Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hưng Đạo Vương?

1921 chữ

Cây Bồ Đề, hay còn gọi với cái tên khác là cây Giác ngộ, cây Tư Duy, bởi vì theo truyền thuyết thì nó có thể khai mở trí tuệ cho bản thân.

Phật môn cho rằng, thế gian có ba thứ nên lễ bái: xá lợi, tượng phật, và cây Bồ đề.

Bởi vì Phật Tổ thành đạo dưới cây Bồ đề, gặp cây Bồ Đề như gặp Phật.

Trước mắt cây cổ thụ khô héo cứng cáp như Cầu Long, 6,7 người cùng ôm cũng không hết, thân cây trụi lủi, chỉ có 1 cành buông xuống đến cách mặt đất hai ba thước, trên cành khô có sáu phiến lá xanh, long lanh chập chờn, tựa như Mã Não xanh.

Không cần biết Cổ Mộc khô héo này có quan hệ với Phật Tổ hay không, chỉ dựa vào 6 phiến là xanh như lục ngọc, vậy là đủ để biểu hiện ra sự bất phàm của nó.

Gã thanh niên đứng tới dưới tán cây tỉ mỉ quan sát Bồ Đề cổ thụ, những cành cây cực lớn hầu như hoàn toàn sinh trưởng ở phía trên Cổ miếu, nếu như có đầy cành lá, có thể tưởng tượng ra cảnh tượng che kín bầu trời.

Hắn khẽ lắc đầu, trước đây có nằm mơ cũng không nghĩ đến có ngày bản thân lại đi bắt chiếc theo truyền thuyết Phật môn, ngồi dưới gốc cây chết này để ‘giác ngộ’.

Gã thanh niên ngồi xuống, chiếc cổ đăng đặt ở bên, hắn hơi băn khoăn liệu có nên xếp bằng cho giống các bậc hiền triết cổ xưa hay không. Ánh mắt không tự chủ được tập trung vào sáu chiếc lá.

Hắn không hiểu nổi nơi này ánh sáng mặt trời không đến được, tăm tối cực đoan, tại sao sáu chiếc lá vẫn có thể quang hợp được. Lẽ nào thực sự là cây thần?

- Ồ, kia là. . .

Trong lòng khẽ động, gã thanh niên bật dậy tiến gần nơi sáu chiếc lá rủ xuống, hai mắt nheo lại, hắn thực sự đã cho rằng mình nhìn lầm.

Sáu phiến lục diệp sáng lấp lánh có những lục hà nhỏ như tơ, đến mức rất khó nhìn thấy, đang di chuyển, và đích đến lại là vị trí rễ cây.

Kỳ lạ!

Gã thanh niên quay lại nơi gốc cây, ngồi xổm xuống, bới bùn đất ở vị trí rễ cây ra, hắn muôn nhìn xem một chút phía dưới rốt cuộc có vật gì, có thể hút được lục hà từ lá cây tràn ra.

Ở dưới bùn đất, cũng không có thấy dị vật thần bí, vẻn vẹn phát hiện một hạt nhỏ không biết là cái gì, nếu là hạt bồ đề thì lại hình như quá to, nhưng nếu là cục đất thì hiển nhiên không phải.

Hắn hơi kinh dị, hạt nhỏ này không ánh sáng lóe ra, tự nhiên hội tụ, vô hà lượn lờ, nhan sắc u ám phổ thông, không chú ý nói sẽ bị ngộ nhận là cục đất, lại có thể hấp thu không được lục mang từ lá Bồ Đề tràn ra hay sao?

Ầm! Ầm! Ầm!

Gã thanh niên còn đang muốn quan sát hạt Bồ đề hơi quá khổ kia, thì cả người khẽ rung lên. Hắn giật mình đứng dậy, ánh mắt tập trung vào tòa cổ miếu. Chỉ thấy cả tòa cổ điện đang không ngừng rung chuyển. - Động đất ư?

Hắn vội vàng nhặt chiếc cổ đăng và hạt Bồ đề lên, nhanh chóng lùi ra xa.

Ở khoảnh khắc mà mắt có thể qua đại môn nhìn thấy bức tượng phật, tâm thần hắn khẽ run lên, bởi hắn nhìn thấy bức tượng phật bằng đá toàn thân ngập tràn vết nứt, vô cùng thê thảm, hai mắt thậm chí như có hai hàng lệ rơi xuống.

