Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Học Viên Có Xếp Hạng Thấp Nhất

Tiểu thuyết gốc · 2829 chữ

Sau cuộc gặp gỡ với Wachter, Lowen lúc này đây vẫn đang ngồi chờ đợi kết quả xếp hạng của mình trong kỳ thi vừa rồi. Trong lúc không có gì để làm thì cậu và Wachter đã trò chuyện thêm để hiểu về nhau hơn.

“Này, Lowen.”

“Hửm?”

“Cậu có bao giờ nghĩ cái thế giới này nó quá khắt nhiệt không?”

Wachter bất chợt hỏi Lowen.

“Xã hội nào chả có bất công, kẻ mạnh hiếp đáp kẻ yếu, người giàu hưởng vinh hoa phú quý, người nghèo phải phục tùng làm những công việc cực nhọc. Chẳng có gì có thể thay đổi cả.”

“Vậy nếu có người có thể thay đổi được thì sao?”

Lowen ngạc nhiên trước câu hỏi đó.

“Nếu nó thực sự xảy ra thì chắc chắn người đó sẽ phải nỗ lực lắm đấy.”

“Đó chính là giấc mơ của tôi, giấc mơ mà bất kỳ ai cũng có thể có được một cuộc sống hạnh phúc. Chính vì thế mà tôi đã luôn nỗ lực từng ngày để có thể thực hiện được nó.”

“Nếu thế thì hãy cố gắng để mà thực hiện được nó đi, tôi rất mong chờ được nhìn thấy cái thế giới đó của cậu đấy.”

Cả hai nhìn nhau rồi lại cười thân thiết.

Chen ngang cuộc trò chuyện của hai người họ là một giọng trầm ấm của một chàng trai trẻ đang đứng trên bục. Anh ta là giáo viên mới được nhận vào đây hồi năm ngoái.

Anh khoác trên người chiếc sơ mi trắng bên trong và một chiếc gile đen bên ngoài, cùng với đó là chiếc quân tây đen. Tạo nên một phong thái rất lịch lãm.

“Xin chào mọi người. Tôi là Aber Sencho, giáo viên của học viện, rất mong được làm quen mọi người. Sau đây tôi sẽ thông báo thứ hạng và xếp lớp của các bạn, nếu có thắc mắc gì thì xin hãy giơ tay phát biểu.”

Theo đó danh sách xếp hạng cũng như việc các ứng viên hay nói đúng hơn là các tân học viên được xếp vào lớp nào đã được thông báo. Như những gì được biết thì Lowen được xếp vào lớp 1-10 và xếp hàng của cậu là… 1000, thứ hạng thấp nhất.

Wachter cũng xếp chung lớp với cậu nhưng thứ hạng của cậu ta lại cao hơn rất nhiều, hạng 2. Và kẻ xếp hạng cao nhất không ai khác chính là Verlierer, hắn được sắp vào lớp 1-1.

“Xếp hạng của cậu không tốt cho lắm nhỉ? Nhưng cũng may là chúng ta ở cùng một lớp.”

“Ờ, cũng chẳng sao, miễn vào được đây là ổn rồi.”

“Nếu cậu cảm thấy thế thì ổn thôi.”

“Hể, tên dân đen nhà ngươi xem ra thực lực cũng chỉ tới đó thôi nhỉ? Ta cứ nghĩ là phải hơn thế chứ, thật đáng thất vọng.”

Không biết từ lúc nào mà Verlierer đã ở ngay phía sau họ và lên tiếng.

“Verlierer, ngươi thích lo chuyện bao đồng quá nhỉ?”

Wachter phản bác lại lời nói của hắn ta.

“Ta không có chuyện gì để nói với ngươi cả, Wachter. Thứ ta qua tâm là tên khốn này. Một tên dân đen dám xem thường quý tộc nhà Berleg, thật không đáng tồn tại trên cõi đời này.”

