Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mở

Tiểu thuyết gốc · 2995 chữ

Chương 28 Mở

Hôm nay là ngày thứ hai mọi người chờ đợi thượng cổ di tích mở ra, không ai là không sốt ruột lo lắng đi qua đi lại tính nhẩm, nhìn thấy số người càng ngày càng nhiều bọn họ hiển nhiên hiểu càng nhiều người thì việc tranh đoạt bảo vật của tiên gia càng thảm khốc, nguy cơ bỏ mình càng cao hơn. Đến hơn giữa trưa thì liền có một đám người khác cũng thong dong thả bước đến, bốn người trung niên nam tử bộ dáng cao lớn đều là người đã có tuổi đi cùng với một thiếu niên có dáng đi hơi yểu điệu giống như nữ nhân.

Từ Trường Sinh cau màu nhăn trán, hắn nhìn ra đám người vừa tới đằng kia là ai, mặc dù họ đều đã cải trang cũng như thay đổi hoàn toàn khí tức bên ngoài nhưng chung quy cũng không thể qua mắt được Từ Trường Sinh. Chỉ cần liếc qua một cái liền biết là đám người nhà giàu có tiền của Đông Châu Thành Vương. Không ngờ ngay cả đám nhà giàu có tiền kia cũng bị hấp dẫn, quả nhiên người nói trường sinh cùng với tiên nhân ai mà không muốn cơ chứ.

Từ Trường Sinh đột nhiên cười lớn hắn không hiểu sao tự nhiên cảm thấy vô cùng cao hứng đối với nhận định của mình, cầm trong tay cái bầu nước suối mát lành mà khi sáng mình đã hứng ở con suối gần đây uống ực ực từng ngụm lớn, mọi người lại hướng mắt nhìn đến nhưng đều quay đi xem như không quan tâm, chỉ có nhóm người của Lục Tuyết là lưu lại ánh mắt trên cơ thể của thiếu niên. Một trong số những người mà khi đó đã chứng kiến toàn bộ tình cảnh mới hơi khẽ kinh khiếp.

Lại là cậu ta, lúc ra tay với cô gái kia thủ đoạn cũng thật là nhanh tốc độ đã tiệm cận thậm chí còn nhỉnh hơn cả một số trúc cơ một hay hai tầng. Nhưng mà vết thương lần trước đối đầu cùng với Thiên Gia thần kiếm không thể nào có thể khỏi nhanh đến như thế được, xem ra gặp được cao nhân giúp đỡ.

Đúng là một thiếu niên thú vị, không ngờ chủ nhân đời này của Minh Hà đao lại là thiếu niên không có thiên phú tu luyện.

Tập trung vào chính chuyện đi.

Lục Tuyết ở một bên đương nhắm mắt dưỡng thần khẽ cất lời ngắt ngang mạch câu chuyện khiến cho đám người đang muốn bàn tán liền im hơi lặng tiếng tập trung quan sát mọi chuyện xảy ra xung quanh. Đám người của Đông Châu Thành Vương cũng nhìn thấy Từ Trường Sinh đứng đó uống nước trong lòng liền có một thoáng vui mừng sau đó là một thoáng băn khoăn lo lắng không thể giải thích.

Gặp được người quen được nhiên vô cùng mừng rỡ, nhưng mà người quen này lại quá mạnh hoàn toàn nằm ngoài sự không chế của mấy người bọn họ. Dựa trên tình hình bình thường bốn người liên thủ thì dư sức kiềm kẹp hắn, nhưng sau khi vào cái di tích kia rồi vạn phần khắp nơi đều là nguy hiểm trùng trùng. Một tông sư có khả năng điều khiển nội khí tinh tế như thế thực sự cực kì phiền phức. Chưa kể sau khi nhìn giáp hết nơi này, mấy người bọn họ mới tạm thời xác nhận có vài mối nguy hiểm lớn mà hắn lại được xếp vào loại nếu không làm bạn nhất định không thể trở thành kẻ thù, một trong những thành phần nguy hiểm nhất.

- Thế nào ?

- Thiếu niên đó, nhóm người thiếu nữ áo trắng kia, và một vài nhóm người khác là nhìn rất lạ mắt trình độ của họ ta đều không thể nhìn thấu. Xem ra đều là đến từ các ẩn thế gia tộc hoặc thế lực ẩn mình. Số người còn lại đều rất quen mắt, đều đã từng gặp qua hoặc nghe danh trên giang hồ.

