Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Một người như mùa hạ.

Phiên bản Dịch · 2142 chữ

Nói xong, Phương Nhã Nhu nghiêng đầu thần bí, tiếp tục há miệng cắn nốt nửa chiếc bánh bao vào miệng, phồng miệng nhai bánh, trên mặt khó giấu được vẻ đắc ý.

Tạ Doanh Doanh nhe nanh, bờ môi động đậy nhưng không biết mắng cô câu gì, rồi lập tức cười khanh khách xinh đẹp:

- Tôi biết ngay cô không giữ ảnh lại được mà, bởi vì tôi biết rõ cô... cô hoàn toàn không phải là loại người lấy ảnh chụp ra uy hiếp người khác.

Phương Nhã Nhu khẽ hừ một tiếng, từ chối bình luận, tiếp tục cắn miếng bánh bao đậu cát thứ hai, vị ngọt ngào lẫn cùng mùi sữa thơm ngậy khiến cô không thể ngừng lại.

Tạ Doanh Doanh cũng cầm lấy một cái mà ăn cắn mấy miếng. Nhìn gương mặt hạnh phúc cùa Phương Nhã Nhu, cô nở nụ cười với ý trấn an.

Ăn xong một cái bánh bao, Tạ Doanh Doanh quay người khoát tay:

-Tôi đi đây. Cô hãy ăn nốt số còn lại đi. Tôi sẽ gửi thư cho cô theo địa chỉ của nhà hàng này.

Đi được vài bước, Phương Nhã Nhu ở phía sau liền cúi đầu nói cảm ơn.

Tạ Doanh Doanh hơi sững người, vui vẻ quay đầu lại nhìn:

-Không cần phải cảm ơn! Chỉ là muốn lấy lại hình ảnh của tôi mà thôi.

-Cô không cần phải nói như vậy, tôi hiểu cô rất rõ.

Ánh mắt của Phương Nhã Nhu lóe sáng:

-Thật ra cho dù tôi có giống cô hay không thì cô cũng đến đưa bánh bao cho tôi. Có thể nói, cô rất biết chọn thời gian.

Tạ Doanh Doanh mấy máy môi rồi nói thật thoải mái:

-Cũng nhân dịp gặp đúng chuyện hôm nay mà thôi. Nếu cô đã nói vậy thì được rồi... Vốn tôi không muốn khuyên cô nhưng tôi cũng hiểu cô, cho nên....tôi thấy cô cũng không cần phải tự cường ép bản thân. Rất nhiều chuyện không phải cứ cố là được. Nếu mệt mỏi, chẳng bằng thay đổi hoàn cảnh. Cái gì của cô thì vẫn là của cô, không phải của cô ...thì chỉ làm cô tổn thương mà thôi.

Nếu người khác mà nghe thấy có lẽ không hiểu Tạ Doanh Doanh đang nói cái gì nhưng Phương Nhã Nhu lại hiểu rất rõ.

Cô gái không hé răng nữa mà chỉ vừa cắn bánh bao vừa suy nghĩ.

Tạ Doanh Doanh cũng không nói gì thêm. Hai người đều là những cô gái thông minh chỉ có điều mang thói quen thường xuyên phải đeo mặt nạ cũng là vì cuộc sống mà phải diễn.

Biết rõ điều này mới làm cho suy nghĩ của các cô khác xa so với những người khác, và còn hiểu lẫn nhau.

Lâm Phi đứng đợi ở cửa phòng một lúc lâu mới thấy Tạ Doanh Doanh đi ra.

Mặc dù Lâm Phi không cố ý lắng nghe nhưng vẫn có thể nghe được hai cô gái nói những gì.

Nếu Phương Nhã Nhu mà nghe lời đề nghị của Tạ Doanh Doanh thay đổi hoàn cảnh chẳng phải là sẽ rời khỏi Lâm An hay sao?

Việc này có thể sẽ gây ra xôn xao. Chưa nói tới việc bản thân hắn sẽ luyến tiếc như mất đi một miếng thịt trên người.

Tạ Doanh Doanh nhìn người thanh niên đang cau mày thì nở nụ cười thần bí:

-Tiểu Phi Phi! Anh đi theo em một lát.

Lâm Phi cũng chẳng biết cô định làm gì. Lúc này, hắn chỉ hy vọng Tạ Doanh Doanh nghĩ ra được cách gì đó giúp cho tâm trạng của Phương Nhã Nhu tốt hơn vì vậy mà cũng không hỏi nhiều, bước theo.

Hai người đi tới một cái đình, lúc này, bóng trăng đã treo trên ngọn cây, cả không gian chỉ còn những cơn gió đêm dìu dịu.

Lâm Phi đang định mở miệng hỏi Tạ Doanh Doanh có gì muốn nói thi đột nhiên cô xoay người lại vung tay tát.

