Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tiểu Đả Tiểu Nháo

Tiểu thuyết gốc · 2000 chữ

Vô Cực Tử nhanh trí nghĩ cách đối phó với mấy câu hỏi của Mộc Uyển Thanh, một lúc sau thì hai mẹ con Cam Bảo Bảo và Chung Linh cũng đã đi đến, nhìn thấy thương thế của Mộc Uyển Thanh đã dần bình ổn thì Cam Bảo Bảo cũng thấy yên tâm phần nào. Cam Bảo Bảo chính là sư thúc của Mộc Uyển Thanh, nếu như nàng có mệnh hệ gì ngay bên ngoài Vạn Kiếp Cốc thì Cam Bảo Bảo cũng không biết phải ăn nói thế nào với sư tỷ của mình.

Chung Linh nhanh chóng dẫn kiến mọi người, Vô Cực Tử cung kính nhìn Cam Bảo Bảo, chắp tay nói:

- Vãn bối Vô Cực Tử bái kiến bá mẫu!

Cam Bảo Bảo nhìn Vô Cực Tử một lượt từ đầu đến chân, càng nhìn càng thấy ưng ý, nhẹ giọng nói:

- Lần này đa tạ công tử ra tay cứu mạng Uyển Nhi, ơn nghĩa sâu đậm cảm kích khôn nguôi.

Vô Cực Tử nho nhã hoàn lễ, khiêm tốn nói:

- Chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, bá mẫu quá khách khí rồi.

Đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên có một giọng nói lạnh lẽo khô khan truyền đến:

- Bảo Bảo, ta nghe hạ nhân nói trong nhà có khách đến thăm, là người nào vậy?

Cánh cửa từ từ mở ra, một người đàn ông trung niên thô lỗ bước vào, dáng người vừa cao vừa gầy, khuôn mặt vô cùng xấu xí. Người này chính là trượng phu của Cam Bảo Bảo, cũng chính là cốc chủ của Vạn Kiếp Cốc, tên là Chung Vạn Cừu, có ngoại hiệu là Mã Vương Thần.

Chung Vạn Cừu nhìn thấy Vô Cực Tử trong phòng thì giật sững người, không khỏi nảy sinh nghi ngờ, phẫn nộ hỏi:

- Bảo Bảo, tên tiểu bạch kiểm này là ai? Chẳng lẽ... nàng... nàng...

Chung Vạn Cừu trong lúc nóng giận trực tiếp đánh ra một chưởng về phía Vô Cực Tử, chưởng pháp của một cao thủ cảnh giới Trúc Cơ Tiền Kỳ tuỳ ý đánh ra cũng có lực đạo rất lớn, nhưng Vô Cực Tử không có ý định tránh né, vung tay thi triển Thiên Sơn Chiết Mai Thủ phản công, một chiêu xuất ra ẩn chứa thiên biến vạn hóa. Chung Vạn Cừu chỉ thấy một cỗ lực đạo mạnh mẽ truyền tới, đòn công kích vừa mới đánh ra rất nhanh liền bị đối phương cường thế hóa giải, cơ thể không khỏi lùi lại mấy bước.

Cam Bảo Bảo vội vàng chạy đến đỡ lấy Chung Vạn Cừu, tức giận nói:

- Vạn Cừu, ông nghĩ đi đâu thế hả? Vô Cực công tử chính là bằng hữu của Linh Nhi, lần này cậu ấy đã cứu Uyển Nhi một mạng, ông không những không cảm kích người ta mà còn ra tay đánh người, thật chẳng ra làm sao cả!

Chung Linh cũng chạy đến bên cạnh Chung Vạn Cừu, giận dỗi nói:

- Vô Cực ca ca chính là bằng hữu của con, con không cho cha bắt nạt huynh ấy!

Chung Vạn Cừu nhìn thấy dáng vẻ của Chung Linh thì cũng biết mình đã hiểu lầm, trong lòng không khỏi mừng thầm, nhưng đột nhiên lại nghĩ rằng Vô Cực Tử bất tri bất giác liền trộm mất phương tâm của đứa con gái mà mình cực khổ nuôi nấng mười mấy năm qua, trong lòng dấy lên lửa giận vô hình, không khỏi bất mãn hừ lạnh một tiếng, Cam Bảo Bảo phá vỡ bầu không khí ngột ngạt, hiếu kỳ hỏi:

- Vạn Cừu, không phải là ông đi tìm Tứ Đại Ác Nhân hay sao, sự tình như thế nào rồi?

Chung Vạn Cừu dần bình tĩnh lại, hưng phấn nói:

- Bốn người bọn họ đã đáp ứng xuất thủ rồi, lần này ta nhất định sẽ giết chết tên hỗn đản kia!

