Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nhân Loại?

1887 chữ

Bên bờ suối chảy róc rách, một gã thanh niên cực kỳ tuấn tú đang cúi đầu rửa mặt. Gọi là rửa mặt cho lịch sử chứ thực ra hắn rúng cả đầu xuống dòng nước mát, để nước suối gột rửa một hồi lâu mới đứng dậy.

Đến tận lúc này, mặt trời đã lên rất cao, hắn mới tỉnh giấc, có lẽ là do sau một quãng thời gian dài chưa được ngủ. Mặc dù sau khi mở ra Linh Hải, hắn cảm giác được sức chịu đựng của cơ thể đã tăng lên rất nhiều, nhưng vẫn chỉ trong phạm vi nhất định.

Sau khi hái một ít quả dại ăn lót dạ, hắn nhanh chóng lên đường, không hề có ý định dừng lại, hắn muốn trước khi đêm xuống phải rời khỏi đây.

Mới chỉ sau một đêm nhưng hắn đã lờ mờ cảm nhận được sự đáng sợ của nơi này. Mà đấy là đêm qua tòa cổ mộ rơi xuống vực sâu đã hút sự chú ý của đám quái vật kia nên hắn mới thoát kiếp, nếu đêm nay vẫn chưa thể ra khỏi khu vực này, lúc đấy lấy cái gì để hấp dẫn bóng đen với sợi xích dài cả trăm mét đầy khủng bố kia?

Buổi trưa, mặt trời nóng bỏng treo trên cao. Mặc dù có rừng cây che chở nhưng có lẽ do nắng nóng quá nên hắn thấy da mặt đặc biệt rát. Da tay thậm chí còn hơi ửng đỏ.

Đến khi đặt chân lên một ngọn núi cao, toàn bộ làn da đều đã đỏ lên một cách đáng sợ, giống như đang chảy máu, hắn có cảm giác vô cùng nóng bỏng, giống như đang bị đặt trong lò nướng thịt.

Đây rõ ràng không phải do thời tiết.

- Hỗn Loạn Uyên, là do nơi này sao?

Hắn vận chuyển những sợi tơ trong suốt thoát ra khỏi lỗ chân lông bao bọc làn da, đó chính là linh lực. Bất quá cũng chỉ giảm được phần nào, những sợi tơ máu bắt đầu chảy ra, cảm giác như bị lột da lóc thịt, toàn thân đau đớn vô cùng.

Có điều, đau đớn cỡ nào mà hắn chưa trải qua, đau đớn thể xác cũng không thể khuất phục được một đứa trẻ mà khi mở mắt ra đã phải lăn lộn trong dòng đời, tìm mọi cách để được tồn tại.

Càng đau đơn, tốc độ hắn càng nhanh hơn, muốn rời khỏi khu vực này trong thời gian ngắn nhất.

Sau mấy giờ đồng hồ, tiếng dã thú gào thét truyền tới, khiến hắn vô cùng kích động.

Thông thường đi lại trong rừng mà nghe thấy tiếng thú dữ thì đúng là đại nạn, thế nhưng rơi vào trường hợp của hắn, thấy được dấu hiệu sinh vật, chứng tỏ đã sắp thoát khỏi khu vực vô sinh đáng sợ này. Còn điều gì đáng mừng hơn nữa chứ?

Hắn tăng tốc độ di chuyển, xuyên núi, xuyên rừng, cảm giác đau đớn bỏng rát trên cơ thể đã bắt đầu giảm bớt, đấy đúng là dấu hiệu lớn nhất cho việc đã sắp tới khu vực ranh giới của Hỗn Loạn Uyên.

Sau khi đi qua ngọn núi này, hắn rốt cuộc đã nhìn thấy chim chóc xuất hiện ở xung quanh, tiến vào một thế giới vô cùng sinh động, chim hót thú kêu, thực vật tươi tốt, sức sống dạt dào, không phải là khung cảnh tử khí âm u trên sao Diêm Vương, cũng không phải rực rỡ tươi đẹp nhưng vô sinh ở phía sâu bên trong kia. - Kia. . .chẳng phải là thỏ hay sao?

