Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 2274 chữ

Người Trung Quốc hay hoài niệm về thời Hán – Đường quả là có cái lý của nó. Kinh tế phát triển, tư tưởng vẫn còn tương đối thoáng, Nho giáo vẫn còn sơ khai, chưa bị bóp méo bởi các thế lực cầm quyền. Quân sự hùng mạnh, vó ngựa Vệ Thanh, Hoắc Khứ Bệnh làm khiến Hung Nô, Tây Vực đều sợ hãi. Chỉ là như một quy luật tất yếu của lịch sử, có thịnh ắt sẽ có suy, cuối thời Tây Hán thế lực Hoàng đế không còn đủ mạnh để trấn áp thế gia, đành phải nhờ cậy đến nhà mẹ đẻ. Nạn ngoại thích hoành hành, trong các ngoại thích tiêu biểu có Vương Mãng. Tên này cũng là dân xuyên không, hắn từ từ gây dựng thế lực, mua chuộc lòng người, cuối cùng truất ngôi của nhà Hán để lập nên triều đại mới – triều Tân. Sau khi lên ngôi, hắn thi hành rất nhiều cải cách: phân chia lại ruộng đất, đo lường,... Có thể nói, đây là cuộc Cách mạng mang màu sắc vô sản đầu tiên ở Trung Quốc, và có lẽ ở cả thế giới. Tiếc là hắn vẫn bị bó buộc trong mình tư tưởng của người hiện đại, nên các cải cách của hắn quá cấp tiến so với thời đại, dù ích cho dân vẫn động chạm đến giai cấp phía trên. Kết quả tông thất nhà Hắn nổi dậy liên tục, sau 15 năm, triều đại của hắn cũng sụp đổ, bản thân hắn bị bôi xấu đến cả mấy ngàn năm sau như một loạn thần tặc tử điển hình. Người chiến thắng cuối cùng là Lưu Tú, bây giờ đang yên ổn ở ngôi Hoàng đế.

Kinh thành Lạc Dương nghìn năm tráng lệ như mang trong đó ước mơ thống nhất của Chu công và Chu Thành vương khi bắt đầu xây dựng Thành Chu. Trong đại sảnh cung Thái tử, Khánh Huyền ngồi ngay ngắn ở chiếc bàn quỳ, lòng thầm chửi kẻ nào nghĩ ra lắm nghi lễ lằng nhằng thế không biết. Do địa vị của cô là Thiên nữ, nên Thái tử phải báo với Hoàng đế và Tam công cửu khanh, chọn ngày lành tháng tốt, đích thân Hoàng đế trai giới, làm lễ tế trời rồi mời cô dự Đại triều hội. Tất nhiên may mắn cô là nữ, Thiên nữ hạ phàm là điềm lành cực lớn, báo hiệu thịnh thế, nhưng Thiên tử mà hạ phàm thì kết cục chỉ có ngũ mã phanh thây, bởi Hoàng đế chỉ được có 1 người. Nhờ việc này mà việc phế hậu phải tạm gác lại. Những ngày qua, cô không chịu ở Dịch quán, đơn giản ở thế giới này cô chỉ quen mỗi tên Lưu Cương thôi. Lưu Cương cũng không muốn cô tiếp xúc với các thế lực bên ngoài nên tìm cách dàn xếp để cô ở lại Đông cung, dĩ nhiên là ở phòng riêng, có kẻ hầu người hạ rồi. Lũ nô tỳ dù từng hầu hạ Thái tử cũng sợ chết khiếp, so với Thái tử thì chúng còn có vẻ sợ Huyền hơn, dù cô có cố hết sức bắt chuyện thì chúng cũng cúi gằm mặt, quỳ van xin tha thứ. Riêng chỉ có Tiểu Hồng là có vẻ không sợ cô lắm, có lẽ do tuổi ít nhất trong cả bọn, lại nhanh mồm nhanh miệng nên cô giữ Tiểu Hồng lại bên mình làm nha hoàn chính. Cũng nhờ Tiểu Hồng mà cô mường tượng được thời đại mà mình xuyên không về. Chuyện tay ba phức tạp Lưu Tú – Âm Lệ Hoa – Quách Thánh Thông đương nhiên cô biết rồi, câu chuyện này là đề tài của biết bao truyện ngôn tình cô từng đọc. Có tác giả khen Lưu Tú chung tình với chính thê, có tác giả lại chê hắn vô tình với họ Quách, nhưng tất cả chỉ là những suy đoán sau đấy hàng nghìn năm. Còn cô, giờ đây lại có thể tận mắt chứng kiến thời khắc này, trực tiếp tham gia vào ván bài chính trị đầy những ẩn số. Mà chính trị thì tất nhiên là không có tình cảm rồi. Điều trớ trêu là dù biết về thời kỳ này nhưng cô lại chưa biết được rằng đây là đời vua đã đàn áp cuộc khởi nghĩa Hai Bà Trưng trong bể máu. Đơn giản là trong lịch sử chỉ nói đến là vua Hán sai Mã Viện đem quân sang, mà vua Hán nào thì sách lại không nói. Nếu biết trước thì có lẽ cô sẽ thà chết cũng không giúp cái tên Lưu Cương.

