Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phiền Não Tâm Sự

Tiểu thuyết gốc · 3000 chữ

Vô Cực Tử vươn tay giữ Doãn Chí Bình lại, nghiêm mặt lạnh lẽo nói:

- Mơ tưởng đến người không nên mơ tưởng, tính mạng không còn của mình nữa đâu!

Doãn Chí Bình lạnh toát sống lưng, từ hôm gặp được Tiểu Long Nữ ở Trùng Dương Cung thì y đã nhất kiến chung tình, ngày ngày tâm thần ngơ ngẩn thẫn thờ, tuy biết bên cạnh nàng đã có người võ công cao cường bảo hộ, thế nhưng trong lòng vẫn không nỡ từ bỏ, hiện tại lại bị Vô Cực Tử buông lời hăm dọa thì trong lòng hết sức hoảng hốt, vội vàng xoay người rời đi. Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, không hiểu Vô Cực Tử cùng Doãn Chí Bình đang nói chuyện gì, quan hệ dường như không được hòa hảo cho lắm.

Hoa Tranh nhìn thấy bên dưới kệ sách lộ ra đôi hài màu xanh sẫm của Quách Phù, cười khẽ nói:

- Phù Nhi, con đang làm gì ở đó?

Quách Phù cười cười từ sau kệ sách bước ra nói:

- Hài nhi và Võ Gia ca ca đang tìm sách để xem.

Quách Tĩnh biết rằng ba đứa trẻ vốn không ham đọc sách, tại sao hôm nay lại chăm chỉ thế, bỗng có đệ tử Cái Bang bẩm báo có viễn khách đến, Quách Tĩnh thở dài nhìn Dương Quá, cùng với Hoa Tranh đi ra đón khách, Quách Phù nhìn sang hai huynh đệ Võ Đôn Nhu và Võ Tu Văn, nhẹ giọng nói:

- Dương đại ca là bạn thời nhỏ của chúng ta đấy, Võ Gia ca ca mau ra chào đi.

Võ Đôn Nhu và Võ Tu Văn thuở nhỏ vốn bất hòa với Dương Quá, lúc này thấy y khốn khổ như vậy thì không biết nên nói gì, Quách Phù đối với Dương Quá lại hết sức hiếu kỳ, nhỏ nhẹ hỏi:

- Dương đại ca, sư phụ của ngươi sao lại không cần ngươi vậy?

Dương Quá khẽ thở dài một hơi, bất đắc dĩ nói:

- Nguyên do nhiều lắm. Ta vừa ngu vừa lười, tính nết lại khó chịu, cũng không chịu cúi mình hầu hạ lấy lòng nữ nhi của sư phụ...

Võ Đôn Nhu và Võ Tu Văn nghe vậy biến sắc, không nhịn được quát:

- Ngươi nói cái gì?

Dương Quá cười khẽ một tiếng, thong thả nói:

- Ta nói là ta vô dụng, không biết lấy lòng sư phụ.

Dương Quá nhìn thấy Quách Phù cười tươi như đóa hoa hồng chớm nở, xinh xắn vô cùng, thì bất giác xúc động, mặt hơi biến đỏ, ngoảnh ra chỗ khác. Quách Phù lâu nay lúc nào cũng dễ dàng khiến cho huynh đệ Võ Đôn Nhu và Võ Tu Văn xoay quanh nàng như chong chóng, giờ thấy Dương Quá ngoảnh đi, biết là y đã rung động trước sắc đẹp của nàng, trong lòng không khỏi đắc ý.

Sáng hôm sau Dương Quá ăn điểm tâm trong sảnh, chợt thấy Quách Phù đang ở ngoài sân giơ tay vẫy vẫy, huynh đệ Võ Đôn Nhu và Võ Tu Văn lấp ló ở phía đằng xa, trong lòng không khỏi cười thầm, đi ra chỗ Quách Phù, ngạc nhiên hỏi:

- Quách cô nương, cô nương tìm ta có chuyện gì không?

Quách Phù tươi cười nói:

- Dương đại ca, muội muốn hỏi thăm mấy năm qua đại ca đã trải qua những gì?

