Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Một mình xông vào địa ngục.

Phiên bản Dịch · 1949 chữ

Bước qua cánh cửa lớn làm bằng kim loại này, phía trước là một lối đi thẳng tắp treo trên không trung, cũng được làm từ loại kim loại đặc biệt đó.

Đại khái cô đã hiểu tại sao nơi này vân luôn có thể che giấu được, loại kim loại đặc biệt này, nhìn từ màu sắc đã thấy rất có công hiệu “ẩn mình ” rồi.

Điều này có hiệu quá tương tự như với nước sơn tàng hình sử dụng cho máy bay chiến đấu và tàu ngầm tiên tiến nhất, thậm chí tốt hơn, nếu không cũng sẽ không thoát khỏi sự điều tra của EVA và Lỗ Lỗ.

Mà vừa bước lên đường đi này, Tô Ánh Tuyết đã nghe thấy phía dưới vang lên âm thanh của thủy triều.

Cô cúi đầu nhìn, không khỏi có chút giật mình....

Bên trong cả một không gian u ám này, dĩ nhiên là tất cả đều được bới rỗng, bên dưới cùng ở độ sâu khoảng chừng hơn trăm mét là nước biến xoáy chảy xiết!

Toàn bộ căn cứ giống như là một hang trong đảo, thông qua sự gia cố của kim loại và nước sơn đặc chế, từng lối đi bằng kim loại màu xám tro, móc nối với từng cái đài với những hình dáng khác nhau.

Dưới sự chiếu sáng những ngọn đèn, trên đài có từng chiếc máy bay chiến đấu vượt thời đại của quân đoàn Luyện ngục đang đậu, có không ít đều là những vũ khí mà trước đây quân đoàn Luyện ngục đã từng sử dụng qua, còn có một bộ phận mà chưa từng được thấy.

Mà đi đi lại lại, khoảng mấy trăm tên chiến sỹ Quân đoàn Luyện ngục, đang tiến hành công tác bảo dưỡng và sửa chữa máy bay, những chiến sỹ này còn chưa mặc áo giáp chiến đấu bằng sắt thép, có thể phát hiện được bọn họ đều là những chiến binh tinh nhuệ dũng mãnh của đủ các màu da.

Một số Huyết tộc trông thực lực không tầm thường, phụ trách là người chỉ huy, ở đó điều hành một cách chặt chẽ, vì Huyết tộc có sinh mệnh rất dài, đại đa số là thế hệ học phú ngũ xa, tinh thông rất nhiều tri thức mà nhân loại không cách nào nghiên cứu lướt qua, cho nên đối với những sản phẩm khoa học kỹ thuật vượt thời đại này đêu hiểu rất rõ.

Trong căn cứ có không ít người phát hiện bọn người Tô Ánh Tuyết tiến vào, nhưng vẫn tiến hành bài tập một cách trật tự, có thể thấy kỹ luật tương đối nghiêm ngặt.

Tô Ánh Tuyết đi theo đám người Giovanni bước qua vài cái đài, một mạch đi vào một cái đài cao nhất ớ chính giữa.

Đó là một khu vực được bao trùm bời thủy tinh công nghiệp trong suốt, ở giữa là một bàn hội nghị, bốn phía xung quanh còn bày một lượng lớn hoa tươi không cần nhiều ánh sáng để sinh trưởng. Với cách bố trí như vậy hiển nhiên có nghĩa là địa vị của nhân vật bên trong nó không tầm thường.

Lúc này, Mộ Tử Mặc mặc áo dài quỷ tộc bằng bông màu trắng trông như thời Trung cổ, đi một đôi giày da sừng dê, tóc chải bóng lộn, đang ngồi ở vị trí đầu tiên của bàn hội nghị.

Mà hai bên của gã, đám tướng sỹ chiến đấu Huyết tộc và Luyện ngục như Asamatt, Samael và Beelzebub, Nhất Kiền Cao đang đứng.

Tuy nhiên trải qua mấy tháng huyết chiến này, cao thủ của Quân đoàn Luyện ngục cũng tổn thất không ít, nhưng những người này nếu tới thế giới dưới mặt đất, tất nhiên đủ để quét sạch bất kỳ quốc gia nào ngoại trừ Hạ quốc.

-Phụ thân, Tô tiểu thư đã được dẫn đến rồi,

Giovanni khẽ cong eo rất cung kính, nói xong liền lặng lẽ cùng Sắt Thái Đặc đứng qua một bên.

