Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trường sinh lộ

Tiểu thuyết gốc · 2296 chữ

Trời dần tối mịt, thiếu niên men theo một con đường mòn nhỏ ở sâu bên trong khu rừng để đi về nhà. Căn nhà tranh vách đất của hắn nằm ở nơi cuối cùng nhất của thôn gần với bìa rừng thế nên chỉ cần di chuyển nhẹ nhàng thì không ai có thể phát hiện hắn đang ở đâu. Ngôi nhà nhỏ không có gì nhiều, chỉ vẻn vẹn bốn bức vách tường đơn sơ được trét bùn lên làm chắc, có một cái cửa sổ nhỏ khép hờ, bên trong truyền ra một đạo ánh sáng chập chờn sáng tối bất định.

Thiếu niên biết ai đang ở trong nhà của mình thế nên hắn cực kì an tâm, tinh thần phòng vệ trong lòng cũng tạm thời được dỡ xuống. Hắn bước chân đẩy nhẹ cửa, thiếu nữ đang ngồi trên cái giường gỗ nhìn thấy hắn quay về trên lưng gánh theo một bó củi tương đối lớn thì mỉm cười hiền hòa chào đón. Đôi môi đỏ hồng hào của cô bé chợt mấp mấy rồi cất lời.

Đặt bỏ củi lại góc nhà rồi hãy lại đây cùng muội ăn cơm.

Thiếu niên không từ chối cô, đặt bó củi mình vừa tranh thủ lượm nhặt khi chiều vào một góc gần đó, đi nhanh về phía sau rửa tay rửa chân cho sạch sẽ rồi mới đi lên. Trên cái bàn gỗ không lớn là một tô cơm đầy cùng với mấy đĩa đồ ăn đầy đủ thịt cá rau, đối với thiếu niên xem như thường nhật quen thuộc. Hắn ngồi ngay xuống chiếc ghế gỗ cộc bên cạnh thiếu nữ, bàn tay xới ngay hai chén cơm cho hai người, rồi mời chầm chậm mà ăn.

Huynh sợ lắm hả ?

Thiếu nữ ánh mắt dưới ngọn đèn chớp chớp lên vài cái, nghiên đầu sang hắn mà nhỏ giọng hỏi, thiếu niên vẫn điềm tĩnh ăn cơm đũa liền đưa tới gắp ngay một miếng thịt nướng lớn đút thẳng vào miệng cô.

Ăn cơm đã rồi hãy nói chuyện

Cô bé cắn miếng thịt lớn liền gật đầu vui vẻ mà ăn uống chẳng có hề để tâm đến chuyện gì xa vời nữa. Đoạn đến khi phần ăn đã xong thiếu niên mới bưng hết cả về nhà sau mà dọn dẹp rửa chén, thiếu nữ cũng chạy theo xăn tay áo lên phụ giúp cả hai người loay hoay một buổi thì mới xong phần việc nhà đơn giản này.

Mấy ngày nữa muội không dạy huynh học được.

Hửm có chuyện gì sao ?

Không phải...là Cao thúc á, thúc ấy muốn dạy cho muội một chút cái gì mà chân lý làm người. Nói chung là rất khó hiểu.

Vậy sao...thế muội phải cố gắng học nhé rồi về dạy lại cho ta nữa.

Cao thúc sẽ dạy cho cả hai ta luôn mà.

Thiếu niên nghe đến câu nói này thì có hơi giật mình, nhưng sau đó liền trấn tỉnh bình hòa thân thể mình trở lại. Dù sao bản thân thiếu niên cũng rất rõ loại tính khí cực kì ương ngạnh của bạn mình, tuy thiếu nữ ít nói cùng điềm đạm là thật nhưng chỉ cần là điều mà cô muốn làm cho dù lật trời đào biển cô cũng quyết làm cho bằng được. Cho dù là phụ mẫu hay là bất cứ một người nào cũng không thể thay đổi yêu cầu của cô, thế nên hiển nhiên chuyện dạy học cho cả cậu cũng xem như là ý định của thiếu nữ rồi. Gật đầu vui vẻ cảm ơn cô.

Ninh Hương cảm ơn muội, nhưng mà...

Khì khì...huynh đừng ngại, Cao thúc nói huynh rất thông minh chỉ là chưa có đất dụng võ mà thôi, thế nên khi muội nói với ông ấy dạy thêm cả huynh nữa thì rất vui vẻ gật đầu.

Thiếu niên nghe câu này thì không phản bác thêm nữa, hắn quan sát hết cả ngôi nhà của mình một lần, chỉ thấy nhà tranh vách đất bốn bên đều là tường trống chẳng có thứ gì đáng tiền được treo lên nhìn qua cô quạnh buồn tẻ. Thầm nghĩ trong lòng bây giờ bản thân đã có tiền không biết có nên xây dựng lại ngôi nhà này một lần cho nó khang trang lên một chút hay không ?