Lưu Cương đi vào, xua hết người hầu ra ngoài, ngồi xuống cầm ấm chè lên tu ừng ực. Tất nhiên với người ngoài hắn không dám làm thế, ngôi vị của hắn yêu cầu hắn phải có tác phong chuẩn mực, từng cử chỉ phải nho nhã, lễ độ. Mấy ngày tiếp xúc với Huyền đã thay đổi một phần con người Lưu Cương, hắn dần trở nên thoải mái hơn trước mặt cô, không kiêng dè gì cả. Tất nhiên nói là không kiêng dè, nhưng hắn cũng chưa hoàn toàn tin vào cô, dù cho hai người đã cùng hội cùng thuyền trong một phi vụ lừa đảo lịch sử. Thời Hán là thời kỳ bi đát với các trữ quân, Lưu Cứ là một điển hình, thậm chí khi cháu nội hắn lên ngôi vẫn phải ngậm đắng nuốt cay giữ nguyên tên thụy “Lệ”, trước đó mẹ Lưu Phất Lăng vì để con lên ngôi mà phải tự sát. Mọi chuyện mà lộ ra thì Lưu Cương sẽ không thoát được số phận đó. Nhưng nếu không làm gì thì chẳng sớm thì muộn thì thế lực của Lưu Dương cũng sẽ hạ bệ hắn thôi, mà phế Thái tử số phận còn thê thảm hơn nữa. Bởi thế hắn đành đánh liều trong ván bạc này.

Đợi hắn tu xong ấm nước, Huyền mới hỏi:

-Này, anh không thể đổi cái bàn khác được à? Ngồi kiểu này mỏi chết đi được.

-Xưa nay đều ngồi bàn kiểu này, không thể làm khác lễ chế được.

-Chỉ là cái bàn thôi, có chết ai đâu. Đằng nào không có cái bàn thì anh vẫn bị nghi kị mà. Nếu anh sợ thì làm thêm 1 bộ khác tiến cung cho Phụ hoàng anh là được chứ gì.

-Được rồi, tôi sẽ kêu thợ khéo về làm cái bàn khác theo ý cô. Trở lại chuyện chính, 10 ngày nữa thì Phụ hoàng ta sẽ Tế trời rồi tổ chức Đại triều hội. Lễ nghi thì ta sẽ cho người dạy cô, lúc ấy phải thực hiện cho đúng, nếu có gì sơ suất là cả 2 ta đều chết, cô hiểu chứ?

-Rồi rồi, ta hiểu rồi. Cơ mà gần đây ta chán quá, có thể ra ngoài chơi 1 chút được không?

-Không được, trong thành Lạc Dương giờ đang giới nghiêm rồi. Giờ cô mà ra ngoài là thế lực tên Lưu Dương kia sẽ động chân động tay ngay, trong này hiện tại là an toàn nhất rồi.

Huyền gật gù, hoàng tử tranh nhau ngai vàng đúng là không từ thủ đoạn nào. Lưu Dương năm đó mới 14 tuổi thôi đã được phong là Đông Hải vương, trước đó 2 năm, Lưu Tú đã ra mặt ủng hộ bằng cách so sánh hắn với Quý Trát thời Xuân Thu rồi. Nhất định mấy ngày qua, họ Âm cũng rải người khắp nơi để nghe ngóng tình hình, chỉ có cử thích khách là chúng chắc chưa dám. Bởi vậy, cẩn tắc vô áy náy, ở lại nhà vẫn hơn.

Thở dài một hơi, cô buồn chán đến muốn mốc người rồi. Thời Hán thì đâu thể nhiều trò chơi giải trí như thế kỷ 21 chứ, mà cô không muốn bật điện thoại lên, bởi cô không biết nó sẽ hỏng lúc nào. Giấy vẫn chưa được phát minh ra, nên chơi bài là không thể. Chợt nhìn thấy bộ cờ vây, cô hỏi:

-Cho tôi mượn bộ cờ vây được không?

-Thoải mái. Mà cô biết chơi cờ vây à?

-Không, nhưng tôi biết trò này hay lắm, để tôi dạy cho anh. Mang bộ cờ ra đây đi.

Có nằm mơ Lưu Cương cũng không nghĩ có ngày mình sẽ bị sai vặt như thế. Cơ mà thanh niên trẻ tuổi, nhiều cái tò mò, hắn cũng nghe lời Huyền, mang bộ cờ ra chỗ cô. Không biết cô gái kỳ lạ này sẽ làm cái gì với bộ cờ, nhưng không gây chuyện là tốt rồi. Huyền nói:

-Bây giờ tôi sẽ cầm quân trắng đi trước, anh cầm quân đen đi sau nhé.

-Vô lý, quân đen phải đi trước chứ.

