Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cô Gái Lốp Xe Dự Phòng (10)

Phiên bản Dịch · 1919 chữ

Tư Như nói xong liền đi, hoàn toàn không cho mọi người chút cơ hội phản ứng.

Vẻ mặt cảnh sát ngốc lăng, cứ vậy kết thúc?

Thỏa hiệp rồi?

Giáo sư Cố nhẹ nhàng thở ra, đối với chú cảnh sát cười xin lỗi, “Thật là ngượng quá, con gái này của tôi, thật sự là…… Ai, đều là tôi không dạy dỗ nó tốt.”

Cảnh sát tỏ vẻ đã hiểu, còn an ủi giáo sư Cố vài câu.

Bọn sinh viên ăn dưa bở: Chỉ biết tiện nhân Sầm Hải Tâm sẽ không phản công thành công.

Xem đi, cảnh sát tới thì thế nào, còn không phải xám xịt cụp đuôi đi rồi.

Còn càng đen hơn.

Trộm gà không được còn mất thêm nắm gạo.

Chỉ có cảnh sát trẻ cùng đi theo có chút lo lắng, câu nói cuối cùng của Tư Như kia thật sự chỉ là lời nói dỗi sao?

Không có ai đem lời Tư Như nói để trong lòng, cho dù lúc này Tư Như chết trước mặt bọn họ, bọn họ cũng chỉ sẽ nói thật đáng chết, chết cũng chưa hết tội.

Có đôi khi con người chính là lạnh nhạt như thế, dù sao cũng không liên quan đến mình.

Coi như xem kịch vui.

Sau khi cảnh sát đi rồi, giáo sư Cố bị hiệu trưởng gọi đi.

Ý của hiệu trưởng là, bảo giáo sư Cố xử lý tốt sự tình trong nhà, hiện tại trong trường vì Tư Như gây ảnh hưởng rất không tốt khiến các sinh viên khác rất nóng nảy, hoàn toàn không tĩnh tâm học tập được, như vậy thực sự không tốt, nói nếu không được cứ dứt khoát bắt Tư Như về nhà nghỉ ngơi mấy ngày cho tốt là được rồi.

Dù sao giáo sư Cố là cha Tư Như, cũng có thể ra quyết định.

Giáo sư Cố không nghĩ nhiều liền đồng ý.

Ông ta cũng cảm thấy hiện tại tình huống này đã không thích hợp để Tư Như ở lại trường, ở nhà mà nói càng nắm chắc hơn.

Hai người đạt thành nhất trí, lại nói chuyện dạy học, giáo sư Cố còn chưa rời khỏi, máy bàn của hiệu trưởng liền vang.

“……Cái gì? Nhảy lầu? Ở đâu, tôi lập tức qua đó.”

Hiệu trưởng xanh mặt cúp điện thoại.

Giáo sư Cố hỏi: “Hiệu trưởng, ai muốn nhảy lầu?”

Hiệu trưởng nhìn ông ta, từng chữ từng chữ nói: “Sầm Hải Tâm.”

Giáo sư Cố:……

“……Đứa con gái tội nghiệt này.”

Giáo sư Cố tức giận muốn chết, ông ta cho rằng sự việc vừa rồi đã giải quyết xong, cho rằng Tư Như xấu hổ và giận dữ mà bỏ đi, kết quả người ta trực tiếp đi nhảy lầu.

Hiệu trưởng cũng bực, càng cảm thấy đuổi học Sầm Hải Tâm là quyết định chính xác.

Nam Đại là đại học tốt nhất thành phố Nam Bình, rất nhiều học sinh đầu rơi máu chảy muốn vào, hiện giờ bị tuôn ra tin tức sinh viên nhảy lầu, mặc kệ vì sao đều đáng coi trọng.

Vì thế, cảnh sát còn chưa ra khỏi cổng trường liền bị gọi về, còn bị mắng một trận.

“……Bảo mấy người đi giải quyết vấn đề, kết quả sinh viên người ta quay đầu liền tìm chết, mấy người rốt cuộc giải quyết vấn đề như thế nào, nhanh chóng trở lại khuyên người ta, trong cục lập tức phái người đến.”

Khổ cho hai cảnh sát đành phải quay trở lại.

Đồng dạng còn có các phóng viên chưa ra khỏi trường nhìn cảnh sát rời đi rồi quay lại, liếc mắt nhìn nhau, lại có chuyện gì?

Sau đó nghĩa vô phản cố đi theo.