Dương Quá bất giác thở dài, nghĩ chuyện của mình kể ba ngày đêm cũng chưa hết, hơn nữa còn một số chuyện làm sao có thể đem kể với Quách Phù kia chứ? Hai người cùng sánh vai nhau đi ra ngoài cổng, Dương Quá nghiêng đầu liếc nhìn, chỉ thấy huynh đệ Võ Đôn Nhu và Võ Tu Văn đang lẽo đẽo bám theo ở xa xa đằng sau, Quách Phù tuy cũng biết thế, nhưng lại giả vờ như không nhìn thấy, chỉ luôn miệng hỏi chuyện Dương Quá.

Dương Quá cứ chọn mấy chuyện vô thưởng vô phạt mà nói, vừa nói vừa bịa không khí vui vẻ, khiến cho Quách Phù thích chí cứ cười khúc khích. Quách Phù biết là Dương Quá bịa ra, nhưng vẫn thú vị, hai người thong thả đến bên một cây liễu, bỗng nghe một tiếng hí dài, rồi một con ngựa còm, da bị ghẻ lở, chạy tới dụi đầu vào người Dương Quá, tỏ vẻ rất là thân thiết.

Con ngựa này là do Dương Quá tình cờ cứu được ở trên đường đi, y thấy nó bị người chủ bắt nạt bạo hành, da bị ghẻ lở gầy trơ cả xương, không khỏi nảy lòng thương cảm, bất giác nhớ tới cảnh ngộ của mình trước đây, không nhịn được liền xuất thủ tương trợ, một người một ngựa bầu bạn với nhau tung hoành giang hồ hết sức thân thiết. Huynh đệ Võ Đôn Nhu và Võ Tu Văn ở phía đằng xa nhìn thấy con ngựa xấu xí gầy còm, không nhịn được liền bật cười hô hố, thong thả tiến lại chỗ hai người.

Võ Tu Văn cười ha hả nói:

- Dương huynh, con thiên lý mã của huynh trông tuyệt quá nhỉ?

Võ Đôn Nhu giả bộ sắc mặt nghiêm trang nói:

- Đây là giống ngựa vô cùng quý hiếm, làm cách nào mà Dương huynh mua được nó thế?

Quách Phù đưa mắt nhìn Dương Quá, lại nhìn con ngựa xấu xí gầy còm, cảm thấy cả hai bẩn thỉu khốn khổ như nhau, bất giác cũng cười một tiếng, Dương Quá thản nhiên nói:

- Người xấu ngựa xấu, một cặp xứng đôi. Ngựa của hai vị Võ huynh chắc phải là thần mã đây!

Bốn người vừa đi vừa trò chuyện, Quách Phù đột nhiên chỉ về phía tây nói:

- Nhìn kìa, cha muội lại đang truyền thụ bổng pháp!

Chỉ thấy Quách Tĩnh cùng Lỗ Hữu Cước sánh vai nhau đi về phía thung lũng, mỗi người tay cầm một cây trúc bổng, Võ Tu Văn nhàn nhạt nói:

- Lỗ trưởng lão ngu thật đấy, Đả Cẩu Bổng Pháp học bao nhiêu lâu mà vẫn chưa xong.

Dương Quá nghe đến bốn chữ "Đả Cẩu Bổng Pháp" thì không khỏi sửng sốt, đây chính là tuyệt học trấn bang của Cái Bang, chỉ có bang chủ Cái Bang mới được phép học, chỉ thấy Quách Phù bĩu môi nói:

- Cha muội nói rằng Đả Cẩu Bổng Pháp thần diệu vô cùng, chính là chiêu số lợi hại bậc nhất trong thiên hạ, không phải là thứ chỉ học mươi bữa nửa tháng đã xong. Tiểu Võ ca ca mắng Lỗ trưởng lão, ca ca chắc là thông minh lắm đấy?

Mấy năm gần đây Quách Tĩnh bận bịu quốc gia đại sự, mọi việc lớn nhỏ của Cái Bang đều giao cho Lỗ Hữu Cước xử lý. Quách Tĩnh nghĩ rằng hà tất cứ phải hữu danh vô thực thế này mãi, chi bằng để Lỗ Hữu Cước chính thức làm bang chủ cho xong, đợi y học xong Đả Cẩu Bổng Pháp, Quách Tĩnh sẽ chính thức truyền lại chức vị bang chủ.

