Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

HỒN XUYÊN DỊ GIỚI

Tiểu thuyết gốc · 3489 chữ

Ngay lúc Kohl's Maa'to tắt thở đầy uất hận ở Trái Đất thì linh hồn mong manh của hắn đã được một thứ gì đó mang đến một nơi xa lạ, trong một gia viên đổ nát hoang tàn, một đứa trẻ cất tiếng khóc chào đời. Nhưng nó nào có thể ngờ được rằng là người mẹ đã sinh hắn ra đã vứt hắn lại đó và bỏ chạy mà hắn chẳng thể hiểu được lý do, không phải vì người phụ nữ này nhẫn tâm muốn vứt bỏ hắn lại, mà nàng buộc phải làm vậy vì nghĩ hắn đã chết, hắn đã không thở lúc được sinh ra. Cái cơ thể nhỏ bé đó không hề có linh hồn, cũng vừa hay đó lại là vật chưa hoàn hảo tương thích cho linh hồn của Kohl's Maa'to vừa được đưa đến thế giới này.

Không một chút kí ức nào của kiếp trước ở Trái Đất đầy đau thương, giờ đây hắn như một sinh mạng mới vừa ra đời. Hắn nằm ở trong một đống đổ nát, chẳng thể làm gì. Nếu cứ tiếp tục như vậy thì chắc chắn lần chuyển sinh này của hắn cũng sẽ chết mà thôi. Bên ngoài đống đổ nát đó lúc này, từng đợt từng đợt yêu thú tràn qua, nhân loại ở trong thành bất lực mặc cho đám yêu thú tàn sát.

Một ngày trôi qua, phần góc mái nhà che chắn cho nơi Kohl's Maa'to gần như sắp sụp đổ, thân thể nhỏ bé của hắn cũng chìm vào trong mơ hồ, có lẽ hắn sẽ chết một lần nữa, mặc dù hắn còn không thể nhận thức được điều đó.

*Rầm… rắc..

Phần góc mái nhà đó bị một con hổ lớn chừng ba mét lật sang một bên, âm thanh lớn làm cho hắn bất giác giật mình khóc thét lên, con hổ từ từ tiến lại. Mùi vị thơm ngon của đứa trẻ trước mắt nó làm cho nước dãi của nó chảy ra, lúc nó chuẩn bị một miếng cắn nuốt đứa trẻ này thì bị một cây côn thép chặn lại ngay trước hàm đang há ra kia , một bóng hình cao tầm năm thước vài phần giống người, đôi mắt sắc như dao cạo có thể làm đau kẻ khác chỉ với một ánh nhìn. Con Hổ vậy mà chỉ vì một ánh nhìn đó mà lo sợ, cong đuôi bỏ đi.

Từ dưới ánh trăng lờ mờ có thể nhìn thấy được, đây là một con khỉ hình người. Nó từ từ tiến lại phía Kohl's Maa'to vẫn đang khóc to, nó nhìn ngang nhìn dọc một hồi rồi xách Kohl's Maa'to lên trong miệng lẩm bẩm một thứ tiếng khó hiểu có thể nhìn ra được nó có chút thích thú với Kohl's Maa'to.

Chẳng biết từ đâu nó móc ra một tấm khăn lớn quấn Kohl's Maa'to thành một cục rồi treo ở đầu côn.

Ở một nơi nào đó cách không biết bao nhiêu xa xôi nơi Kohl's Maa'to được chuyển sinh đến, linh hồn của tên Tập Trung Phân cũng được chuyển sinh đến đây, khác với Kohl's Maa'to tên Tập Trung Phân này vậy mà vận khí đạt đỉnh, \ sinh ra đã quấn trong nhung lụa. Bà đỡ quấn lấy tấm nhung đỏ quanh người hắn rồi la lớn lên báo hiệu cho những người đang lo lắng sốt ruột bên ngoài.

-Là một nam hài đẹp trai, mạnh khỏe!

Bảy tám người cùng chúc mừng một nam tử tuấn tú.

-Chúc mừng công tử có đích tôn nối dõi. Chúc mừng, chúc mừng.

-Đa tạ các vị. Đa tạ!

Nam tử tuấn tú mười phần vui vẻ, địa vị của hắn trong gia tộc nhờ vậy mà được củng cố thêm, điều quan trọng bây giờ là đứa con trai của hắn sinh ra liệu sẽ mang thể chất và hồn lực như thế nào nữa thôi.

