Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cô Gái Chưa Lên Sân Khấu (13)

Phiên bản Dịch · 1900 chữ

Nhận thấy được linh hồn trên cao nhẹ nhõm, Tư Như liền biết mình đã đoán đúng rồi.

Nguyên chủ bị bắt cóc, chuyện này thế nào cũng cảm thấy rất kỳ lạ.

Một bé gái hai tuổi, ở trong vườn nhà mình tìm không thấy, biến mất không còn tăm hơi.

Khu biệt thự An gia ở vô cùng an toàn, người bình thường căn bản không vào được, bên trong khắp nơi đều là camera, muốn thành công mang đi một bé gái thích khóc thích nháo, gần như là chuyện không thể nào.

Nhưng cứ vậy mà xảy ra chuyện.

Chuyện này trong cốt truyện cũng không nói qua, ngay cả nguyên chủ cũng là vật hy sinh qua đường bị miểu sát, tất cả đều vì Sở Di Nhiên lót đường.

(Miểu sát: bị giết chết trong vòng 1 giây)

Tư Như nói với Vệ Mẫn muốn tìm người điều tra một chút.

Vệ Mẫn nghĩ nói cho con gái cũng vô dụng, mấy năm nay bọn họ cũng tìm không ít người, nếu không phải Tư Như tự mình trở về, khả năng bọn họ cả đời cũng không thấy được con gái ruột.

Nhưng nhìn ánh mắt Tư Như đầy mong đợi, bà khẽ gật đầu, “Muốn mẹ giới thiệu một công ty thám tử không?”

Tư Như lắc đầu, “Con muốn tự mình điều tra.”

Vệ Mẫn mắt ảm đạm, thở dài, vuốt tóc Tư Như, “Cần giúp đỡ cứ nói cho mẹ.”

Tư Như cười đồng ý.

Sự việc nguồn nhiên liệu mới huyên náo rất lớn, TV báo chí đều đưa tin mỗi ngày, Chu Hàn sứt đầu mẻ trán tiễn nhân viên ngân hàng cho vay đi, sau đó nằm liệt trên ghế, khuôn mặt tràn đầy mỏi mệt.

Lúc trước thấy tiềm lực lớn của nguồn nhiên liệu mới, Chu Hàn không quan tâm tiếng phản đối của hội đồng quản trị, đem toàn bộ vốn lưu động của công ty đầu tư vào, còn hướng ngân hàng mượn một số tiền lớn.

Hiện tại tiền không kiếm được, ngược lại làm công ty rơi vào khốn cảnh, ngân hàng mỗi ngày phái người tới thúc giục trả tiền, Chu Hàn thậm chí muốn nhảy lầu.

Hắn hiện tại rốt cuộc cảm nhận được tâm trạng lão Vương sát vách phá sản nhảy lầu, nếu không giải quyết được sự việc ngân hàng, hắn cũng sẽ theo gót lão Vương.

Tuyệt vọng.

Gọi điện thoại cho cô An, cô An đang ngồi trong phòng khóc, hu hu oa oa cáo trạng với Chu Hàn: “……Hu hu, anh trai không giúp em, còn mắng em…… Còn nói đã sớm nói với anh rồi. Anh ấy thật là dữ, anh ấy chưa từng mắng em bao giờ, nhất định là chị dâu không cho anh ấy giúp em…… Oa, em ghét anh ấy, em không bao giờ để ý đến anh ấy nữa……”

(Kookie: giống như nó không cho mình mượn đồ chơi, mình đòi nghỉ chơi nó… con mụ bánh bèo nhão này…)

Gân xanh trên ót Chu Hàn thẳng nhảy, còn phải an ủi cô An đang khóc thút thít, còn phải làm cho cô An lại đi An gia một chuyến, hết lần này đến lần khác căn dặn: “Bảo bối, em đừng náo loạn với bọn họ, nói tốt chuyện, việc này đối với anh rất quan trọng.”

Cô An ủy khuất đồng ý.

Vì chồng, cái gì cô ta cũng nguyện ý làm.

Có vài người trong lòng, tình yêu chính là tất cả.