Quách Phù đột nhiên vỗ tay nói:

- Hay là chúng ta đi đến nhìn trộm, xem xem Đả Cẩu Bổng Pháp rốt cuộc là thứ bảo bối gì đi!

Ba người rất chú tâm tới Đả Cẩu Bổng Pháp, nghe danh đã lâu nhưng trước nay chưa từng nhìn thấy, trong lòng hết sức hiếu kỳ. Lúc này Quách Phù đột nhiên xướng nghị đi xem, Võ Tu Văn vỗ tay khen hay, Võ Đôn Nhu thì ngoài miệng phản đối, trong bụng lại rất muốn, chỉ giả vờ miễn cưỡng làm theo chủ ý của Quách Phù, để lỡ có bị phát hiện thì Quách Tĩnh cũng không thể trách mắng y.

Quách Phù nhìn Dương Quá, mỉm cười nói:

- Dương đại ca, hãy cùng đi nào.

Võ Đôn Nhu hằn học nói:

- Phù muội, rủ hắn đi cùng làm gì? Có xem cũng chả hiểu gì, hắn lại hỏi này hỏi kia, khiến cho sư phụ phát giác thì sao?

Quách Phù ung dung nói:

- Đại Võ ca ca hãy yên tâm đi, muội chú ý đến Dương đại ca là được. Hai người cứ đi trước đi, muội sẽ cùng Dương đại ca đi sau một chút, bốn người cùng đi tiếng chân nghe rõ sẽ bị phát giác.

Huynh đệ Võ Đôn Nhu và Võ Tu Văn vốn chẳng muốn thế chút nào, nhưng lại không dám làm trái lời của Quách Phù, chỉ nghe Quách Phù thận trọng nói:

- Hãy đi đường tắt tới chỗ cái cây to kia mà nấp, mọi người cẩn thận chớ nên gây ra tiếng động, cha muội sẽ không biết đâu.

Huynh đệ Võ Đôn Nhu và Võ Tu Văn gật đầu đáp ứng, rảo bước đi nhanh, Quách Phù nhìn theo bóng lưng hai người rời đi, bất giác thở dài nhè nhẹ, Dương Quá quan tâm hỏi:

- Cô nương sao lại thở dài?

Quách Phù lắc đầu nói:

- Muội thấy buồn lắm, đại ca chả hiểu được đâu.

Dương Quá thấy Quách Phù đôi má ửng hồng, mi mục thanh tú, không khỏi thấy hơi rung động, ôn nhu nói:

- Ta biết cô nương buồn chuyện gì rồi.

Quách Phù cười khẽ một tiếng nói:

- Làm sao đại ca có thể biết được? Đúng là chỉ đoán mò thôi.

Dương Quá cười ha hả nói:

- Nếu ta đoán trúng, cô nương không được chối cãi đấy nhé.

Quách Phù đôi mắt đung đưa, khóe miệng tủm tỉm cười nói:

- Được rồi, đại ca đoán đi.

Dương Quá sắc mặt đăm chiêu nói:

- Kể ra cũng khó chọn thật. Võ Gia huynh đệ yêu thích cô nương, cố gắng lấy lòng cô nương, nhưng cô nương lại chẳng biết chọn ai.

Quách Phù bị Dương Quá đoán trúng tâm sự thầm kín, trống ngực bỗng nhiên đập mạnh, điều này nàng biết, huynh đệ Võ Đôn Nhu và Võ Tu Văn biết, cha mẹ nàng biết, thậm chí ngay cả Giang Nam Thất Quái cũng biết, nhưng mọi người ngoài miệng đều chưa nhắc đến một lần, bây giờ Dương Quá đột nhiên lại nói toạc ra, bất giác Quách Phù đỏ bừng cả mặt, vừa muốn cười vừa muốn khóc, nước mắt lưng tròng, Dương Quá tiếp tục nói:

- Đại Võ ca ca tư văn ổn trọng, Tiểu Võ ca ca thì lại có thể giúp cô nương giải sầu, cả hai thiếu niên anh tuấn, võ công cao cường, lại cùng ngoan ngoãn vâng lời, ân cần săn đón, đúng là ca ca có cái hay của ca ca, đệ đệ có cái hay của đệ đệ, nhưng cô nương chỉ có một thân này, biết gả cho ai bây giờ?