Bà đỡ mở cửa đi ra, nhẹ nhàng mang đứa trẻ đưa cho nam tử tuấn tú. Hắn cẩn thận đưa tay lên lên ngực đứa trẻ vừa mới chào đời kia. Ánh mắt hắn sáng rực lên như đốm lửa bùng cháy vậy, miệng hắn thì lắp bắp nói không nên lời..

-Hơn cả Thiên cấp linh hồn… Thiên tài… Thiên tài vạn năm khó gặp…. Trời cũng giúp ta rồi…. Ha ha ha ha

Những người xung quanh khi nghe nam tử kia nói thì đều nhanh chóng hùa vào chúc mừng, việc tên tiểu tử vừa được sinh ra này đã đánh động đến cả những lão tổ lâu năm trong tộc xuất quan đến nhìn xem. Cuối cùng thì đã đưa ra kết quả cuối cùng là Tập Trung Phân trong thân xác nhỏ này mang trong mình Thánh Cấp Linh hồn cùng với Huyền cấp Thượng Phẩm Tinh Băng Hàn Thể mặc dù không tương thích lắm với linh hồn nhưng việc này có thể thay đổi nhờ tu luyện, Cả lão tổ tông, gia chủ đều mười phần hài lòng về đứa hài nhi vừa ra đời này. Ngay sau đó nam tử tuấn tú được chọn làm thiếu tộc trưởng mà không hề có sự lưỡng lự, Quyền lực trong gia tộc của hắn một bước lên trời.

Cũng từ đây một sợi dây định mệnh vô hình đã được ràng buộc giữa hai người bọn hắn.

Ở nơi Kohl's Maa'to được sinh ra giờ đây chỉ còn lại đống tàn tích, mọi thứ của cái thành trấn này đều đã bị một đợt thú triều san thành bình địa, có rất ít người may mắn có thể trốn thoát được nanh vuốt của đợt thú triều này. Một số ít còn sống sót nhưng kém may mắn thì đã bị bắt làm nô lệ, không phải ngẫu nhiên lại có một đợt thú triều tấn công vào một thành trấn của nhân loại. Đây là một cuộc tấn công có tính toán của những con yêu thú cấp cao, vừa xem như là một cuộc săn và cũng là một lần bắt nô lệ a.

Sau khi chiến thắng một cách khá là dễ dàng thì những con yêu thú cao cấp dẫn dắt đám dã thú quay trở về sơn mạch. Ở sâu bên trong sơn mạch cũng có thành trấn như ở bên nhân tộc chỉ khác là ở đây nhân tộc bị đối xử như gia súc và đa phần đều là yêu thú mà thôi.

Hầu tử lúc trước bắt Kohl's Maa'to đang đi trên đường chính, trong sự tung hô của những con yêu thú khác với một khuôn mặt không chút biểu tình, cuộc săn này là hắn cùng hai tên khác dẫn đầu. Bây giờ nhìn kĩ lại thì hắn rất là khí khái a, một bộ lông xám bạc khoác trên người là một bộ chiến giáp màu đỏ đậm xen lẫn vài đường nét màu vàng trông rất bắt mắt, trên vai hắn vác lấy một cây côn dài một trượng, đầu cuối cây trượng đang cột một cái bọc bên trong là Kohl's Maa'to đang phờ phạc như sắp chết vì đói.

Sau lễ chào mừng chiến thắng trở về thì hầu tử kia trở về nhà của hắn, ở trên một cây đại thụ rất lớn. Ở trên đó có nhà cửa rộng rãi, có cả trang viên, người hầu như một phủ đệ của nhân tộc.

Hắn cứ vậy mà đi thẳng về phía hậu viện, nơi đó có một gian nhà giản dị, hắn mở cửa đi vào. Bên trong cũng rất mộc mạc, chỉ có một cái bàn hai cái ghế cùng một cái giường lớn, đang có một người nửa nằm nửa ngồi ở đó. Hắn tiến lại gần, một nữ hầu tử đang ở đó, đôi mắt vẫn còn ửng hồng, khuôn mặt buồn bã.

Hầu tử kia buông bỏ vẻ ngoài lạnh lùng lúc ở chiến trường đi, thay vào đó là một ánh nhìn ân cần, quan tâm hướng về phía nữ hầu tử hỏi hang.

-Nàng đã đỡ hơn chút nào chưa? Xin lỗi đã không ở bên cạnh nàng lúc nàng cần ta như vậy.

Nữ hầu tử kia đôi mắt lại ngấn lệ, trong ánh mắt của nàng có thể nhìn ra được rất nhiều tiếc nuối vì một điều gì đó.

-Chàng đừng nói thế! Là lỗi của thiếp, đã không giữ được hài tử của chúng ta. Là tại thiếp….