Cam Bảo Bảo thở dài một hơi, gương mặt lộ vẻ bi thương, chán nản nói:

- Chúng ta yên lành ẩn cư nơi đây, ông còn chưa vừa ý hay sao, việc gì còn tính đến chuyện đi mời Tứ Đại Ác Nhân để long trời lở đất một phen?

Chung Vạn Cừu mặt mũi hầm hầm, đi qua đi lại trong phòng, bất đắc dĩ nói:

- Tên hỗn đản họ Đoàn kia làm nhục ta quá. Thù này không báo, Chung Vạn Cừu này còn mặt mũi nào làm người được nữa?

Cam Bảo Bảo không khỏi nhíu mày, lạnh giọng nói:

- Thực ra ông trong lòng hận tôi chứ đâu phải là hận người khác! Nếu ông thực sự muốn gây chuyện với người ta, sao không tự mình đến tỷ thí võ nghệ so tài cao thấp, nhờ người khác đến giúp, dẫu có thắng thì cũng đâu có vinh dự gì?

Chung Vạn Cừu không khỏi giận dữ, lớn tiếng quát:

- Hắn ta thuộc hạ đông như kiến cỏ, bà còn không biết hay sao? Ta muốn một chọi một nhưng hắn không chịu gặp, còn làm thế nào bây giờ?

Cam Bảo Bảo cúi đầu không nói, nước mắt tuôn tràn rơi xuống vạt áo, Chung Vạn Cừu vò đầu bứt tai, vẻ mặt bối rối, chỉ luôn miệng nói:

- Bảo Bảo, nàng đừng nổi giận, do ta nhất thời không kiềm chế được, thật là đáng chết!

Thì ra Chung Vạn Cừu có một cừu nhân không đội trời chung, đối phương võ nghệ cao cường thuộc hạ đông đảo, Chung Vạn Cừu không còn cách nào đành phải nhờ người tới giúp một tay. Chung Vạn Cừu thấy Vô Cực Tử võ nghệ cao cường, ngay cả mình cũng không làm gì được, đang định nhờ giúp tiêu diệt địch thủ thì Cam Bảo Bảo đã lên tiếng ngăn cản, nói rằng ân oán của thế hệ trước thì chỉ có thể để thế hệ trước tự mình giải quyết, không nên liên lụy tới bậc tiểu bối. Thái độ của Cam Bảo Bảo rất không bình thường, không hiểu sao Vô Cực Tử lại cảm thấy không phải là bà lo lắng cho an nguy của Chung Vạn Cừu, mà đang quan tâm người họ Đoàn kia.

Mộc Uyển Thanh nghỉ ngơi tĩnh dưỡng mấy ngày thì thương thế đã dần bình phục, không nhịn được liền ra ngoài hóng gió cho đỡ ngột ngạt bí bách, Vô Cực Tử và Chung Linh đi cùng bồi bạn làm nàng cũng bớt cô đơn. Bỗng nhiên từ đằng xa truyền đến một tiếng hú ghê rợn vang động khắp núi rừng, thanh âm càng lúc càng gần, chỉ trong chốc lát đã thấy một lão nhân áo vàng dáng vẻ kỳ lạ quái gở đang lao nhanh đến, mặt mũi đằng đằng sát khí. Người này chính là Nam Hải Ngạc Thần, là chưởng môn của Nam Hải Phái, là lão tam trong Tứ Đại Ác Nhân, có ngoại hiệu là Hung Thần Ác Sát.

Nam Hải Ngạc Thần trợn to hai mắt nhìn chằm chằm vào Mộc Uyển Thanh, gằn giọng hỏi:

- Tiểu Sát Thần Tôn Tam Bá có phải do ngươi giết không?

Mộc Uyển Thanh tuy rằng e ngại thực lực của đối phương, nhưng cũng khinh thường dối trá, thẳng thắn nói:

- Đúng vậy!

Nam Hải Ngạc Thần bất giác nổi giận đùng đùng, nghiến răng quát:

- To gan! Hắn chính là đệ tử yêu của Nhạc lão nhị này, ngươi có biết không?

Mộc Uyển Thanh nhẹ nhàng gật đầu, thủng thẳng nói:

- Lúc giết hắn tiểu nữ vẫn chưa hay, mãi đến sau này tiểu nữ mới biết.

Nam Hải Ngạc Thần hừ lạnh một tiếng, sẵng giọng hỏi:

- Ta nghe đồn rằng ngươi lấy khăn bịt kín mặt, kẻ đầu tiên thấy được mặt ngươi mà ngươi không giết kẻ đó thì mới chịu lấy làm chồng, có phải thế không?

