Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nghịch - Thượng

Tiểu thuyết gốc · 1854 chữ

Sắp được rồi, ta, t.... sắp làm được rồi!

Reng Reng Reng ...

"Dậy đi Tiểu Phong, con sắp muộn học rồi đó!"

Mọi thứ dần mờ đi, đôi mắt khép hờ dường như chưa muốn mở ra, tối qua cậu đã thức rất khuya để học bài. Ngoài cửa, ánh nắng của ngày mới đã chiếu qua ngang đầu, bên cạnh là chiếc điện thoại đang kêu.

8:44

"Chết m.., muộn học rồi!!!"

Lâm Phong thì thầm

"Tiểu Phong, Nay là buổi cuối con đến trường. Mau xuống ăn sáng còn đi học!"

Giọng nói được vọng ra từ dưới nhà

Lâm Phong vội mặc quần áo, đánh răng rửa mặt chuẩn bị đồ đạc, vội chạy xuống cầu thang.

Dưới nhà, vẫn là hình ảnh quen thuộc hằng ngày của cả gia đình, bố thì đang đọc báo, còn mẹ, đang ở dưới bếp nấu ăn, cảnh gia đình vẫn luôn ấm cúng như vậy.

"Con dậy rồi, mẹ cứ nghĩ, con sẽ bỏ lỡ mất buổi cuối cùng này, mau mau ăn sáng rồi đi , đi đường chú ý cẩn thận"

Lâm Kiều Hoa nhìn Lâm Phong bằng một ánh mắt dịu dàng.

"Con biết rồi, con uống cốc sữa là đủ rồi, có gì con đi trước, bố mẹ ở nhà cẩn thận"

Lâm Phong cầm cốc sữa, uống hết một mạch rồi vội vã chạy ra khỏi cửa, bất giác đóng sầm cửa một cái - Ầm.

"Con của chúng ta sắp tốt nghiệp cao trung rồi, mà tính tình vẫn như vậy. Sắp tới nó còn định thi trường Quân đội, hazz..."

Lâm Vĩ Bình chỉ nhìn con mình một cái rồi lắc đầu thở dài

"Nó giống hệt ông hồi trẻ, việc gì cũng nhanh nhẹn, mỗi tội không cẩn thận, ha"

Mẹ của Lâm Phong cười lộ ra một nụ cười dịu dàng đầy cảm khái.

...

8:55 - 8/9/2065

"Nay là ngày cuối cùng, biết thế tối qua mình đi ngủ sớm, m nó"

Lâm Phong chửi thầm, vừa chạy vừa vội vàng chỉnh đốn lại quần áo, biết hôm nay là ngày cuối cùng đi học rồi chuẩn bị cho kì thi đại học, mà tối qua lại lỡ học tới thâu đêm, vừa đi cậu vừa suy nghĩ xem làm sao để đến trường nhanh nhất, không cứ cái đà này sẽ lỡ mất buổi cuối cùng. Vừa chạy đến một ngã tư, Lâm Phong nhìn thấy Lạc Tà đang đi phía trước. Vừa muốn tránh mặt thì một giọng từ đằng sau vọng lại.

"A lại là ngươi, người như ngươi mà cũng đi muộn cơ à, hôm nay lão tử sẽ đánh gẫy chân người vì chuyện lần trước, dám làm xấu ta trước mặt Thanh Tuyết! Đáng chết !szz"

Một thanh niên cao to mặc trong mình bộ đồng phục học sinh, bên cạnh là 2 đứa cao to khác cũng đang đi sánh vai với nhau trong điệu bộ thong thả. Trong khu này không ai là không biết đến Lạc Tà, hắn là con của tập đoàn Lạc Gia nổi tiếng là ác nhất khu này, chính vì vậy hắn cũng ngỗ nghịch như Cha của hắn vậy.

Còn Lâm Phong lại là kẻ đen đủi. Lần trước trên lớp vì đã trả lời câu hỏi mà Lạc Tà không trả lời được, nên... Lạc Tà đã bị một phen xấu hổ trước cả lớp.

Hắn thì lại là một người nhỏ nhen, nếu sớm biết như vậy, lúc đó Lâm Phong đã thôi cho rồi. Từ lần đó lúc nào Lâm Phong cũng bị hắn quấy rối, gặp là đánh. Làm cho Lâm Phong lúc nào đầu óc đến trường cũng căng như dây đàn, bắp chân ngày một to mà không hiểu tại sao!

