Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 1219 chữ

Thấm thoát cũng đã hai tuần. Cho đến bây giờ bản thân vẫn chưa tin được mình đã lấy chồng, trở thành vợ, là con dâu nhà người ta. Mình cũng chỉ hai mươi tròn, bản thân vẫn còn muốn làm nhiều thứ, muốn đi nhiều nơi, làm những điều mình thích...Nhưng đời đúng là...

Con gái người ta đi lấy chồng, ba mẹ xót, ba mẹ nhớ thương, sợ con gặp phải người chồng không tốt, sợ ba mẹ chồng không tâm lý, căn dặn đủ điều trước khi gả con theo chồng. Còn đằng này, ba thì chẳng màng đến, chỉ sợ con làm mất mặt ba. Mẹ ư? Nếu có thì mình đâu khổ thế này? Người ta nói, mẹ ghẻ nào thương con chồng. Có gì sai đâu!?

Nhớ vài tháng trước, còn vui vẻ rủ rê bạn bè là cà quán này quán kia giải khuây, áp lực đại học cũng có thua gì quãng thời gian cấp ba đâu. Đùng một cái, ba gọi về bảo tháng sau cưới.Cứ ngỡ là tháng sau bà chị cưới, nhà chồng cũng qua dạm hỏi rồi còn gì. Nhưng đâu, ba bảo mình nghỉ học, lo chuẩn bị cho đám cưới đến lúc đó chớ có làm ba mất mặt.

Lúc đó nghe như sét đánh ngang tai, loạng choạng đứng mà cứ như ngã. Cuộc đời đang tươi đẹp, vui vẻ tự do như thế này, còn cả một tương lai phía trước...Mình cãi nhau với ba, dì Huệ không những không giúp còn thúc bách thêm, chị gái thì như gặp may hí hửng nói thêm vào. Cái gì mà, con nhà người ta thư sinh quá, điều kiện gia đình không đủ, không xứng với chị con,...nhưng nhìn thằng bé cũng thật thà đáng thương nên nhận lời, quà cũng nhận rồi, hứa cũng hứa rồi không gả thì cả nhà ta ra đường dám nhìn ai??? Nhà ta có gia giáo không thể cư xử như vậy được, với lại con còn trẻ, sau này có trục trặc gì thì tái giá, có sao đâu nào. Chị mày tuần sau là đi du học rồi cưới với chả hỏi...bla bla...Mình bảo chị cưới rồi cùng anh đi du học cũng được mà, nhưng họ lại bảo mình không biết gì thì im lặng. Mình lúc trước nỉ non xin ba cho đi du học ba không cho, bảo nhà có một đứa gái đi rồi xót lắm, biết thương ai. Vậy mà bây giờ muốn mình lấy chồng càng nhanh càng tốt. Tai mình như ù đi, nước mắt không ngừng rơi, ngậm đắng nuốt cay trở về phòng.

Ba vì sĩ diện đánh đổi cả hạnh phúc con gái gắn bó với ba suốt hai mươi năm, ba vì một người đàn bà khác vì một người chị gái không cùng cha cũng chẳng cùng mẹ mà bỏ mặc con gái. Ba lúc trước đâu rồi, trả ba về cho Lam đi.

Từ lúc mẹ mất, mọi thứ trong nhà dần lệch đi quỹ đạo ban đầu, cho đến ngày ba dẫn một người phụ nữ về, người mà Lam gọi là dì Huệ. Từ dó ba thay đổi dần, con máu mủ ruột thịt không thương đi thương con gái người ta. Có nhiều lúc còn mắng, còn chửi, ba lúc trước chưa từng làm vậy, con có sai chỉ nhắc nhở thôi.

Nhiều lúc suy nghĩ cũng thấy tủi thân, xót lắm. Nhưng mọi chuyện cũng có cái số thôi, biết trách ai bây giờ?

Ngày cưới.

