ngạc cũng nói rằng đám người Kim Luân Pháp Vương sớm đã rời đi, như vậy thì cũng tránh được không ít rắc rối. Bốn người nhanh chóng đi tới Thủy Tiên Sơn Trang trong Tuyệt Tình Cốc, hai mẹ con Cừu Thiên Xích và Công Tôn Lục Ngạc vốn rất quen với đường lối trong sơn trang, lúc này đã lờ mờ sáng, các đệ tử canh phòng nhìn thấy ba người Vô Cực Tử, Chu Bá Thông và Cừu Thiên Xích đi cùng với Công Tôn Lục Ngạc thì cũng không không dám ho he gì cả. Cừu Thiên Xích xa cách nơi này đã mười mấy năm, lúc này có thể trở về chốn cũ, trong lòng cảm khái muôn phần.

Mọi người rất nhanh đã đến đại sảnh nơi Công Tôn Chỉ đang dùng bữa sáng, Công Tôn Chỉ nhìn thấy nữ nhi dẫn theo Vô Cực Tử và Chu Bá Thông đã rời đi hôm qua cùng với một người đeo mặt nạ thoạt nhìn có chút kỳ quái, thì trong lòng hết sức kinh ngạc, y vốn đang điều tra chuyện đan phòng tối qua bị đột nhập, hiện tại lại nhìn thấy ba người này rất là khả nghi, bèn thăm dò hỏi:

- Các vị đến đây có chuyện gì không?

Vô Cực Tử khẽ hừ một tiếng, lạnh giọng nói:

- Ta đến hỏi thăm tung tích một người.

Công Tôn Chỉ thoáng sửng sốt, gật đầu nói:

- Các hạ muốn hỏi thăm tung tích của người nào?

Vô Cực Tử lườm Công Tôn Chỉ một cái, nghiêm giọng nói:

- Một thiếu nữ xinh đẹp họ Long!

Công Tôn Chỉ bất giác nhìn sang Chu Bá Thông ở bên cạnh, chỉ thấy y giận dữ nói:

- Lão mặt vàng kia, ngươi giấu Long cô nương ở đâu rồi hả? Nói mau!

Công Tôn Chỉ khẽ hừ một tiếng, lạnh nhạt nói:

- Ở đây không có người nào họ Long cả, các ngươi tìm nhầm chỗ rồi. Người đâu? Tiễn khách!

Đám đệ tử của Tuyệt Tình Cốc ở bên ngoài nghe thấy động tĩnh trong sảnh thì lập tức ồ ạt xông vào, Cừu Thiên Xích lớn giọng quát:

- Tất cả lùi ra cho ta!

Công Tôn Chỉ nghe giọng của Cừu Thiên Xích thì chợt nhớ ra một người, bất giác cả kinh, lưng toát mồ hôi lạnh, thế nhưng lại nghĩ: "Không thể nào, mụ ta đã chết ở trong hốc đá, lúc này chỉ còn lại một nắm xương tàn mà thôi. Người này là ai kia chứ?"

Cừu Thiên Xích nói xong liền giật phăng cái mặt nạ ra quát:

- Công Tôn Chỉ, ngươi còn nhận ra ta chứ?

Cừu Thiên Xích tuy chân tay bị đứt gân mạch, nhưng nội công thì còn nguyên, trong hốc đá không có việc gì làm, ngày đêm khổ luyện, tu luyện mười bốn năm bằng hai mươi tám năm của người khác, câu này nói ra khiến cho mọi người váng tai hoa mắt. Đệ tử của Tuyệt Tình Cốc phàm những ai ngoài ba, bốn mươi tuổi đều nhận ra Cừu Thiên Xích, lúc này chủ mẫu vẫn bình an vô sự, Cừu Thiên Xích ở Tuyệt Tình Cốc cũng có uy vọng không nhỏ, mọi người không biết nên nghe lệnh ai, trong lúc nhất thời không biết nên làm sao cho phải.

Công Tôn Chỉ nhìn chằm chằm vào Cầu Thiên Xích, tức giận nói:

- Tiện nhân, ngươi còn dám vác mặt trở về gặp ta hay sao?

Công Tôn Lục Ngạc chỉ mong phụ thân nhận tội, đối xử tử tế với mẫu thân, không ngờ lại nghe Công Tôn Chỉ dùng lời lẽ như thế, bèn chạy lại quỳ trước mặt y nói:

- Cha, mẹ vẫn chưa chết... vẫn chưa chết mà. Cha mau nhận tội đi, xin mẹ lượng thứ là xong!

Công Tôn Chỉ cười lạnh nói:

- Xin mụ lượng thứ sao? Ta đâu có làm điều gì sai trái?

Công Tôn Lục Ngạc nước mắt rưng rưng, sụt sùi nói:

- Cha đẩy mẹ xuống hốc đá, khiến mẹ sống dở chết dở mười mấy năm trời. Cha, tại sao cha nỡ tàn nhẫn với mẹ như thế?

Công Tôn Chỉ khẽ hừ một tiếng, lạnh lùng nói:

- Tất cả đều do mụ hạ độc thủ trước, mụ đã đẩy ta vào bụi hoa tình, khiến ta bị gai đâm toàn thân, ngươi biết hay không? Mụ ngâm giải dược vào thạch tín, ta không uống cũng chết, uống vào cũng chết, ngươi biết hay không? Mụ còn bắt ta phải... phải hạ sát nữ nhân tâm ái của ta, ngươi biết hay không?