Tất nhiên Lâm Phi không thể để mặc cho một cô gái tát mình vì vậy mà hắn túm lấy cổ tay của Tạ Doanh Doanh, rồi kinh ngạc nhìn nét mặt tức giận của cô:

-Này, em có bị điên không? Muốn đánh một người thì cũng phải có lý do chứ?

-Không phải là em đánh cho bản thân mà là đánh thay cho Nhu Nhu, ai bảo anh làm cho cô ấy khổ sở tới mức phải khóc?

Tạ Doanh Doanh nói đầy tức giận.

Lâm Phi nghe thấy vậy thì thở phào nhưng cũng vẫn cảm thấy ngạc nhiên. Hắn buông tay Tạ Doanh Doanh ra mà hỏi:

-Chẳng phải em với Nhu Nhu vẫn như nước với lửa hay sao, sao hôm nay tự nhiên lại đánh anh vì cô ấy?

Tạ Doanh Doanh không nói gì, chỉ giơ chân dẫm thẳng lên chân của Lâm Phi mà đay mấy cái.

Lần này thì Lâm Phi cũng chẳng buồn tránh mà để mặc cho cô giẫm cho thoải mái. Dù sao thì hắn cũng chẳng bị thương mà chỉ bẩn giầy một chút.

-Chẳng lẽ anh không nghe thấy câu nói rằng hiểu rõ mình nhất không phải là bạn mà là kẻ địch hay sao?

Tạ Doanh Doanh hừ một tiếng rồi nói:

-Em với Nhã Nhu lớn lên với nhau từ nhỏ. Anh có biết giữa chúng em có chuyện gì không?

Lâm Phi lắc đầu ngạc nhiên nhìn người con gái trước mặt:

-Mỗi lần anh hỏi Nhã Nhu, cô ấy đều im lặng không nói. Chẳng lẽ em truy hỏi cô ấy?

Tạ Doanh Doanh lườm hắn một cái:

-Nếu có thể em cũng muốn truy hỏi cô ấy. Đáng tiếc cô ấy không thích phụ nữ mà lại đi thích tên xấu trai như anh.

-Vậy thì vì cái gì?

Lâm Phi cám thấy khó hiểu, đây là một điều bí ẩn vẫn quanh quẩn trong lòng hắn.

Tạ Doanh Doanh thở dài rồi cười một cách chua xót:

-Cô ấy không nói cho anh...cũng thật ra là khoan dung với em. Năm đó em đã làm chuyện có lỗi với cô ấy...khiến cho cô ấy tổn thương rất nhiều. Những năm trước đây, em luôn ở nước ngoài, cũng chẳng dám xuất hiện trước mặt cô ấy. Mãi cho tới hai năm gần đây mới cố gắng lấy đủ can đảm.

Lâm Phi ngạc nhiên. Cho dù thế nào hắn cũng không ngờ được một người như Tạ Doanh Doanh lại có một thái độ như vậy khi đối mặt với Phương Nhã Nhu.

-Thôi kệ! Mặc dù có khả năng chuyện này sẽ làm cho anh ghét em nhưng vì Nhu Nhu, em thấy cần phải nói cho anh biết, đồng thời cũng nên giải thích.

Tạ Doanh Doanh suy nghĩ một lúc rồi nói vậy.

-Nếu em không muốn nói thì anh cũng không cần phải biết, chẳng cần quan tâm quá khứ hai người có chuyện gì nhưng cả hai đều là người con gái của anh.

Tạ Doanh Doanh nở nụ cười yếu ớt, dường như có phần cảm kích đối với thái độ của hắn. Tuy nhiên cô vẫn nói:

-Khi còn trung học, em với Nhu Nhu là bạn tốt của nhau. Mặc dù ở thủ đô có rất nhiều người của các dòng họ lớn nhưng để có thể thổ lộ tình cảm thì lại rất ít.

Ngày thường có rất nhiều những cô gái con nhà danh giá cùng với chúng em nô đùa nhưng chỉ khi em với Nhu Nhu ngồi cùng nhau, chúng em mới nói chuyện, tâm sự chứ không phải như đối xử giữa đám con nhà danh giá trong thì lục đục nhưng ngoài lại cố tỏ ra khách sáo.

Có lẽ cũng là do có liên quan tới công pháp tổ truyền của nhà họ Tạ chúng em là Minh Ngọc công tập trung vào chí âm chí hàn, bình thường chỉ con gái mới có thể tu luyện tới mức cao nhất. Lại thêm bản thân em có linh thể Lôi Thủy nên được cả dòng họ coi trọng, từ nhỏ đã yêu cầu em phải giữ trinh tiết, không được gần gũi nhiều với đàn ông. Dần dần...em gần như không có hứng thú đối với đàn ông mà lại cảm thấy thích phụ nữ.

