Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Uyên Ương Cẩm Mạt

Tiểu thuyết gốc · 3000 chữ

Cừu Thiên Nhận nói ra một câu khiến cho mọi người nghẹn họng không trả lời được, nghĩ thầm là cơ hội tốt không nên bỏ qua, vội vàng sải chân bỏ chạy. Đúng lúc này, có một ngọn trúc bổng đột nhiên vươn ra đánh tới giữa mặt Cừu Thiên Nhận, trúc bổng phóng tới như gió, Cừu Thiên Nhận không sao đỡ được đành phải lui lại mép vực, có một bóng đen theo trúc bổng bước ra đứng sững lại đó, không phải ai khác mà chính là Hồng Thất Công.

Hồng Thất Công bật cười ha hả, thản nhiên nói:

- Lão ăn mày bình sinh giết hai trăm ba mươi mốt người, kẻ nào cũng là một đám gian ác, nếu không phải tham quan ô lại, thổ hào ác bá thì là đại gian đại ác, phụ nghĩa bạc hạnh. Lão ăn mày tham ăn tham uống nhưng bình sinh chưa từng giết người tốt nào, Cừu Thiên Nhận ngươi chính là người thứ hai trăm ba mươi hai đấy!

Mấy câu vừa rồi đại nghĩa rõ ràng, Cừu Thiên Nhận nghe xong không khỏi có chút hoảng sợ, Hồng Thất Công tiếp tục nói:

- Bang chủ đời trước của Thiết Chưởng Bang là Tư Đồ bang chủ anh hùng yêu nước thế nào, sư phụ ngươi là Thượng Quan bang chủ cũng là một vị hán tử cứng cỏi. Ngươi kế nhiệm chức bang chủ của sư phụ, thế mà lại cấu kết với người Kim, bán nước cầu vinh, sau khi chết đi còn mặt mũi nào gặp lại Tư Đồ bang chủ và Thượng Quan bang chủ nữa chứ? Ngươi lên Hoa Sơn muốn tranh đoạt danh hiệu võ công thiên hạ đệ nhất, đừng nói đến việc võ công của ngươi chưa chắc đã có thể đứng đầu quần hùng, cho dù có là vô địch trên đời, anh hùng hào kiệt trong thiên hạ há có thể khâm phục một tên gian tặc bán nước như ngươi?

Cừu Thiên Nhận nghe xong như ngây như ngốc, những việc làm mấy chục năm nay lần lượt hiện ra trong lòng, nhớ lại ngày xưa sư phụ đinh ninh răn dạy phải yêu nước thương dân, nào ngờ bản thân vừa hơi lớn tuổi, võ công không ngừng tăng tiến, hành vi lại tùy ý hơn, càng lúc càng làm ngược với tôn chỉ trung nghĩa báo quốc của Thiết Chưởng Bang, đột nhiên thiên lương phát khởi, thở dài nói:

- Hồng bang chủ giáo huấn rất phải.

Cừu Thiên Nhận nói xong liền quay người nhảy luôn xuống vực, Hồng Thất Công đang đề phòng Cừu Thiên Nhận sau lúc hổ thẹn bất ngờ đột kích, không ngờ rằng y lại quyết định tự tử, đang lúc kinh ngạc chợt thấy bên cạnh bóng xám chớp lên, Nhất Đăng Đại Sư đã đến bên cạnh bờ vực, tay trái vươn ra nắm lấy hai chân Cừu Thiên Nhận kéo lên, hiền hòa nói:

- Thiện tai, thiện tai! Bể khổ vô biên, quay đầu là bờ. Ngươi đã hối cải những điều sai trái trước đây, làm lại cuộc đời vẫn còn không muộn.

Cừu Thiên Nhận bật tiếng khóc lớn, quỳ xuống trước mặt Nhất Đăng Đại Sư, trong lòng thiên ngôn vạn ngữ nhưng không nói được câu nào, Anh Cô thấy Cừu Thiên Nhận quay lưng về phía mình, đây đúng là cơ hội tốt để báo thù rửa hận, bèn rút đao ra sấn tới đâm mạnh xuống lưng y, nào ngờ Chu Bá Thông nhanh nhẹn đỡ lấy cổ tay Anh Cô, khiến cho bà ta vô cùng sửng sốt, chỉ cao giọng quát:

- Chu Bá Thông, ngươi làm gì thế?

