Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kì thị quý tộc

Phiên bản Dịch · 1988 chữ

"xoẹt..." vì ra trận nhiều, Trần Ảnh dừng như quên đi cái cảm giác đối với nữ nhân nếu có chắc phải nói đến mậy cụ già chân yếu tay mềm đi đứng đong đưa mà thương tình cho thôi.

Tiếng va chạm nhẹ khi chuốt khỏi vỏ, trong đêm lờ mờ của cái đấu đá ảnh trăng tròn trịa và lắc lư nhẹ của dãy đèn lồng ngoài hành lang.

Có một chút gì đó khi ngồi ngay ngắn trong đình mà thưởng thức tiếc mục này. Nhưng không, không hề đây sẽ là màn máu me rơi đầu đó ae ạ....:)

"Này cái tên trợ lý chết tiệt" dù có điêu ngoa tới đâu thì ngay tại thời khắc này Ngô Đàm Viên vẫn đang dẫn đầu nhé.

Quần áo nhỏ giọt ôm sát người, mái tóc bếch máu, vết máu loáng có chảy dọc lên khuôn mặt và cả cái dáng người được gọi là mảnh mai đi nhiều so với nơi đây. Đàm Viên thấy loáng thoáng vì vết thương trên đầu nhưng lại nhận định rõ ràng cái trò quái quỷ té ao của "trợ lý Quân" này.

"Này...ơ" cứ như hóa đá, Đàm Viên đang trong tư thế bò cao đã đá bay thanh kiếm sáng lóa, di chuyển nhanh nhẹn khi luồng chân sang trái mà quật mạnh tay rồi dùng tay kẹp cổ hắn lại.

Thấy mà sợ, " cái chiêu thức gì đây, hành động man rợ hơn cả ta nữa a" Thập gia đứng trong đình cũng không kiềm nổi hứng thú... nhìn từ góc độ bên ngoài chẳng khác nào nữ thích khách này đang kẹp chặt đầu Ảnh hộ vệ vào..vào...ngực

Toàn bộ đều nín thở, xem đánh nhau trực tiếp thế này thật muốn chảy máu mũiđi.

Trần Ảnh mới là đỏ mặt tía tai, rồi đến sôi máu. Tự nhiên một cú đá nhanh làm hắn không kịp đề phòng.

Trần Ảnh tức giận, bắt đầu di chuyển, nhiều lần cố lấy đầu ra cái tư thế chết tiệt này nhưng quá chặt.

"a, thích bật à, thích chiến đấu à, vào... " Đàm Viên cứ tiếp tục vì đây là tuyệt chiêu ngày thường của cô và Lâm Quân, nhưng hôm nay hơi lạ.. chỉ là mới nói nói tới đây, cái giọng cà chớn của cô làm Trần Ảnh lại lấy đâu ra sức lực mà quật mạnh qua đầu.

" Aaa.. hự" Đàm Viên nằm xả lai như cá trạch. Tức, tức, tức.....

" Bắt lại" 2 tên lính nhanh chân chạy đến

Đàm Viên nhanh chóng bò dậy " Lâm Quân..." cô hét lên nhưng, không phải trợ lý Quân, tên này nhìn khá giống nhưng tướng người thô lỗ, gương mặt cũng không thư sinh tên Quân.

Ngô Đàm Viên nhanh tay đưa tay phải lên thắt lưng nhưng không có gì ở đó. " Chết tiệt" cô để súng trong balo rồi. Động tác này gây chú ý nhiều tới các vị vương gia.

Mới bị quật ngã thêm lần nữa Đàm Viên thật sự hơi đuối nhưng biết tình hình căng thẳng nên không mảy may vết thương.

Đi qua cầu, không gian đúng giữa hồ có 1 cái đình, không quan tâm nhiều Đàm Viên chú ý mấy người trong đình và suy nghĩ xem đây là bọn người nào. Có thể là trong giới giang hồ.

"ay da, 2 vị à nhẹ tay chút... " 2 tên lôi cô đi, Đàm Viên phải đi nhanh trong tư thế cà nhắc, cô liếc thêm vài lần cái tên giống Lâm Quân kia nhưng có ý nghĩ sợ sệt nào đó.

Lấy lại phong độ và tinh thần, qua khỏi cầu Đàm Viên lấy bình tĩnh nhìn thẳng vào đình

" Tôi tự đi được " Đàm Viên hất tay muốn tự đi qua đó

Trần Ảnh quay sang nhìn, Triệu Viên Kiệt gật đầu mới cho cô tự đi.

