Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phần thưởng

Tiểu thuyết gốc · 2007 chữ

Từ Hồng, hai anh em nhà họ Đông từ sớm đã kết thúc khảo thí. Lâm Phong lúc này vẫn còn chưa xong cho nên là mọi người trong lúc chờ đợi liền kể với nhau về quá trình khảo thí.

Sau một lát, Lâm Phong kết thúc khảo thí. Vừa ra khỏi lượng tử giới, hắn ngay lập tức gục xuống, tim đập nhanh liên hồi, hai mắt mở to như vừa trải qua thứ gì đó rất kinh hoàng.

"Lâm Phong, ngươi làm sao vậy?" Từ Hồng nhanh chóng chạy tới, đỡ lấy người Lâm Phong, gặng hỏi.

"Không sao chỉ là có chút không quen mà thôi" Lâm Phong cười nhẹ, quay đầu nói.

"Khảo thí thành công... chứ" Vẻ mặt của Từ Hồng lúc này chợt thoáng hiện ra nét lo lắng hiếm có, từ tốn hỏi.

"Tất nhiên là thành công rồi, gặp chút khó khăn nên mới lâu như vậy, ngươi nghĩ ta là ai" Lâm Phong lúc này đã đứng lên, lấy tay sau gãi đầu, miệng vẫn không quên thêm nụ cười gượng vốn có.

"Ngươi hoàn thành rồi ha, làm hai anh em ta và Từ Hồng chờ lâu muốn chết, nói đi, ngươi chọn vị trí gì" Đông Quân thấy vậy liền cười khúc khích, đi tới vỗ vai Lâm Phong nói.

"Ta chọn Du Thám" Lâm Phong nói

"Du thám" Đông Quân, Đông Thiên, Từ Hồng nghe vậy cũng chỉ thì thầm, dường như mọi người đã đoán được từ trước, nên cũng không quá ngạc nhiên.

"Thôi thôi, vị trí gì cũng được, khảo thí kết thúc rồi, mọi người đều thành công thì tốt rồi. Chúng ta ... đi ăn thôi nào" Từ Hồng vội khua tay, bất giác đưa hai tay sau lưng tỏ điệu bộ dễ thương.

"Đúng là có tâm hồn ăn uống ha" Lâm Phong nghĩ thầm, cười khổ.

Hai anh em nhà họ Đông liếc mắt thấy Lâm Phong như vậy, bất giác cười thành tiếng. Từ Hồng đứng bên cũng không hiểu gì liền tỏ vẻ khó chịu, nhõng nhẽo như một đứa trẻ, sấn tới Lâm Phong, đánh tới tấp vào lưng hắn.

"Chúc mừng các vị đã khảo thí thành công, bây giờ mọi người có thể ra về. Tuy nhiên, Lâm Phong đã vượt qua bài khảo thí ẩn nên sẽ nhận được phần thưởng từ bên hiệp hội "

Mọi người đang cười nói vui vẻ, nữ nhân liền xuất hiện giữa không trung, cất giọng lạnh lùng nói.

"Chúc mừng ngươi nha" Hai anh em nhà họ Đông bất ngờ cười thành tiếng, lại vỗ vai Lâm Phong mấy cái.

"Oa khảo thí ẩn a" Từ Hồng nghe vậy cũng hào hứng, quay ra nhìn Lâm Phong với ánh mắt vô cùng ngạc nhiên.

"Ngươi... ngươi... nhận thưởng nhớ đãi một bữa nhé" Từ Hồng vội nói to như thể cố ý cho mọi người nghe thấy. Vẻ mặt lúc nãy còn giận dỗi, bây giờ như chưa có chuyện gì xảy ra, cười cười, nói nói vui vẻ.

Lâm Phong nghe vậy cũng chỉ đành cười khổ, bất lực.

...

Dọc theo hành lang ra khỏi phòng khảo thí. Sau khi hoàn thành, mọi người đều được dẫn ra ngoài, nhưng không ngay lập tức ra về, mà vẫn ở bên ngoài chợ đợi. Còn Lâm Phong thì đi theo hình chiếu của người nữ nhân lúc trước.

Mặc dù, lần đầu bước vào trụ sở hiệp hội, hắn đứng từ dưới nhìn lên đã vô cùng cảm thán về sự rộng lớn và đặc biệt của nơi đây. Nhưng cho đến khi đi cùng hình chiếu của nữ nhân bước vào một khu vực đặc biệt ở giữa đỉnh tam giác của kiến trúc vẫn không khỏi cảm thán.