"Ngươi có giỏi thì đứng lại, để nguyên Lão tử đánh ngươi"

Lạc Tà đứng từ xa hét lên khi thấy Lâm Phong đang co giò chạy mất.

"Thật đen đủi, mới sáng ra đi học muộn lại còn gặp hắn, lần trước có gì đâu mà lúc nào hắn cũng cậy mạnh đuổi mình"

Lâm Phong, vừa chạy vừa nghĩ thầm. cũng may là đám Lạc Tà toàn là một lũ đầu đất, nên đã bị Lâm Phong dắt cho không đuổi kịp, thường ngày cậu cũng không chỉ là kẻ mọt sách, vừa luyện tập thể thao chăm chỉ vừa luyện chút võ mong có ngày trở thành Tinh Giả phụ giúp gia đình. Ai ngờ lúc này đây lại phải dùng khả năng của mình để chạy mấy tên bắt nạt chứ.

"Nếu như có sức mạnh... hazz", Lâm Phong thở dài

Gia đình của Lâm Phong rất nghèo, lúc mẹ sinh ra cậu đã xém chết vì không được đi bệnh viện. May thay cậu và mẹ vẫn bình an, từ đó Kiều Hoa đã không còn khả năng lao động, lúc nào cũng chỉ ở nhà chăm lo cho chồng con. Còn bố của Lâm Phong, Lâm Vĩ Bình cũng không được học đầy đủ, cũng chỉ là người nay ăn mai nghĩ, đi bưng bê đồ đạc hoặc làm những việc chân tay .Ông may mắn thoát chết trong thời kì đào vong của nhân loại trước quái thú và gặp được Kiều Hoa. Nhưng không vì cái nghèo mà gia đình không vui vẻ, lúc nào cũng ấm cúng, nhất là từ khi sinh ra Lâm Phong, 2 vợ chồng lúc nào cũng cố gắng để gửi gắm tương lai tươi đẹp cho con của mình.

Bên đường một Người đàn ông trung niên đang ngồi chứng kiến thấy cảnh 3 thanh niên đang đuổi bắt một cậu thanh niên bé người.

"Hazz tuổi trẻ thật sung sức, không như lão già này, haha"

"Ngươi mà cũng nói được câu này, tháng này ngươi đã kiếm được 50 vạn tệ, chạy khắp nơi, giết bao nhiêu con quái thú, mà còn đi so với lũ trẻ còn chưa phải chuẩn Tinh Giả này"

"Haha, nào đâu nào đâu, còn phải nhờ ngươi giúp ta lần này. Có gì về chúng ta sẽ chia thêm cho người, mau đi theo ta, nay chúng ta sẽ đi đến khu vực nguy hiểm ở thành phố X"

Cuối cùng Lâm Phong cũng chạy đến lớp của mình, lúc này đã là 9:10.

Cậu vội vàng mở cửa, lúc này thầy giáo bất ngờ, nhìn ra phía cửa và thấy điệu dáng nhếch nhác của Lâm Phong.

"Lâm Phong, cậu biết nay là buổi cuối lại còn đi muộn, mau mau đứng cuối lớp cho tôi"

"Nhưng thưa thầy ..."

Lâm Phong định nói, nhưng bị thầy giáo ngắt lời.

"Không nhưng gì hết xuống cho tôi!"

Lâm Phong bất lực đành lẽo đẽo đi bộ xuống cuối lớp. Ở lớp thành tích của cậu không hề tệ một chút nào, tuy không đứng nhất lớp nhưng cũng đứng được trong top 5, việc học ở đây cũng vô cùng quan trọng nhưng Lâm Phong lại thích dành thời gian để luyện tập và võ nhiều hơn. Tuy nhiên có trí là vậy, nhưng trời lại không công bằng cho cậu một thân hình nhỏ bé, ít ra được cái mã ưa nhìn.

Trong lúc cậu bước xuống lớp, một ánh mắt xanh ngọc, liếc qua nhìn cậu, vừa trìu mến vừa lo lắng.

"Lâm Phong..."

