Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 49: [người Gửi: Đỗ Tâm Vũ]

Phiên bản Dịch · 2239 chữ

Thật ra thì tôi muốn gọi luôn Uy ca với Trần Chí Xa đi ăn cơm. Hai đứa này đã quá lâu không cải thiện bữa ăn, gương mặt nhỏ nhắn trắng bệnh của Chí Xa đã chuyển thành xanh mét, khí chất nghệ thuật gia của Uy ca ngày càng nồng nặc, nghe bảo là để kháng nghị lại mấy món ăn ngày càng dở òm của ký túc xá, gã kiên quyết không cạo râu.

Nhưng tôi vẫn giữ lòng dạ xấu xa, bữa cơm này không cách nào gọi bọn nó theo. Từ lần Uy ca bắt gian tôi với Từ Tiếu Thiên tại trận, gã vẫn cho rằng hai đứa tôi có tư tình, nếu như để gã thấy Lăng Tiêu với Đào Nhiên, lẽ nào tôi phải giải thích cho gã rằng Đào Nhiên là bạn gái Lăng Tiêu.

Cho nên chỉ có tôi với Từ Tiếu Thiên ra ngoài, Uy ca nhìn vào nghĩ là hai đứa tôi đi hẹn hò bên ngoài. Tốt lắm.

Đào Nhiên đứng ở cửa chờ chúng tôi, điều này làm tôi sực nhớ đến lần tôi với nhỏ làm như dân mafia cùng băng gặp mặt, tôi thật muốn hỏi nhỏ thế người thầm thương ngày trước của bạn đã đi chưa.

“Bạn được thả rồi à?”. Đào Nhiên thấy tôi là bật cười.

“Ừ, hai người có công tiếp cứu đó”.

“Đây là bị ai tra tấn ép cung vậy?”. Nhỏ cười, đưa tay chạm vào chỗ vết thương trên trán, ít có ác lắm.

“Đừng! Mười ngón thông đến tim đó, đau thật luôn”. Tôi vội né, vết thương này bị vỗ nhẹ một xíu thôi đã đau thấu trời.

Từ Tiếu Thiên sửng sốt nhìn tôi cả buổi, thở dài.”Dữ không, 10 ngón thông đến tim à, bố mày quả là không nương tay, đánh một phát in dấu 10 ngón lên đầu luôn”

“Biến!”

Đào Nhiên cười khúc khích, ôm lấy cánh tay Từ Tiếu Thiên, tôi thấy ngạc nhiên, từ khi nào Từ Tiếu Thiên lại tiến bộ được như vậy, có thể để Đào Nhiên ôm mình mà không còn cứng ngắc, lại còn cười đùa với tôi được. Tôi muốn nói lại vụ “mình sẽ không buông tay” của Đào Nhiên ghê, quả là nhỏ không buông tay thật, vấn đề nằm ở chỗ Từ Tiếu Thiên cũng không né tránh.

Lăng Tiêu dừng xe bên cạnh chúng tôi, anh gọi điện thoại trong xe, ngoắc tay với chúng tôi ý bảo lên xe đi.

“Tôi biết, tôi sẽ tự xử lý việc của mình”. Lăng Tiêu cúp điện thoại, cười với chúng tôi.

“Chào, đẹp trai”. Đào Nhiên cười, lên xe ngồi.

“Chào, xinh gái”

“Hôm nay phải xử tội anh”. Từ Tiếu Thiên nói từ phía sau.”Một tuần này tôi chẳng thảnh thơi được, mắt cũng sưng vù nè”

“Không thành vấn đề, tụi em giúp anh nhiều như vậy, phải chiều thôi”

“Ờ, anh còn trêu đùa bạn gái tôi”. Từ Tiếu Thiên nghiêm túc nói thêm.

“Nói cái gì đó!”. Đào Nhiên đẩy đẩy Từ Tiếu Thiên, qua kính chiếu hậu tôi còn thấy nhỏ đỏ mặt.