Chu Bá Thông tay chân bủn rủn, sợ rằng sẽ bị Anh Cô mắng cho một trận, lập tức xoay người chạy ra sau núi, Anh Cô vội vàng kêu lên:

- Chu Bá Thông, ngươi đi đâu thế?

Chu Bá Thông nhìn thấy Anh Cô đuổi theo phía sau, trong lòng sợ sệt vô cùng, lập tức kêu lên:

- Ta bị đau bụng, phải đi vệ sinh.

Anh Cô sững người một chút, sau đó tiếp tục sải chân đuổi mau, Chu Bá Thông cả kinh kêu lên:

- Trong quần ta toàn là phân, thối chết đi được, bà đừng đến đây.

Anh Cô tìm kiếm Chu Bá Thông hai mươi năm nay, nghĩ rằng lần này mà để cho y chạy thoát thì sau này không thể gặp lại nữa, bất kể y són ra quần thật không, vẫn đuổi nhanh tới. Chu Bá Thông nghe thấy tiếng bước chân tới gần, sợ tới mức hồn phi phách tán, Vô Cực Tử và Hoàng Dung nhìn thấy đôi oan gia này càng chạy càng xa, xoay qua chuyển lại cực kỳ buồn cười, lại thấy Nhất Đăng Đại Sư nói khẽ vào tai Cừu Thiên Nhận, y cũng không ngừng gật đầu.

Hoàng Dung nhìn theo bóng lưng Chu Bá Thông và Anh Cô rời đi, lại quay sang nhìn Nhất Đăng Đại Sư, nhẹ giọng buột miệng nói:

- Không biết vì sao Lão Ngoan Đồng lại sợ Anh Cô như vậy? Tiêu ca ca, lúc nãy ta nhìn thấy Anh Cô ánh mắt căm phẫn như muốn ăn tươi nuốt sống Nhất Đăng Đại Sư vậy, không biết là tại vì sao?

Vô Cực Tử cũng không rõ ràng ẩn tình phía sau, chỉ thấy Nhất Đăng Đại Sư trầm ngâm hồi lâu rồi bất đắc dĩ nói:

- Chuyện này đã đè nặng trong lòng lão nạp hai mươi năm nay, hôm nay lão nạp đến đây cũng là vì kết thúc trường ân oán đó, đáng tiếc... Cô nương có biết ta vốn là người thế nào hay không?

Hoàng Dung khẽ gật đầu, thong thả nói:

- Bá bá vốn là hoàng đế của Đại Lý, chính là Nam Đế uy phong hiển hách, thiên hạ ai mà không biết? Sau này xuất gia làm tăng, đã lấy pháp danh Nhất Đăng, lúc trước bá bá đã nói với điệt nữ rồi.

Nhất Đăng Đại Sư cười khẽ một tiếng, ảo não nói:

- Hoàng đế là giả, lão tăng là giả, uy phong hiển hách lại càng giả...

Nhất Đăng Đại Sư nói đến đây, khóe miệng thoáng nét mỉm cười, trên mặt thì lại có vẻ chua xót, bất đắc dĩ cười khổ nói:

- Chuyện này nói ra còn có liên quan tới Hoa Sơn Luận Kiếm... Năm ấy Trùng Dương chân nhân đứng đầu quần hùng, lấy được Cửu Âm Chân Kinh, năm sau liền đích thân đến Đại Lý thăm hỏi, truyền thụ kỳ công tuyệt học Tiên Thiên Công cho ta. Trùng Dương chân nhân ở lại hoàng cung nửa tháng, hai người chúng ta rèn luyện công phu, trò chuyện rất hợp, nào ngờ Chu sư huynh trong hơn mười ngày ấy buồn bã phát cuồng, dạo chơi khắp nơi trong cung, cuối cùng gây ra một chuyện động trời.