Công Tôn Lục Ngạc nghẹn ngào nói:

- Hài nhi đã biết cả rồi, đó là Nhu Nhi...

Công Tôn Chỉ mười mấy năm nay không nghe ai nhắc đến cái tên "Nhu Nhi", lúc này bất giác tái mặt, nhìn chằm chằm vào Cừu Thiên Xích, nghiến răng nói:

- Là con tiện nhân tàn ác này đã buộc ta phải sát hại Nhu Nhi!

Công Tôn Chỉ luôn miệng lẩm bẩm, sắc mặt càng lúc càng tức giận, bất ngờ lớn tiếng quát:

- Xéo đi cho ta!

Chân phải của Công Tôn Chỉ đá một cái, thân hình Công Tôn Lục Ngạc bay ra phía ngoài, bay đúng vào ngực Cừu Thiên Xích, Cừu Thiên Xích chân tay vô lực, chỉ nghiêng người né tránh, nhưng thân hình Công Tôn Lục Ngạc bay rất nhanh, nghe phịch một cái, lập tức va vào vai mẫu thân. Cừu Thiên Xích ngã ngửa cùng với chiếc ghế ra phía sau, cái đầu trọc đập vào cột đá, tóe cả máu ra, vội vàng lồm cồm bò dậy.

Biến cố diễn ra quá nhanh, ai cũng không ngờ Công Tôn Chỉ sẽ nỡ hạ thủ với cả con gái ruột thịt của mình, hổ dữ cũng không ăn thịt con, người này quả là máu lạnh vô tình, vô phương cứu chữa. Vô Cực Tử nhìn thấy Công Tôn Lục Ngạc bị Công Tôn Chỉ đả thương thì vô cùng tức giận, nhanh chóng xông lên động thủ với đối phương.

Chỉ thấy Công Tôn Chỉ tay trái cầm cây đao to bản lưng dày, lưỡi hình răng cưa, kim quang lấp lánh, tựa hồ làm bằng vàng ròng, tay phải thì cầm một thanh trường kiếm đen vừa mảnh vừa dài, trường kiếm rung rung, thân kiếm vô cùng nhu nhuyễn, lưỡi kiếm tỏa ra một đạo lam quang, chứng tỏ sắc bén dị thường, hai thanh binh khí tương phản nhau, một vừa nặng vừa cứng, một vừa nhẹ vừa mềm. Vô Cực Tử cũng không nao núng, lập tức rút ra hai thanh Quân Tử Kiếm và Thục Nữ Kiếm, Công Tôn Chỉ nhìn thấy binh khí của đối phương thì vô cùng sửng sốt, không ngờ rằng bảo vật cất giấu ở trong kiếm phòng lại bị đối phương vô thanh vô tức trộm mất.

Chỉ thấy Vô Cực Tử mỗi tay đánh ra một loại kiếm pháp, tay phải thi triển Toàn Chân Kiếm Pháp, tay trái thi triển Ngọc Nữ Kiếm Pháp, kết hợp với đôi song kiếm Quân Tử Kiếm và Thục Nữ Kiếm, đánh ra Ngọc Nữ Tố Tâm Kiếm Pháp uy lực cường đại, tuyệt thế vô song. Công Tôn Chỉ bình sinh chưa bao giờ nhìn thấy kiếm pháp tinh diệu như vậy, e rằng khó lòng chống đỡ, ngay cả Chu Bá Thông cũng tán thưởng không ngớt, đây chính là môn kiếm pháp lợi hại bậc nhất mà y từng chứng kiến, lập tức đánh bay hai thanh vũ khí của Công Tôn Chỉ ra xa.

Thừa thắng xông lên, Vô Cực Tử và Chu Bá Thông xông đến hai bên tả hữu của Công Tôn Chỉ, mỗi người giữ chặt một bên, rất nhanh liền chế trụ được y. Công Tôn Chỉ còn đang hoang mang hoảng hốt, chợt thấy Chu Bá Thông lấy ra một bát máu tươi để thẳng vào miệng mình, Công Tôn Chỉ hết sức căm phẫn, nhưng chỉ có thể bất lực trơ mắt nhìn từng giọt từng giọt máu tươi nuốt xuống, đầu lưỡi tràn ngập mùi vị tanh tanh của máu.

Nguyên công phu bế huyệt gia truyền của Công Tôn Chỉ có một điều cấm kỵ là trong ăn uống tuyệt nhiên không được có chất tanh, nếu không công phu lập tức bị mất hiệu nghiệm, vậy nên mới phải nghiêm huấn đệ tử của Tuyệt Tình Cốc phải ăn chay, người ngoài dù không luyện công phu thượng thừa ấy cũng phải ăn chay theo. Công Tôn Chỉ xưa nay phòng phạm chu đáo, ai ngờ Cừu Thiên Xích lại nói cho Vô Cực Tử và Chu Bá Thông biết được, cũng chỉ một mình bà ta mới biết được bí mật này, ba người sớm đã mưu định rõ ràng từ trước, công phu khổ luyện một đời của Công Tôn Chỉ cứ như vậy hóa thành công cốc.

Bạn đang đọc Vô Cực Huyền Thoại sáng tác bởi Wu-Ji
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Wu-Ji
Thời gian
Lượt thích 5
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.