Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Anh Trai "Phế Vật"

Phiên bản Dịch · 1655 chữ

Trans + Edit: Nghialvmax.

Tốc độ xe bay rất nhanh, đặc biệt là mặt hàng mới ra mắt thị trường này, tính năng cực kỳ ưu việt, chỉ mất có nửa phút đã đến nơi cần tới.

Hạ xe bay xuống, Diệp Tử Hinh cùng Diệp Thần lần lượt bước tới trước cửa học viện Tinh Võ.

Ngước đầu nhìn 4 chữ trên cửa lớn, một khí thế to lớn tức khắc ập vào mặt.

Học viện Tinh Võ này phải có một bề dày lịch sử vô cùng cổ xưa, bằng không căn bản không mang đến khí thế to lớn đến vậy.

Diệp Thần âm thầm cảm khái, đang suy ngẫm mà bước tới, ai ngờ lại bị thân hình ai đó chặn.

“Chu choa! Đây không phải là Diệp phế vật sao? Sao còn tới học viện vậy trời, trốn trong ổ không phải ngon nghẻ hơn à?

Cái giọng trào phùng chói tai, Diệp Thần không khỏi nhíu mày nhìn lại.

Trước mặt hắn là một thanh niên với khuôn mặt nhìn rất đáng khinh, đang nhìn Diệp Thần với vẻ mặt chế giễu. Thật sự là nợ đòn mà!

“Triệu Dũng, đừng có chặn đường.” Diệp Tử Hinh nhìn y, tức khắc hét lên.

Người trước mắt là Triệu Dũng?

Diệp Thần nhớ lại, liền kiếm được thông tin tương ứng. Tên gia hỏa này chính là cái tên luôn bắt nạt đời trước, một khi đã vậy, vậy liền báo thù cho đời trước đi.

Diệp Thần không nói tiếng nào, vẫn bình tĩnh nhìn tình huống trước mắt.

Triệu Dũng vừa thấy Diệp Tử Hinh, cái sự đáng khinh càng đậm nét hơn trên khuôn mặt thằng chả, hắn khà khà cười rộ lên: “Hóa ra là Diệp đại tiểu thư sao, nếu Diệp tiểu thư đã nói, ta tự nhiên sẽ không ngăn cản rồi. Nhưng tên phế vật bên cạnh ngươi thì không được.” Dứt lời, quay đầu nhìn tới Diệp Thần.

Hừ!

Diệp Tử Hinh hừ lạnh, khuôn mặt xinh xắn hiện lên nét tức giận. Đang muốn phát tác, chợt bị Diệp Thần cạnh bên bắt lại.

Diệp Tử Hinh giận thật rồi, quay đầu nhìn Diệp Thần chất vấn: “Làm cái gì đó hả, chẳng lẽ ngươi không giận?”

Diệp Thần cười cười, khoát tay: “Sao có thể để đại tiểu thư của chúng ta bẩn tay chứ, để anh tự mình lo liệu hắn cho.”

“Ngươi?”

Diệp Tử Hinh nhìn anh trai phế vật này, nghi ngờ không lẽ bị choáng váng rồi?

Không ngờ lại dám nói để chính bản thân động thủ, ngươi chính là phế vật đó! Động thủ thế nào? Đánh thắng người ta được?

Mà Triệu Dũng đối diện, nghe Diệp Thần nói mà ha ha cười rộ.

“Ha ha ~ con mẹ nó cười chết tao rồi. Mọi người qua đây qua đây nè, có tên phế vật muốn động thủ nè. Ha ha ~ tao chưa từng thấy qua thằng nào ngu như vậy ~ trẻ trâu quá bạn eei.”

Triệu Dũng không kiêng nể gì mà cười lớn, rất nhiều học sinh xung quanh đều không nén nổi hứng thú mà vây xem tiết mục ngu ngốc này.

“Này Diệp phế vật nói gì đó, lại còn muốn động thủ nữa? Ta nghe không có lầm chứ?”