Mấy người nhìn nhau rồi thở một hơi dài mệt mỏi, họ cũng không ngờ bảo vật của tiên nhân lại thu hút nhiều thế lực bá đạo đến như thế, nếu như có thêm cao thủ thì sẽ thêm phần an toàn. Nhất thời tất cả đều đồng loạt nhìn qua thiếu niên

Từ Trường Sinh cơ bản không hiểu được ý của bọn họ, nhưng dựa theo những gợi ý của lão đạo sĩ nếu như hắn muốn tiến đến gần hơn với tiên nhân, hắn cần tiếp cận thật tốt vương phủ này. Thế nên liền đứng lên, hông cấp đao đi lại gần nhóm người đang đứng ngó nghiên bất định đó. Liền cung kính ôm quyền cúi chào cả bốn người.

Tại hạ Từ Trường Sinh mới chỉ sơ nhập cảnh giới cao thủ giang hồ, tuy còn yếu kém nhưng cũng muốn đồng hành cùng các vị tiến vào di tích tìm kiếm chút tiên duyên.

Một người tương đối lớn tuổi trong nhóm liền chìa bàn tay ra đỡ lấy cậu đứng thẳng người lên, dáng vẻ cực kì vui vẻ đáp lời cùng với thiếu niên.

- Đều là sơ nhập cao thủ như nhau cả mà, vị bằng hữu này không cần phải khách sáo như thế. Chút nữa vào trong chúng ta cùng yểm hộ lẫn nhau đoạt lấy bảo vật, nếu như lấy được đồ phù hợp với tiểu hữu chúng ta tuyệt đối không giành, cũng chỉ mong tiểu hữu đối với chúng ta cũng như thế, khi gặp nguy hiểm có thể rút đao tương trợ.

- Nhất định...nhất định

Từ Trường Sinh gật đầu đồng ý rồi lại đứng sóng vai chung với đám người cẩn thận quan sát về phía bên trong. Hơi có chút tò mò hắn hỏi dò thử mục tiêu của mọi người đối với bí cảnh lần này là gì, sau một khắc suy nghĩ cẩn thận họ mới tiết lộ mục đích của chuyến đi này cho thiếu niên nghe

- Một viên đan dược có thể kéo dài được sự sống thêm năm mươi năm. Thật sự có loại thần dược như thế tồn tại trên thế gian sao ?

Mấy người kia nhìn thấy dáng vẻ của Từ Trường Sinh thì chỉ mỉm cười gật đầu xác nhận cùng cậu chuyện này, Từ Trường Sinh dáng vẻ không thể nào tin nổi nhìn quanh mấy người bọn họ một lượt rồi lại dừng ở trên người của cái thiếu niên có dáng vẻ yểu điệu. Một viên thuốc chữa được bách bệnh thì có thể tin được, nhưng mà một viên thuốc có thể kéo dài mạng sống đến năm mươi năm, tiên nhân đại lão gia cũng hơi bị bá đạo quá mức luôn rồi. Lúc mọi người còn đang cùng nhau bàn tán đàm luận thì từ phía xa đã xảy ra một trận dị động.

Khoảng đất đá phía dưới chân của tất cả mọi người lập tức rung rinh lực đạo cực kì hùng mạnh khiến cho cả một tòa núi vô cùng uy nga ở ngay gần đó cũng rung lắc như sắp đổ vỡ. Rầm...một thanh âm chấn động lòng người vô cùng kịch liệt đột ngột vang lên, từ phía dưới thốt nhiên mặt đất tách ra hai bên sụp xuống thành một cái khe nứt khổng lồ ước chừng rộng cũng phải hơn hai mươi mét

Khe nứt sâu đến vạn trượng thăm thẳm, hướng mắt nhìn thẳng xuống bên dưới khiến mọi người đều chấn kinh toàn bộ nơi ấy chỉ là một màu u tối tĩnh mịch không thấy điểm kết thúc. Ngay cả ánh sáng mặt trời khi chiếu xuống cũng bị màn đêm nuốt chừng, một cái khe nứt giống như ai đó đã dùng một thanh thần kiếm chẻ ra không biết từ đâu mà liền xuất hiện không có một điểm báo trước. Mọi người đều hoảng sợ ai nấy lao mình mà chạy, chỉ một một khoảng khắc xuất hiện duy nhất cái khe sâu khổng lồ này đã nuốt chửng hơn trăm người không có sự đề phòng từ trước.

Từ Trường Sinh vừa mới phát hiện dị động không ổn đã liền lập tức kích phát thực lực nhảy lên từng cành cây trên cao lao người về phía sau, mấy người cùng đồng hành với hắn cũng đồng dạng phát hiện được hành động dị thường của thiếu niên không có ai nói gì với nhau, cũng không có ai hoảng loạn. Tất cả đều đồng loạt lao người mà chạy, nhờ thế mới tránh thoát được một kiếp, đến khi đã rời xa nơi này nhìn lại cái khe nứt khổng lồ đột ngột vô thanh vô tức mà xuất hiện không ai là không chảy mồ hôi lạnh.