Trước những lời cay nghiệt của Verlierer, Lowen chỉ biết thở dài.

“Thế? Ngươi chỉ tới đây để nói những lời vô bổ như vậy thôi sao, tên quý tộc dỏm?”

“Ngươi… được lắm. Ta sẽ khiến cho ngươi không dám mở cái miệng chó đó thêm một lần nào nữa. Một tuần nữa, ta thách đấu với ngươi ngay tại sân đấu của học viện với toàn bộ sự chứng kiến của các học viên năm nhất. Ta sẽ khiến cho ngươi phải cảm thấy không nên tồn tại trên cõi đời này. Hẹn gặp ngươi một tuần nữa, tên hạng bét.”

Nói rồi Verlierer quay đi và bỏ lại Lowen cùng Wachter.

Cảm thấy mọi việc trở nên hết sức phức tạp, Wachter đã khuyên Lowen.

“Này, hãy để tôi thế chỗ cậu. Cậu không có cơ hội thắng hắn ta đâu.”

“Cậu lo cho tôi đấy à? Lo xa rồi đấy, chưa đánh chưa biết ai hơn ai đâu.”

Lowen nở một nụ cười ranh mãnh.

----------

Cạch

Tiếng mở cửa phát ra tại căn nhà của Lowen. Cậu đã về và đang tháo giày kèm theo tiếng thở dài.

“Mừng con về nhà, Lowen.”

Mẹ cậu từ trong bếp tiếng bước ra cửa để đón cậu, trên môi bà là một nụ cười hiền dịu. Chỉ cần nhìn nó thôi thì bao nhiêu căng thẳng cũng có thể tan biến.

“Con về rồi đây, thưa mẹ.”

Lowen giơ cánh tay trái lên chào mẹ mình và tiến vào trong phòng khách. Bỏ chiếc cặp trên bàn, cầu nằm dài lên chiếc sofa mà nghỉ mệt.

Mẹ cậu lúc này đang cầm một chiếc cốc cùng với cái ấm nước. Bà đặt cốc lên bàn và rót nước cho cậu, rồi ngồi ngay khoảng trống trên chiếc ghế.

“Hôm nay, con làm bài thi được chứ?”

Bà nhẹ nhàng hỏi cậu.

“Mẹ đoán thử xem?”

Nghe thấy con trai mình hỏi ngược lại làm bà bất ngờ, bà đưa ngón trỏ tay phải lên đặt trên môi. Sau một hồi suy nghĩ mặt bà biết sắc.

“Kh… không lẽ… con trượt rồi sao?”

Nghe thấy thế, Lowen mỉm cười và tỏ vẻ buồn rầu.

“C… con… bài thi khó quá… nên…”

“Tiếc thật… đó là học viện mà con mơ ước được vào… vậy mà…”

Bà buồn bã nói, mắt bà lúc này nhìn xuống sàn nhà, hai tay đan lấy nhau siết chặt.

“Con đậu rồi.”

“Hở?”

Bà ngạc nhiên khi nghe cậu nói thế. Lúc này nụ cười trên môi đã xuất hiện thay thế cho sắc thái buồn bã trước đó vài giây. Bà lao tới ôm chầm lấy Lowen và chảy những giọt lệ hạnh phúc.

“Con trai của mẹ giỏi quá.”

“Con trai của mẹ mà lại.”

“Ừm, con trai của mẹ là giỏi nhất. Nhưng con lại dám làm mẹ lo như thế này, con thật xấu đó biết không?”

“Rồi, rồi, lỗi con vì dám chọc mẹ.”

Rồi bà bật ra khỏi người Lowen và đứng dậy nói.

“Được, hôm nay mẹ sẽ nấu những món mà con thích để mừng con trai của mẹ vào được học viện Alphanon. Con nghỉ ngơi đi nhé mẹ vào bếp chuẩn bị đây.”

“Vâng ạ.”