Khi em nói với Nhu Nhu rằng mình thích một vài cô gái xinh đẹp thì mặc dù khiếp sợ nhưng cô ấy vẫn không coi em là một người kỳ lạ, vẫn tiếp tục làm bạn với em. Em nghĩ khi em qua lại với đám nữ sinh, các cô ấy sẽ không quá đa nghi. Nhưng chẳng được bao lâu thì lập tức lan truyền cái tin em là les. Vì vậy mà em lập tức trở thành một thứ quái đản giữa đám quý tộc trong trường. Lúc đó em rất sợ hãi, đồng thời phát hiện những người chung quanh tránh xa, đặc biệt đám con gái đều coi em như quái vật, sợ bị em ảnh hưởng. Mặc dù em là con cháu dòng trưởng của nhà họ Tạ nhưng vẫn không thay đổi được cái chuyện đó.

Cho dù đám con gái muốn nịnh bợ em nhưng lại không thật sự tiếp cận, chỉ có Nhu Nhu là vẫn ở bên cạnh em, bất kể mọi người có nhìn nhận em thế nào. Thậm chí bậc chú bác của nhà họ Phương bắt cô ấy giữ khoảng cách với em nhưng cô ấy cũng không làm vậy. Cô ấy đã giúp em vượt qua những ngày tháng khó khăn nhất....

Lâm Phi nghe cô kể lại chuyện những năm tháng khi còn thiếu nữ mà mỉm cười, chuyện đó quả thật rất đúng với tính cách của Phương Nhã Nhu, cô luôn săn sóc người bên cạnh.

Nhưng Tạ Doanh Doanh nói tới đây, khóe mắt cũng hơi ửng hồng, dường như rất đau khổ. Cô trầm mặc một lúc rồi mới nói tiếp:

-Những ngày tháng đó thật sự rất cô độc. Cho dù có Nhu Nhu ở bên nhưng em cảm thấy mình chẳng khác nào ở trong lồng, bị thế giới này từ bỏ. Em thấy cứ tiếp tục như vậy sẽ điên mất. Vì vậy mà em chỉ muốn thoát khỏi cái tiếng xấu đó. Em cố ý giao tiếp với một số nam sinh trong trường, làm bạn, thi thoảng cũng giả vờ thích một nam diễn viên nổi tiếng nào đó.... Với nhan sắc của em, đám nam sinh rất dễ mắc câu. Bắt đầu có người viết thư tình, có người hẹn em đi chơi. Mặc dù em không nhận nhưng ít nhất như vậy cũng cho thấy em không thích phụ nữ... Cũng vào lúc đó, mọi người bắt đầu hoài nghi có lẽ không phải em thích phụ nữ mà chính là Nhu Nhu ngày ngày đi với em mới chính là les. Cũng chính vì cô ấy luôn ở bên em cho nên mới có lời đồn đó....

Nghe tới đó, ánh mắt của Lâm Phi trở nên nghiêm trọng, có thể liên tưởng tới chuyện gì sẽ xảy ra.

Hai mắt Tạ Doanh Doanh tràn ngập nước mắt mà nói với một sự hối hận:

- Tới bây giờ em vẫn còn nhớ rõ khi đó sau khi Nhu Nhu bị đám nữ sinh hiểu nhầm cũng không nói một tiếng nào, cũng chẳng giải thích ... Cô ấy hoàn toàn bình thản, chấp nhận tất cả.

Em đê tiện tới mức vứt toàn bộ gánh nặng trên vai cho Nhu Nhu. Nhưng sau khi chuyện xảy ra, lại sợ bị mọi người khinh bỉ, cô lập nên cũng chẳng nói hộ cô ấy mộtcâu nào.... Rõ ràng cô ấy có thể giải thích cho bản thân, chỉ cần cô ấy qua lại với một vài nam sinh hoặc là nhờ vả một đám nữ sinh thì nhất định mọi người sẽ biết rõ sự thật. Nhưng cô ấy không làm như vậy, cho dù em phản bội cô ấy, cô ấy vẫn chấp nhận chịu thay cho em...

Mãi cho tới khi tốt nghiệp trung học, em cũng chưa hề nói chuyện với Nhu Nhu. chúng em cũng không học lên cùng nhau nữa, không ra về cùng nhau, cũng không cùng nhau ăn bánh.... Chúng em dường như trở thành hai người xa lạ. Cô ấy bị đám nữ sinh cười nhạo, bị mọi người coi như quái vật. Khi đó em cũng cố tình giả vờ cười nhạo cô ấy cùng với mọi người....

Tạ Doanh Doanh nghẹn ngào lau nước mắt.

Bạn đang đọc Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc của Mai Can Thái Thiếu Bính
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Hasser
Phiên bản Dịch
Ghi chú DOCX
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 406

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.