Mọi người biết rõ Chu Bá Thông tính tình hiếu động, không sinh sự mới là lạ, chỉ nghe Nhất Đăng Đại Sư hạ giọng nói:

- Mối họa thật sự là ở ngay ta. Ta là hoàng đế Đại Lý, tuy là không được như thiên tử Trung Hoa hậu cung ba ngàn, nhưng mà hậu phi cung tần cũng rất đông... Ta trước nay hiếu võ luôn, ít gần phụ nữ, ngay cả hoàng hậu cũng suốt mấy ngày khó gặp một lần, thì các quý phi cung tần khác làm sao còn có ngày được gần gũi?

Nhất Đăng Đại Sư nói đến đây liền nhìn sang bốn đệ tử Ngư Tiều Canh Độc, nhẹ giọng nói:

- Chuyện này các ngươi vốn cũng không rõ, hôm nay cũng nhân dịp nói cho các ngươi biết luôn.

Chỉ nghe Nhất Đăng chậm rãi nói:

- Phi tần trong cung thấy ta hàng ngày luyện công tập võ, có người thấy thích, bèn xin theo học, ta cũng chỉ điểm cho bọn họ luyện tập để khỏe mạnh sống lâu, trong đó có một quý phi họ Lưu, thiên tư thông minh, dạy qua là biết, chỉ tới là hiểu, mà nàng lại còn trẻ tuổi, suốt ngày chăm chỉ tu luyện, võ công tiến bộ rất nhanh. Một hôm Lưu quý phi luyện võ trong vườn lại bị Chu sư huynh trông thấy, hắn vốn là người hiếu võ bậc nhất, trời sinh tính nết ngây thơ, không biết đề phòng chuyện nam nữ, thấy Lưu quý phi luyện võ có vẻ giỏi giang, lập tức bước tới quá chiêu với nàng. Chu sư huynh được Trùng Dương chân nhân đích thân truyền thụ, Lưu quý phi làm sao có thể là đối thủ của hắn...

Hoàng Dung xen vào nói:

- Nhất định là Lão Ngoan Đồng xuất thủ không biết nặng nhẹ, đã đánh Lưu quý phi trọng thương.

Nhất Đăng Đại Sư lắc đầu nói:

- Người thì không có bị thương, nhưng trong vài chiêu Chu sư huynh đã điểm huyệt được Lưu quý phi, sau đó hỏi nàng có phục hay không. Lưu quý phi tự nhiên vô cùng khâm phục, Chu sư huynh giải khai huyệt đạo cho nàng vô cùng đắc ý, sau đó cao đàm khoát luận, nói tới những điều bí yếu của công phu điểm huyệt. Lưu quý phi vốn đã xin ta truyền thụ công phu điểm huyệt, nhưng Nhất Dương Chỉ chính là tuyệt học độc môn của Đoàn Gia ta, chỉ có thể truyền thụ cho đệ tử nòng cốt, làm sao có thể dạy cho phi tần ở trong hậu cung? Lưu quý phi liền cung cung kính kính thỉnh giáo Chu sư huynh, nhưng môn công phu này ngoài phụ thân và nữ nhi, hay quan hệ phu thê, thì trước nay sư phụ là nam không truyền cho nữ đệ tử, sư phụ là nữ không truyền cho nam đệ tử...

Hoàng Dung hai mắt tròn xoe, nghi vấn hỏi:

- Tại sao lại thế?

Nhất Đăng Đại Sư khẽ ho một tiếng, Hoàng Dung vốn thông minh nhanh trí, tại sao đạo lý đơn giản ấy lại không hiểu được, bèn mỉm cười nói:

- Nam nữ thụ thụ bất thân, ngươi nghĩ xem nếu không sờ tới huyệt đạo trên toàn thân, thì môn công phu điểm huyệt làm sao truyền thụ cho được? Sau này một người dạy một người học, Chu sư huynh huyết khí phương cương, Lưu quý phi cũng đang trẻ tuổi, hai người da thịt đụng chạm, lâu ngày nảy sinh tình cảm, cuối cùng gây ra một trận ầm ĩ không sao thu xếp được...