“Hắn nói đúng vậy đó, thật không biết hắn đào đâu ra dũng khí đó a!”

“Nói sao ngu si vậy? Chỉ bằng thực lực cái thằng lót đáy lại còn muốn động thủ?”

…..

Tất cả mọi người xung quanh đều mang vẻ mặt chế giễu. Đành chịu thôi, tên Diệp Thần trước mắt này, đúng thật là phế mà, đến cả thằng nhóc 10 tuổi nó còn đánh không lại, đích thị chính là người nổi tiếng Tinh Võ học viện đó!

Diệp Tử Hinh đứng bên, nghe mọi người chỉ chỏ mà khó chịu vô cùng. Thật sự là quá mất mặt mà, nàng sao lại có một tên anh trai như vậy chứ!

Diệp Thần da mặt dày như tường thành, tình huống như vậy cũng không đỏ mặt, vẫn ôm cánh tay mà bình tĩnh nhìn Triệu Dũng, cười nói: “Nói nhảm cái gì vậy, ngươi chẳng lẽ không dám sao? Nếu không dám thôi thì ta cũng không so đo cùng ngươi đâu!”

“Hừ!” Triệu Dũng cười lạnh: “Không dám? Chết cười! Nếu ta mà đánh đếch lại ngươi, cũng sẽ không biết xấu hổ mà đứng tại đây. Nếu đã muốn bị đấm vỡ mồm như vậy thì, Khà khà ~ ta đành thỏa mãn ngươi thôi.”

Dứt lời, Triệu Dũng không chút khách khí đạp tới, lực một chân này thực sự không yếu, bị đá trúng muốn bò dậy cũng khó.

Diệp Tử Hinh thấy Triệu Dũng động thủ, làm sao có thể nhẫn được, định ngăn trở hắn lại.

Nhưng có người so với nàng còn muốn nhanh hơn!

Bá một cái, một bóng người đã bước đến trước nằng, một tay dễ dàng nắm chặn một chân này.

Cái gì!?

Triệu Dũng ngây người!

Diệp Tử Hinh ngây người!

Học sinh vây xem cũng giật mình nhìn tình hình này, chớp chớp đôi mắt ngốc trệ.

Khóe miệng Diệp Thần khẽ nhếch lên, cười: “Sao vậy, thực lực của ngươi chỉ đến đây thôi sao?”

Nghe Diệp Thần nói, Triệu Dũng phản ứng lại, vội vàng giãy khỏi tay Diệp Thần, bước lùi về sau 1 bước, không thể tin nổi kêu gào: “Sao có thể! Tao chính là thực lực Hậu thiên tam trọng Đoán huyết nhục, làm sao có thể bị một tên phế vật như ngươi ngăn cản được. Tao không tin, chết đi!”

Gào xong, đã nhanh chóng nhằm tới Diệp Thần, lúc này đây hắn ta dùng chính là toàn lực, cả đấu kỹ cũng được mang ra.

Ha!

Một quyền nhắm thẳng tới Diệp Thần.

Diệp Thần khinh thường cười, cũng tung quyền lên đón, không chút hoa lệ ẻo lả, vô cùng dứt khoát và gọn gàng.

Bành!

A!

Một tiếng hét thảm cất lên cùng lúc là một cơ thể bay ra.

Mọi người xung quanh vốn còn tưởng người bay ra chính là Diệp Thần, nhưng đến khi quay đầu nhìn lại, toàn bộ đều dại ra . . .

Có phải Diệp Thần bay ra đâu hả cha!

Rõ là Triệu Dũng bị đánh bay ra ngoài mới đúng, con mẹ nó phản khoa học vcl!

Thực lực Diệp Thần ra sao, bọn họ ai mà chả biết, chỉ là một tên phế vật chết dí tại Hậu thiên nhất trọng. Quái nào một tên phế vật như vậy, lại có thể đánh bay một võ giả thực lực tam trọng Đoán huyết nhục chứ?