Một tiếng "Rầm" vang lên, trong khoảnh khắc Phật tượng nát bấy, hắn rõ ràng nhìn thấy ánh mắt bức tượng nhìn hắn, một cách đầy khó hiểu.

Ngay sau đó, một làn gió lạnh thổi qua, cả tòa cổ miếu cũng đột ngột hóa thành bột mịn.

"Phốc "

Cùng lúc, Bồ đề cổ thụ khô héo cũng vỡ nát, không có vụn gỗ, không có cành khô, chỉ có tro bụi khắp bầu trời, lả tả rơi xuống.

Gã thanh niên hoàn toàn ngây dại, không biết vì sao lại phát sinh chuyện như vậy, chẳng lẽ là do việc lấy đi cổ đăng hay sao?

- Trên đời này, thực sự có thần phật hay sao?

Có thể dọc theo dấu chân của thần phật, những trải nghiệm lần này, nói không chừng lại là một cơ hội lớn.

Thần, Phật đà, bất hủ. . . Những truyền thuyết hoang đường này bây giờ tất cả đều được nhắc tới, hắn không cảm thấy là sai lầm, sự việc trước mắt đã phá vỡ lẽ thường, Thần không phải là tuyệt đối không tồn tại.

Đúng lúc gã thanh niên đang thẫn thờ, thì tâm thần đột ngột run lên, không phải vì rung động, mà đây là dấu hiệu báo trước nguy hiểm chết người, được hắn trui rèn sau quãng thời gian lăn lộn thế giới ngầm.

Cảm nhận được hiểm nguy nhưng còn chưa kịp phản ứng, thì chiếc cổ đăng trong tay đã phát ra ánh sáng cực kỳ rực, ngọn lửa bùng lên bao phủ cả cơ thể, khiến người hắn bỗng chốc nhìn như một vị hỏa thần.

Tâm trí của hắn không hề để tâm đến việc cơ thể mình đang bị cả ngọn lửa bao phủ mà không hề thấy bỏng, mà đưa mắt quét xung quanh, ánh mắt vô cùng sắc lạnh.

Vừa rồi đích xác là hắn cảm giác được bóng dáng của tử thần, sau đó chiếc cổ đăng bùng lên, và khí tức đáng sợ kia lại biến mất.

Chiếc cổ đăng ngừng rung động, thần diễm kim sắc trên người gã thanh niên cũng biến mất, dường như ngọn phật diễm hỏa y đã quay trở về bên trong cổ đăng.

Gã thanh niên chậm rãi lui lại, việc cổ miếu và cây Bồ đề hóa thành tro bụi có lẽ báo hiệu cái gì đó. Bây giờ cần lập tức rời khỏi khu phế tích này.

Khi đến gần biên giới của khu phế tích, thanh đồng cổ đăng lại rung lên, ngọn lửa bùng cháy bao phủ lấy gã thanh niên. Người không biết nhìn thấy có lẽ còn cho rằng hắn là một vị hỏa thần nào đá vừa phá hủy khu vực này.

Chạy được một đoạn xa, quay đầu lại quan sát, bức tường đổ kia như ác ma dữ tợn, mờ mờ ảo ảo dưới bầu trời đêm, khiến tim người ta đập thình thịch. - Mẹ nó chứ!

Hắn đập tay vào một khối bia đá lớn ở bên cạnh, miệng không khỏi chửi một câu. Hắn thực sự giận dữ, không phải vì hiểm nguy ập đến, mà vì không biết rốt cục là thứ gì đang đe dọa sinh mạng của mình.

Ngay cả lúc này đã ra khỏi khu phế tích, hắn vẫn như cũ cảm giác được nguy hiểm.

- Hử?

Hắn nhìn khối thạch bia vừa đập vào, trên đó có dòng chữ rất lớn, nhìn nét chữ đã biết được khí khái thôn thiên. Chữ không quá cổ, rất nhanh hắn dịch được luôn. “Đại Tự trấn áp yêu vật, không được động!”

- Mẹ nó, sao lại đặt ở hướng này chứ!