Thanh Tuyết, không chỉ có đôi mắt xanh ngọc, mà còn lấp lánh vô cùng tuyệt đẹp, lúc nào đôi mắt của Thanh Tuyết cũng ẩn chứa chút nước, một chút phản chiếu, giống như những bông tuyết đang rơi trên bầu trời xanh vậy. Không những vậy nàng còn là hoa khôi của trường được bao nhiêu người theo đuổi. Nhất là tên Lạc Tà lúc nào cũng làm khó Thanh Tuyết, nhưng với tính cách thiện lương và thuần khiết như thiên thần thì coi cũng chỉ coi đó là mọi người đang quan tâm và đối xử tốt với mình mà thôi.

Đặc biệt trong lớp, hình như có người đồn rằng là Thanh Tuyết thích Lâm Phong, không biết có phải thật hay không nhưng lúc nào mọi người cũng thấy nàng chạy đến chỗ Lâm Phong, 2 người trò chuyện cười nói vui vẻ, làm cho đám con trai trong trường nhìn vào mà hóa giận. Chỉ giận là không thể lao vào tách 2 người ra, và đấm cho tên Lâm Phong đó xưng mặt. Chỉ là mọi người không biết, trước đó ... 2 người không hẹn mà thân.

Trong một đêm mưa gió ngợp trời, một cô bé có đôi mắt màu xanh ngọc, hai đôi mắt đang rỉ ra những hàng nước mắt hòa với nước mưa, chạy vô thức trong cơn mưa tầm tã. Chạy mãi, nhưng cuối cùng lại vấp phải một thứ gì đó mà òa khóc giữa đường. Tình cờ, cảnh này bị một cậu bé vọng ra ngoài cửa sổ đang đứng ngắm mưa. Thấy vậy cậu liền chạy xuống nhà cầm vội một cái ô chạy ra ngoài, giữa đường chạy ra còn vấp ngã sứt chân. Nhưng cậu vẫn nén đau mà đứng dậy, chạy ra chỗ cô bé.

"Sao cậu lại ở đây"

"Tớ bị lạc mất bố mẹ", cô bé vừa khóc vừa thút thít vừa nói.

"Nắm lấy tay tớ, tớ sẽ dẫn cậu vào nhà, chờ cho tạnh mưa tớ sẽ dẫn cậu đi tìm bố mẹ được không?"

Cô bé ấy do dự một lát, lấy bàn tay gạt đi nước mắt trên má mình và nắm lấy tay của cậu. Và lúc đó Lâm Phong đã nắm tay Thanh Tuyết theo sau. Từ khoảng khắc đó, thời gian đó Thanh Tuyết cảm thấy bản thân như trong một trạng thái khó tả, tâm trí, cảm xúc thẫn thờ và đầy mộng tưởng, thẫn thờ về một bóng lưng ấy có thể làm Thanh Tuyết nhớ mãi không thôi, về một người con trai sẵn sàng vì cô mà vượt qua ngày giông bão.

"Lạc Tà cậu lại đến muộn rồi, mau nhanh vào lớp ngồi cho tôi", tiếng thầy giáo vừa cất lên, thì Lâm Phong đã biết kẻ gây rối mình đã đến rồi, cậu chỉ biết thở dài và tiếp tục bước xuống cuối lớp. Vì Lạc Tà là con của chủ tịch tập đoàn Lạc Gia nên hầu như không ai muốn gây khó dễ với hắn, nếu chỉ vì một chút chuyện cỏn con thì họa sẽ ngập đập, chết cũng không biết lý do.

"Hừ, ngươi cũng chỉ đến vậy, coi như người may mắn lần sau Lão Tử sẽ vặt đầu ngươi xuống để xem còn dám kiêu ngạo với ta không"

Lạc Tà cười thầm, vừa cay cú vừa đắc ý không thôi

"Hôm nay sẽ là buổi học cuối cùng của chúng ta, hôm nay tôi sẽ dạy lại cho cô cậu về lịch sử thế giới, đặc biệt là thời kì Tinh Nhân Niết Bàn, mong cô cậu chú ý nghe giảng và ghi chép. Sắp tới thi đại học sẽ vào những câu này ...."

Bạn đang đọc Vĩnh Hằng Tinh Thuần sáng tác bởi Sangpham66
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Sangpham66
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 20

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.