“À, không dám nữa”. Lăng Tiêu cười, nhìn sang tôi một cái, tôi trợn mắt nhìn lại anh, tỏ ý rằng mình chẳng biết hai vị kia lại thành đôi tình nhân nồng nàn như thế từ lúc nào.

Lăng Tiêu để Đào Nhiên chọn địa điểm xử tội mình, tôi cảm giác được chắc đầu ngón tay lại tê rần, quả nhiên nhỏ chọn món Tây. Tôi thật không hiểu sao mà các cô gái lại thích yểu điệu ăn món Tây như vậy.

“Mình không thể chọn món khác sao, ví dụ như…”. Tôi muốn nói là như món Tứ Xuyên, Hồ Nam chẳng hạn, lên mâm một lượt 8 món tha hồ mà ăn, so với đồ Tây thì ăn được bao nhiêu.

“Không có ví dụ như gì hết, hôm nay mình muốn ăn cái này, không muốn dùng đũa”. Đào Nhiên vỗ tay, ngắt lời tôi.

Lúc chọn món ăn, bồi bàn hỏi tôi muốn ăn gì, xém xíu nữa tôi bảo thịt kho, sau đó lại bảo món gì dùng đũa, sau khi trầm ngâm cả buổi, quyết định nói: “Cho tôi một phần rút xương”

“Cá tuyết đi”. Lăng Tiêu quyết định giúp tôi.

Lát sau bồi bàn mang 4 cái ly đến, chuẩn bị rót rượu, tôi che miệng ly lại:”Không muốn cái này! Cho tôi ly sữa tươi”.

“Xin lỗi quý khách, chỗ chúng tôi không có sữa tươi…”

“Hồng trà, nếu không có hồng trà thì nước suối…”. Tôi nói.

“Kiều công tử bị sao vậy, làm tụt hứng quá đi, nhấp môi hai cái cho đúng điệu được không”. Đào Nhiên không hiểu nổi phản ứng của tôi.

“Tửu lượng của tên này…”. Từ Tiến Thiên phá lên cười, nhìn tôi như có ẩn ý.

“Làm sao? Mày có ý gì?”. Tôi bị nó làm chột dạ, nhưng vẫn nắm chặt cái ly không buông, nhìn sang Lăng Tiêu lại thấy anh nâng cằm nhìn tôi cười.

“Tao bây giờ một giọt rượu cũng không uống”. Tôi nói thêm.

Bữa cơm này xem như viên mãn, Đào Nhiên hài lòng dựa vào ghế hỏi tôi.”Kiều Dương, vậy nhà bạn không sao rồi hả, tuần này về nhà không?”

“Không biết”. Tôi lắc lư mấy ngón tay, thành thật trả lời. Tôi vẫn chưa nghĩ ra được là cuối tuần này có nên về nhà không, giọng nói ban sáng lúc bố bảo tôi về trường giống như có ý là sau này cũng đừng về nhà nữa.

“Ráng lên, qua thời gian này là ổn, gì cũng từng bước là được thôi”. Từ Tiếu Thiên cứ như là đọc báo cáo trong hội nghị.

“Bọn mình ủng hộ bạn”. Đào Nhiên nói.

“Ài”. Tôi thở dài,cứ như đang tính toán cùng nhau làm cách mạng.

“Lăng Tiêu, nhà anh không có gì sao?”. Từ Tiếu Thiên châm điếu thuốc, hỏi anh.

“Nhà anh hả?”. Lăng Tiêu hít một hơi sâu rồi thở ra.”Nhà anh vốn không có ai quản được chuyện này”

Những lời này có phần bất đắc sĩ, làm cả đám cùng trầm mặc, có vẻ là đều đang suy tư, chọt chọt nĩa, xé giấy, hút thuốc lá, đẩy đưa cây kẹo mút trong miệng.

Lăng Tiêu đẩy đẩy cây kẹo mút một hồi, cảm thấy bầu không khí có hơi bị đè nén nên nói thêm một câu:

“Thật ra thì nhà anh luôn không quản nổi anh, từ bé anh đã ngang ngược rồi, qua thời gian thì ai cũng ngán”

Tôi sực nhớ đến ánh mắt sắc bén của mẹ anh cùng vết thương trên tay anh, nhất thời câm nín.