Quách Phù ngẩn ra nghe Dương Quá nói, nghe xong câu cuối cùng thì bĩu môi nói:

- Dương đại ca chỉ giỏi nói quàng nói xiên, ai thèm kia chứ?

Dương Quá biết mình đoán đúng tâm sự thiếu nữ, bất giác bật cười khoái chí, Quách Phù lại giả vờ không để tâm hỏi:

- Dương đại ca, theo đại ca thì Đại Võ ca ca tốt hơn, hay là Tiểu Võ ca ca tốt hơn?

Câu này cũng thật bất ngờ, Quách Phù với Dương Quá tuy hồi nhỏ biết nhau, nhưng hồi ấy có hiềm khích không nhỏ, lại nhiều năm không gặp nhau, bây giờ cả hai đều đã trưởng thành, chuyện thầm kín của nữ nhi, sao lại đem ra thổ lộ với y? Nhưng Dương Quá tính tình hoạt bát, chỉ cần không đắc tội với y, thì y sẽ nói sẽ cười, chỉ trong giây lát sẽ làm cho người khác vui vẻ như gặp gió xuân.

Chỉ thấy Dương Quá đột nhiên nói:

- Ta thấy hai người ai cũng không được.

Quách Phù sững người hỏi:

- Tại sao lại thế?

Dương Quá cười ha ha nói:

- Nếu hai người ấy đều được, thì Dương Quá này còn hi vọng gì?

Dương Quá đã quen mặt dày mày dạn vui đùa cợt nhả, kỳ thực hoàn toàn không có tà niệm, lúc này trò chuyện với Quách Phù liền buột miệng thốt ra, Quách Phù không khỏi ngẩn ra, nàng quen được nâng niu chiều chuộng, chưa ai dám nói một câu khinh bạc, lúc này không biết có nên nổi giận hay không, bèn nghiêm mặt nói:

- Đại ca không trả lời thì thôi, ai nói đùa với đại ca? Chúng ta đi mau lên nào!

Quách Phù nói xong liền thi triển khinh công chạy về phía sau thung lũng, Dương Quá sững sờ thầm nghĩ: "Mình xen vào giữa ba người bọn họ làm cái quái gì? Võ Gia huynh đệ xem Quách Phù như tiên nữ, chỉ sợ nàng không lấy mình, thực ra nếu như lấy được một vị cô nương đỏng đảnh kiêu ngạo như thế, thì sẽ khổ sở hơn là lạc thú, hai gã si mê thật là tức cười!"

Quách Phù nhanh nhẹn đi trước, Dương Quá nặng nề đi sau, giả bộ mười phần chậm chạp vụng về, chạy tới gần chỗ Quách Tĩnh truyền thụ Đả Cẩu Bổng Pháp cho Lỗ Hữu Cước, chỉ thấy huynh đệ Võ Đôn Nhu và Võ Tu Văn đã leo lên cây ngó nghiêng tứ phía. Quách Phù vội nhảy lên cây, chìa tay kéo Dương Quá lên, Dương Quá nắm bàn tay ấm mềm như nhung của nàng, bất giác lòng thấy xốn xang.

Quách Phù khe khẽ hỏi:

- Cha muội vẫn chưa đến à?

Võ Tu Văn chỉ tay về phía tây, nhỏ giọng nói:

- Sư phụ đang chỉ bảo cho Lỗ trưởng lão thì sư mẫu đến, nói là có việc cần bàn, mời sư phụ ra một bên nói chuyện, Lỗ trưởng lão tự tập một mình.

Quách Phù thấy Lỗ Hữu Cước cầm cây gậy trúc chọc bên này gạt bên kia, chả có gì ghê gớm huyền diệu, bèn lạnh nhạt nói:

- Lỗ trưởng lão vẫn chưa học được Đả Cẩu Bổng Pháp, chả có gì đáng xem cả, chúng ta đi thôi!