Đôi mắt của Lục Tuyết đến bây giờ mới khẽ mở, vừa rồi dị biến xảy ra toàn bộ mảng đất đá khi nãy nàng ngồi an tọa đều đã chìm vào khe nứt sâu không thấy đáy. Nàng cùng với những người cận vệ lăng không giữa trời mà đứng, chầm chậm rời khỏi chỗ ngồi của mình.

Nàng lăng không mà đứng dưới ánh thái dương bao phủ khắp thân thể làm sáng ánh xanh lam trên bộ y phục của nàng, càng khiến cho nàng mỹ lệ vô ngần. Từ đằng sau gần như ngay tức khắc sau động tĩnh ấy, có vô số bóng người cũng liền xuất hiện lăng không như nàng mà đứng.

Trong số họ trai gái già trẻ lớn bé đều có đủ khiến cho Từ Trường Sinh cùng tất cả những người trong giang hồ còn sống đứng khắp tại các gốc cây một phen tròn mắt kinh sợ. Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời hắn và đám người kia được tận mắt nhìn thấy nhiều vị tiên nhân đến như thế xuất hiện ở cùng một chỗ.

- Có muốn đi tiếp không ?

Thiếu niên quét mắt về phía sau, xem thử thái độ của tất cả đồng bọn trong nhóm của mình như muốn xác nhận lại một lần nữa, hắn cảm thấy sự vụ lần này cực lớn đánh động đến nhiều vị tiên nhân như thế, nếu như muốn đi tiếp chỉ e rằng người bình thường có chút công phu mèo cào như bọn họ có thể mất mạng bất cứ lúc nào.

- Đi nhất định phải đi, dù có chết ta cũng phải đi. Cầu thuốc cho phụ thân là nhiệm vụ của người làm nhi tử.

- Quận chúa nói thì được, nhưng người không có thực lực đi chỉ tổ mệt thêm cho chúng ta thôi. Một trong số bốn người đưa quận chúa hồi phủ đi. Phần còn lại theo chân ta. Đã đến tới đây rồi mà về tay không thì cũng không phải là phong cách sống của ta.

- Từ ca...huynh nhận ra ta rồi...Hầy vậy mọi chuyện ở đây trông chờ cả vào Từ huynh cùng mọi người. Lôi lão ông đưa ta về đi. Còn những người ở lại lấy Từ huynh đệ làm đội trưởng mọi việc nếu có phân phó hãy để cho huynh ấy xem xét đừng tự tiện hành động.

- Vâng thưa quận chúa.

- Vâng thưa quận chúa.

Từ Trường Sinh đứng người lên khỏi ngọn cây, rồi nhắm đến vị trị dưới đất ven cái khe nứt khổng lồ kia mà nhảy xuống để quan sát tốt hơn. Tiên nhân không ai để ý đến bọn hắn, ánh nhìn lại có chút giống như khinh thường khi nhìn xuống chúng sinh bên dưới chân mình cảm giác giống như bọn họ đều đang nhìn lũ kiến cỏ. Lục Tuyết lăng không quan sát toàn bộ dị tượng đã diễn ra, trong lòng cũng phải thở thầm một câu cảm khái khen ngợi dành cho đạo hạnh thâm sâu của vị chủ nhân di tích này, đạo hạnh có thể dùng một kiếm mở ra khe nứt sâu đế vạn trượng cũng thật là bá đạo.

Chưa kể trước khi chết vẫn còn có thể để lại một cái cục diện khủng khiếp như thế ít nhất cũng là cấp bậc của các đại năng đỉnh thiên lập địa. Nàng liếc nhìn sang những kẻ cũng lăng không mà đứng sau khi đã nhận rõ ràng hết người mới ban bố chỉ thị của mình.

- Hai người theo ta, một người ở ngoài trông giữ. Nếu như bên trong xảy ra dị động lập tức nội ngoại kết hợp mở ra thông đạo truyền tống.

- Đã hiểu.

- Đi.

Nàng vừa dứt lời, từ bên dưới vực sâu hun hút kia lập tức truyền đến một loại hơi thở lực lượng áp bức cực kì khủng khiếp đâm thẳng về phía đám người tiên nhân. Cả ba người hộ vệ đi bên cạnh của Lục Tuyết đều đồng loạt lập tức bước ra, bàn tay nhẹ nhàng kết ấn chú, miệng lẫm nhẫm niệm pháp quyết. Liền ở ngay bên dưới bàn chân của mấy người bọn họ tạo thành ba cái vòng tròn sáng ánh lam băng cực lớn có khắc vô số các loại chú ấn xếp chồng lên nhau kiên cường đỡ lại luồng uy áp khổng lồ đổ dồn tới như sóng biển kia. Chỉ là chút tàn niệm kiếm ý còn lưu lại mà đã có được uy áp lớn đến như thế, thật là khiến con người ta kính ngưỡng.