Thiếu niên đang suy nghĩ thì thiếu nữ đã gật gà gật gù muốn ngã sang người hắn, hiển nhiên là bây giờ đã cảm thấy buồn ngủ lắm rồi.

Ninh Hương buồn ngủ rồi sao, để ta cõng muội về nhà.

À..ừm được muội cảm ơn huynh nhé.

Thiếu niên cúi hơi thấp người xuống, hắn để cho thiếu nữ nằm gọn trên tấm lưng của mình rồi mới bước chân ra cửa nhà. Việc đầu tiên hắn muốn làm chính là ngước đầu lên cao nhìn ngắm khung cảnh của bầu trời đêm. Đập vào mắt thiếu niên là ánh trăng đã sớm treo lên cao đoán chừng giờ ngày cũng đã gần đến đêm khuya.

Ninh Hương...muội thấy không trăng hôm nay đẹp lắm đó.

Thiếu nữ không đáp lời hắn có có đôi cánh tay ôm chặc lấy người của thiếu niên, hắn lắc đầu rồi sải bước dài mà lên đường. Gia đình Ninh Hương đối với người con gái này của của họ không có mấy sự quan tâm cho lắm, thế nên nhiều khi cô đi chơi qua đêm ở đâu đó cũng chẳng có ai nhớ đến mà đi tìm, có lẽ đó là nguyên nhân mà thiếu nữ có thể trở thành bạn của hắn không chừng.

Thiếu niên nghĩ đoạn lại thấy rất thương cho hoàn cảnh của thiếu nữ, một đứa nhóc không cha không mẹ như hắn tuy nói cô đơn thì đúng là cô đơn thât nhưng trong tâm trí cha mẹ hắn vẫn là những con người tuyệt vời cùng ấm áp. Nhưng thiếu nữ này có gia đình đầy đủ, lại không có sự yêu thương từ nơi ấy. Sống ở một nơi như thế, so với nỗi cô đơn hằng đêm dài của hắn nghĩ tới có lẽ còn kinh khủng hơn rất nhiều.

Thiếu niên chân bước đến cổng lớn nhà Ninh gia, bên ngoài đã có một bóng người đứng đợi tay cầm theo đèn lồng. Dáng người cao lớn khiến Từ Trường Sinh lập tức nhận thức được đây là ai, đi nhanh lại cúi chào.

- Cao tiên sinh.

- Ngươi biết phòng ngủ của con bé, đưa vào trong đi rồi hãy ra đây nói chuyện cùng ta.

- Cao tiên sinh...chuyện này...

- Dưới mí mắt của ta còn sợ ngươi dám làm bậy sao ?

Thiếu niên cúi cúi đầu hiểu ý lách qua người ông đẩy cửa mà đi vào bên trong gia viên Ninh gia. Một vài nữ hạ nhân nhìn thấy hắn cõng theo tiểu thư thì đều gật đầu mỉm cười chẳng hề có ý muốn cản lại hay giúp đỡ cứ thế mà bước chân lướt qua cả hai. Hắn đã sớm quen với loại thái độ này rồi, thiếu niên đưa thiếu nữ trên lưng đến một gian phòng lớn, nom còn lớn hơn cái nhà của hắn. Đưa đến một cái giường lớn có chăn mềm đầy đủ, chỉnh sửa chỗ ngủ cho cô rồi liền quay đi ra.

- Thiếu niên ngươi là người thông minh, chắc cũng đã nhận ra rồi phải không ?

- Cao tiên sinh, ta hiểu ý ngài. Tạ ơn khi chiều tiên sinh đã nhắc nhở nếu không ta đã không tránh được một kiếp.

- Là ngươi thông minh, không liên quan đến ta. Cảm giác lần đầu như thế nào ?

Từ Trường Sinh bị câu hỏi này làm cho chấn động, một chút hồi ức về những chuyện đã diễn ra vội lấp đầy cả tâm trí hắn, mùi máu thịt sền sệt tanh nồng kia dường như ở ngay phía trước mặt khiến cho thiếu niên lần nữa buồn nôn, cả người đều run lên một dãy những tầng cảm giác pha lẫn hỗn tạp vào nhau vừa như sợ hãi lại là kích thích tột độ, một chút điên cuồng chạy dọc đầu óc hắn. Nhưng thiếu niên tâm tính bình hòa, thế nên rất nhanh liền chấn định lại thân thể.

- Không giống như cảm giác lúc xuống tay với động vật. Hơi kinh tởm.

- Thế là được. Ngươi có thể về rồi, cảm ơn ngươi đã chăm sóc cho Ninh Hương, từ mai có thể đến đây cùng học với nó.

Thiếu niên cúi đầu kinh cẩn thêm lần nữa rồi mới quay đi, hắn một đường hướng thẳng để nhà, trong đầu vẫn còn vang vảng lại cuộc nói chuyện mờ mịt vừa rồi, cuối cùng vẫn là không hiểu được tại sao ông hỏi cảm giác như thế nào ?

