Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Diêm Vương Tinh

1991 chữ

Ánh sáng thần thánh, quang vũ sáng lạn, thần hoa bay múa, phật âm an ổn, tất cả đều biến mất. Thay vào đó là một thứ quang mang mờ nhạt, khắp thiên địa đều được bao phủ bởi thứ ánh sáng ảm đạm đó, giống như là tử khí âm u phát ra từng những nghĩa địa mỗi khi hoàng hôn.

Những mảnh rừng núi cực lớn cao tới mấy vạn trượng, bầu trời ngập mây xanh bao la hùng vĩ, khổ hải dậy sóng cuồn cuộn, tất cả đều biến mất. Đập vào mắt là một không gian trống trải, đất đai toàn một màu đen như bị mặt biển nhiễm dầu, lạnh lẽo cô quạnh đến lạ thường. Trên mặt đất còn có một ít loại nham thạch cực lớn đứng sừng sững, phóng tầm mắt nhìn lại như những mộ bia.

Gã thanh niên đứng ngây như tượng đất, hắn biết mình đã bước vào một cái gì đó rất điên rồ, thế nhưng mà thay đổi như vậy cũng quá nhanh đi chứ? Chỉ mới đây thôi, còn là một bến bờ bỉ ngạn đầy hy vọng, vậy mà mắt hắn chỉ mới khẽ nháy một cái, lúc mở ra đã đứng giữa nghĩa địa.

Một kẻ như hắn, vốn không hề sợ hãi nghĩa địa, thậm chí là vào ban đêm, thế nhưng nơi này đúng là một mảnh nghĩa địa nào đó? Hắn biết chắc chắn là không phải, bởi vì cảm giác sợ hãi mà nó mang lại.

Mặt đất màu xám đen mênh mông bát ngát, âm u tĩnh mịch, không có một chút dấu hiệu của sự sống.

- Đây. . .là nơi nào?

Gã thanh niên không tự chủ lui lại một bước. Hắn quay đầu muốn tìm đến một hy vọng cuối cùng, thế nhưng thuyền giấy còn đâu?

“Không nên hoảng loạn! Sẽ có biện pháp giải quyết!”

Hắn tự nhủ bản thân mình, có khó khăn nào mà hắn chưa trải qua chứ, cùng lắm là cái chết mà thôi, mặc dù không ai muốn chết nhưng nếu nó đến thì cứ thản nhiên mà đối mặt.

Bước đi từng bước, hắn quét đôi mắt sáng quắc như cú vọ tìm kiếm một thứ bất kỳ nào đó. Đứng một chỗ không bao giờ giải quyết được điều gì cả.

- Ồ, có ánh sáng?

Đôi mắt cú vọ nức tiếng thế giới ngầm quét về nơi phương xa, ánh sáng yếu ớt nhấp nháy như đom đóm, xuyên thấu trong không gian u ám, lọt vào trong ánh mắt của hắn.

Vầng sáng không rực rỡ như ngọn hải đăng trong đêm nhưng cũng mang đầy hy vọng, dù không biết là gì, nhưng cũng khiến hắn hướng tới. Hoặc có thể là, bởi bản tính của nhân loại, là sợ bóng tối, luôn hướng tới ánh sáng. - Ngàn vạn lần đừng để đại thiếu gia thất vọng thêm lần nữa!

Mặt đất màu đen rộng mênh mang, thỉnh thoảng nhấp nhô những khối bia mộ cực lớn. Khi đi qua một khối cự thạch lớn nhất, trông giống bia mộ nhất, bởi vì nó có vẻ vuông vức quá mức, hắn cũng không dám chắc là liệu có người đẽo gọt không. - Ồ, có chữ viết?

Hắn nhanh chóng đi vòng đến mặt hướng nguồn sáng của khối cự thạch này, có thể rõ ràng thấy bốn chữ cổ cực lớn khắc vào trên thạch thể, mỗi chữ cổ đều cao chừng 5, 6 mét, cứng cáp hữu lực, khí thế bàng bạc, như là tứ tượng thần thú đang vờn quanh.

Đường nét vô cùng phức tạp, cũng không biết đã khắc xuống bao nhiêu năm tháng rồi.

- Kiểu chữ này. . .rất giống minh văn trên trống đồng Đông Sơn!