Nữ hầu tử nghẹn ngào khóc nấc lên thành tiếng, nam hầu tử cũng chỉ biết vỗ về nàng mà thôi, bất chợt hắn nhớ đến thứ mà hắn mang về, suýt chút nữa thì hắn đã quên mất. Hắn tháo Kohl's Maa'to từ trên đầu côn xuống, bế đến bên cạnh nữ hầu tử, nhẹ nhàng nói.

-Nàng xem. Ta vô tình gặp được tiểu tử này ở trong thành của nhân tộc.

Nữ hầu tử nhìn vào tiểu tử phờ phạc trong tay của nam hầu tử, bản năng làm mẹ của nàng một lần nữa trỗi dậy, nhìn vào tiểu hài tử này có một chút gì đó giống đứa con kém may mắn của nàng. Nàng không kìm được nước mắt, cứ như vậy mà tuôn rơi, có lẽ đây là ông trời sắp đặt cho nàng cơ hội một lần nữa được làm mẹ. Trời sinh không biết vì nguyên do gì Viên Tộc cực kì khó khăn trong chuyện sinh sản, cứ ngỡ như niềm vui đã đến với nàng khi nàng mang thai, nhưng nào ngờ rằng đứa con mà nàng mang nặng đẻ đau đó lại không thể cất tiếng khóc chào đời được, nó đã chết ngay khi vừa lọt lòng mẹ. Đau đớn đến tột cùng, giờ đây chồng của nàng đã mang lại cho nàng một tia hi vọng dù là nhỏ bé. Nhưng đây cũng là một tia hi vọng có thể cứu vớt nàng lúc này, dù đó là hi vọng đi nữa thì nàng không thể không nhận ra rằng tiểu tử này chỉ có một tia cực kì mỏng manh huyết mạch Viên.

-Nhưng hài tử này có quá ít huyết mạch Viên.. người trong gia tộc sẽ…

Nam hầu tử cũng hiểu ý của nữ hầu tử nên đã trấn an nàng.

-Chuyện này nàng cứ yên tâm, ta sẽ giúp nó kích phát một chút huyết mạch đó. Hi vọng sẽ được.

Nữ hầu tử nghe lời trấn an của chồng mình thì cũng an tâm được vài phần, nàng nhìn hài tử trong vòng tay này ánh mắt cực kì trìu mến, nàng nhận ra rằng tiểu tử này đang rất là đói, vậy mà lại không hề khóc. Nàng nhẹ nhàng vén áo lên cho tiểu tử này bú.

Sau đó thì tiểu tử này bú no nê rồi thì lăn ra ngủ, nó vừa mới sinh ra nên chẳng quan tâm được nhiều như vậy. Nam hầu tử bế hắn trên tay, nhẹ nhàng cắn một đầu ngón tay, một giọt máu màu vàng nhạt chảy ra từ đầu ngón tay rơi vào ngực của tiểu tử kia, giọt máu vậy mà thẩm thấu vào trong ngực hắn rồi vào trái tim nhỏ bé đang đập kia. Mặc dù không có chuyện gì xảy ra nhưng chính trong lúc này cơ thể hắn đã có biến hóa nghiêng trời lệch đất ở bên trong.

Mười lăm năm thoáng chốc trôi qua Kohl's Maa'to giờ đây đã trở thành một hầu tử lông xám cao lớn với cái tên mới là Viên Vũ Hầu. Hắn là con trai của Viên Vũ Hàn một phó soái thống lĩnh quân ở Bắc Doanh tại cực bắc của Yêu Giới. Cuộc sống của hắn trôi qua cũng khá là yên bình, dù sao hắn cũng là con trai của Phó Soái nên cũng chẳng mấy ai dám đã động gì đến hắn, nhưng những lời dèm pha cùng đàm tiếu là điều không thể tránh khỏi. Dù gì đi nữa thì hắn cũng không phải là Yêu tộc thuần huyết, nhất là tên Viên Vũ Hàm con trai út của Đại Thống Soái, hắn mười phần kiêu ngạo và luôn luôn xúc phạm đến Viên Vũ Hầu, hắn thường hay dùng những từ ngữ xúc phạm, đến việc mẹ nuôi của Viên Vũ Hầu qua đời cũng bị hắn bơi móc lên để đùa cợt, trêu chọc. Cũng chính vì thế mà nhiều lần Viên Vũ Hàn đã phải ra mặt để giải quyết vấn đề.