“Chỉ cần hai người bền lòng thì gì cũng sẽ qua mà”. Đào Nhiên xé mớ khăn giấy thành một mớ, đầy khí thế mà kết luận một câu, sau cùng còn vỗ bàn một cái.

“Khởi đầu này xem như không quá tệ, chiến thắng không còn xa, kiên trì sẽ giành thắng lợi”. Từ Tiếu Thiên nói xong lời này cũng hớn hở theo.

“Đệt, mấy lời này qua miệng mày nói lại chẳng hợp xíu nào”. Tôi ráng nhịn cười.

Cơm nước xong Từ Tiếu Thiên cùng Đào Nhiên đi dạo phố, trên xe còn lại tôi và Lăng Tiêu.

“Thực sự không có người quản anh sao?”. Tôi điều chỉnh ghế ngã về sau, nửa dựa nửa nằm.

“Sao lại nói vụ này”. Lăng Tiêu vòng tay qua nắm vai tôi.

“Hỏi chút thôi, anh vẫn không định nói thật hết với em sao?”

“Thật sự là cũng không có gì mà, mấy chuyện ầm ĩ vốn đã có từ lâu, giờ thì nếu anh không nhắc đến, sẽ không có người quản”.

“Vậy thương tích trên tay anh là sao”

“Cái này hả?”. Lăng Tiêu nhìn qua tay một chút, đã dẹp mớ băng đi, chỉ còn lại vết thương chưa lành hẳn.”Không phải anh đã nói rồi sao”

Tim tôi đập thình thịch. “Là do Đỗ Tâm Vũ?”

“Anh nói chứ”. Lăng Tiêu cau mày, sờ đầu tôi một cái.”Có phải em bị bố đập bình trà một phát lên đầu xong bị khờ luôn rồi không?”

“Em phải khoanh vùng hắn”

“Khoanh vùng rồi còn nhắc đến làm gì, không phải em muốn né xa sao?”

“Hắn còn chưa đi mà, hắn chưa đi thì em còn phải khoanh vùng”

“Anh cũng chẳng biết ảnh đã đi hay chưa”. Lăng Tiêu đột nhiên đứng dậy, một chân tì ở ghế tài xế, tay chống trên đầu tôi. “Em vẫn cứ không tin anh sao?”

“Chỉ là hơi không cam tâm”. Tôi vuốt mặt anh, nghiêm túc nói một câu.”Không thì anh giết hắn đi”.

“Được, vậy đi”. Lăng Tiêu trả lời không cần suy nghĩ.

“Ngốc”

“Một tay em tạo ra kẻ ngốc đó”. Lăng Tiêu cúi đầu hôn tôi.

“Đệt, giữa chốn công cộng, mẹ nó anh chú ý chút xíu được không?”

“Trong xe cũng là chốn công cộng à?”. Lăng Tiêu buông tôi ra, về chỗ.

“Chính vậy, quá ba người thì là chốn công cộng”. Tôi lau miệng.”Lần sau đừng có hôn em lúc đang ăn kẹo, toàn mùi chanh”

“Em không thích mùi chanh à?”

“Anh không chán sao, ngày nào cũng mùi chanh, anh có thể đổi sang vị dâu vị bạc hà một ngày giùm được không”

“Ô mai đi, lần sau nên ăn vị ô mai rồi hôn…”

“Dẹp”

Tôi thích cảm giác lúc này, cùng Lăng Tiêu đấu khẩu qua lại, tạm thời không nghĩ đến việc mình đang trên con đường cách mạng với gia đình mình.

“Đúng rồi, sực nhớ chuyện này”. Lăng Tiêu đột nhiên mở cửa bước xuống xe, đi đến phía sau, đưa tôi một cái hộp.

“Đây là gì?”

“Ấm trà cho bố em”

“Hả? Anh dám gan mua cái này à, đưa bố em? Anh muốn thử cảm giác của em đó hả”. Tôi mở hộp ra, là chiếc ấm trà rất đẹp, tôi không rành, nhưng biết thừa nó tốt hơn hẳn cái ấm trà bố đã đập lên đầu tôi.