Nhắc đến Đông Sơn, chính là nhắc đến nền văn minh rực rỡ bậc nhất thời Việt cổ, là cơ sở, nền tảng cho việc hình thành một trong những triều đại rực rỡ và trường tồn duy nhất của các nước Bách Việt, nhà nước Văn Lang – Âu Lạc. Và cũng là nền tảng cho sự hình thành bản sắc văn hóa Việt cổ, cũng như văn minh Đại Việt sau này.

Người ta nói luyện khí Đông Sơn đã vươn tới đỉnh cao, mà cho dù các triều đại hùng mạnh sau này như Lý, Trần, Lê chưa bao giờ tái hiện được. Thậm chí nhiều nhà khoa học còn cho rằng, luyện khí Đông Sơn so với luyện khí Tiên Tần của Trung Hoa còn vượt trội hơn.

Được khắc trên trống đồng Đông Sơn, có khi là hình ảnh, cũng có khi là chữ cổ, có thể nói là một loại Hán tự, nhưng cũng tương đôi khác. Người ta gọi đó chính là chữ tượng hình của Bách Việt – Đông Sơn cổ tự.

Hắn thực sự không ngờ nơi này lại xuất hiện Đông Sơn cổ tự.

“Lẽ nào sau khi đến Địa Trung Hải, mình đã trở về Bắc Bộ Việt Nam?”

Gã thanh niên nhíu mày, phân tích bốn chữ cổ này. Hán tự cổ hắn còn phải xem xét chứ minh văn Đông Sơn thì không cần bàn. Nhà nghiên cứu cổ thư nghiệp dư Việt Nam mà không biết văn hóa Đông Sơn thì có mà vứt đi. - Chữ đầu tiên là chữ “Kha”. . .Kha. . .Kha Y? Như thế nào nghe quen vậy?

Hắn rất nhanh diễn giải được hai chữ đầu tiên, chính là “Kha Y”, và cũng ngay sau đó nhớ ra. Kha Y không phải là vành đai thiên thạch bao quanh Thái dương hệ hay sao? - Không thể nào. Cổ tự này có từ cách đây hơn hai ngàn năm, trong khi khái niệm Kha Y mới được mấy trăm năm! Trùng hợp ư?

Hắn tiếp tục nhìn xuống hai chữ bên dưới.

- Minh. . .môn. . .Kha Y Minh Môn, có ý tứ gì?

Nói đến đây hắn ngưng lại, trong lòng cảm thấy kinh hải ba đào, không thể nào bình tĩnh nổi.

Hắn nhìn xuống, mặt đất màu đen, có những khe nứt tỏ nhỏ mà từ đó không ngừng trào lên tử khí lạnh lẽo vô cùng.

Hắn lại nhìn lên trời, giữa vô vàn hàn khí phát hiện một vòng tròn mơ hồ treo ở chân trời, mặt trăng chỉ bằng một nửa so với thông thường.

Điều đáng sợ là, ở các phương vị khác, còn có ba viên sao sáng to bằng nắm tay, sáng hơn nhiều so với ngôi sao bình thường, nhưng lại lờ mờ hơn một chút so với mặt trăng nhỏ kia, gọi là tinh thần thì quá sáng, mà gọi là mặt trăng thì lại quá nhỏ và lờ mờ.

Lúc này hắn nghĩ đến một khả năng hoang đường.

Vành đai Kha Y, là cái tên chỉ tổ hợp thiên thạch xung quanh hệ mặt trời, với vô vàn thiên thạch bay với tốc độ rất cao, quỹ tích thì không hề đơn giản như trái đất quanh quay mặt trời.

Các nhà khoa học cho rằng, tàu thám hiểm vũ trụ muốn rời khỏi Thái dương hệ, chỉ có thể thông qua một lối đi duy nhất, đó là tinh cầu đã từng là hành tinh thứ 9, Diêm Vương tinh, hay còn gọi với cái tên lạ lẫm hơn, đó là Minh Môn – cánh cửa rời khỏi Thái Dương hệ, tiến vào vô tận hắc ám. - Lẽ nào. . .Không, không thể nào!

Hắn không tin tưởng vào khả năng này, bởi nó không thể nào xảy ra.

Khoa học vũ trụ ngày càng phát triển, nhưng nơi con người có thể đặt chân tới, cũng chỉ có Hỏa tinh là đã quá sức rồi, làm sao mà nhân loại từ tận thời Hồng Bàng có thể tới Diêm Vương tinh mà đặt tấm bia lớn ở đây?

