Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 60: Romeo Và Juliet

Phiên bản Dịch · 2254 chữ

9 giờ tối, tôi phóng ra khỏi tiệm, cảm giác giống như hồi học lớp 12 nhảy ra khỏi cửa nhà giáo viên dạy thêm, đầy mong đợi đối với giường ngủ, vô cùng oán hận cảm giác rời giường ngày mai.

“Kiều Dương anh cũng đi hướng này à, đi chung nha”. Địch Địch đi từ sau lưng lên sánh vai tôi.

“….À, em đến trạm xe phía trước sao?”. Tôi cười cười, cầu nguyện cho nhỏ dừng ở trạm xe trước mặt, vì tôi đã thấy xe Lăng Tiêu vòng qua lối rẽ chạy về chỗ tôi.

“Không phải, em về nhà, nhà em phía trước kìa”. Địch Địch chỉ tay về trước mặt, tôi nhìn theo, có chút bi thương, cả con đường trước mặt đều không có khu dân cư.

“Xa vậy? Không đón xe sao?”. Tôi muốn nói em đón xe đi, đón xe đi.

“Em giảm cân mà, đi nửa tiếng là tới nhà”

Nửa tiếng? Tôi tuyệt vọng.

Lăng Tiêu nhìn bọn tôi thấy hơi kỳ quái, tôi lặng lẽ phất tay với anh một phát, tôi không muốn cho Địch Địch thấy cảnh có người đàn ông đón tôi lúc tan tầm. Sau hơn nửa ngày quan sát, tôi nhận ra cô nàng này rất nhiều chuyện, tôi sợ nhỏ đi khắp nơi loan tin cho tôi.

Lăng Tiêu xem như phối hợp, cúi đầu chơi điện thoại, không hề nhìn chúng tôi nữa.

Tôi với Địch Địch lo tám nhảm, đi ngang qua anh, điện thoại vang lên một tiếng, tôi lấy ra xem.

Em nỡ lòng lừa dối anh, ghi sổ đây.

Tôi quay đầu lại, Lăng Tiêu nhìn về phía chúng tôi mà cười.

Loại hành động âm thầm giấu giếm này không hợp với tôi, năm phút sau tôi thấy trạm xe, cảm giác đến lúc cắt đuôi Địch Địch được rồi.

“Anh đến chỗ rồi, anh đón xe về”. Tôi chỉ trạm xe.

“À, anh đón xe buýt về à, số mấy?”

“Số 14″

“A!”. Địch Địch đột nhiên dùng sức kéo vai tôi, hơn nữa còn cố đẩy về trạm xe.”Số 14 đến kìa”

Tôi nhìn sang trạm xe, quả nhiên thấy xe số 14 đang dần dần dừng ở trạm.

Tôi muốn cắn lưỡi, thật muốn tự tát cho mình một cái, sao ngu dữ vậy, xe số 14 năm phút có một chuyến, vừa nói số 14 là số 14 tới luôn.

Tôi bị Địch Địch đẩy, rất không tình nguyện mà chạy đi, trên mặt còn phải nặn ra biểu cảm “thật may quá chừng”. Quay đầu lại nhìn Lăng Tiêu, anh dừng xe lại, có chút bó tay nhìn tôi.

“Ừ, anh lên xe, em về nhà đi”. Tôi nói với Địch Địch, hy vọng nhỏ chạy nhanh giùm đi.

“Anh đừng lo cho em, lên xe đi”. Địch Địch chỉ xe, cứ lo nhìn miết về phía tôi.

Tôi nhìn tình cảnh này, đoán chừng không lên xe là không được, phải quay người lên xe. Cửa xe đóng lại, Địch Địch đứng ở trạm xe vẫy tay với tôi, xoay người rời đi.

“Anh đi theo sau nha…”. Tôi gọi điện cho Lăng Tiêu.

“Ôi trời, là chuyện gì vậy”

“Trạm tới em đi xuống, thật là báo hại”. Tôi chen đến cửa xe, nhìn thấy Lăng Tiêu vừa chạy đi, hướng về trạm sau.