Hoàng Dung vốn đang muốn hỏi, nhưng vừa máy môi lại nhẫn nhịn được, chỉ nghe Nhất Đăng Đại Sư tiếp tục nói:

- Có người bẩm báo với ta, mặc dù ta rất tức giận nhưng vì nể mặt Trùng Dương chân nhân, chỉ làm ra vẻ không biết, nào ngờ về sau Trùng Dương chân nhân lại biết, chắc là Chu sư huynh tính nết hào sảng ngay thẳng, không biết giấu diếm...

Hoàng Dung không nhịn được nữa, thắc mắc hỏi:

- Chuyện gì vậy chứ, tại sao lại ầm ĩ không thu xếp được?

Nhất Đăng Đại Sư nhất thời không biết làm sao đưa đẩy, ngần ngừ một lúc mới nói:

- Chu sư huynh và Lưu quý phi không phải vợ chồng, nhưng lại làm việc vợ chồng với nhau.

Hoàng Dung lập tức hiểu ra, nhanh miệng nói:

- Con đã hiểu rồi, Lão Ngoan Đồng và Lưu quý phi sinh con với nhau.

Vô Cực Tử không khỏi ngại ngùng che mặt, ho sù sụ bất đắc dĩ, chỉ nghe Nhất Đăng Đại Sư chầm chậm nói:

- Không phải như vậy, bọn họ quen nhau mới hơn mười ngày, làm sao có thể sinh con? Trùng Dương chân nhân phát giác sự việc, liền trói Chu sư huynh lại đem đến cho ta xử trí, người học võ chúng ta luôn lấy nghĩa khí làm trọng, nữ sắc chỉ là chuyện nhỏ, há lại vì một nữ nhân mà làm tổn thương giao tình bằng hữu? Ta lập tức cởi trói cho Chu sư huynh, lại gọi Lưu quý phi đến, tác hợp cho bọn họ kết thành vợ chồng. Nào ngờ Chu sư huynh kêu la thảm thiết, nói vốn không biết đó là việc sai trái, nếu biết thì có chặt đầu hắn cũng quyết không làm, bất kể thế nào cũng không cưới Lưu quý phi làm vợ. Lúc ấy ta cũng giận lắm, nhưng cũng biết rằng Chu sư huynh tính tình thành thật có gì nói đó, cũng chẳng tính toán với hắn. Chu sư huynh sau đó lấy ra một chiếc khăn gấm trả lại cho Lưu quý phi, đó chính là tín vật mà nàng tặng cho Chu sư huynh để tỏ tình, bên trên có thêu bài thơ định tình của họ. Trùng Dương chân nhân xin lỗi ta mấy lần rồi cũng rời đi, nghe nói mùa thu năm ấy chân nhân buông tay du ngoạn cõi tiên, Trùng Dương chân nhân anh phong nhân hiệp, trên đời không ai hơn được...

Hoàng Dung nhẹ nhàng nói:

- Võ công của Trùng Dương chân nhân có thể cao hơn người, nhưng nói tới anh phong nhân hiệp thì chưa chắc đã hơn được bá bá. Không biết về sau thế nào?

Nhất Đăng Đại Sư buồn bã nói:

- Sau chuyện hôm ấy, ta trong lòng uất ức không vui, việc nước cũng không xử lý, cả ngày chỉ luyện võ công giải sầu, suốt hơn nửa năm ta không triệu kiến Lưu quý phi, thế nhưng trong giấc mơ cũng thường gặp nàng... Một hôm ta nằm mơ nhịn không được, quyết ý tìm đến thăm hỏi, ta cũng không để cung nhân thái giám thông báo, rón rén tới chỗ phòng nàng, định xem nàng đang làm gì, ai ngờ bỗng nhiên nghe bên trong vang ra một tràng tiếng kêu khóc trẻ con, ta ngẩn người đứng suốt nửa đêm, đến rạng sáng mới trở về...