*(Nghĩa vô phản cố: làm việc nghĩa không chùn bước, chịu chơi tới cùng) *

Phóng viên chính là vậy, phải có sự nhạy bén với tin tức, không buông tha bất kỳ khả năng gì, giống như cẩu nghe mùi thịt.

Dọc đường đi rất nhiều người đều hướng bên kia chạy, còn có phóng viên ở phía sau khổ cực khiêng camera chạy theo.

Mọi người trên đường đều sôi nổi nghị luận.

“Có người nhảy lầu, mau đi xem.”

“Ai nhảy lầu hả?”

“Chính là Sầm Hải Tâm kia.”

“Sầm Hải Tâm là ai vậy?”

“Sầm Hải Tâm chính là người rất đáng ghét rất hư vinh rất hèn hạ…… Blah blah.”

“À, là cô ta. Vì sao cô ta lại muốn nhảy lầu?”

“Không biết, nghe nói là bị người ta ức hiếp.”

“Hả. Vậy chúng ta cũng mau đi xem một chút đi.”

.................

Tư Như ngồi trên lan can đài phát thanh, hai chân lơ lửng trên không, ở trên lan can đung đưa lay động, khóe môi gợi lên, thoạt nhìn hết sức nhàn nhã tự tại.

Dưới lầu đã tụ tập một đám người, ngẩng đầu nhìn bóng người đang ngồi trên lan can đài phát thanh, sôi nổi nghị luận, chỉ chỉ trỏ trỏ.

Hiệu trưởng và giáo sư Cố vội vã đuổi tới, trong ngực hai người đều nghẹn một cỗ lửa giận.

Trăm năm qua Nam Đại còn chưa bao giờ có sự kiện sinh viên nhảy lầu tự tử, hiện tại tốt rồi, vì Tư Như, Nam Đại muốn nổi tiếng toàn quốc.

Được rồi, Nam Đại vốn dĩ đã nổi tiếng toàn quốc, lúc này đây, coi như dệt gấm thêu hoa?

Ai biết được.

Hiệu trưởng bất chấp lau sạch mồ hôi trên mặt, sau lưng ông ta rét run, là chuyện liên quan đến danh dự của Nam Đại nha.

“Sầm, bạn học Sầm Hải Tâm đúng không, cô ngồi ở chỗ kia làm gì, rất nguy hiểm, mau xuống đây.”

Tư Như liếc nhìn hiệu trưởng, rồi quay đầu đi, “Tôi muốn nhảy lầu nha.”

Hiệu trưởng nhất thời nghẹn, biết cô muốn nhảy lầu, nhưng ngữ khí bình tĩnh này là như thế nào nha.

“Cô…… Tại sao cô lại muốn nhảy lầu nha, nhảy lầu một chút cũng không vui, vẫn mau xuống đây đi.”

Nói rồi muốn bước tới.

Tư Như cứ nhàn nhạt nhìn ông ta như vậy, hai tay chống trên lan can, thân thể đã hướng về phía trước như sắp ngã. Hiệu trưởng vội ngừng bước chân, mở hai tay, “Tôi không tới nữa, tôi không tới nữa, cô đừng kích động, ngàn vạn lần đừng kích động.”

Yết hầu hiệu trưởng giật giật, nuốt một ngụm nước miếng, nói: “Bạn học Sầm, có chuyện gì mà không thể ngồi xuống nói, không nên chọn cách này, tính mạng con người chỉ có một, phải biết quý trọng nha.”

Tư Như nhìn ông ta một cái.

“Ừ.”

Hiệu trưởng:……

Cứ vậy thôi?

Ông ta nói một đoạn dài như vậy mà được có một từ ừ.

Cảm giác nói cho có lệ.

Nhưng vẫn phải tiếp tục khuyên.

“Cô suy nghĩ một chút đi, hiện tại cô mới mười tám tuổi, còn trẻ như vậy, có chuyện gì không vượt qua được. Thế giới tốt đẹp như vậy, cuộc sống còn rất nhiều khả năng, cứ kết thúc như vậy rất đáng tiếc đó.”

Tư Như lại nhìn ông ta.

“Ừ.”

Rồi mới quay đầu đi.

Hiệu trưởng:……

Kiểu này ông ta phải diễn tiếp thế nào.

Vừa xấu hổ vừa lúng túng.

Tiếp tục khuyên.

“Còn có người nhà của cô, cha mẹ cô, bọn họ đã trải qua rất nhiều khó khăn và đau lòng, thật vất vả nuôi con gái lớn cứ nhảy như vậy sẽ không còn nữa. Cô ít nhiều phải vì họ suy nghĩ lại đi.”

