Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 50

Phiên bản Dịch · 1125 chữ

CHAP 50: NÚT “START” CHO CUỘC TÌNH TAY BA

Cuối cùng chúng tôi cũng “hạ cánh” được xuống sân bay cá nhân của tập đoàn Huyền Minh, haizz, nãy giờ ngồi trên trực thăng căng thẳng muốn chết, có cảm giác như tôi đang là tấm bia đỡ đạn bất cứ lúc nào nếu như hai người con trai bên cạnh muốn choảng nhau, mặc dù họ không có ý định đó, tôi nghĩ vậy, nhưng cảm giác vẫn cứ “lâng lâng”!!!

Chúng tôi không quay về biệt thự mà “phi” thẳng về Thành phố Hồ Chí Minh luôn, nhỏ Huyền đã về trước và đang ở nhà “ngon giấc” sau khi nhận được tin báo tôi và tên Chun an toàn!!!

Đứng trước cửa sân bay…

“Về thôi!” tên Chun đang đút tay vào túi quần, nhìn tôi liếc mắt ra hiệu “let’s go”

“Hả???” hơi ngạc nhiên

“Điếc à! Đi về!”

“Nhưng về bằng gì, anh Minh đang đi lấy xe mà! Đợi tí đi!”

“Không! Đi bộ!”

“Lên xe thôi!” anh Minh lái chiếc xe “thiên sứ cánh trắng” của mình chạy trước mặt hai chúng tôi, gián đoạn cuộc nói chuyện…

“Chúng tôi sẽ đi bộ!” tên Chun phán một câu “xanh rờn”…Ặc, có lộn không đấy? Từ đây “lết xác” về đến nhà bằng xe thôi cũng đã hơn 20 phút, nói chi là đi bộ, hắn ta thì thích bay lúc nào thì bay, còn tôi, người chứ có phải “đồng loài” với hắn đâu mà nói nghe “tỉnh như mơ” vậy trời???!!!

“Nếu cậu thích thì cứ việc, nhưng Tuệ Như, em lên xe anh chở về!” lại thêm một câu “xanh lè”! Cái quái gì vậy nè! Hai người này đang tính áp đảo tinh thần tôi đấy à? Nãy giờ căng thẳng đủ rồi đấy!

“Lên xe thôi!”

“…nhìn…nhìn…”

“…mặt ngu…mặt ngu…”

…(bé Như chọn “đi tiếp” hay “dừng cuộc chơi” đây???)

…Sau một hồi vật lộn với mớ chất xám hóa đen trong đầu…tôi phán một câu “xanh rờn lè”…

“Ơhơhơ!!!” (~.~)

“…”

“…”

Hichic, nên đi bộ hay sao đây??? Nếu như bình thường chắc tôi chọn đi xe rồi đấy, nhưng sao hôm nay “nhức não” thế này???...Nếu đi xe thì tên Chun sẽ “chôn một niềm căm phẫn” với tôi suốt kiếp luôn cho coi, còn nếu chọn đi bộ thì phải tốn thêm một lời giải thích và xin lỗi với anh Minh! Hichic, sao khổ quá vậy trời????...Chắc tại mình đẹp… (bà bớt zùm con đi bà nội!)

“Ơhơhơ! Em…Em thấy chân hơi tê tê…hơi nhức nhức!”

“Vậy thì lên xe thôi!” anh Minh mỉm cười đẹp nhìn tôi, hơi nhướng mày với tên Chun…

“Hơhơ! Chân em tê tê! Nên chắc là phải đi bộ cho dãn gân cốt ấy mà!!! Hahaha, thôi anh Minh cứ về trước đi nha! Em đi bộ cho thong thả xương khớp!!! Hơhơ!” cười trừ…(bà chị chơi “anh ấy” một vố đau quá đấy nhé! Cái này gọi là “nâng lên voi rồi đạp xuống chó” nè! Đỉnh của đỉnh!!!)

“…Ờ! Vậy à? Được thôi! Vậy phiền Chun chăm sóc Như dùm vậy! Tạm biệt!” anh Minh có chút thất vọng qua nụ cười từ bờ môi…nhưng nhanh chóng lấy lại khuôn mặt “đẹp đến điêu đứng gái” hằng ngày…

“Ok anh! Bye anh nha!” tôi cười toe toét = một cái thở phào nhẹ nhõm không “thoát lời”

…anh Minh phóng xe đi! Để lại cho tôi “cục nợ” kế bên! Không biết hắn sẽ nói gì đây? Đừng bảo là tự tin rồi suy đoán tầm bậy tầm bạ đó nha! (zậy mà trúng tùm lum tùm là mới hay chứ!!!)