Nằm trên chiếc salon Lowen với lấy chiếc điều khiển tivi và bật nó lên. Trên màn hình lúc này là tin tức của một vụ trộm tại nhà của một quý tộc sống ở thành phố này.

Theo tin tức thì tên của vị quý tộc kia là Hischorn Geduld, ông ta bị đánh cắp một thanh kiếm gia truyền của gia tộc vào tối hôm qua và đang ra sức tìm lại nó. Ai có thể tìm được thanh kiếm kia trọn vẹn trở về thì sẽ được thưởng 10.000 zen cùng với việc sẽ nhận được sự bảo hộ của gia tộc Hischorn.

“Hể, một vụ khá đấy chứ.”

Lowen bật dậy và đưa tay lên vuốt cằm với vẻ thích thú.

Tại thành phố Titaphic này, có bảy gia tộc lớn đang nắm giữ sức mạnh của nó bao gồm: Hischorn, Elfenben, Krallen, Schwein, Henfub, Hetchzen và Nachteulen. Cả bảy gia tộc này đều có sức ảnh hưởng lên cả thành phố và là những kẻ có quyền quyết định tới chức vị thị trưởng của nơi này.

Dù là các gia tộc lớn mạnh nhưng việc đấu đá giữa họ đã khiến cho thành phố này nhiều năm gần đây rơi vào trạng thái mất kiểm soát. Các cuộc chiến nổ ra liên tục giữa bảy gia tộc đã khiến cho cuộc sống của người dân bị ảnh hưởng.

Những ai được bảo hộ bởi một trong bảy gia tộc này sẽ có cuộc sống ổn định hơn và có thể tránh các cuộc chiến đang leo thang ngày càng tăng. Những ai sống dưới sự bảo hộ của họ sẽ được chuyển tới khu vực được gọi là “Vùng An Toàn” còn lại sẽ phải sống trong khu vực “Vùng Chiến Sự”.

Hiện nay nhà của Lowen đang nằm trong “Vùng Chiến Sự”, chính vì thế cậu mong muốn được chuyển tới nơi an toàn để mẹ cậu có một cuộc sống bình yên. Tuy vậy, muốn vào được “Vùng An Toàn” thì phải nộp một số tiền rất lớn để vào đó.

Nó được cho là khoảng 500.000 zen, một con số quá cao so với gia đình có thu nhập thấp như nhà của Lowen. Chính vì thế mà cậu quyết sẽ tham gia vụ này để gia đình cậu có thể chuyển tới nơi tốt hơn sinh sống.

Tắt chiếc tivi, Lowen rời khỏi phòng khách và tiến lên phòng cậu ở trên lầu. Trong căn phòng của mình cậu lôi từ dưới giường ra một cái hộp màu xám. Trên nó có một dãy ký tự pháp thuật phong ấn chiếc hộp.

Đặt tay lên nó, Lowen niệm thầm thần chú.

“Berzex, Nantoly, Amalic, Senchi, Metifa.”

Chiếc hộp bỗng phát ra ánh sáng trắng và các ký tự trên nó bắt đầu biến mất.

Cạch

Nắp hộp kêu lên một tiếng rồi dần mở ra.

“Lâu rồi không gặp, người hầu của ta.”

----------

Tính tong, tính tong

Đó là tiếng chuông báo kết thúc tiết học.

Lúc này, các học viên đã túa ra khỏi lớp, người thì tới căn tin, kẻ thì dạo quanh sân trường. Đâu đâu cũng là bóng dáng của học viên học viên.

“Này Lowen, cậu không tính ra ngoài à?”

Đứng ngay bên cạnh bàn của Lowen là anh chàng to con Wachter. Cậu ta đang chống tay lên bàn cậu.

“Hừm, ra ngoài chỉ tổ thêm phiền phức thôi, tôi nghĩ trong này khá yên tĩnh rồi.”

“Cậu không tính ăn gì sao?”

“Có rồi.”