Hiệu trưởng tình thâm nghĩa nặng nói xong.

Tư Như nhìn ông ta, cười như không cười, “Ông khẳng định?”

Nếu cô chết, giáo sư Cố mẹ Cố còn đến vỗ tay tán thưởng thì có, như vậy có thể quang minh chính đại lấy thận của cô.

Tay hiệu trưởng đang lau mồ hôi cứng đờ, theo bản năng vô ý liếc mắt nhìn giáo sư Cố vẻ mặt tức giận bên cạnh. Ách, nguy rồi, quen thói diễn văn xuất khẩu thành thơ đã quên tình huống gia đình của Sầm Hải Tâm.

Hiệu trưởng xấu hổ vô cùng, lúc này thật sự không biết nói gì.

Cánh tay chọc chọc giáo sư Cố, thấp giọng nói: “Lão Cố, ông còn không mau nói vài câu.”

Giáo sư Cố mím môi, một lúc lâu mới mở miệng, “Có chuyện gì xuống đi rồi nói, ngồi trên đó còn mặt mũi nào, cô muốn cho toàn trường và bạn học đều nhìn cô chê cười sao?” Thật sự là mất mặt muốn chết.

Tư Như cười xùy một tiếng, không nói gì nữa.

Hiệu trưởng quả thực cũng bị giáo sư Cố làm cho tức chết rồi.

Ông muốn ông ta nói vài câu mềm mỏng dịu dàng, khuyên giải người ta trước rồi hẵng nói, trên lan can nguy hiểm như vậy, không cẩn thận một cái chơi chết, đến lúc cho dù không phải trách nhiệm của trường, nhưng trường cũng không thoát được liên quan.

Danh tiếng nhất định đi xuống.

Trong nhiệm kỳ của ông ta xuất hiện sự việc sinh viên nhảy lầu, bất kể có phải trách nhiệm của ông ta hay không, đều do ông ta quản lý không tốt, tránh không khỏi liên quan.

“Bạn học Sầm, giáo sư Cố cũng là quan tâm cô, quan tâm cô thôi.”

Trên mặt hiệu trưởng mồ hôi chảy thành sông.

Quan tâm như vậy, chính ông còn không tin.

Trên mặt giáo sư Cố nhìn không ra nửa điểm lo lắng.

Vẻ mặt Tư Như bình tĩnh nhìn phía xa, tay chống lan can, hai chân đung đưa lay động.

Hiệu trưởng nhìn thấy tim gan lộn tùng phèo.

Trong lòng yên lặng đếm số, tại sao cảnh sát còn chưa tới.

Bầu không khí cứ như vậy liền đình trệ.

Gió thổi làm khô mồ hôi trên mặt hiệu trưởng, hiệu trưởng bất động thanh sắc tới gần giáo sư Cố, nhưng mắt lại không dám rời Tư Như dù chỉ một chút.

“Tôi nói này, ông không thể nói chuyện tốt sao. Sầm Hải Tâm là con gái ông, không phải kẻ thù của ông. Ông cũng thật sự muốn nhìn nó chết?”

Hiệu trưởng cũng biết chút việc nhà này của giáo sư Cố.

Ông ta và giáo sư Cố là bạn tốt nhiều năm, chuyện của Sầm Hải Tâm phần nhiều cũng là ông ta hỗ trợ điều tra ra.

Thật ra hiệu trưởng cũng không biết trong nhà giáo sư Cố như thế nào, yêu thương đau lòng vì con gái nuôi nhưng lại không quan tâm đối xử tốt với con gái ruột, dù sao cũng là huyết mạch tương thân, hơn nữa Sầm Hải Tâm lại là một người ưu tú như vậy.

Đặt ở nhà ai không phải là bảo bối cục cưng nha.

Ở nhà ông Cố lại ngay cả cây cỏ cũng không bằng.

Ông ta chẳng qua đi hai tháng hội thảo bên ngoài, trở lại chợt nghe được các loại tin đồn trong trường, cái đầu đã lớn, còn chưa kịp giải quyết, lại náo loạn muốn nhảy lầu.

Còn có để cho hiệu trưởng sống không.

Đầu năm nay, làm hiệu trưởng cũng nghẹn khuất như thế.

Thật đủ lắm rồi.

Bạn đang đọc Vật Hy Sinh Không Bi Thương của Du 7
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Kookies_n_Cream
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 4
Lượt đọc 83

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.