Lúc xuống xe đã thấy Lăng Tiêu chờ ở ven đường, sau một ngày mệt mỏi lại được nhìn thấy nụ cười của anh, có một nỗi nhớ nhung vô cùng, sinh xúc động muốn lao đến ôm lấy anh.

“Ày, thật bó tay”. Tôi nhảy lên yên sau.

“Em mặc cái này làm gì?”. Lăng Tiêu kéo kéo cái áo sơ mi in hoa của chú hai.

“Đồ của chú hai em, đừng nói nữa, cho chó tắm, đồ ướt hết trơn”. Gió đêm thổi đến, tôi ngửi thấy mùi vị quen thuộc trên người Lăng Tiêu, rất dễ chịu, cứ thế vùi mặt vào lưng anh.

“Tắm mà cực vậy hả? Chó lớn sao?

“Ừ”. Tôi suy nghĩ, nói thêm.”Cas…”

“Hả? Em tắm cho nó, không sợ anh ghen sao?”. Lăng Tiêu cười điên đảo, điều này làm tôi thấy bó tay chịu trận, ngẩng đầu lên nhìn anh.

“Caucasus”. Lăng Tiêu xoay người lại vuốt mặt tôi một cái.”Lát nữa ăn gì đó rồi anh đưa em về, nhìn em mệt mỏi thật đó”

“Mệt hơn lên lớp nhiều, thật khâm phục bốn cô nhóc tràn đầy sức sống kia”

“Buồn bực ghê”. Lăng Tiêu đề xe.”Giờ gặp mặt anh thật khó, đến cuối tuần mới hẹn hò được sao”

“Cuối tuần? Anh mơ đi, đến lúc đó còn bận hơn, lại còn thay phiên trực đêm…”. Tôi nghĩ đến hai tháng toàn thân rã rời này, không kịp nhận ra đây đang là đường lớn, cứ vùi mặt vào vai Lăng Tiêu mà than thở.

“Anh trực đêm với em”

“Biết ngay anh hứng thú với phần này mà”

“Phản ứng bình thường mà?”

“Đó là tiệm của chú hai, chỉ có giường nhỏ cho một người, anh muốn làm gì?”

“Là em muốn làm gì nha, anh chưa nói đến mà…”

“Cút mẹ anh đi”

Ánh đèn rực rỡ thắp lên, cuộc sống về đêm từ 10 giờ mới bắt đầu.

Tôi với Lăng Tiêu ngồi ở quán đối diện với cửa sổ lớn “Quốc hội”, gặm chim cút nướng.

“Anh đi chơi ở đó rồi sao?”. Tôi dùng chân chỉ về phía đối diện.

“Ừ, đã đi”

“Anh quá sức hủ bại, đại thiếu gia à”. Tôi cúi đầu tìm điếu thuốc.

“Đi lúc sinh nhật bạn, mới có 2 lần, có tính là hủ bại không?”

“Ngài còn đi cả Cửu Trọng Thiên mà”. Tôi tiếp tục tìm thuốc lá.

“…A”. Lăng Tiêu do dự một chút.”Đi có một lần thôi, làm sao em biết?”

“Kiều Đóa Đóa đại nhân biết mà, làm sao em không biết được, anh tưởng nhỏ chỉ làm tình báo cho anh chắc?”

“Không nghĩ tới nha, hóa ra là gián điệp hai mang”. Lăng Tiêu cười cười.”chẳng qua anh đến đó cũng không làm gì hết, theo nhóm bạn à”

“Ừm”. Tôi cũng không nói nhiều, vùi đầu lo ăn, tôi không dám khẳng định 100% rằng Lăng Tiêu là loại người nào, nhưng việc anh đến đó không làm gì, tôi lại tin tưởng, nhìn dáng vẻ anh vì Đỗ Tâm Vũ mà lạnh lòng, vứt bỏ hy vọng thế kia, hẳn là sẽ không đến Cửu Trọng Thiên tìm người đùa vui.

“Em nên nghe tình huống rõ ràng đi”. Lăng Tiêu hỏi tôi, làm bộ dáng chuẩn bị thành thật khai báo.