Lúc người khác đau khổ giãy giụa vì miếng ăn, bọn họ chỉ vì tình yêu tình yêu tình yêu.

Tình yêu chính là món ăn tinh thần, không có tình yêu sẽ chết.

Tư Như: Ha ha, có bản lĩnh đừng ăn, chết đói đừng trách.

Cô An đi rồi quay lại, gương mặt trang điểm tinh tế, nụ cười nhợt nhạt, hoàn toàn nhìn không ra dấu vết đã khóc.

Cô ta đầu tiên quan tâm thân thể ông An bà An, lại nói xin lỗi với Vệ Mẫn và An Quốc Kiến, ngay cả Tư Như cũng nhận được sự yêu thích đến từ cô An.

Cô út An: Vì người yêu, ủy khuất gì cô cũng nguyện ý chịu.

Quan tâm người yêu ở trong lòng cô ta trở thành chịu ủy khuất.

Tư Như:……

Cô ta vui vẻ là được rồi.

Thế giới não tàn chúng ta không hiểu.

Sau đó, mới bắt đầu nói chính sự.

Ông An chống gậy, đầu tóc hoa râm, nghe cô An nói thì nhíu mày, “Anh trai con không phải đã sớm nhắc nhở với thằng kia sao? Làm sao còn có thể xảy ra vấn đề.”

Cô An bĩu môi làm nũng, thay Chu Hàn cãi lại: “Anh Hàn cũng không phải cố ý, ai biết sẽ thật sự xảy ra chuyện đâu.”

“Vậy con không tin anh trai mình, con cảm thấy anh trai con muốn hại Chu Hàn?”

Ông An tức giận, ông già đã đến từng này tuổi, kỵ nhất gia đình không hòa thuận, con cái không hòa thuận.

Cô An làm đà điểu, nhỏ giọng nói: “Con cũng không nói như vậy.”

Cô An tuy rằng ở nhà được sủng ái nhất, nhưng vẫn sợ ông An uy nghiêm.

Ông An là người cha uy nghiêm, yêu cầu của một người cha uy nghiêm đều rất nghiêm khắc.

“Cha, anh Hàn thật sự không phải cố ý, anh ấy đã biết sai rồi, cha để anh hai giúp anh ấy một chút đi.”

“Thằng đó bắt con tới nói? Tại sao nó không đích thân đến được, có phải nó cũng tự cảm thấy mất mặt hay không?” Ông An rất chướng mắt Chu Hàn, nhiều năm như thế vẫn luôn chướng mắt. Chu Hàn cần gia thế không gia thế, cần năng lực không năng lực, ngoại trừ khuôn mặt, cái gì cũng không dùng được.

Gương mặt của hắn ông An nhìn cũng phát ghét. Cô An là con gái duy nhất của An gia, ông cũng đã tìm cho cô ta một gia đình môn đăng hộ đối, thế nhưng cô An quay đầu liền đem Chu Hàn kéo đến trước mặt ông, nói muốn kết hôn cùng Chu Hàn, còn nói cô và Chu Hàn mới là tình yêu thật sự, nói ông An không có quyền khống chế cuộc sống hôn nhân của cô ta.

Ông An bị cô An nói thành người bảo thủ ở trước mặt mọi người, mất hết mặt mũi, thiếu chút nữa đánh chết cô An. Cô An chính là loại người càng ngăn tôi lại tôi càng phản kháng.

Biến mất sau hai tháng, trở về nói thẳng có con trai của Chu Hàn.

Cô An có con kết hôn, ông An mất mặt lão bạn, không dám ngẩng đầu trước mặt bạn tốt tương giao nhiều năm, bởi vì con trai bạn tốt chính là đối tượng ông tìm cho cô An, gia đình người ta trái lại còn an ủi ông, nói con cái cảm thấy hạnh phúc là được.

Ông An:……

Thế cho nên sau đó vẫn nhìn Chu Hàn không vừa mắt.

Chu Hàn cũng không tới An gia, cảm thấy người An gia luôn thay đổi phương pháp làm khó hắn, ông An cũng chưa từng cho hắn một sắc mặt tốt.

Có việc cần giúp đỡ thì để cô An trở về.