Hắn nhìn vào con vật nhỏ nhắn trắng toát với đôi tai lớn ở phía xa, không tự chủ được chảy nước miếng. Ở Địa cầu, thỏ nướng cũng là đặc sản, mà hắn chỉ có ăn rau quả dại thực sự nhạt miệng không chịu nổi nữa rồi.

Bất quá, hắn vẫn còn đủ lý trí, giờ còn chưa biết đã thực sự rời khỏi nguy hiểm hay chưa, không đến mức ngu dốt mà kiếm chút thịt thỏ nướng thỏa mãn cơn thèm ăn.

Lại gia tăng tốc độ, tốc độ của hắn so với Huyền thoại Olympic Tia chớp đen Usain Bolt còn nhanh hơn không biết bao nhiêu lần. Tiếc là giấc mộng Olympic đã trở nên quá xa vời rồi.

Có điều mới chạy được bốn, năm dặm, hắn đành phải dừng lại, không phải do hết sức, mà tình hình có chút thay đổi.

- Nơi này, sao đột ngột lại trở nên yên tĩnh quá vậy? Lẽ nào đã quay về lại Hỗn Loạn Uyên rồi? Đừng đùa bản thiếu gia chứ!

Cổ Thụ che kín bầu trời, giữa núi rừng nguyên thủy im ắng, không có chim hót thú kêu, cũng không nhìn thấy hồ điệp bay lượn, tất cả động vật dường như đều mai danh ẩn tích hết rồi.

Phương hướng không sai, nhưng hắn vẫn có thể cảm thấy có gì không đúng, trở nên cẩn thận gấp bội.

Đại khái khoảng một cây số ở phía trước, Cổ mộc cổ thụ che trời dần dần thưa thớt dần, một khoảng không gian tương đối trống trải xuất hiện.

Một hồ nước khổng lồ chắn ngang phía trước, yên tĩnh như sắt đá, không một chút gợn sóng, mà khiến người ta giật mình nhất chính là màu sắc của nó, một màn đen kịt, đen như mực, màu đen đầy tử vong. - Thế nào lại quay trở về sao Diêm Vương à?

Hồ nước đen âm u đầy tử khí, không có một chút dấu hiệu sinh mệnh, không chỉ có như vậy, mảnh đất xung quanh tất cả đều khô cằn, ngay cả cỏ dại cũng không thể mọc, nơi này dường như là khu vực không có sự sống.

Một thanh âm rất nhỏ vô cùng kỳ quái từ phía hồ nước truyền tới, gã thanh niên thận trọng tiến gần đến.

ÙM!!!

Bọt nước đen ngòm bắn lên, một bóng đen từ dưới hồ nước chồm lên, cái miệng đỏ lòm đầy máu há rộng đớp về phía gã thanh niên đứng trên bờ.

Không bất ngờ bởi đã chuẩn bị sẵn tâm lý đề phòng, nhưng tốc độ tấn công quá khủng khiếp, căn bản là không thể né tránh, gã thanh niên tay phải đưa lên đấm ra một quyền cơ bản nhất vào bóng đen, chỉ khác là một quyền này mang theo đầy linh lực xé gió.

Uỳnh!

Thanh âm trầm thấp như đấm vào kim loại vang lên, gã thanh niên lui lại cả chục bước, còn bóng đen kia chỉ hơi khựng lại, rơi xuống bờ hồ. Lúc này hắn mới có thể quan sát được thứ vừa tấn công mình này.

Một đầu ác thú mà nhân loại chưa từng nhìn thấy qua, trong dòng lịch sử có lẽ cũng chưa từng xuất hiện, không lông, cũng không có vảy giáp, nó giống như thép đen đúc thành, toàn thân đen thui, sáng bóng như kim loại.

Nó cao tận ba mét, nhìn qua thì hơi giống 1 con trâu mộng, nhưng đấy là nhìn qua, bởi trên đầu mọc ra một chiếc sừng sắc nhọn, sắc bén vô cùng, màu đen lấp lánh.

Trong cái miệng lớn dài hơn nửa thước, răng nhọn giống như là từng cây từng cây chủy thủ lộ ra bên ngoài, hàn quang lấp lánh, dữ tợn đến dọa người, có khí tức hung sát vô cùng.