Ngư Tiều Canh Độc nhớ lại lần ấy sư phụ mắc bệnh không những rất nguy hiểm mà còn kéo dài, với võ công của y thì phong sương không thể xâm nhập, cho dù bệnh tật cũng chẳng đến nỗi lâu ngày không khỏi, lúc này mới biết năm xưa y vì tức giận đau xót mới không dùng nội công chống đỡ, liền nhiễm phải bệnh phong hàn quái ác. Vô Cực Tử và Hoàng Dung lúc này cũng đã hiểu vị Lưu quý phi kia nhất định chính là Anh Cô, không ngờ giữa ba người Nhất Đăng Đại Sư, Chu Bá Thông, Anh Cô lại có mối tình rối rắm như vậy.

Hơn hai năm sau thì đột nhiên có một người bịt mặt đi đến đả thương nhi tử của Anh Cô và Chu Bá Thông, lúc ấy còn không biết thủ phạm là ai, nhưng bây giờ cũng biết chính là Cừu Thiên Nhận hạ thủ, y muốn Đoàn Trí Hưng hao phí công lực để lần Hoa Sơn Luận Kiếm tiếp theo có thể bớt đi một đối thủ đáng gờm. Anh Cô khóc lóc thảm thiết, khẩn khoản van xin, Đoàn Trí Hưng cũng mủi lòng thương xót, không để ý đến chuyện Hoa Sơn Luận Kiếm nữa, quyết định sẽ xuất thủ cứu mạng đứa trẻ.

Đoàn Trí Hưng cởi tã lót của đứa bé ra để tiện dùng Tiên Thiên Công chữa trị cho nó, nào ngờ cởi tã lót ra thì thấy cái yếm trên bụng đứa bé, chính là chiếc khăn gấm Chu Bá Thông đã vứt lại năm xưa. Đoàn Trí Hưng trong lòng ghen tuông, tuy đã mấy lần muốn ra tay cứu mạng đứa bé, thế nhưng cái yếm kia lại cứ sờ sờ trước mắt, cuối cùng lại nhẫn tâm không cứu trị nữa.

Anh Cô tan nát cõi lòng, bởi vì không muốn nhi tử tiếp tục bị cơn đau hành hạ đến chết, cuối cùng đành phải tự tay đâm chết đứa bé, chỉ sau một đêm tóc đã bạc trắng, tức giận rời khỏi hoàng cung. Sau đó Đoàn Trí Hưng đau đớn hối hận, đem ngôi vua giao lại cho trưởng tử, từ đó xuất gia làm sư, bốn vị đại thần trong triều sau khi xử lý ổn thỏa mọi chuyện thì cũng từ quan đi theo ẩn cư tu luyện, trở thành Ngư Tiều Canh Độc bây giờ.

Vô Cực Tử khẽ thở dài, cười khổ nói:

- Chu đại ca đã từng nói rằng không thể gặp nữ nhân xinh đẹp, gặp là sẽ đắc tội với bằng hữu, khiến cho sư huynh tức giận, lại nói quyết không thể để nàng ta mò huyệt đạo trên người, nếu không sẽ bị trúng độc. Hôm ấy ở trên Đào Hoa Đảo, Chu đại ca bị rắn độc cắn, thần trí hôn mê, miệng cứ đọc đi đọc lại bài từ kia, xem ra Chu đại ca đối với Anh Cô...

Hoàng Dung nhớ lại bài thơ trước đây Anh Cô đã đọc, cất giọng đọc:

- Tứ trương cơ, uyên ương chức tựu dục song phi. Khả liên vị lão đầu tiên bạch. Xuân ba bích thảo, hiểu hàn thâm xử, đối dục hồng y...

Nhất Đăng Đại Sư khẽ thở dài một hơi, ngạc nhiên hỏi:

- Cô nương cũng biết bài từ ấy sao?

Hoàng Dung khẽ gật đầu, cảm khái nói:

- Bá bá, thực ra trong lòng người rất yêu Anh Cô đấy, người có biết không? Nếu không yêu thì không buồn bã lâu như vậy đâu.

Ngư Tiều Canh Độc vốn rất tôn kính Nhất Đăng Đại Sư, nghe thấy Hoàng Dung nói năng bừa bãi như vậy thì vô cùng tức giận, đồng thanh quát:

- Cô nương!

Bạn đang đọc Vô Cực Huyền Thoại sáng tác bởi Wu-Ji
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Wu-Ji
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 6
Lượt đọc 27

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.