Mọi thứ diễn ra tốt đẹp như mong muốn của ba, đám cưới diễn ra long trọng, đãi hẳn hoi hai trăm bàn, mời họ hàng, cô bác gần xa, đến cả mấy anh chị họ bên nước ngoài cũng về chung vui, còn có các đối tác làm ăn của ba. Người ta cứ bàn tán xì xào, cái gì mà con đại gia có khác, đám cưới thôi mà làm linh đình quá đi, ước gì con gái họ cũng được hưởng phúc như vậy, ai ở xa nghe phổng mũi, còn mình chỉ thấy đau lòng, cảm giác như ba rất vui khi gả mình đi ý.

Cô dâu diện váy cưới to đùng, ôm sát cơ thể, tôn lên từng đường nét trên người. Chú rể mặc vest đen lịch lãm, nhìn chững chạc vô cùng. Người người nhìn vào bảo cả hai xứng đôi, vừa lứa, gia đình sau này rất hạnh phúc. Nhưng đâu ai biết được sự việc đằng sau??? Người ta đi hỏi cưới là chị mà người được cưới lại là em, nghĩ thôi cũng thấy buồn cười.

Cô dâu khoác tay chú rể tiến vào lễ đường. Lễ đường náo nhiệt, không khí vui vẻ, người đến người đi rộn ràng, nhưng tâm trạng hai nhân vật chính chẳng đâu vào đâu. Chỉ mong nhanh kết thúc buổi lễ.

Hôm ấy anh uống khá nhiều, ai mời cũng không từ chối. Mình nhìn thấy cũng xót lắm, nên suốt buổi cứ đi theo anh, cả hai cứ giành nhau uống, đâm ra đứa nào cũng say khướt.

Sáng ra chẳng hiểu thế nào hai đứa ôm nhau ngủ ngon lành, cả người chẳng còn mảnh vãi che thân. Lúc đó mình chỉ muốn tìm một cái lỗ chui xuống thôi, anh cũng chẳng khá khẩm gì. Không khí rất ngượng ngùng, mình đành lên tiếng trước.

- Chắc anh cũng đói rồi, để tôi xuống nhà làm ít đồ ăn sáng.

Nói rồi mình vọt thẳng vào nhà vệ sinh. Mình hy vọng lúc tối chẳng xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

Định bụng sẽ làm một bữa ăn hoành tráng, nhưng khổ nổi ngoài mì gói trong nhà chẳng còn gì để ăn cả. Mình cười khổ, đành nấu tạm mì gói vậy. Cũng may anh chẳng nói gì.

Nhớ lại mình cũng chẳng hiểu sao hai đứa mình về nhà được. Nói đến nhà, lại có chuyện để nói, ba chồng mình đúng tuyệt vời luôn, trước khi cưới ba chồng mình mua cho hai đứa một căn nhà ở đường S, bảo hai đứa cứ ở đừng ngại, khi nào công ăn việc làm ổn định chả lại chẳng sao, không thì cứ giữ xem như quà cho cháu nội ba. Nhà ba chồng tuy không giàu như nhà mình, nhưng được cái ba rất phóng khoáng, không có keo kiệt bủn xỉn, ba mẹ chồng lại rất tâm lý, thương con dâu chẳng kém con ruột thịt trong nhà. Mấy chị anh cứ nói mình có phúc lắm mấy lấy được anh. Mình cũng chỉ ậm ừ, cười cười cho qua.

Hôn nhân không xuất phát từ tình yêu thì liệu có bền lâu? Mình không dám vọng tưởng. Dù gì đây cũng chỉ là một cuộc hôn nhân ngoài ý muốn. Mình dự định mọi thứ ổn định sẽ xin anh cho đi học lại. Mình còn trẻ, cũng hy vọng sau này có công việc ổn định, chứ không thích phụ thuộc vào ai. Và nhỡ như sau này hôn nhân có đổ vỡ còn có thể tự lực được, chứ mình không muốn đến lúc đó chạy về nhà ba mình khóc lóc xin xỏ.

Bạn đang đọc Về Nhà Có Vợ sáng tác bởi Aldwin

Truyện Về Nhà Có Vợ tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Aldwin
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 55

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.