Vô Cực Tử nghe Nam Hải Ngạc Thần hỏi vậy thì giật sững người, lại thấy Mộc Uyển Thanh gật đầu xác nhận lại càng ngẩn ngơ thẫn thờ. Vô Cực Tử cuối cùng cũng hiểu tại sao Mộc Uyển Thanh sau khi tỉnh lại liền biểu hiện kỳ quái như vậy, cũng hiểu vì sao Chung Linh không để cho hắn tiết lộ đã nhìn thấy dung mạo của Mộc Uyển Thanh.

Nam Hải Ngạc Thần ngửa mặt lên trời cười lớn, hưng phấn nói:

- Nhất định là đệ tử của ta muốn tháo mạng che mặt của ngươi nên ngươi mới giết hắn. Đã vậy thì ta phải thay hắn xem xem là ngươi đẹp như thiên tiên hay xấu như quỷ dữ, để cho hắn chết được nhắm mắt.

Nam Hải Ngạc Thần vươn tay về phía Mộc Uyển Thanh muốn giật mạng che mặt của nàng xuống, Vô Cực Tử kịp thời phản ứng, lập tức phóng xuất Thiên Sơn Lục Dương Chưởng để ngăn cản y. Nam Hải Ngạc Thần bởi vì chủ quan khinh suất nên liền trực tiếp bị chưởng lực chí dương cương mãnh đẩy lùi về sau mấy bước, không khỏi có chút bực mình.

Nam Hải Ngạc Thần tức giận nhìn Vô Cực Tử, khàn giọng quát:

- Ngươi là kẻ nào, lại dám xen vào chuyện của Nhạc lão nhị này, chán sống rồi sao?

Vô Cực Tử hai tay ôm quyền, thản nhiên nói:

- Tôn giá là bậc võ lâm cao thủ, tại sao lại hiếp đáp một cô gái yếu đuối?

Nam Hải Ngạc Thần không khỏi nhíu mày, cáu kỉnh nói:

- Nhiều lời vô ích, dùng thực lực nói chuyện!

Nam Hải Ngạc Thần trực tiếp đánh ra một chưởng uy lực mạnh mẽ, Vô Cực Tử cũng không né tránh, trực tiếp thi triển Thiên Sơn Lục Dương Chưởng đánh trả, song chưởng va chạm trực diện vào nhau, kình khí bắn ra bốn phía xung quanh. Nam Hải Ngạc Thần thực lực rất mạnh, tu vi đạt đến cảnh giới Trúc Cơ Trung Kỳ, nhưng cách vận dụng kỹ xảo chiến đấu vẫn còn nhiều điểm thiếu sót, vậy nên dù Vô Cực Tử thua kém một tiểu cảnh giới nhưng hai người vẫn bất phân thắng bại.

Nam Hải Ngạc Thần tức giận rút cây Ngạc Chủy Tiễn ra đâm mạnh về phía Vô Cực Tử, hùng hổ quát:

- Tiểu tử khốn kiếp, ngươi chịu chết đi!

Vô Cực Tử nhanh chóng thi triển Thiên Sơn Chiết Mai Thủ hóa giải chiêu thức công kích của Nam Hải Ngạc Thần, nhưng Nam Hải Ngạc Thần cũng không chịu thua kém, không ngừng vung kéo lia lịa, hai người càng chiến càng hăng. Đột nhiên có một tiếng gầm từ xa vượt qua mấy dãy núi rồi vọng lại ầm ầm, tiếng gầm uy lực chẳng kém gì tiếng hú của Nam Hải Ngạc Thần ban nãy, chỉ khác mỗi chỗ tiếng hú cực kỳ thê thảm còn tiếng gầm lại có giai điệu bình ổn.

Nam Hải Ngạc Thần đột nhiên nhớ ra gì đó, giơ tay gõ vào sau gáy của mình, vội vàng nói:

- Không đánh nữa, không đánh nữa! Bây giờ ta có việc phải đi gấp, lần sau tiếp tục tỷ thí với ngươi.

Nam Hải Ngạc Thần hấp tấp chạy đi, rất nhanh liền biến mất giữa núi rừng hoang vu, Vô Cực Tử lúc này cũng thở phào một hơi, đối phương tuy đã bị hắn đả thương nhưng nếu như muốn thật sự đánh bại thì chỉ còn cách sử dụng Bắc Minh Thần Công. Nhưng nếu thi triển Bắc Minh Thần Công để hấp thu chân khí của người có tu vi cao hơn mình thì hậu quả khôn lường, nhẹ thì chân khí hỗn loạn, tổn thương kinh mạch, nặng thì có thể tẩu hỏa nhập ma, bạo thể mà chết, vậy nên nếu như không phải vạn bất đắc dĩ thì Vô Cực Tử nhất định hạn chế sử dụng.

Bạn đang đọc Vô Cực Huyền Thoại sáng tác bởi Wu-Ji
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Wu-Ji
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.