Ngay cả hai người cháu cũng không thân với An gia.

Ông An có định kiến rất sâu đối với Chu gia.

Lần này chuyện lớn như vậy, tất cả đều nhắc nhở hắn nhảy về, mà chỉ vì cái lợi trước mắt, vừa xảy ra vấn đề liền bắt con gái trở về, không thèm gánh vác, ông An càng không thích Chu Hàn.

Liên lụy theo đứa con gái duy nhất cũng khiến ông không hài lòng.

Chẳng lẽ con gái lấy chồng sau này trong lòng cũng chỉ có một nhà chồng?

Chu Hàn là người cô An yêu nhất, bất luận kẻ nào cũng không thể nói hắn không tốt.

“Cha nói gì vậy, anh Hàn rất bận, làm sao có thời gian sang đây, chuyện này để anh hai giúp một tay giải quyết là được rồi, anh Hàn tới hay không có quan hệ gì đâu.”

Không tranh công, yên lặng trả giá, làm một người phụ nữ đứng phía sau thành công của người đàn ông.

Cô An bị Chu Hàn cải tạo triệt để, lời trong lời ngoài đều suy nghĩ vì hắn.

Hoàn toàn làm lơ sắc mặt khó coi của người An gia.

Ông An tức giận đến tim gan đều đau, bà An vội vuốt ngực cho ông, lại từ trong túi móc ra thuốc viên mang theo bên người, trong lòng cũng oán trách cô An, đây lại là đứa con gái bà cưng chiều nhất.

An Quốc Kiến cười lạnh: “Em gái cảm thấy chúng ta không xứng để Chu Hàn hắn tới cửa sao?”

Cô An cứng cổ không nói lời nào.

Cô ta cảm thấy tất cả mọi người An gia đang cố ý làm khó mình, nghĩ đến Chu Hàn đã từng nói việc ở An gia bị gây khó dễ, sắc mặt cô An càng lạnh đi vài phần.

“Nếu em cảm thấy An gia chúng tôi không xứng, vậy em tới tìm chúng tôi làm gì. Chu Hàn hắn nếu chướng mắt An gia chúng tôi, chuyện kia của hắn chúng tôi cũng không quản được. Em trở về đi, việc này anh mặc kệ.”

An Quốc Kiến thật sự càng nhìn Chu Hàn càng không vừa mắt, người nào kia.

Cô An đi không được ở lại cũng không xong, đứng trong đại sảnh, tất cả mọi người mặt lạnh nhìn cô ta, giống như cô ta đã làm chuyện gì thiên hạ đều căm ghét.

Cô An cảm thấy mình bị tổn thương nặng nề, bị người nhà vứt bỏ.

Thật là càng nghĩ càng cảm thấy mình đáng thương, Chu Hàn tốt như vậy, vì sao người nhà của cô ta vẫn không thể tiếp nhận hắn như cũ.

Lại nhìn đến Tư Như ngồi bên cạnh Vệ Mẫn.

Cô ta tức khắc cảm thấy mình đoán trúng chân tướng, lui về phía sau vài bước, lung lay như sắp đổ, thương tâm gần chết, ngón tay trắng bệch run rẩy chỉ vào Tư Như, “……Tôi đã biết, các người không thích tôi, cũng không chiều tôi, tôi không phải con gái duy nhất của An gia, các người có người khác để yêu thương, nó đã trở lại, các người đều không thấy tôi, trong mắt các người chỉ có nó…… Tôi biết rồi…… Tôi biết rồi……”

Tư Như:……

Sao vậy sao vậy.

Ngọn lửa này đốt đến trên người cô, cô tỏ vẻ rất vô tội nha.

Mới vừa rồi từ khi bắt đầu cô một câu cũng không có nói à nha.

Vệ Mẫn ôm con gái, rất bất mãn với cô An. Tư Như là con gái bà, bà đối tốt với con gái mình có lỗi gì sao?

Nhưng bà rất thông minh, không nói gì, bây giờ không khí trong nhà không bình thường, càng nói càng sai.

Bạn đang đọc Vật Hy Sinh Không Bi Thương của Du 7
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Kookies_n_Cream
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 127

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.