Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Yêu Tinh Tha Mạng A!!!!

Tiểu thuyết gốc · 1202 chữ

Ở giữa một khu bãi sân đất rộng rãi hội tụ rất nhiều người đang cùng nhau xì xào bàn tán

- Oa, ngươi nhìn xem lại là nhất tinh võ đồ kìa

- haiz... Hai năm tu luyện mà vẫn giậm chân tại chỗ

- Cái này người ta gọi là là phế vật phải không?

- sụyt!! Nói nhỏ thôi ngươi muốn chết hả!?

Liên tiếp âm thanh chỉ chỏ của đám người đều hướng ra giữa khán đài có một thân ảnh nhỏ bé đang lặng lẽ đứng đó áp tay vào một bức tường thạch

Cậu bé nghe được lời mọi người bàn tán xung quanh liền khẽ siết chặt nắm tay, cắn môi nói nhỏ

- Tại sao lại vậy... Ta đã rất cố gắng tại sao vẫn là như vậy... Tại sao chứ...

Cậu bé thân hình cô đơn đứng tại đó, thân hình run rẩy bỗng chợt bật khóc nghẹn ngào

- oaaaaa....

Những người xung quanh nhìn thấy cậu bé khóc cũng không đành lòng khẽ lắc đầu kêu lên đáng tiếc

" Bịch "

Lúc này ngoài cổng bãi đất trống liền đi đến hai bóng người một lớn một nhỏ, bóng người nhỏ khẽ nhẹ nhàng thân thể chạy đến bên cạnh cậu bé kia kêu lên ôm lấy

- Caca! Ưm~

" A! " Cậu bé bất ngờ bị bé gái ôm lấy dụi má không khỏi trợn đôi mắt đỏ hoe tràn đầy nước mắt kêu lên

- Thiên Nguyệt muội làm gì vậy! Mau buông ca ra!

" Ưm~ không buông a~ " tiểu cô nương không những không buông mà mà khuôn mặt càng dụi chặt người caca này hơn, ánh mắt đều biến thành lưỡi liềm cười vô cùng thích thú

" Ài... " Từ đằng sau hai người bỗng đi đến thân ảnh trung niên nhân thở dài, tay đặt lên đầu cậu nhóc cười hoà ái nói

- Thiên nhi không cần phải thất vọng như thế, cố gắng thêm nữa ta tin tưởng con nhất định sẽ đột phá mà thôi

Nghe trung niên nói ánh mắt cậu bé khẽ nhíu lại buồn bã nói

- phụ thân... Ta năm nay đã tám tuổi mà vẫn không có tiến triển gì... Ta sợ ta không có thiên phú học võ...!

Hoa Vô Khuyết

- mà phụ thân ngươi nhìn xem, Thiên Nguyệt nó mới có 6 tuổi và mới tu luyện được 3 tháng mà đã lên võ đồ nhị tinh rồi... Ta cảm thấy bản thân thật là phế vật mà!

Vạn Thiên vừa nói vừa bậm môi lại, ngón tay nắm chặt lấy nhau chảy ra một ít máu, có thể thấy được cậu rất là không can tâm...

Trung niên nhìn đứa con trai độc nhất của mình không thể tu luyện hắn cũng rất là buồn phiền, hiện tại thấy nó như này hắn lại càng đau lòng hơn. Khẽ suy tư một lát trung niên liền đưa tay xoa đầu vạn thiên cười nhẹ nói

- Nếu con đã không có thiên phú tu võ vậy thì hãy học y thuật đi! Gia tộc ta mấy đời nay đều là bán thuốc và chữa bệnh mà kiếm sống, với trí thông minh từ nhỏ của con ta nghĩ con sẽ học thật giỏi y thuật cứu tế chúng sinh thôi

- y thuật sao...

Vạn Thiên cúi đầu trầm ngâm, tay khẽ run rẩy có vẻ như vẫn không buôn bỏ được niềm yêu thích tu luyện võ công...