Bảy năm trước, mẹ nuôi của hắn Viên Tiểu Hồng đã qua đời vì cơ thể suy nhược chẳng thể tìm được lý do. Cha nuôi của hắn Viên Vũ Hàn thì càng ngày càng có nhiều nhiệm vụ phải ra ngoài chinh chiến hơn, hắn ở trong Viên Vũ Gia cũng bị chèn ép nhiều hơn. Nhưng chẳng hiểu vì sao dù bị chèn ép thì hắn cũng chẳng than vãn gì, dường như những việc này chưa thấm vào đâu trong tiềm thức của hẳn mơ hồ có thể cảm nhận được như vậy.

Mang tiếng là con trai của Tam công tử Viên Vũ gia tộc, cũng là một gia tộc có số má trong Lạp Hoang Thành này nhưng Viên Vũ Hầu chẳng khác nào một tên người ở chất lượng cao, chẳng qua hắn hơn đám gia nhân một chút ở chỗ được chu cấp tài nguyên tu luyện cùng chỗ ăn ngủ đàng hoàng hơn mà thôi. Hắn vẫn phải làm những công việc tay chân của người hầu như chẻ củi, khuân vác hàng hóa nhiều lúc còn là tắm cho chiến mã nhưng hắn vẫn vui vẻ làm. Dù hắn không được người trong gia tộc coi trọng nhưng lại rất được lòng những gia nhân trong tộc.

Hôm nay cha nuôi hắn Viên Vũ Hàn trở về từ cuộc chinh phạt, vẫn phong thái hiên ngang, ánh mắt sắc bén đó nhưng lại thêm vào vài phần u sầu tối tắm. Từ lúc vợ hắn Viên Tiểu Hồng mất chưa một lần thấy hắn nở nụ cười, đối với Viên Vũ Hầu cũng vậy, dù gì thì đây cũng là một tên con nuôi chứ cũng chẳng phải máu mủ gì với hắn.

Viên Vũ Hầu chào đó cha hắn trở về, hắn cũng chỉ nói một vài câu chúc mừng đơn giản qua loa cho có lệ mà thôi. Chuyện này gần như là thường lệ mỗi khi cha hắn chinh phạt trở về. Trước khi rời đi Viên Vũ Hàn có nhắc nhở hắn về việc mười lăm ngày tới sẽ có lễ trưởng thành của Bắc Doanh và hắn cũng phải tham gia. Giờ hắn đã sắp mười lăm tuổi rồi.

-Vũ Hầu. Ngươi đã sắp tròn mười lăm tuổi rồi, ta hi vọng ngươi có thể vượt qua lễ trưởng thành này.

-Vâng! Phụ thân!

-Ngươi tu luyện thế nào rồi? Vẫn là tầng sáu của Lục Vũ Tán Hồn Côn sao?

Viên Vũ Hầu cảm thấy xấu hổ khi bị nhắc đến việc này, Lục Vũ Tán Hồn Côn là côn pháp cơ bản nhất của Viên Vũ gia, tất cả những ai học tập dù cho ngu dốt đến đâu thì cũng dễ dàng vượt qua tầng sáu tiến vào tầng bảy, vậy mà Viên Vũ Hầu cứ mãi dậm chân tại chỗ.

-Con!

-Ta hiểu! Côn pháp không thích hợp với ngươi, ta còn biết ngươi còn lén ta tự mình tu luyện quyền pháp.

Viên Vũ Hầu cúi đầu, hắn không phản bác gì được, dù sao tất cả thành viên trong Viên Vũ gia đều dùng côn. Nhưng hắn chẳng hiểu vì sao, dù cho cố gắn như thế nào đi chăng nữa thì việc luyện tập côn pháp với hắn chẳng có chút tiến triển nào. hắn thích dùng nắm đấm hơn là côn nên đã tự sáng tạo một bộ quyền pháp.

-Thử bộ quyền pháp của ngươi cho ta xem. Ta cũng tò mò vì sao ngươi lại luyện quyền pháp.

Viên Vũ Hầu nghe theo lời Viên Vũ Hàn, hắn đứng giữa sân múa quyền, từng quyền từng quyền ngắn gọn nhưng lại cực kì sắc bén, người cùng đẳng cấp với hắn thì chắc chắn sẽ trầm trồ thán phục về bộ quyền pháp này nhưng trong mắt của Viên Vũ Hàn thì bộ quyền pháp này có đến năm phần mười là sơ hở và còn có rất nhiều sơ hở chết người a.