"Bước vào đi" Người nữ nhân lạnh lùng nói

Lâm Phong liền bước vào một căn phòng bé chỉ khoảng chừng 3-4m. Vừa bước vào, giọng nói nữ nhân đứng từ ngoài lại một lần nữa vang lên.

"Lên phòng tổng bộ"

Giọng nói vừa kết thúc, bất giác xung quanh Lâm Phong, từ cơ thể cho tới cánh tay liền phân rã thành những ô vuông nhỏ trắng xanh, bay nhẹ lên không trung tập hợp thành một luồng sáng nhỏ ở ngay chính giữa căn phòng. Tấm mái của căn phòng lúc này đây bỗng chốc liền trở nên trong suốt, một luồng sáng nhẹ như có thể nhìn thấy phóng thẳng lên tầng cao nhất của hiệp hội.

Lâm Phong chưa kịp định thần chỉ kịp thấy đầu đau nhói một chút, bất giác mọi thứ dần trở nên chói lóa trước mắt hắn. Cơ thể của hắn lúc này tê nhẹ cảm giác như lông hồng, dường như có một lực lượng nào đó đang kéo hắn đi.

...

Kể thì lâu như vậy nhưng mọi thứ từ đầu chỉ diễn ra chưa tới 2 nhịp thở. Mở mắt ra, Lâm Phong dường như không chịu nổi, hai tai ù lên phát ra những tiếng ong ong, không tự chủ được mà gục người xuống đất.

Ngay trước hắn lúc này, là một người đang đứng trước một tấm kính trong suốt, hai tay chắp đằng sau. Đang hướng mắt ngoài kia là những tòa nhà liên miên chập chùng của khu căn cứ thị.

"Đây là Quang Dịch Tử, có thể giúp người, vật thể di chuyển từ khoảng cách rất xa. Tuy nhiên ... lần đầu không quen, sẽ có chút khó chịu" Người đang đứng cất giọng trầm ấm. Trên người hắn ta lúc này đang khoác một bộ quân phục chỉnh tề, có màu xanh cobal.

Lâm Phong lúc này mới định thần, thấy người đàn ông trước mắt. Vội đứng thẳng, ngay lập tức chỉnh lại quần áo ngay ngắn.

"Bước vào đi, xin tự giới thiệu ta là Trung Tá Vũ Lân" Người đàn ông quay người lại, hướng ánh mắt về phía Lâm Phong. Người đàn ông hiện ra trước mắt Lâm Phong, bây giờ hình như đã qua tuổi trung niên, ria mép đổ về hai bên, dưới đôi mắt là những hàng da nhăn lại, hiện ra có chút già nua.

Lâm Phong lúc này cũng không biết nói sao, lúng túng một lúc. Liền đưa tay về phía trước đầu.

"Thua Trung Tá, tôi là lính đánh thuê thực tập, Lâm Phong" Lâm Phong lần này vẫn chưa có kinh nghiệm, tác phong cho lắm liền nhớ lại những gì đã xem được trước đó trên tivi, phim ảnh giống như lần trước hắn làm khi trở về từ Minh Châu Sơn.

Trung Tá Vũ Lân thấy vậy liền cười nhẹ, nhưng ngay lập tức dấu đi nét cười.

"Chúc mừng ngươi đã vượt qua khảo thí du thám, và đặt biệt là còn là bài khảo thí ẩn. Trong lịch sử của Hiệp hội lính đánh thuê, ngươi là người thứ 2"

Lâm Phong bất giác cảm thấy ngạc nhiên. Ban đầu Lâm Phong trong suốt quá trình khảo thí, hay đến lúc bước đi cùng người nữ nhân, cũng chỉ nghĩ rằng là mình thực hiện một bài khảo thí bình thường, chưa hiểu ẩn ở đâu.

Mặc dù cảm thấy độ khó của bài khảo thí là không hợp lý nhưng dù sao bài khảo thí cũng chỉ yêu cầu chạy trốn, không yêu cầu giết chóc. Hắn chỉ là vô tình bị đánh đến thê thảm mới phải chọn cách đánh trả những Lập Tử Nhân.

"Người thứ 2" Lâm Phong thì thầm.

"Đúng vậy, người thứ hai. Ngươi mới còn trẻ mà đã có khả năng như vậy, rất đáng để bồi dưỡng" Trung Tá Vũ Lân cười nhẹ.

"Dẫu vậy, ngươi còn chưa chính thức hoàn thành vòng 3 của khảo thí hiệp hội, tuy nhiên ta sẽ đặc cách cho người dù thất bại hay thành công đều có thể có tư cách ra vào khu hoang dã"

"Cảm ơn, Trung tá" Lâm Phong nghe vậy liền đứng thẳng, tay phải lại đưa lên quá đầu.