-Như nhau cả thôi, vậy quân đen đi trước vậy. Bây giờ đặt quân vào ô vuông, nhớ là vào ô chứ không phải giao điểm nhé...đúng rồi, như vậy đó. Sau đó tôi sẽ đặt quân vào. Cả 2 cố gắng sao cho quân của mình sẽ được 5 ô liên tiếp, ngang dọc chéo đều được hết. Ai được 5 trước là thắng nhé. Luật dễ đúng không?

Trò cờ caro này luật chơi siêu đơn giản nhưng lại dễ nghiền, 2 người chơi 1 mạch hết cả buổi chiều lúc nào không biết. Tất nhiên trò này người đi trước luôn rất lợi thế, người đi sau chỉ biết đỡ mà thôi, nhưng đấy là khi người ta dùng máy tính thôi. Con người thì không thể đi như cái máy được, nên sẽ có thắng, có thua. Lúc đầu Huyền có kinh nghiệm nên thắng liên tục, nhưng dần dần Lưu Cương cũng tìm ra cách chơi, tương quan giữa hai người dần trở về cân bằng.

Ánh mặt trời ngả về phía Tây hiện lên một màu đỏ thẫm. Cất bàn cờ, Lưu Cương cùng Huyền tản bộ trong vườn, ríu rít không thôi về những ván trước. Huyền ngồi xuống bãi cỏ đã ngả dần màu héo úa vì nắng gắt, ngắm nhìn cảnh hoàng hôn. Cô kéo tay Lưu Cương xuống bên cạnh trong ánh nhìn kinh ngạc của hắn (và cả các thị nữ), nói:

-Trước kia, tôi ở thế giới kia vẫn luôn muốn nằm ngồi dài trên bãi cỏ như này tận hưởng cảnh sắc thiên nhiên.

-Thế giới kia? Đúng rồi, cô chưa kể cho tôi rõ Thiên giới như nào? Có giống nơi đây không? Có biết bay không?

-Nơi thế giới bên kia con người không biết bay, nhưng có thể làm ra những cỗ máy có thể bay được. Họ xây nhưng căn nhà cao vút, có thể bay ra ngoài khoảng không gian kia, thậm chí lên được mặt trăng. Tiết lộ với anh nhé, trên Mặt trăng không có Hằng Nga gì đâu, chỉ có lỗ chỗ lỗ chỗ hố sâu thôi.

-Cô đừng tưởng tôi không biết mà lừa tôi. Kinh sách xưa nay đâu có nói như thế về Mặt trăng?

Không biết tự lúc nào, trong vô thức, Lưu Cương cũng xưng hô nhẹ nhàng hơn với Huyền. Anh dường như đã coi cô như 1 người bạn, có thể cùng nhau nói chuyện phiếm. Một thái tử như anh, sinh ra đã định sẵn số phận cô độc, như xưng hô “Cô” của anh. Mọi người hoặc thèm khát ngôi vị của anh, hoặc sợ hãi nó, chỉ có cô đối xử với anh thân thiết như vậy, nên trong lòng Lưu Cương vốn không còn chút bài xích nào với cô cả.

-Anh không tin thì thôi, sau này tôi làm được kính viễn vọng sẽ cho anh xem. Đúng rồi, thế giới bên kia cũng có các quốc gia, cũng có chiến tranh, nhưng con người ở đó cũng tìm cách giải quyết xung đột bằng biện pháp hòa bình. Nhưng ở thế giới bên kia thì theo chế độ 1 vợ 1 chồng, kể cả vua chúa.

-Thế thì tốt quá – Lưu Cương thở dài, lại nghĩ đến mẹ mình.

Huyền có lẽ cũng hiểu ý của tiếng thở dài đó, nên cô không nói nữa. Chợt họ nhìn thấy ánh đom đóm – thứ cô đã không thấy từ lâu lắm rồi. Giơ nhanh 2 tay bắt lấy con đom đóm, cô như đứa trẻ nâng niu món đồ chơi mới.

-Anh biết không, ở thế giới bên kia, ban đêm ánh đèn cũng sáng như ban ngày, nên gần như không thể thấy đom đóm được nữa.

Huyền vừa nói vừa khum khum 2 bàn tay như sợ đom đóm bay đi mất mà không biết ánh mắt say mê của Lưu Cương đã đặt lên người cô từ lúc nào. Với 1 chàng trai 16 tuổi mới lớn lần đầu biết đến ái tình nam nữ, hành động đáng yêu vừa rồi của cô đã làm trái tim hẫng 1 nhịp từ lúc nào, chàng cảm nhận 2 má của mình đỏ bừng bừng. Lưu Cương vội quay mặt đi, bảo:

-Thôi cũng muộn rồi, về ăn cơm thôi.

-Để tôi chơi thêm 1 chút đi. Xong tôi về.

-Ở lại lâu là phong hàn đấy, nghe tôi đi.

Huyền nghe vậy, đành theo Lưu Cương về phòng ăn, nhưng ánh mắt vẫn tiếc nuối nhìn về phía khu vườn vẫn lập lòe ánh sáng.

Bạn đang đọc Việt Nữ Chi Tranh sáng tác bởi quyhien98
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi quyhien98
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 32

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.