Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

VÌ SAO ĐÔNG ẤM (16)

Phiên bản Dịch · 756 chữ

VÌ SAO ĐÔNG ẤM - VÌ SAO HẠ MÁT

Tác giả: CỐ TÂY TƯỚC

Chương 37: VÌ SAO ĐÔNG ẤM (16)

Dịch: LIỆT TUYẾT

Nguồn: HNTD

Buổi chiều hôm ấy trở về gặp cô, không ngờ người nghênh đón tôi thật là ngoài ý muốn, ngồi ở phòng khách – là người mẹ hai năm qua chưa gặp mặt của tôi.

“Về rồi à.” – Mẹ tôi, Phác Ngọc Quyên, mỉm cười buông chén trà trong tay đứng dậy, nhàn nhã khéo léo.

“Sao mẹ lại tới đây?” – Tôi đứng ở ngưỡng cửa một lúc, rồi mới bước vào.

Mẹ nhìn tôi, thái độ vẫn như thế, không quá nhiệt tình cũng không xa cách rõ rệt, một lúc lâu sau bà lên tiếng – “An Kiệt……mẹ nghĩ con nên theo mẹ về Trung Quốc.”

Tôi sửng sốt, mí mắt vô thức cụp xuống, nhàn nhạt hỏi – “Mẹ dựa vào đâu mà…muốn con trở về?”

Phác Ngọc Quyên tiến tới vài bước nửa ôm tôi vào lòng, dịu dàng nói – “Con à, mẹ mong con có thể trở về.”

“…Con biết rồi.” – Vẻ mặt mỏi mệt không gì bằng – “Bao giờ mẹ về, con về cùng mẹ.”

“Chị cả, đêm nay chị ở lại đây không?” – Cô chẳng biết từ bao giờ đã đứng tựa cửa phòng bếp.

“Không, chị về quán rượu.” – Mẹ buông ra, phủi nếp nhăn trên quần áo, giọng điệu khách khí lạ lùng – “Mai chị sẽ tới, phiền em rồi.” – Nói đoạn lại quay sang tôi – “An Kiệt, con chuẩn bị một chút đi, nếu hôm nay quá gấp gáp, chúng ta có thể lui lại một ngày.”

“Không đâu.” – Tôi nói.

“Con ngoan.” – Mẹ vừa cười vừa nói.

Nhìn bóng lưng mẹ rời đi, tôi lạnh nhạt.

“An, chị ấy là mẹ con, thế nhưng, cũng chỉ là người sinh ra con.” – Tiếng cô truyền tới từ phía sau, dịu dàng an ủi.

Tôi quay người lại ôm chặt lấy cô so với người kia còn nhỏ nhắn xinh xắn hơn – “Làm sao bây giờ, con rất muốn gọi cô một tiếng mẹ.” – Đáng tiếc không phải mẹ.

Run lên một cái – “Hư nào.”

“Không, con là bé ngoan.”

“Cô thà mong con là bé hư ấy.”

“Cô à.” – Tôi trừng mắt nhìn, có chút chua xót – “Nếu có thể gặp lại Phác Tranh, câu đầu tiên của anh ấy khi thấy con sẽ là, cái đồ phiền phức như em sao đã quay về rồi.”

“An.” – Giọng điệu của cô đột nhiên trở nên cứng cỏi – “Đừng để ai chi phối suy nghĩ của con, cho dù là người con quý trọng.”

“Con hiểu mà.”

Vừa mới vào phòng leo lên giường, điện thoại di động liền reo, là Tịch Si Thần, tôi không nghe máy, tâm trạng tôi lúc này không muốn nhận bất kỳ cuộc điện thoại nào, kể cả của anh.

Buổi tối ăn cơm với cô, Tịch Si Thần lại gọi tới, lần này tôi bấm nút nhận điện.

“Có việc gì không?” – Lời nói thật dịu dàng, cũng không nhắc tới chuyện khi nãy tôi không nghe điện.

“Đang ăn cơm.”

Bên kia làm như suy nghĩ một chút – “Vốn định cùng nhau ăn.” – Dừng một chút – “Mai anh phải về một chuyến.”

Thật là… trùng hợp.

Cô ngoảnh mặt nhìn tôi, cười trêu – “Sao vậy, mới nửa ngày không gặp, đã hỏi han rồi.”

Đối với chuyện Tịch Si Thần, cô có bảo tôi vào thư phòng nói chuyện, nhưng vì quá mệt mỏi, tôi mơ màng không nghe mấy, sau đó hiển nhiên là bị mắng một bài dài, nhưng rồi cũng không đi đến đâu.

“Ừm.” – Tôi trả lời Tịch Si Thần.

“Không hỏi anh bảo giờ quay lại sao?” – Bên kia không nghe được câu trả lời như mong muốn, nhẹ thở dài một tiếng – “An Kiệt, anh có thể đoán được vắng anh mấy hôm em cũng không nhớ anh, mà anh thì nhớ em đến nỗi không ngủ được.”

Đến lúc này, không thể phủ nhận là tâm trạng xấu của tôi đã đỡ hơn rất nhiều – “Lời ngon tiếng ngọt?”

“Không, thật hơn cả thật.”

Tôi cười nói – “Nghỉ ngơi đi, ngày mai anh sẽ bận rộn nhiều đấy.”

“Anh chỉ có ở bên em mới ngủ được.” (A Tuyết: có mà càng không ngủ được ý :”

Bạn đang đọc Vì sao đông ấm - vì sao hạ mát của Cổ Tây Tước
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.