“Em cầm đi, không cần đưa cho ông ấy ngay, tìm cơ hội rồi đưa”

“Anh nhanh tay quá chừng, có phải anh biết trước bố sẽ đập em nên mua để sẵn không?”. Mới qua có một ngày mà Lăng Tiêu mua được cái ấm trà này, tôi đang nghi ngờ không biết anh có chịu lên lớp đàng hoàng không.

“Bạn anh có mở tiệm, anh lấy của nó”

“Đắt không?”. Tôi không nghiên cứu ra xuất xứ, đành hỏi trước về giá cả.

“Không biết, anh chưa đưa tiền nữa…”

“Đệt, anh làm chuyện ác bá đó sao”

Nếu lúc bình thường nhận được cái ấm trà này, đảm bảo bố tôi sẽ vui như mở hội, bố luôn yêu thích nó, kể từ khi mẹ bắt đầu chiến dịch cấm hút thuốc, bố tôi đành toàn tâm toàn ý hướng về sự nghiệp mua ấm trà chuyên dụng, tiền mua thuốc lá giờ dành hết cho trà với ấm trà.

Nhưng tôi mà vác cái này về, thể nào bố cũng cầm nó đập lên đầu tôi lần hai. Rốt cục tôi chẳng biết Lăng Tiêu đã nói gì với bố, tóm lại thì hiện giờ bố tôi mặc kệ, nhưng thái độ cũng không dễ chịu gì mấy.

“Chờ em cắt chỉ trên đầu hãy tính”. Tôi ngẫm nghĩ.

“Em còn định nói là anh đưa à, em cứ nói là của mình tặng không phải hay sao”

“Còn chết lớn nữa, em đào đâu ra tiền mà mua”

“Aisss”. Lăng Tiêu bó tay.”Vậy thì sinh nhật ông ấy, ngày của bố, lễ thiếu nhi, ngày thành lập quân đội, lễ Quốc khánh, lễ thành lập Đảng, lễ thầy giáo…em tìm cơ hội đi”

Lăng Tiêu nói một tràng xong tôi lại thấy có lỗi với bố, sinh nhật bố là tháng sau, thế mà tôi hoàn toàn không nhớ.

“Sinh nhật đi”

Tôi với Lăng Tiêu suốt một buổi chiều vòng qua vòng lại, không làm gì hết, thế mà không thấy chán, việc này thật thần kỳ, làm tôi càng thấy bền lòng vững chí lo làm cách mạng, cứ thế ngồi bên nhau mãi thế này lại chẳng thấy buồn chút nào.

“Đưa em về trường nhé”

“Ừ”

Lúc lái xe đến trường tôi, điện thoại của Lăng Tiêu vang lên một tiếng, xong dừng lại, cuối cùng là âm thanh của tin nhắn.

“Xem qua giùm anh đi”. Giờ này trên đường nhiều xe, Lăng Tiêu giơ tay lên, điện thoại ở trong túi anh.

Tôi lấy điện thoại của anh ra, liếc mắt qua xong lại sững sờ.

Tôi nghĩ lẽ ra đọc cái tin này xong máu trong người mình phải sôi sùng sục lên tận đỉnh đầu mới đúng, nhưng không, tôi không sôi máu, mà là cảm giác như bị chảy hết máu, toàn thân lạnh buốt.

Tôi cầm điện thoại không nhúc nhích, nhìn chằm chằm màn hình.

“Người nào vậy?”. Lăng Tiêu hỏi tôi.

Hồi lâu sau tôi mới ngẩng mặt nhìn anh, cầm điện thoại đưa lên trước mắt anh.

Người gửi: Đỗ Tâm Vũ

Mình bắt đầu lại đi

Bạn đang đọc Vì Đâu Nặng Tình Như Thế của Vu Triết
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Hasser
Phiên bản Dịch
Ghi chú DOCX
Thời gian
Lượt đọc 24

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.