Lowen lôi từ trong balo ra một hộp cơm trưa màu đỏ và đặt nó lên bàn.

“Ồ, mẹ cậu làm cho cậu à?”

“Ờ, bà ấy lúc nào cũng nấu các món ngon cho tôi.”

“Sướng nhỉ, cậu có một người mẹ tuyệt vời thật.”

“Mẹ cậu không bao giờ nấu cho cậu ăn à?”

Trước câu hỏi của Lowen, Wachter nghiêm mặt lại. Câu hạ giọng xuống nói.

“Mẹ tôi… từ khi lên 5 bà ấy đã nằm suốt trên giường, cơ thể bà ấy rất yếu nên ít khi di chuyển. Mặc dù vậy cha tôi vẫn rất yêu bà ấy và tìm mọi cách để chữa trị cho bà. Là một người con, tôi cũng cố gắng từng ngày để bà ấy không phải buồn vì tôi.”

“Vậy đó giờ toàn người hầu nấu ăn cho gia đình cậu thôi đúng không?”

“Đúng thế.”

Lowen đứng dậy, vỗ vào cái vai vạm vỡ của Wachter nói.

“Đừng buồn nữa, những điều tốt đẹp sẽ tới với bà ấy thôi.”

“Tôi mong là thế.”

Lowen mỉm cười rồi cầm hộp cơm trưa lên.

“Đi thôi, chúng ta ra căn tin ăn đi.”

“Hể… ờ, được.”

Cả hai sau đó đến được căn tin, nơi hiện đang rất đông người.

Lowen chọn một bàn trống ngồi vào đó và đặt hộp cơm trưa của mình lên nó. Trong khi đó, Wachter thì đang chọn món ăn ở quầy.

Được một lúc thì Wachter trở lại cùng với khay đồ ăn trên tay. Cậu chọn ghế đối diện Lowen và ngồi xuống.

“Xin lỗi vì đã để cậu phải chờ.”

“Không sao.”

Cả hai cùng ngồi ăn vui vẻ và thưởng thức những hương vị thơm ngon của các món ăn. Họ cũng trò chuyện về cuộc sống hằng ngày của mỗi người, những khó khăn mà cả hai đã trải qua. Cho tới khi bị xen ngang bởi vài năm tên năm nhất khác.

“Chẳng phải là Wachter đây sao? Con trai của gia tộc Trauer. Một người như cậu tại sao lại ngồi chung với một tên hạng bét như hắn?”

Tên đứng giữa trong đám lên tiếng. Hắn có vẻ là thủ lĩnh của bốn tên còn lại, vẻ mặt hắn đang tỏ ra rất kiêu ngạo chỉ nhìn mỗi Wachter mà không thèm đếm xỉa gì tới Lowen.

“Cậu vừa nói gì?”

“Hửm? Tôi nói là sao cậu lại ngồi chung với một tên hạng bét như tên khốn này.”

Tay hắn chỉ về phía Lowen.

“Ngươi có thể rút lại những lời vừa rồi nếu không ta sẽ bẻ gãy cổ ngươi đấy, biết không?”

Wachter siết chặt tay lại tạo thành một nắm đấm.

“Ấy chà, có vẻ như đã làm cậu tức rồi. Nhưng quý tộc như cậu không nên làm bạn với một tên dân đen như vậy, hắn sẽ khiến cậu bị tha hóa và lợi dụng cậu đấy.”

Hắn toang cầm lấy chiếc cốc nước trên bàn ăn và đổ lên người Lowen khiến cho cậu bị ướt sũng. Miệng vẫn nở nụ cười thân thiện.

“Ấy chết, tôi lỡ tay.”

Wachter tính tung nắm đấm vào mặt tên kia nhưng đã bị Lowen chặn lại.

“Cậu muốn bị đuổi học à? Quan tâm làm chi với mấy con chó đái bậy lên người khác. Làm như thế thì cậu chẳng khác gì một con chó cả.”