Mộ Tử Mặc gật đầu hài lòng, nhìn về phía Tô Ánh Tuyết,

-Con gái, đi một vòng, con vẫn quay về chỗ này của ta.

-Tôi đã tới rồi, ông từng nói tất cả những gì đã làm đều là vì phục sinh mẫu thân có phải là thật không?

Tô Ánh Tuyết lạnh lùng nói.

-Đợi có kết quả rồi, con sẽ biết được lời ta nói là thật hay giả,

Mộ Tử Mặc từ từ đứng dậy, quan sát kỹ Tô Ánh Tuyết một lát,

-Chân khí của con....hình như hơi khác so với trước đây?

-Rất bất ngờ sao? Ông cảm thấy tôi sẽ đứng yên không tiến?

Tô Ánh Tuyết lắc đầu nói:

-Tôi sẽ luôn cố gắng tu luyện, cho đến một ngày,có năng lực giết chết ông...Cho nên tốt nhất ông đừng gạt tôi, nếu không thì bây giờ giết tôi đi.

Mộ Tử Mặc nghe được vậy, cười một cái, cũng không quá coi trọng,

-Cũng đúng, nguồn gốc năng lượng của cơ thể con vốn là bao quát ngàn vạn, thiên biến vạn hóa, cùng với việc thực lực con dần dần nâng lên, thay đổi nhất định cũng đang diễn ra.

- Con gái, ta biết con rất muốn hồi sinh mẹ con, tin ta... Ta chờ đợi thời khắc này đã quá lâu rồi. cho nên ta quyết định lập tức đưa con đi hoàn thành hành động vĩ đại này trước!

Nói xong, Mộ Tử Mặc đi đến trước mặt Tô Ánh Tuyết, đưa tay ra, ý bảo cùng đi với gã.

Tô Ánh Tuyết sững sờ,

-Không phải ở đây?

-Tất nhiên không phải, nhưng cách nơi này cũng không xa, chỗ này chỉ là cuộc đụng độ nhỏ của gia viên chúng ta,

Mộ Tử Mặc cười cổ quái nói:

-Yên tâm đi, đã có mấy người quen của con đang ở đó đợi chúng ta.

-Người quen của tôi?

Tô Ánh Tuyết cũng không hiếu nổi trong lời nói của Ám Ảnh chi vương có ý gì, cô suy nghĩ một lát, nói:

-Muốn tôi đi với ông cũng được, nhưng bắt buộc phải cho ta gặp Vi Vi trước, cô ấy có lẽ bị giam giữ ớ đây chứ!

Mộ Tử Mặc nhíu mày, mỉm cười nói:

-Con gái, hay đợi con quay về, ta sẽ cho con gặp Hứa Vi được chứ?

- Nếu như ông không để tôi nhìn thấy cô ấy, không chắc chắn cô ấy bình yên vô sự, tôi sẽ lập tức chết ở đây! cho dù ông thần thông quảng đại hơn nữa, cũng không ngăn nổi tôi tự sát đâu!

Tô Ánh Tuyết kiên quyết, nhìn Mộ Tử Mặc chằm chằm không chút nhượng bộ.

Beehebub bên cạnh cười buồn nói:

-Tiểu cô nương, uy hiếp Ám Ảnh chi vương đại nhân cũng không phải là một việc sáng suốt.

-Ta nói chuyện với ông ta, không tới lượt ngươi xen vào, Tô Ánh Tuyết cũng không thèm nhìn hắn.

Mộ Tử Mặc khoát tay, ý bảo người bên cạnh không cần xen vào, lên tiếng chẳng hề có một chút tức giận:

-Được, người đâu, mời Hứa Vi... vào đây, để con gái ta nhìn thấy bạn tốt của nó.

Không bao lâu, một cô gái nằm trên một chiếc giường làm bằng kim loại lạnh như băng, tứ chi bị xiềng xích còng lại, được đẩy đến bên trong phòng họp.

-Vi Vi?

Nhìn thấy Hứa Vi Vi, Tô Ánh Tuyết chạy đến bên giường, hốc mắt ươn ướt.

lúc này Hứa Vi chỉ có hơi thở rất yếu, dường như lúc nào cũng có thể tắt thở, bên cạnh có bình truyền dịch dinh dưỡng.

Cô gái nước da trắng bệch, mặt không chút máu, thậm chí ngay cả trợn mắt cũng rất khó khăn, con ngươi hơi đục ngầu, nhìn không có chút tinh khí thần, toàn thân gầy hốc hác, thậm chí có thể nói là gầy trơ xương.