Huynh đệ Võ Đôn Nhu và Võ Tu Văn răm rắp nghe theo ý muốn của Quách Phù, đang định tụt xuống dưới đất, thì dưới gốc cây có tiếng bước chân, vợ chồng Quách Tĩnh đang đi tới gần, chỉ nghe Quách Tĩnh chậm rãi nói:

- Chung thân đại sự của Phù Nhi dĩ nhiên không thể xem nhẹ, nhưng Quá Nhi còn ít tuổi, tuổi trẻ khó tránh ương ngạnh, vụ việc rắc rối ở Toàn Giáo Chân cũng đâu phải lỗi của nó?

Hoa Tranh nghiêm giọng nói:

- Vụ việc rắc rối ở Toàn Chân Giáo không cần nhắc tới làm gì. Chàng nghĩ tới giao tình nhiều đời giữa hai nhà Quách - Dương, thế nhưng Dương Quá lại quá giảo hoạt, thiếp càng nhìn càng thấy nó giống cha nó, làm sao có thể yên tâm gả Phù Nhi cho nó được?

Bốn người nấp ở trên cây nghe thấy câu đó thì vô cùng kinh ngạc, tuy biết hai nhà Quách - Dương có quan hệ uyên nguyên sâu đậm, nhưng không thể ngờ Quách Tĩnh lại có ý định sẽ gả Quách Phù cho Dương Quá., chuyện này quan hệ trọng đại, mọi người ai cũng chăm chú lắng nghe, chỉ nghe Quách Tĩnh buồn bã nói:

- Dương Khang huynh đệ không may lưu lạc vương phủ Đại Kim, ngộ giao với bọn tặc nhân, mới bị kết cục bi thảm chết không toàn thây. Nếu như từ nhỏ hắn được Dương thúc phụ giáo dưỡng, chắc chắn sẽ không như vậy.

Dương Quá bao nhiêu năm nay không biết lai lịch của mình, chỉ biết phụ thân chết sớm, nhưng chết thế nào, kẻ thù là ai, thì Mục Niệm Từ không chịu nói cho y biết, bây giờ nghe Quách Tĩnh nhắc đến phụ thân, thì như sét đánh ngang tai, toàn thân run rẩy, sắc mặt tái nhợt. Quách Phù liếc sang thấy thần sắc Dương Quá như vậy thì vội vàng giữ y lại, chỉ sợ y đột nhiên ngã xuống dưới thì sẽ nguy to.

Vợ chồng Quách Tĩnh ngồi kề vai trên tảng đá, xoay lưng về phía cây lớn, Quách Tĩnh vuốt vuốt mu bàn tay của Hoa Tranh nói:

- Từ khi nàng mang thai hài tử thứ hai, sức khỏe kém hẳn dạo trước, cần phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng thật là chu đáo mới được.

Quách Phù trong lòng mừng rỡ, không ngờ mẫu thân sắp sinh đệ đệ mà chẳng nói cho mình biết gì cả, chỉ nghe Hoa Tranh lo lắng nói:

- Chung thân đại sự của Phù Nhi thiếp chưa yên tâm.

Quách Tĩnh chân thành nói:

- Toàn Chân Giáo đã không chịu thu nhận Quá Nhi, thì ta sẽ tự mình dạy dỗ nó. Ta thấy nó là đứa hết sức thông minh, tương lai ta sẽ truyền thụ toàn bộ võ công tuyệt học cho nó, không uổng tình nghĩa hai nhà Quách - Dương.

Dương Quá nghe thấy Quách Tĩnh đối xử với mình nặng tình như thế thì cảm động ứa nước mắt, chỉ nghe Hoa Tranh dịu giọng nói:

- Thiếp chỉ lo nó khôn quá hóa hỏng, cho nên chỉ dạy cho nó kinh thư văn học, cũng không truyền thụ võ công, những mong sau này nó trở thành một bậc nam nhi chính phái, thâm minh đại nghĩa, chúng ta lại gả Phù Nhi cho nó, cũng đã mãn nguyện...

Dương Quá chưa bao giờ được nghe Hoa Tranh nói những lời ấm áp chân thành đến thế, lại thấy ánh mắt của nàng tràn ngập thương yêu thì bất giác cảm động nghẹn ngào. Bốn người nhanh chóng trở về trang viện, ai nấy trong lòng tâm sự ngổn ngang.

Bạn đang đọc Vô Cực Huyền Thoại sáng tác bởi Wu-Ji
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Wu-Ji
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 5
Lượt đọc 23

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.