Hắn cảm thấy có chút nhức răng, lúc tiến vào là hắn đi từ phía bên kia, nếu khối đá khổng lồ này đặt ở đó thì có phải đã không xảy ra cơ sự này.

“Khoan đã, tại sao lại đặt ở hướng này?”

Linh đài lóe lên, hắn chợt nghĩ đến một vấn đề. Rõ ràng có người đã khắc chữ lên khối hắc thạch này để cảnh báo người đến sau, và người đó cho rằng hậu nhân sẽ từ hướng này đến. Tại sao? Hiển nhiên gã chính là đến từ phía này, và thậm chí còn nhiều người cũng đến từ hướng này?

Chỉ một tình tiết nhỏ nhưng hắn suy đoán hơi bị nhiều, có thể là sai lầm nhưng cũng không sao, dù gì thì lúc này hắn cũng chẳng biết nên đi đâu.

- Mà kiểu chữ này. . .

Mặc dù nguy hiểm chưa tan, nhưng hắn vẫn chưa lập tức rời đi, bởi vì loại cổ tự này.

Hắn quan sát một hồi, đây là Hán tự, nhưng không phải loại Hán tự nguyên bản của Trung Hoa, mà cũng không cổ xưa như Đông Sơn minh văn.

Lịch sử Việt Nam từng có một nghìn năm Bắc thuộc, vì thế suốt quãng thời gian rất dài sau khi Ngô Vương mở ra một kỷ nguyên mới, Đại Việt vẫn chịu ảnh hưởng nặng nề của văn hóa Trung Hoa, rõ rệt nhất chính là Hán tự.

Phải đến triều đại của Quang Trung Hoàng đế, Việt Nam mới chính thức có chữ viết riêng, chữ tượng thanh – chữ Nôm.

Vì thế mà rất nhiều người đều không biết rằng, thực tế Hán tự của Đại Việt và Hán tự nguyên bản cũng có sự khác biệt tương đối, không chỉ trong cách đọc mà còn cả cách viết.

Loại chữ viết được khắc lên khối hắc thạch này, rõ ràng là Hán tự thời đại rực rỡ nhất Lý – Trần – Lê.

Hắn thực sự chấn động, Bách Việt cổ thời đại Hồng Bàng có người đặt chân lên sao Diêm Vương, Đại Việt sau này cũng có người đặt chân lên đây, rốt cuộc có bao nhiêu người đến nơi này? Hành tinh chết này là đích đến, hay chỉ là một điểm dừng chân? Dòng chữ này là ai viết? - Ô! Vẫn còn chữ?

Gã thanh niên hai mắt sáng lên, bởi ở phía dưới vẫn còn một dòng đề, chỉ vì những chữ bên trên quá lớn, quá khí thế, khiến hắn bị hút mất sự chú ý. Dòng đề nhỏ bên dưới, hình như vẫn cùng một người viết ra, nhìn thế nào cũng thấy là người đó ký tên. - Đại Việt. . .

Quả nhiên là Đại Việt! Quả nhiên là ký tên!

Hắn mừng thầm, không vì cái gì cả, chỉ là biết được một phần lịch sử, rốt cuộc là ai đã đến nơi này. Trong lòng hắn đã có một cái tên, rất có thể là một vài nhân vật thần thoại, như Tứ Bất Tử chẳng hạn. Liễu Hạnh, Từ Đạo Hạnh, Nguyễn Minh Không, rất có thể là bọn họ. - . . .Hưng. . .

Gã thanh niên há hốc miệng, cơ thể như bị điện giật.

Không phải là Liễu Hạnh, Từ Đạo Hạnh hay Nguyễn Minh Không, không phải những nhân vật được thần thánh hóa trong dân gian.

Một vị danh nhân mà người Việt không ai không biết, không ai không nghe.

Một nhà quân sự với những chiến tích phi thường.

Một vị vương giả có thật với những chiến tích có thật, không hề mơ hồ như Sơn Tinh, Thánh Gióng đầy sắc màu truyền thuyết.

Ký tên trên khối đá đen khổng lồ:

“ĐẠI VIỆT. . .

. . .HƯNG ĐẠO”

Bạn đang đọc Việt Chúa Tể của tuanvodich
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cẩuca
Phiên bản Convert
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.