Thế nhưng thiếu niên không quá để tâm đến chuyện này, bây giờ hắn đã xác nhận được một chuyện rất quan trọng, người ở bên phía Mông gia mười phần đến chín là không có ý định tha cho cái mạng nhỏ của hắn. Việc vun món tiền lớn như thế chỉ là một hành động nhằm che mắt thiên hạ mà thôi, hẳn là cái đạo lí mà thiếu nữ từng nói cho hắn nghe, nông phu vô tội hoài bích có tội.

Thiếu niên một hơi thở dài thường thược, về nhà và lên giường nằm ngủ yên một giấc, nhiều chuyện xảy ra trong một ngày như thế hắn kì thực đã mệt đến không mở mắt nổi nữa rồi. Sở dĩ hắn có thể ngủ yên như thế là vì tin tưởng vào câu nói dưới mí mắt của ta ngươi có thể làm được gì của Cao tiên sinh, dựa vào thái độ kính cẩn cùng cung kính của đám người Mông gia kia dành cho ông thiếu niên chắc chắn được đây không phải là nhân vật tầm thường.

Trời lại sáng một ngày như mọi ngày lại tiếp tục diễn ra như bình thường, thiếu niên lên rừng đốn củi nhưng bây giờ không đốn nhiều như trước nữa chỉ có một bó lớn duy nhất. Sau khi hoàn thành công việc, hắn dành toàn bộ thời gian từ khi ấy đến tận chiều chỉ để men theo con đường bên bờ suối kiểm tra mặt nước và dòng chảy, buổi chiều hắn đi bán củi lại hỏi thăm mọi người về địa thế những dòng suối quanh trấn nhỏ.

Người biết đều chỉ cho hắn rất cặn kẽ có người còn bán cho luôn một tấm bản đồ cực kì chi tiết vẽ lại hình thái các con sông ngọn suối trong khu rừng nhờ có như thế mà chỉ cần vài ngày là thiếu niên đã xác định được con suối này rất tốt vậy mà thông với một nhánh sông lớn dẫn về hướng đông mà nơi ấy còn có một trong những thành trì lớn nhất của vùng đất Đại Tần hắn đang ở là thành Mộc Châu. Ban ngày tích cực vào rừng đốn củi, tối về lại cùng với thiếu nữ học tập mỗi ngày của hắn đều diễn ra bình thường như thế. Cho đến một đêm.

- Cao tiên sinh, thần tiên có thực sao ?

Cao lão nhân gia và thiếu nữ đều nhìn về phía hắn chằm chằm, sau đó chỉ một mình ông gật đầu.

- Nhân gian rộng lớn kì nhân dị sĩ nhiều vô số kể, còn phải xem tiên nhân trong mắt của ngươi là người như thế nào nữa.

- Tiên nhân, cha ta có kể ngày còn trẻ ông ấy từng đốn củi trong rừng thì gặp một lão già tóc bạc trắng, ngươi này tuy tuổi tác lớn nhưng thân thủ nhanh nhẹn di chuyển như bay có thể chạy trên mặt nước, kiếm xuất ra có thể chẻ đá phá rừng uy lực rất kinh khủng, Cao tiên sinh người như thế có phải là tiên nhân hay không ?

Cao lão nhân gia nhìn hắn rồi mỉm cười mà lắc đầu vài cái, sau đó ông lại quay sang cô bé áo đỏ bây giờ vẫn còn đang lén lén lút lút ăn quà vặt trầm giọng xuống hỏi

- Ninh Hương thế theo con tiên nhân là như thế nào ?

Ninh Hương lấy tay áo lau lau miệng mình mấy cái, ánh mắt của cô chợt lóe sáng lên rồi vui vẻ gật đầu cất lời,

- Chính là có thể bay lượn trên bầu trời, đạo bào màu trắng tung bay trong cơn gió, trên trời dưới đất không có gì là không biết, không có gì là không tinh thông. Có thể sống đến ngàn năm mà không già đi, Cao thúc có phải không ?

Lão nhân gia lần nữa trầm gương mặt lại, dọa cho thiếu nữ sợ đến cuốn cuồng cất ngay túi đồ ăn đằng sau lưng mình mỉm cười hề hề cùng ông.

- Thứ mà Từ Trường Sinh nói chỉ là công phu của giang hồ thông thường tuy có uy lực luyện đến đỉnh cao thì có sức chiến đấu cực mạnh, có thể chạy được trên mặt nước thậm chí là chạy được trên không. Nhưng cũng chỉ là loại lai căn không làm được gì nên hồn. Tiên nhân chính là người giống như Ninh Hương kể có thọ mệnh như trời đất có thể sống đến nghìn năm vạn năm là chuyện rất bình thường.

- Cao tiên sinh, tiên nhân và trường sinh thật sự tồn tại hay sao ?

Bạn đang đọc Vấn Thiên Tiên Lộ sáng tác bởi minhphats
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi minhphats
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.