“Không cần, chuyện trước kia em không muốn nghe, về sau đừng đi là được”

“Hai đứa mình cùng đi được mà…”

“Em là người đứng đắn”. Tôi nhắc nhở anh.

“Xỉu mất, đi quán bar là không đứng đắn sao?”

“Em còn nhỏ”

“…Được rồi, thiếu niên, sau này sẽ dẫn em đi công viên trò chơi”

Ăn xong hết cũng không mất quá 20 phút, nhưng tôi vẫn ngồi ì ra không muốn đi. Nghỉ rồi, buổi tối tôi không thể về trường nữa, tôi phải về nhà, trong nhà có bố mẹ, bây giờ hai người họ săm soi cẩn trọng tôi quá sức.

Tôi đốt điếu thuốc thứ ba, đột nhiên thấy rất lưu luyến, đi với tôi chỉ có Lăng Tiêu, hai người chúng tôi, mặc dù xung quanh có người qua kẻ lại, tôi chỉ cảm nhận được sự tồn tại của anh mà thôi, đây là một loại hưởng thụ. Thương nhớ giữa đám đông người qua mới gọi là thương nhớ.

“Anh đưa em về thôi, muộn quá bố em sẽ la mắng”. Lăng Tiêu ngoắc người bán hàng lại, chuẩn bị tính tiền.

“Anh có thể đừng ngắt ngang lúc em đang trầm tư được không…”. Tôi vẫn đang chìm trong cảm giác mới nãy.

“À, em đang trầm tư? Anh còn tưởng em sắp ngủ gục đến nơi”.

“Thôi, đi về”. Tôi đứng lên, để trễ hơn nữa thế nào bố cũng ngờ hoặc.

Về đến nhà đã 11:30, tôi với Lăng Tiêu đứng ở cầu thang lưu luyến chia tay.

“Về đi”

“Anh nhìn em lên lầu”

“Nhìn quỷ gì, ông đây qua ba bước là mất dạng trước mặt anh”

“Vậy em cứ bước”

“Dẹp”

Bố mẹ tôi vẫn chưa ngủ, đang xem TV trong phòng khách, có nói chuyện phiếm với nhau không thì tôi chả biết rõ, tóm lại là lúc tôi mở cửa, trong nhà trừ cô nương trong màn ảnh đang nói, “ta sống chính là vì chờ ngươi đến giết ta”, không ai có động tĩnh gì.

Tôi cảm thấy mấy câu này chỉnh sửa chút xíu là đưa tôi dùng được, con về chính là vì chờ hai người đến chỉnh con.

“Trễ vậy à?”. Mẹ đứng lên.

“Dạ, hơi đói nên đi ăn rồi mới về”

“…bộ đồ này?”

“Của chú hai, đồ của con bị chó làm bẩn”

Nói chuyện xong, tôi đang do dự là mình nên lên lầu luôn hay nên báo cáo với bố mình cái đã, bố đang cầm cái ly trà inox đối mặt với TV nhìn xem cô gái kia đợi người đàn ông đến giết mình. Kể từ khi ấm trà của bố hy sinh oanh liệt trên đầu tôi, bố cứ dùng cái chén inox này, đây là món quà tôi tặng bố lúc mới vừa lên cấp 3.

“Mệt không”. Bố đột nhiên mở miệng.

“À, hơi mệt, cũng không tệ lắm, chính là…”.Tôi không nghĩ là bố sẽ chủ động quan tâm tôi, rất kích động muốn báo cáo tình hình chút xíu.

“Ngủ đi”. Bố ngắt lời tôi.

Tôi im lặng, khá là đau thương. Khó chịu này y như là phải nín tiểu, khó khăn lắm mới tìm được góc tường để tè, tè được phân nửa lại phát hiện có người đi ngang qua, thành ra phải gồng mình nín lại.

Tôi cúi đầu quay về phòng mình, thôi đi, nín luôn, dẫu sao cũng có quan tâm tôi chút đỉnh mà.

Cầm đồ lên chuẩn bị đi tắm, điện thoại lại reo, tôi lấy ra, không cần nhìn lên màn hình đã nhận, khỏi phải nghĩ, nhất định là Lăng Tiêu.