Nghe thấy những lời đó khiến cho Wachter đơ người ra. Cậu thả lỏng tay mình và khoanh tay lại thở dài.

“Người… tên khốn này…”

Tên kia như bị Lowen chọt vào chỗ nhột trở nên mất bình tĩnh. Lần này tới lượt hắn giơ nắm đấm lên và tính đấm Lowen. Bốn tên còn lại lao tới căn ngăn hắn nhưng đã bị hắn phớt lờ.

“Vậy một con chó chỉ biết nhe nanh lên để cắn người khác khi nó bị chọc tức sao? Đúng là một con chó tốt mà.”

Đẩy những tên thuộc hạ ra hắn tung nắm đấm lao tới mặt của Lowen nhưng nó đã bị chặn lại bởi một bàn tay khác.

Bất ngờ trước hành động đó, hắn ta quay sang thì nhìn thấy Sencho đang ở đó, sắc mặt của anh ta đang rất khó chịu.

“Các em đang tính phá tung cái căn tin này lên à? Muốn bị đuổi cổ khỏi đây đúng không?”

“Chuyện… chuyện này…”

“Không còn gì nữa thì mau biến đi trước khi tôi đổi ý.”

Cả năm tên bọn chúng liền chạy đi ngay sau lời đe dọa của Sencho.

Sau khi đã khuất bóng bọn chúng, lúc này anh mới quay sang nhìn Lowen và Wachter.

“Em có sao không? Thật là hổ thẹn khi học viện này lại có những thành phần như thế. Thay mặt toàn thể học viện cho thầy gửi lời xin lỗi tới em.”

Sencho lấy từ trong túi ra một chiếc khăn tay và đưa cho Lowen cùng với nụ cười rất thân thiện. Nhận thấy ý tốt của vị giáo viên cậu cũng chả muốn làm lớn việc này thêm và nhận lấy nó.

Thấy thành ý của mình đã được chấp nhận Sencho quay lưng bỏ đi.

“Ha, đúng là tôi hơi mất bình tĩnh nhưng cậu cũng độc miệng quá đấy.”

Wachter thở dài nói.

“Tôi gặp những trường hợp như này nhiều rồi nên cũng quen với nó. Chỉ có cách đó mới đối phó được những tên như thế.”

“Hể, thế à? Cậu cũng đáng sợ quá nhỉ.”

“Đó là sự khác biệt giữa dân thường và quý tộc đấy. Cậu chắc cũng hiểu nó mà nhỉ. Thế giới mà những kẻ có địa vị cao luôn chèn ép và coi khinh những người đến từ địa vị thấp hơn.”

Wachter tối sầm mặt lại. Cậu hơn ai hết, hiểu rất rõ điều này. Cái thế giới mà cá lớn nuốt cá bé khiến cho cậu căm hận. Và cũng vì cậu có xuất thân là quý tộc nên cậu càng căm ghét hơn cái hệ thống thối nát ấy.

“Lowen này.”

“Hửm?”

“Cậu… có ghét tôi… như những tên quý tộc khác không?”

“Có.”

Nghe thấy cậu nói đó tâm trạng của Wachter trở nên tệ hơn. Cậu biết rằng những người dân thường luôn có một lòng căm phẫn đối với giới quý tộc.

“Nhưng đó là khi mới gặp cậu, sau khi được nghe tâm nguyện của cậu, tôi đã có cái nhìn rất khác. Có lẽ giới quý tộc vẫn còn những người thật sự quan tâm tới dân chúng như cậu.”

Wachter cúi mặt xuống, thả mình vào những dòng suy nghĩ. Lát sau cậu mỉm và ngước lên nhìn Lowen.

“Cám ơn.”

“Vì điều gì?”

“Vì tất cả.”

Bạn đang đọc Đế Vương Tam Giới sáng tác bởi KunDior
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KunDior
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.