Sau khi Viên Vũ Hầu múa xong thì Viên Vũ Hàn cũng bước ra, đã lâu lắm rồi hắn cũng ít quan tâm đến tiểu tử này, nhìn vào bộ quyền pháp mà tên nhóc này tự sáng tạo ra kia có thể nhìn ra được là hắn rất có năng khiếu trong việc này, chỉ là hắn còn thiếu quá nhiều về thực chiến để hoàn thiện nó mà thôi.

-Khá khen cho ngươi, tự sáng tạo ra bộ quyền pháp này. Đến! Đánh ta, để ta xem ngươi có bao nhiêu.

-Vâng!

Viên Vũ Hầu rất hăng hái a, trước hắn cũng đánh nhau nhiều lần với kẻ khác, nhưng so đấu như thế này thì là lần đầu tiên. Hắn nào ngờ được là việc hắn hăng hái đến vậy báo hại xương cốt hắn đau nhức như thể sắp rụng rời ra trong bốn ngày tiếp theo.

Từ sáng sớm đến tối mịt Viên Vũ Hàn đối luyện với Viên Vũ Hầu, hắn cực kì ngạc nhiên rằng đứa con trai nuôi này của hắn, ấy vậy mà cực kì có ngộ tính trong chiến đấu, điều mà không phải ai cũng có thể sở hữu. Vừa sáng hôm nay bị đánh vào sơ hở, chiều hôm đó tên tiểu tử này đã suy nghĩ ra cách để khắc phục sơ hở đó. Mặc dù khắc phục điểm này thì sơ hở điểm khác nhưng đó là một sự phát triển vượt bậc.

Mười bốn ngày nhanh chóng trôi qua, sau những chỉnh sửa của Viên Vũ Hàn thì bộ quyền pháp của hắn cũng xem như là đạt được thành tựu. Hắn có thể kiên trì đánh nhau với Viên Vũ Hàn trong mười phút mà không bị đánh trúng cái nào.

-Tốt lắm! Mười bốn ngày mà ngươi tiến bộ như vậy thật là kì tích. Nhưng còn một vấn đề là ngươi vẫn chưa đạt đến Tứ Đẳng. Có vẻ như Viên Vũ Quyết cũng không thích hợp cho ngươi. Ngươi cũng nên tự suy nghĩ ra pháp quyết đi thì hơn. ha ha…

Đã lâu lắm rồi hắn mới vui vẻ như vậy, đứa con trai nuôi này của hắn vậy mà cũng là thiên tài trong võ học. Chỉ mới là Tam Đẳng Yêu mà có thể đối chiến với hắn trong mười phút dù hắn không dùng toàn lực.

-Vâng! Phụ Thân.

Viên Vũ Hầu cũng vui vẻ vài phần, hắn vui vì là được khen cũng có và cũng có cả việc phụ thân của hắn cũng nở một nụ cười mà lâu lắm rồi hắn không nhìn thấy. Vui vẻ thì cũng có nhưng hắn lại lao vào suy nghĩ điều phụ thân hắn nói, hắn cũng nhận ra rằng là Viên Vũ Quyết của Viên Vũ gia không hề thích hợp cho hắn tu luyện, hắn phải tìm cách cải biến Viên Vũ Quyết để dành cho bản thân mình tu luyện mà thôi dù cho việc đó cực kỳ không dễ dàng một chút nào như bộ Quyền pháp kia.

Ở cái thế hệ hắn trong Viên Vũ gia thì hắn là kẻ yếu nhất, những kẻ khác đều đã đạt được đến Tứ Đẳng Yêu hoặc hơn, tên Viên Vũ Hàm đạt đến tiệm cận Ngũ Đẳng Yêu a. Lần lễ trưởng thành này trong gia tộc Viên Vũ cũng như Bắc Doanh ngày mai là đã diễn ra, nếu hắn thất bại thì chắc chắn sẽ bị xung quân và điều đó biểu thị cho việc chuẩn bị tang lễ sớm đi là vừa.

Ở Bắc Doanh không ai không biết, những tên Yêu đủ mười lăm tuổi mà thất bại trong lễ trưởng thành, sẽ bị đưa lên Cực Bắc của Bắc Doanh, nơi đó không phải là để chống lại nhân tộc mà là Ma Thú. Nói là chống lại thì cũng chỉ là phép nói giảm nói tránh đi mà thôi, những tên thất bại bị đưa lên cực bắc để làm mồi cho Ma Thú như đám nô lệ nhân tộc bị bắt trong những lần chinh phạt kia, điều này như thể làm tế phẩm để đám Ma Thú kia trấn tĩnh không tràn xuống Bắc Doanh tàn phá mà thôi.

Bạn đang đọc Viên Vũ Hầu sáng tác bởi Broken_Something
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Broken_Something
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.