Đây là 1 con man thú đáng sợ chưa từng thấy, vừa nhìn đã biết nó điên cuồng và hung ác, gã thanh niên thầm kêu may mắn. Nếu không nhờ cuốn Phệ Đà kinh và hạt Bồ đề, hắn đã mở ra Linh hải thì vừa rồi không đơn giản chỉ bị đẩy lui chục bước, mà có thể đã thành đống thịt vụn.

Hắn tin rằng nếu tiếp tục giao đấu bản thân sẽ không thua con ác thú này, nhưng việc cần lúc này là nhanh chóng rời khỏi nơi này, không cần phải dây dưa không dứt với một đầu súc sinh.

Nhìn con ác thú một lần cuối, hắn lui lại đi vòng qua hắc hồ.

Hắn hơi ngạc nhiên bởi con ác thú hình như cũng có linh trí, biết không thể làm khó được hắn, nên cũng chẳng mặn mà, lùi lại tiếp tục lặn xuống hồ nước đen ngòm kia. - Rốt cuộc đây là một thế giới như nào?

Hắn vừa đi vừa suy nghĩ. Thế giới này có sự sống, hơn nữa sinh vật quái dị mạnh mẽ, lại rất thông minh, lẽ nào là thế giới của thần tiên? Hưng Đạo vương, Đông Sơn cổ nhân, liệu có phải đã qua sao Diêm Vương rồi đến nơi này? Hay thậm chí là đến một bến bờ tinh không khác xa xôi hơn.

Đông Sơn đã quá xa xôi, hắn không đặt nhiều hy vọng, nhưng Hưng Đạo Vương thì hoàn toàn có thể gặp lại, nếu ngài chưa tọa hóa. Nếu Hưng Đạo vương có thể rời Địa cầu, vậy những nhân vật kiệt xuất khác, phải chăng cũng như vậy?

Hưng Đạo Vương, Phật Hoàng, Quang Trung Hoàng Đế, Lê Thái Tổ, Ngô Vương. . ., có ai không phải là nhân vật kiệt xuất công tích lẫy lừng chấn nhiếp cổ kim, hoàn toàn không phải là những sự tích dân gian hư thực lẫn lộn của Tứ Bất Tử có thể so sánh.

Nếu có thể, hắn càng muốn tận mắt gặp gỡ Hưng Đạo Vương hơn những Từ Đạo Hạnh, Lý Quốc Sư kia.

Sắc trời dần dần ảm đạm, ánh tà dương cuối trời đã biến mất, gã thanh niên không từ bỏ ý định vượt qua ngọn núi này, thế nhưng xét thấy tình hình đã cách thâm uyên kia quá xa rồi, có lẽ cũng không còn nguy hiểm nữa.

Hắn quyết định dừng lại nghỉ ngơi lấy sức.

Nhưng vào lúc này, phía chân trời đột nhiên xuất hiện một áng mây hồng, giống như 1 chiếc cầu dài bằng mây hồng vắt ngang bầu trời, hiện lên trên bầu trời, đặc biệt thu hút sự chú ý của gã thanh niên. - Đây là. . .

Hắn thực sự thất kinh rồi. Một con hồng điểu đang bay tới, tốc độ thực sự quá nhanh, có điều hơi có chút loạng choạng, dường như có dấu hiệu mệt mỏi quá độ.

Điều khiến hắn kinh ngạc là phía trên con hồng điểu, dường như có người.

Xoát!!!

Đạo hồng mang gia tăng tốc độ, chỉ trong chớp mắt đã theo hướng của hắn bay tới, tốc độ cực nhanh khiến người ta líu lưỡi, như một áng mây hồng vắt ngang bầu trời.

Kích động, hắn thực sự thấy kích động. Người cuối cùng hắn được gặp, là tỷ phú Jack, đã quá lâu rồi. Không ngờ ở thế giới này, hắn đã gặp được nhân loại.

Người ngoài hành tinh mà Trái đất vẫn tìm kiếm bấy lâu!

Thậm chí. . .có thể là thần tiên!

Bạn đang đọc Việt Chúa Tể của tuanvodich
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cẩuca
Phiên bản Convert
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.