Đàm Viên chính là muốn nhìn xem ai sẽ là ông chủ mà phán đoán tình hình.

Tay tự do, Đàm Viên điều đầu tiên làm chính là kiểm tra balo trên lưng trước, đưa tay vén tóc ra sau cho gọn rồi đưa tay áo lau sơ trên mặt, cuối cùng là nắm vạc áo vắt nước..?

Quá tự nhiên rồi.

Cô thư thái bước vào đình từng bước đi nhẹ nhàng, đẹp đẽ làm người ta không thể liên tưởng tới một tên thích khách được.

Dáng người quá chuẩn, phong thái kiền thay đổi sang lạnh lùng, chín chắn.

" Đây là thể loại thích khách thịnh hành sao, hắc hắc, cũng quá đỉnh rồi..haha" Thập vương gia cảm khái tên thích khách này rồi.

Nhìn quanh một lượt, Ngô Đi Viên nói thẳng " Các vị tìm Đàm tổng tôi có việc? " cô đứng vững vàng chỗ đó lời nói cũng nghiêm túc, khác hẳn lúc nãy làm người ta phải chú trọng.

Bây giờ nhìn rõ dung mạo, mấy người trong đình mới giật mình, gương mặt rất sắc bén, da trắng, mũi cao, môi đỏ, dáng người cũng quá cao so với những nữ nhân nơi này. Tuy dáng người không nóng bỏng như các cô nương khác ( những nữ nhân ở đây chú trọng vào ba vòngthôi) nhưng nếu chưng diện một bộ chanh sả tắc lên chắc chắn không thua kém gì. Tư thái của nữ thích khách quá mức lấn ác, ung dung, tự nhiên.

"Xông vào vương phủ của Tam điện hạ còn ăn nói hàm hồ như vậy, ngươi là chê mạng mình chưa đủ dài sao? " người nói là Lâm tướng quân ngồi phía ngoài, gần Đàm Viên nhất.

" Mặc dù người có cái gan rất lớn, ta cũng rất ưu thích ngươi nhưng xông vào vương phủ của Tam ca thì ngày này năm sau là ngày dỗ của người rồi". Triệu Quang Liệt như thở dài lắc đầu ngồi xuống ghế tiếc nuối.

Ngô Đàm Viên nhăn mày, gương mặt nhăn nhó. Thập vương gia còn tưởng cô nghe đến chết mới sợ lại khoái chí cười.

Nghe hắn nói cô chắn chắn tên mặc cổ trang màu đen tuyền kia chính là lão đại thật nhưng điếc không sợ súng lại cà chớn như xưa nói

" Này, không phải nói chứ các ngươi đú trend vừa thôi, ăn mặc kiểu gì đây, mặc dù đẹp nhưng giang hồ chơi theo luật giang hồ, ta thấy các ngươi nên bỏ đi mà làm người".

Trend???

Kì thị đồ của bọn họ???

Giang hồ???

Làm tất cả sửng sốt.

"bộp, đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà, ngươi... " Triệu Quang Liệt đập bàn đứng dậy đẩy Đàm Viên một cái, cô bị thương nhưng cũng chỉ lùi sau một bước, tất nhiên tức giận.

"Tránh ra, bị điên hả? " không cho hắn nói, Đàm Viên trực tiếp hất hắn ra sau lưng xém tí là té xuống bậc tam cấp sấp mặt.

" Ngươi.. "

" Muốn chết" Lâm tướng quân trực tiếp muốn rút kiếm ra nhưng Nhị vương gia ngăn hắn lại.

Ba người trên bàn còn lại đều nhìn cô với ánh mắt thích thúnhất là tên lão đại chính là loại sắc bén thích thú như có như không nhếch môi. Tên áo trắng, Nhị vương gia, Đàm Viên liếc hắn mấy cái, mặc dù phải nói là cực phẩm sắc đẹp nhưng vì vậy mà làm cô té mất mặc xuống hồ thì Đàm Viên cô cũng chỉ muốn đá hắn một phát xuống hồ thôi.

Tên còn lại thì ăn mặc sang trọng thật, nhìn có vẻ ngang tuổi cô nhưng phong thái, cử chỉ lại cẩn thận, có cảm giác nguy hiểm nhất.