Loại công kích này đối với tiên nhân thì khôg phải vấn đề, nhưng đối với một phàm nhân thì lại là một loại hình tra tấn cực kì khủng khiếp. Khí tức đột ngột đổ ầm tới lần này so với sự xuất hiện của di tích kia còn lặng lẽ hơn rất nhiều, chợt khiến cho Từ Trường Sinh phải ngã bật ngữa người về phía sau không tài nào đứng lên nổi, hai mắt hắn hoa hết cả lên, tim đập loạn thành từng nhịp điên cuồng. Trong miệng lập tức ọc máu, kể cái hai lỗ tai cũng liền lùng bùng đau đớn chảy xuống huyết dịch đỏ thẩm không thể kiểm soát.

Chợt một luồng ánh sáng xanh lam khẽ phóng ra từ bàn tay của Lục Tuyết lao thẳng đến bắn vào trong cơ thể của Từ Trường Sinh, trong nhất thời tạo thành một vầng hào quang màu xanh biếc bảo vệ cho hắn khỏi loại sóng xung kích điên cuồng từ bên trong vực sâu thăm thẳm thoát ra.

Thời gian tấn công kéo dài không lâu, chỉ hơn một hơi thở là liền dừng lại, mọi người nhìn nhau đều có phần hơi chấn kinh trong lòng. Dù sao cũng chỉ mới đi tới cổng vào thôi mà đã được chào đón nồng hậu như thế rồi, nếu như đi sâu hơn nữa không biết còn gặp bao nhiêu loại nguy hiểm không thể lường trước. Bất quá cũng phát hiện được mấy người thiếu nữ một thân áo trắng đi theo hộ vệ cho vị tiên nữ đeo mặt nạ cẩm ngọc kia thực lực quá mức siêu phàm, tâm cơ khi nãy chợt nổi lên đều đã được dằn lại hết cả.

Lục Tuyết liếc mắt nhìn về phía sau, một cảm giác băng giá chợt bùng phát bao quanh lấy tất cả những người đang đứng ở nơi đó, cái lạnh dường như xuyên thấu cả tâm can, đóng băng đi cả lục phủ ngũ tạng. Nàng quay đầu lại, thanh giọng băng giá ám ảnh lòng người kia lại lần nữa cất lời

- Các vị nhớ kĩ thực hiện đúng như giao kèo. Nếu không đừng trách ta ra tay ác độc.

- Tuân lệnh tiên tử.

- Đi

Cô vừa dứt lời, trên bầu trời tất cả tiên nhân đều hóa thành những đạo tinh quang sáng rực rồi lao thẳng xuống dưới màn đêm vô tận bên dưới tiến thẳng vào bên trong di tích cổ địa này. Chỉ để lại những phàm nhân đứng ở bên ngoài ngây ngây ngốc ngốc nhìn ngắm một màn điên cuồng vừa rồi mà trong lòng nổi lên kinh sợ.

Tiên nhân không chỉ tồn tại mà còn là tồn tại kinh khủng hơn những gì mà bọn họ nghĩ rất nhiều lần. Ai nấy đều gương mặt xám xịt quay đầu mà đi về, tiên nhân tự tay xuất thủ hiển nhiên cái dám phàm nhân như bọn họ nếu như tham gia vào thì chết là cái chắc, có khí còn rước thêm họa diệt môn diệt tộc về không chừng, thế nên liền rút lui là loại tính toán thông minh nhất.

Từ Trường Sinh ngồi dậy, luồng lam quang khi nãy bảo vệ cho tâm mạch bên tỏng cơ thể của hắn đều đã phần nào tan đi. Phần còn lại thì đều du nhập vào bên trong thân thể chữa khỏi đi mấy vết thương đơn giản trên cơ thể của thiếu niên. Hắn đứng lên, lấy tay lau qua miệng cẩn thận lau đi hết mấy vết máu vẫn còn dính lại, khi nãy được chân chính nhìn thấy thực lực bá đạo của tiên nhân, Từ Trường Sinh hắn cũng muốn sở hữu trong tay loại lực lượng cường đại như thế cho dù lần này là nhảy vào địa ngục hắn cũng dám làm.

Bản thân nhìn thẳng vào cái hố tử thần sâu không thấy đáy ở trước mắt, gương mặt hơi nhăn lại chán nản. Nhưng rồi cùng giống như mấy vị tiên nhân kia không chờ đồng bọn cùa mình nữa mà cắm đầu lao thẳng xuống dưới.

- Đi thôi.

Bạn đang đọc Vấn Thiên Tiên Lộ sáng tác bởi minhphats

Truyện Vấn Thiên Tiên Lộ tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi minhphats
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.