Giờ phút này, Diệp Tử Hinh đứng đó mà sững sờ, vẻ mặt khó tin nhìn thân ảnh trước mắt mình này. Nàng phát hiện tên gia hỏa làm nàng mất mặt đó, hiểu biết về hắn đã trở nên xa vời khó thể nắm lấy!

“Anh, anh . . .” Diệp Tử Hinh giương cái miệng nhỏ nhắn, bị tình cảnh trước mắt làm cho choáng váng.

Triệu Dũng ngã trên mặt đất lúc này thì đã hoàn toàn sụp đổ rồi, nào ngờ được tên gia hỏa phế vật đó hiện giờ lại trở nên lợi hại như vậy, mình thậm chí có bị 1 chiêu đánh bay.

“Mày . . . Sao có thế!”

Triệu Dũng chịu đựng nỗi đau, vẻ mặt tái nhợt đầy vẻ khó tin. Mọi chuyện diễn ra, hắn hoàn toàn không thể tiếp thu.

Diệp Thần sắc mặt vẫn vậy, tủm tỉm cười nhìn Triệu Dũng, nói: “Có phải rất khiếp sợ không? Bị một tên phế vật như ta đánh bại, đó có phải là dẫn chứng để nói rằng ngươi đến phế vật còn không bằng!

Triệu Dũng cắn chặt hàm răng, mặt mày tái nhợt, rõ là bị phẫn nộ làm cho nghẹn khuất mà, đối với hắn đây chính là sự sỉ nhục . . .

“Mày! Khụ khụ! Chờ đó cho tao, tao nhất định sẽ làm mày sống không bằng chết!” Triệu Dương oán hận nhìn Diệp Thần, mở lên chiếc đồng hồ truyền tin gọi tiếp viện.

Diệp Tử Hinh lúc này cuối cùng cũng phản ứng lại, vội vàng lôi kéo Diệp Thần hướng vào trong học viện, vừa đi vừa nói: “Anh đi nhanh lên, tên kia chắc chắn là đang kêu Lưu Ngọc Phong tới.” Nhưng Diệp Tử Hinh lại cố thế nào cũng kéo không được, nàng nôn nóng quay đầu đầy vẻ khó hiểu nhìn Diệp Thần.

“Không có việc gì đâu em gái à, cứ kệ cho hắn kêu đi.” Diệp Thần cười tươi rói, đáp Diệp Tử Hinh.

Từ trên mặt Diệp Thần, để lộ một sự tự tin chắc nịch, tuy rằng không biết anh ta lấy đâu ra sự tự tin đó, nhưng trong lòng Diệp Tử Hinh thoáng bĩnh tĩnh trở lại.

“Đây vẫn là anh trai phế vật của mình sao?” Diệp Tử Hinh ngây ngốc nhìn Diệp Thần, nỉ non.

Mà lúc này, Triệu Dũng đã kêu gọi thành công, buông tay xuống, trên mặt là một nụ cười đầy dữ tợn, nhìn Diệp Thần với ánh mắt gằn gọc, có vẻ hắn đã tìm được viện trợ rồi.

…………..

Không lâu sau, một giọng nói kiêu ngạo xen lẫn tức giận vang truyền tới.

“Là thằng chó nào dám đánh người của tao, có muốn sống nữa không? Hả?”

Đồng thời với tiếng gầm, từ trong học viện đi ra vài người, tên cầm đầu chính là người nói.

“Đinh! Kích phát nhiệm vụ. Chức năng Nhiệm vụ mở.”

“Đinh! Nhiệm vụ 1: Đánh bại Lưu Ngọc Phong. Hoàn thành nhiệm vụ khen thưởng 1000 điểm tích phân, nhiệm vụ thất bại tiến hành diệt tuyệt nhân đạo ký chủ.” (= Triệt sản ^^)

Bạn đang đọc Vạn Năng Hệ Thống Của Tôi (Dịch) của Thiểm Điện Ma Thiên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nghialvmax
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 228

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.