“Nãy đi quên hôn rồi”. Anh tiếc nuối lên tiếng.

“Để dành đi”

“Em ra cửa sổ đi, để anh xem thấy được em không”

“Đệt, anh còn chưa đi sao”

Tôi bước đến cửa sổ, đưa đầu ra ngoài, quả nhiên Lăng Tiêu đang ngồi trên xe mô tô, ngẩng đầu lên nhìn, tôi phất tay với anh.”Mẹ nó anh về nhanh đi”

“Chào, Juliet…”. Đột nhiên anh nói.

“Chào, Romeo…”. Tôi nói theo phản xạ có điều kiện, xong câu này da gà da vịt nổi đầy mình.

“Juliet, anh định đi lên, em quăng cho anh sợi dây thừng đi”. Lăng Tiêu bắt đầu diễn sâu, ra vẻ đáng thương ngước mắt nhìn tôi.

“Đệt, anh đu dây điện nhà em lên đi, Romeo yêu dấu à”. Tôi hớn hở.

“Cũng được, hôm nay ăn không nhiều lắm”.

“Lên được anh cũng không vào được”

“Hôn một cái là ngon rồi, đâu có đòi phải vận động chút xíu với em”

“Ngã chết anh đi! Anh thật mẹ nó không biết xấu hổ”

“A, Juliet, em quá độc ác”

“A, Romeo, anh không định qua đêm ở dưới pháo đài nhà em chứ?”

“Đúng vậy, có chết cũng phải chết dưới pháo đài nhà em”

“Em chuẩn bị quan tài cho anh”

“Ừ, nắp đậy hay nắp trượt?”

“Cái gì?”. Tôi sửng sốt, cả buổi mới phản ứng kịp.”Đệt, nằm thẳng luôn”

“Được thôi, em sẽ dễ nhìn anh hơn, cùng lắm thì…”.Lăng Tiêu cười chỉ chỉ về phía thôi.”Em có định cho bé Juliet kia nghe lén lúc chúng ta hẹn hò?”

Bé Juliet? Tôi quay đầu lại nhìn sang cửa sổ phòng Kiều Đóa Đóa, nhỏ thò đầu qua cửa sổ nhìn xuống. Thấy tôi bị phát hiện, ngay lập tức nhỏ làm bộ dáng cảm động đất trời, nhỏ nhẹ nói.”Ngọt dễ sợ, cẩn thận nha mấy chú”

“Rụt đầu về lại giùm đi, có tin anh cho em một chưởng, đầu em dính vô vách tường luôn không?”. Tôi chỉ vào nhỏ.

“Keo kiệt, em cũng đâu muốn nhìn mấy anh, em đây muốn tìm cậu trai đứng dưới lầu nhìn em cũng có khó gì”. Kiều Đóa Đóa bĩu môi với tôi, lùi về phòng.

“Romeo, anh cũng nên về nhà đi, em chuẩn bị đi tắm để ngủ, anh không đi, em ngủ thế nào”.Tôi lại nhìn xuống lầu dưới phất tay.”Chưa kể lỡ bị hàng xóm nhìn thấy, không chừng là chính anh phải lo chuẩn bị quan tài cho em”

“Ừ, anh đi đây, ngày mai gọi điện cho em”. Lăng Tiêu đứng dưới lầu hôn gió với tôi.”Nhận được không?”

“Nhận được, vị chim cút”

Tôi nhìn xe Lăng Tiêu khuất bóng mới xoay người cầm quần áo chuẩn bị đi tắm. Vừa lúc định mở cửa, nghe được có người gõ cửa phòng hai cái.

“Kiều Dương, ngủ chưa?”. Mẹ tôi đứng bên ngoài hỏi.

“Chưa”. Tôi mở cửa ra.

Mẹ tôi đứng bên ngoài cửa, tay cầm cái phong bì, thấy tôi mở cửa là đưa tôi. “Bố mày đưa cho mày”

Bạn đang đọc Vì Đâu Nặng Tình Như Thế của Vu Triết
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Hasser
Phiên bản Dịch
Ghi chú DOCX
Thời gian
Lượt đọc 23

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.