Nhìn thấy Tô Ánh Tuyết, Hứa Vi dường như có chút phản ứng, nhưng đến cả thốt ra một tiếng cũng không làm nổi, chỉ một giọt nước mắt trong suốt từ khóe mắt rơi xuống...

-Các ngươi đã làm gì với cô ấy?

Ánh mắt Tô Ánh Tuyết như nảy lửa, quay đầu lại nhìn chằm chằm một cách hung dữ vào đám người Quân đoàn Luyện ngục.

-Hắc hắc...

Tiếng cười nói của Sắt Thải Đặc vang lên:

- Chỉ chích cho cô ta một chút thuốc làm héo mòn cơ thể, thuốc an thần nồng độ cao đồng thời bỏ đói mấy ngày... Yên tâm đi, cô ta chỉ đang ờ trạng thái suy yếu, nhưng sẽ không chết, bởi vì nếu cô ta chết rồi Hàn Nguyệt sẽ lại ngủ say, chúng ta không nỡ để cô ta chết.

Tô Ánh Tuyết quay đầu nhìn Hứa Vi mà nước mắt lưng tròng, nắm chặt nắm đấm, nghiến răng nghiến lợi nói:

-Các ngươi... Các ngươi không muốn cho cô ấy phản kháng mà ngược đãi cô ấy như vậy, khiến cô nửa sống nứa chết như thế...Các ngươi nhiều đàn ông như thế mà ức hiếp một cô gái như vậy!

- Tô tiểu thư! Xin cô thứ lỗi, cô ẩy từng chịu vật chất S cải tạo của của Tư Khái Nhĩ Phô, không làm cô ấy suy yếu hoàn toàn, vậy nếu ngộ nhỡ Hàn Nguyệt bị cô ấy sai khiến làm bị thương người của chúng tôi thì sao? Tuy không hay lắm, ít nhất cô ấy còn sống, chúng tôi cũng không làm việc gì khác với cô, không phải sao?

Giovanni cười nói khiêm nhường.

-Hừ, ta thấy là các ngươi lo lẳng, nếu cưởng bức Vi Vi, cô ấy sẽ không nghĩ thoáng được mà tự sát, như vậy các ngươi sẽ không thể lợi dụng Hàn Nguyệt nữa,

Tô Ánh Tuyết cười lạnh nói.

Mọi người cũng không trả lời, lúc này Mộ Tử Mặc lại lên tiếng lần nữa :

-Được rồi, con gái, con đã nhìn thấy Hứa Vi, tiếp theo...Nên cùng ta đi cứu mẹ con rồi.

Tô Ánh Tuyết cúi người, nhẹ nhàng vuốt mái tóc đã rất xơ xác của Hứa Vi,

-Vi Vi, cô nhất định phái chịu đựng, ta sẽ quay lại cứu cô.

Hứa Vi cũng không có chút sức lực nào trà lời, chỉ chớp chớp mí mắt.

Rất nhanh, dưới sự dẫn dắt của Mộ Tử Mặc, Tô Ánh Tuyết cùng với một đám người đời thứ ba và thứ tư Huyết tộc Giovanni, Sắt Thải Đặc, Asamatt rời khỏi căn cứ.

Mộ Tử Mặc cũng không an tâm về sự an toàn của căn cứ, để Samael và Beelzebub cùng bảy tám tên chiến tướng ở lại, đồng thời còn để tất cả Luyện ngục chiến sỹ mặc chiến giáp, sẵn sàng đợi lệnh.

Tô Ánh Tuyết đi giày chiến phi hành phản trọng lực, người hai bên thì đi giày chiến của Huvết tộc. Còn phía trước Mộ Tử Mặc lại không cần đến giày chiến, thuần túy dựa vào vương khí, kéo theo một dải năng lượng màu đen như sao chổi

Xuyên qua tầng tầng mây, Tô Ánh Tuyết phát hiện mọi người luôn bay về hướng đông.

-Chúng ta đi đâu?

Tô Ánh Tuyết cảnh giác hỏi một tiếng.

Mộ Tử Mặc quay đầu lại nhìn một cái, nhàn nhạt nói:

- Đừng nôn nóng, sẽ đến nhanh tgôi, vùng biển phía trước chính là mục tiêu cùa chúng ta.

Bạn đang đọc Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc của Mai Can Thái Thiếu Bính
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Hasser
Phiên bản Dịch
Ghi chú DOCX
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 354

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.