Cô trực tiếp ngồi vào bàn trước ánh mắt nhân gian, à, đủ loại ánh nhìn, ngạc nhiên, muốn xông lên, ganh ghét, nhưng làm ơn đi, cô nghĩ dù họ muốn cô làm việc cho tổ chức hamuốn moi thông tin gì của tổ chức cô đã gia nhập hai năm trước thì cũng cho một xíu mặt mũi, cũng cho ăn miếng đã. Uy danh của Đàm tổng không phải không có xíu ảnh hưởng như vậy ha.

"Lão đại, tôi kính anh trước" Ngô Đàm Viên trực tiếp cầm ly rượu mà Triệu Quang Liệt vừa uống đưa một vòng rồi trực tiếp ngửa ly uống hết. Coi như đã uống rượu chính là coi trọng. Chết đứng.

" Ngươi tưởng mình là ai chứ..." Lâm tướng quân lại muốn rút kiếm lần nữa nhưng ánh mắt các vị vương gia thái tử chính là 'không' hắn lại cất vào, nhìn chằm chằm Đàm Viên.

Triệu Quang Liệt sửng sốt đứng nhìn, dám dành ghế Thập vương gia của hắn, còn dám ngồi chung bàn với Thái tử, lại còn dám kính rượu với Tam vương gia...mà ly rượu hắn vừa,,, vừa uống!

???

Nhân vật này là ai vậy?

" Ngươi dám uống ly rượu của bổn vương, ngươi chán sống rồi " Triệu Quang Liệt chỉ tay vào cô tức giận và cả ngượng ngùng. Chẳng phải là hôn gián tiếp còn gì.. điên mất.

" các vị có việc tìm, xin cứ nói thẳng" lại một mớ logic bọt bèo, ai cũng không hiểu được nhưng nhìn phong thái, cách nói chuyện, hành động ngang nhiên mời rượu của cô làm người ta thấy thích thú.

" Cô..là ai" giọng nói trầm tĩnh,lạnh lùng nhưng rhichs thú vì cô nghĩ Triệu Viên Liệt là người lớn nhất ở đây nên kính rượu trước mặt hắn nên hắn lên tiếng trước Thái tử luôn.

" Cái... aaa, cái gì, bắt ta đến đây còn hỏi ta là ai, ta là bà cố nội của ông cố ngoại của bà già đẻ ra ngươi a, ngươi tin ta chặt ngươi thành ba mảnh rồi quăng sát xuống hồ này không hả, cái bọn điên này, ta.... " Ngô Đàm Viên quả thực tức lộn ruột lên đầu rồi, đập bàn đạp bay cái ghế nhưng Triệu Quang Liệt tránh kịp, cơn thịnh nộ tới nhanh hơn thủy triều, vừa mới nghiêm túc, chín chắn đây đã nổi điên đến vậy. Đến cả Triệu Viên Kiệt luôn trầm tĩnh cũng phải nhìn bằng con mắt khác, còn người "được thích khách chửi " là hắn nên càng hứng thú.

Thái tử hay Triệu Trâm cũng có nhiều sắc mặt, nhìn cô gái thẳng tay chỉ mặt mà chửi Tam đệ Tam vương gia này mà cảm khái kì lạ, nhất là Thái tử.

" bịch... " đuối sức, diễn tới đây là cùng, Đàm Viên giữ sức cùng tinh thần nói chuyện với mấy người này nhưng mà... hazzz, tức tới độ ngất luôn rồi.

" Người đâu, giải xuống chém đầu" đắc ý vì đối thủ của hắn cũng có ngày bị chửi thậm tệ như vậy, Đàm Viên ngất hắn mới lên tiếng.

" Thái tử, sự cố hôm nay đã làm kinh động đến mọi người rồi, phủ Tam đệ thì đệ sẽ cho mọi người câu trả lời thích đáng, Thái tử Nhị ca hẹn dịp khác chúng ta lại bồ rượu". Triệu Viên Kiệt đứng dậy trước khi Đàm Viên bị lôi xuống, uống ly rượu đuổi khách.

" hừ.. được, vậy Đại ca đợi câu trả lời của đệ"

Mấy người cũng khởi kiêu với nhiều suy nghĩ riêng.

" Tam ca, loại người như cô ta tốt nhất là chặt thành ba khúc rồi vức xuống sông cho cá ăn đi" Triệu Quang Liệt đá Đàm Viên một cái ghét bỏ nói, Triệu Viên Liệt liếc hắn, phân phối người đưa đi.

" không tiễn" nói xong hắn bỏ đi để lại Thập vương gia một bụng tức mà ghiền biết thở dài trở về.

Bạn đang đọc Vật Phẩm Lạ của buyêu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi @buyêu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.