“…cười cười…”

“…hờhờhờ…”

“…hờhờhờ! Sao nói tê chân mà không lên xe ngồi đi!” “móc” lần 1 (cấm nghĩ bậy bạ!)

“…hờhờhờ! Nãy bảo rồi còn gì! Đi bộ cho giãn gân cốt!” cười trừ…

“…hờhờhờ! Vậy à? Hóa ra là vậy!!! Nếu vậy cầu mong cho cô vẫn tay sắt chân đá về tới nhà nhá!!!” “méo” lần 2

“…hờhờhờ! Anh thật tốt bụng! Cám ơn nha! Bốp…bốp…bốp…” thể hiện tình cảm bằng mấy cái vỗ vai vào khiến cho đối phương như muốn “thòng xương” luôn cũng không chừng

Sau một hồi cười “tươi ơi là tươi” của tôi và tên Chun, chúng tôi “lơn tơn” đi về! Hichic, muốn rã cả chân! Từ hôm qua tới giờ toàn là cuốc bộ không à! Không què cũng uổng, hồi nãy mình nghĩ cái quái gì mà chọn đi bộ cùng hắn ta nhỉ? Chắc lúc đó rối quá hóa ngu ấy mà! Hichic! Về nhà lẹ lẹ dùm! Thời gian qua mau mau dùm con cái!!! Hichic, cái bụng thì đói meo, đánh trống loạn xì ngầu cả lên, chân thì nhũn nhùn nhùn, bây giờ là 9h sáng, nắng gắt ơi là gắt!!! Hichic, số mình khổ màaaaaaaaaaaaaa!!!

“Sao đi chậm vậy?” tên Chun nãy giờ thong thả đi trước, liền khựng lại rồi ngoặt đầu sang khiến một đứa đang đi tướng “thây ma” của tôi “choảng” ngay cái “đầu lâu” vào lưng “bồ tượng” của hắn!!!

“Hêhê! Đừng quan tâm!” mặt tôi như phê thuốc

“Đói quá! Tìm chỗ nào ăn đi!” công nhận, tên này tinh ý ghê! Tôi cũng thấy vậy! Háhá, câu hay nhất trong ngày của hắn đấy!!!

“Háhá! Được đó, ăn đi ăn đi, ăn nhiều vào, kiếm chỗ nào ăn đi chứ tôi chịu hết nỗi rồi! Từ tối à không từ chiều hôm qua tới giờ tôi toàn nuốt nước bọt sống qua giờ không đấy! Bây giờ mà không ăn chắc bao tử tôi nhảy ra khỏi bụng rồi chui tọt lên não mất, nãy giờ nó kêu y như có ai thọt tiết nó đấy! Không chịu nỗi nữa rồi, đi ăn thôi! Nhanh nhanh đi! Vận tốc tức thời!” tôi nói luyến thắng như chưa bao giờ được nói vậy!

“…” mặt đực chứng kiến cảnh “thao thao bất tuyệt”

…Nhưng trước khi “lao” ngay đi tìm chỗ “lót dạ” tôi mới sực tỉnh…mình đang đứng giữa Sài Gòn, nói một cách cụ thể hơn là kề bên vách tường cam nâu của nhà thờ Đức Bà!!!…Ặc…ở đây toàn xe là xe, chỉ có nước cạp đất mà ăn thôi!!!

“Đủ chưa vậy! Bảo đói mà sao nói lắm thế! Đi mau!”

“Đi đâu?”

“Đi ăn chứ đi đâu!”

“Ở đây làm gì có chỗ mà ăn”

“Bên góc đường kia có quán phở”

“Ặc…bộ mắt anh bị lòi hay sao mà nhìn được xa thế?”

“Cái gì? Nói lại coi!”

“Hềhề! Được rồi! Anh có một tầm nhìn xa trông rộng được chưa -suy nghĩ - ý tôi là lé đó! - suy nghĩ-?!?”

Bạn đang đọc Vị Hôn Thê Của Thần Chết của Vịt Gãy Cánh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.