Và làm thế nào mà mới hơn chục ngày trước hắn vẫn còn vẩn vở trong căn biệt thự ở Hồ Tây, lúc này đã đặt chân lên Diêm Vương tinh? Khí quyển toàn Nitơ, hắn làm cách nào để thở đây?

Gã thanh niên đứng trước khối cực thạch có minh văn Đông Sơn một hồi lâu, rồi khẽ lắc đầu rời đi, tiếp tục đi về nguồn sáng yếu ớt ở xa xa.

Giờ phút này rối trí không giúp được gì, hắn không có thói quen như vậy. Cứ cho là mình đã rời khỏi Địa cầu đi, kế tiếp bất luận xảy ra chuyện gì, cũng chỉ đến như thế mà thôi.

Tử khí lạnh lẽo, tâm trạng nặng nề, khiến gã thanh niên cảm thấy rất khó chịu, cảm thấy đặc biệt không quen.

"Bang!!!”

Gã thanh niên dùng sức đem một khối đá vụn dưới chân đá ra ngoài, làm nổi lên một mảnh bụi mù. Đúng lúc này hắn lộ ra vẻ kinh dị, hắn chú ý thấy hòn đá này tựa hồ là một mảnh ngói. - Thực sự là mái ngói!

Khi nhặt lên nửa khối mái ngói vỡ vụn này, hắn lập tức xác nhận, thứ này là ngói do nhân công chế tạo thành.

- Đã có gạch ngói vụn, nhất định cũng có kiến trúc, trên phiến mặt đất này có người ở!

Đến tận lúc này hắn mới cảm thấy có một hy vọng, nhưng nhanh chóng trùng xuống. Bởi hắn nhớ đến lúc nhìn thấy con đường ở Tây Tạng.

Từ cái lúc thả mình khỏi máy bay, bỗng nhiên vận đen ùa đến. Mỗi lần hắn thấy hy vọng, là ngay sau đó là một chuyện gì đó kinh khủng xảy đến.

Hắn vẫn giữ tốc độ, lặng lẽ như một con báo rình mồi, tiến về phía nguồn sáng mờ ảo kia.

Dưới bầu trời đêm, gió nhẹ hây hây, mang đến sự lạnh lẽo.

Lại tiến lên hơn trăm mét, khoảng cách đến nguồn sáng càng ngày càng gần.

Lúc này hắn phát hiện ra một kiến trúc đã sụp đổ, dường như là một tòa đình đài cổ xưa, bị sự bào mòn của năm tháng làm sập.

Hắn vẫn không vui mừng hay phản ứng gì, chỉ lặng lẽ tiến về phía trước.

- Tới rồi ư?

Dưới bầu trời đêm mông lung, sao trăng cũng không sáng cho lắm, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy phía trước có một hình ảnh mông lung, dường như là từng tảng loạn thạch chất chồng lên nhau, cao thấp không đồng đều, lại cài răng lược.

Khi bước tới gần, hắn phát hiện đây là một phế tích, ở phía trước chỉ là một phần nhỏ, càng ở phía xa phế tích càng lớn.

Tường đổ, gạch ngói vỡ vụn, tựa như đang kể lại một câu chuyện cũ mà người khác không biết.

Dưới ánh trăng đêm, nơi này có vẻ đặc biệt tịch mịch, so với sự hoang vu trước thì đây là những cung điện to lớn, cảnh tượng lại vô cùng thê lương.

Đây là một phế tích cực lớn, diện tích rất rộng, toàn bộ đều do cự thạch kiên cố xây dựng thành, có thể tưởng tượng năm đó cung điện này hùng vĩ cùng to lớn đến mức độ nào.

Mà nguồn sáng lại nằm ở phía cuối của phế tích, đằng sau một bức tường đổ. Hắn tiến tới, đại môn đổ nát hiện ra, một tấm biển nằm lăn lóc dưới bậc tam cấp đã không còn hình hài.

Ánh trắng rất yếu nhưng mắt đã quen bóng đêm, hắn vẫn có thể nhận ra chữ viết trên tấm biển.

Lúc này, gương mặt bình thản trước mọi việc đã không còn. Hắn đứng yên, hai mắt trừng to nhìn chằm chằm bốn chữ được khắc trên đó.

Bạn đang đọc Việt Chúa Tể của tuanvodich
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cẩuca
Phiên bản Convert
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.