"Đó là phần thưởng đầu tiên, còn phần thướng thứ 2 ta sẽ gửi cho ngươi mười vạn tệ địa cầu, coi như lấy đó làm động lực. Nhưng dù sao cũng chỉ mới bắt đầu ngươi đừng quá chủ quan, ngươi còn cần phải cố gắng nhiều hơn nữa"

"10 vạn tệ địa cầu" Lâm Phong nghe đến đây bỗng chốc giật này mình, thầm nghĩ.

Lâm thời lúc bố hắn còn sống. Một tháng cũng chỉ kiếm được có 5000 tệ địa cầu, nhưng như thế thôi cũng đủ để cho gia đình Lâm Phong sống vừa đủ trong khu trọ cho thuê rồi, hắn vì vậy cũng có thể đi học mỗi ngày mà không phải lo nghĩ.

Không những thế Lâm Phong đồng thời cũng hào hứng với phần thường của hiệp hội lính đánh thuê sau khi hoàn thành toàn bộ khảo thí, tầm 1-2 vạn tệ địa cầu. Mà giờ đây hắn lại được cho đến tận 10 vạn tệ địa cầu thì sao không ngạc nhiên cho được.

Phải biết rằng sau thời kì "Tinh Nhân Niết Bàn", sự chia cắt của các quốc gia cũng dần mất đi. Ngoài ngôn ngữ là thứ yếu không thể thay đổi thì tiền tệ là một trong những thứ bị thay đổi đầu tiên, nhằm tạo sự gắn kết của nhân loại mới, thúc đẩy giao thương giữa các khu căn cứ thị.

Tuy nhiên hiện nay vẫn có 2-3 loại tiền tệ chính được biết đến và lưu hành trong toàn bộ căn cứ thị như là: Địa cầu tệ, Địa cầu đồng, địa cầu mỹ kim. Về lý thuyết là giá trị tương đương nhau, chỉ khác nhau về cách gọi.

"Không nhiều lắm đâu, nhưng cũng đủ cho ngươi bây giờ" Vũ Lân thấy biểu cảm của Lâm Phong nói.

"Ngoài ra ta sẽ gửi cho ngươi trước một viên tinh hạch, và tự chọn một bộ công pháp coi như đặt cọc. Rằng ngươi sẽ là người của hiệp hội lính đánh thuê chứ không phải bên nào khác. Nên là nhớ lấy, ta rất mong đợi vào ngươi, giờ ngươi có thể về nghỉ ngơi được rồi" Trung Tá Vũ Lân nói xong, liền chậm rãi quay người một lần nữa về phía tấm kính trong suốt, trầm tư.

Lâm Phong nghe xong, cũng chưa hiểu lắm. Nhưng theo thủ tục, lại lấy tay phải đưa lên đầu, từ từ quay người rời đi, tiến vào phòng Quang Dịch.

"Con đường ấy thật tráng lệ phải không?" Vũ Lân nói nhẹ, như đang tự hỏi bản thân.

Lâm Phong chợt hoảng hồn. Mọi chuyện trong khảo thí thì Vũ Lân có thể theo dõi được là điều hết sức bình thường. Nhưng chuyện hắn thấy được con đường ánh sáng ấy thì chắn chắn chỉ có bản thân Lâm Phong biết. Nhưng vẫn nghĩ mãi không hiểu năng lực ấy từ đâu ra, con đường ánh sáng là gì, có liên quan gì tới nhau không.

Nhưng từ khi hắn trở về từ Minh Châu Sơn, hắn đã gặp nhiều chuyện lạ cho nên không còn quá bất ngờ quá lâu nữa, chỉ tò mò, dần thích nghi và hào hứng hơn.

"Đừng để cho ai biết, bây giờ ngươi còn quá yếu" Vũ Lân vừa nói xong, ánh sáng từ Quang Dịch léo lên, bóng người của Lâm Phong cũng đã bị hóa thành những khối vuông nhỏ bé, tan biến vào hư không.

"Xóa hết toàn bộ video về buổi khảo thí của Lâm Phong, ngoài ra tạo cho ta những đoạn video giả về khảo thí của hắn" Vũ Lân nói một mình trong căn phòng lạnh lẽo cơ đơn như vốn có của nó.

"Rõ, thưa Trung Tá" Giọng nữ nhân lạnh lùng nói.

Hình ảnh người nữ nhân vừa biến mất, Bóng người của Vũ Lân đứng lặng mình, thở dài ra một tiếng.

Bạn đang đọc Vĩnh Hằng Tinh Thuần sáng tác bởi Sangpham66

Truyện Vĩnh Hằng Tinh Thuần tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Sangpham66
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.