Bên cạnh Nguyệt Nhi thấy vậy liền ôm lấy cổ Vạn Thiên cúi xuống cười lung linh nói

- Nguyệt Nhi cũng biết y thuật nè, hay caca học y thuật cùng muội cho vui! Học y thuật cứu người rất vui ài~

Nhìn cô bé đáng yêu trước mắt đang ôm mình Vạn Thiên bỗng cảm thấy cơ thể nhẹ nhõm hơn hẳn, hắn khẽ nhắm mắt lại rồi buông xuôi tay xuống nhìn Thiên Nguyệt nói

- được rồi, vậy caca sẽ cùng muội học y Thuật

" Yay!!!~ " nghe được Vạn Thiên đồng ý, Nguyệt Nhi liền nhảy cẫng lên đu bám xung quanh người hắn vui vẻ cười to

Đứng bên cạnh Trung Niên nhìn Vậy như hồi ức lại hồi hắn và phu nhân mình lúc còn nhỏ thanh mai trúc mã với nhau cũng là đùa nghịch như vậy, ánh mắt nhìn hai đứa không khỏi trở lên cưng chiều

Hắn khẽ đưa tay ho nhẹ nói

- khụ... Được rồi hai đứa, Nguyệt Nhi hãy đưa caca của con đi gặp mấy vị y sư của gia tộc đi, bải hắn nhớ dạy thật thốt cho Vạn Nhi

" Vâng~" Thiên Nguyệt giơ ra cánh tay nhỏ bé kéo lấy áo Vạn Thiên Lôi đi

- Đi thooyy caca~

" Ừm... " Vạn Thiên khẽ nhìn về phía Trung Niên chắp tay nói

- Phụ Thân ta xin phép đi trước

" Ừm đi đi " trung niên chắp tay sau lưng mỉm cười hoà ái nói

Vạn Thiên bị Thiên Nguyệt kéo lấy cổ tay áo cũng đi theo luôn. đi ra đến cửa, hắn nhìn lên trên trời thầm nhủ nói

- Nếu ta đã không thể tu luyện vậy thì tu y đi, ta quyết định phảu trở thành y thần, cứu khổ chúng sinh, uy trấn thiên hạ...!

Vạn Thiên nắm lấy nắm tay với ý nghĩ viển vông tự nhủ rằng...

---- 2 năm sau

" Rắc, cạch"

Ở sườn núi cao, một thân hình nhỏ gầy, lưng đeo rổ tre đưa tay bám lấy từng mảnh đá sườn núi trèo lên. Sườn núi cao hơn trăm mét, chỉ cần người yếu tim nhìn xuống dưới thôi cũng đủ cho hắn đau tim mà lăn ra ngất rồi

" hây " thiếu niên đưa tay bám lấy mỏm đá trên cùng liền lấy hết sức đà nhảy bật lên, cơ thể theo đà liền lăn lên trên mỏm đá.

" Ai da~! " Thiếu niên kêu nên đau đớn, hắn đưa hai tay lên trước mặt mình nhìn liền thấy cả bàn tay đều xưng phồng, khuôn mặt nhem nhuốc, quần áo tả tơi. Chỉ thấy vậy thôi cũng đủ biết hắn đã trải qua khó khăn như nào rồi.

Vạn Thiên khẽ nhòm đầu nhìn xuống dưới vách núi cai hơn cả trăm mét mà không khỏi nuốt một ngụm nước bọt, hắn là cũng không tin được bản thân mình trèo được lên đến tận đây a!

Khẽ lắc đầu hắn liền cười khổ, lên thì dễ nhưng xuống là có chút khó khăn...

- aiz đến đâu thì đến đi

Thiếu niên vứt bỏ rổ tre ra sau lưng mà nhìn về phía hang động trước mặt mình, hắn là nghe nói trên đây có u linh thảo có thể chữa khỏi các loại bệnh vì vậy hắn liền liều mạng mà trèo lên đây

Vừa nhìn vào cửa hang hắn liền thấy một thân hình thon thả mảnh mai, quần áo mỏng manh rách rưới, khuôn mặt vô cùng xinh đẹp nhưng lại trắng xám, mà ở miệng lại có máu chảy ra.

Vạn Thiên thấy cảnh này liền mất tự chủ ngã về phía sau hét to lên

- Yêu Tinh tha mạng a!!!!!

...

Bạn đang đọc Vạn Thiên sáng tác bởi CôngChúaSakura

Truyện Vạn Thiên tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi CôngChúaSakura
Thời gian
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.