Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đồ Sát Man Thú Cấp 7

Phiên bản Dịch · 1639 chữ

Trans + Edit: Nghialvmax.

Thấy Hắc Giáp Đế Ngạn xông lên rất nhanh, Diệp Thần với cảm quan nháy bén vừa ngửi thấy cái mùi tanh hôi kinh tởm kia đến liền vội vàng che mũi mà nhảy tránh sang.

“Đê ma ma! Man thú đúng là man thú, miệng thối đến thế này thì đúng là vô địch rồi.” Diệp Thần gian nan né tránh, không quên chửi mấy câu.

Gào!

Hắc Giáp Đế Ngạn cực kỳ tức giận, mắt thấy miệng sắp cắn tới con mồi nhưng cuối cùng lại cắn vào không khí, làm nó rất là nghẹn khuất.

Nhanh chóng điều chỉnh thân hình lại, một lần nữa giết qua Diệp Thần, lần này thề phải cắn chết cái con mồi trơn như trạch này.

“Hừ!” Diệp Thần hừ tiếng: “Thật đúng là khinh ta là mèo bệnh mà!”

Chân bước một bước sang bên, tạo thế trung bình tấn, toàn bộ trọng tâm hạ xuống, hông uốn, xương sống vang lên tiếng lách cách, một luồng lực lượng khổng lồ ẩn chứa trong khí huyết chợt bùng phát.

Tinh khí lượn lờ như khói trắng toát ra toàn thân từ trên xuống dưới, như thế mới từ trong phòng tắm xông hơi bước ra.

Tay trái nắm lại, khí huyết theo suy nghĩ mà lưu động, tiến vào trong bàn tay, kình lực tụ tập đến mức tận cùng, phương thức phát lực << Mãng Ngưu Kình >> chợt mở ra.

Quyền ra như gió, khí thế bùng nổ nghênh đón phần đầu Hắc Giáp Đế Ngạc.

Ầm vang --- Đây là một quyền Diệp Thần đã tích lực lâu, quán chú thêm một niềm tin tất thắng mạnh mẽ nhất của hắn bên trong, có thể nói là Quyền xuất phân sinh tử!

Gào!

Cùng lúc một tiếng gào thảo vang lên.

Ầm Ầm --- Thân hình to lớn bị đánh bay đi, để lại một dấu quyền ấn xen lẫn vệt máu phía trên phần đầu Hắc Giáp Đế Ngạc. Một kích này mang đến tổn thương không nhỏ cho nó.

Nhưng man thú cấp 7 chính là man thú cấp 7, sinh mệnh lực ương ngạnh. Ăn một đòn trực diện rồi mà không có chết ngay lập tức, cực kỳ không đơn giản.

Một quyền này, ngoại trừ cỗ nội kình tất yếu, còn pha tạp một tia quyền ý!

Không sai! Đúng là quyền ý!

Diệp Thần cũng là từ sau một quyền này mới phát hiện ra, không nghĩ tới dưới tình huống như vậy, bản thân trong lúc vô tình lại ngộ ra được một tia quyền ý. Đây đối với võ giả là một điều cực kỳ quan trọng.

Diệp Thần ngớ người nhìn nắm tay mình, ném bơ con Hắc Giáp Đế Ngạc còn chưa có chết đằng xa.

“Quyền ý sao? Chính là loại cảm giác này?” Diệp Thần lẩm bẩm, híp nửa con mắt cảm nhận dư vị đó.

Hô ~ “Làm sao tìm không lại cảm giác đó rồi?” Diệp Thần nhíu mày, chưa từ bỏ ý định cảm thụ lại, nhưng vẫn vậy, liền buông tay.

“Cũng phải, lần này đột ngột quá, thời gian lại ngắn, sẽ khó thể cảm giác rõ ràng được, chẳng qua đây cũng là chuyện tốt.” Trút bỏ gánh nặng khó hiểu này, Diệp Thần cười khẽ, lẩm bẩm: “Ít nhất mình biết được trong thân thể mình đã gieo xuống hạt giống quyền ý. Chỉ cần tương lai không ngừng tu tập võ đạo, tiếp tục kiên trì, sẽ có một ngày hạt giống nảy mầm trưởng thành.”

Sau khi nghĩ thông suốt, ngẩng đầu trợn mắt nhìn về Hắc Giáp Đế Ngạc. Lúc này Hắc Giáp Đế Ngạc đã bị thương nặng, hung tính hoàn toàn bùng nổ, con mắt đỏ đậm như máu, một cỗ hơi thở hung tàn tản ra quanh thân.

Ngao!

Đối mắt với Diệp Thần, Hắc Giáp Đế Ngạc nào dám còn nửa phần khinh thường nữa. Dưới hung tính bùng nổ, theo bản năng sử dụng ra Bản mạng kỹ, Hàn Trùy Kích, phát động!

Cái đuôi thô to đầy giáp sắt đột nhiên mượn lực xoay người mà quét ngang tới Diệp Thần.

Rít rít rít --- tiếng gió rít gào theo cú vung quét này.

Thấy thanh thế cú vung chiếc đuôi sắt tới là đủ hiểu lực lượng lớn đến nhường nào. Diệp Thần không dám khinh thường, chân lui về sau một bước, né đi cú đánh úp của chiếc đuôi sắt, ngay sau đó mũi nhân nhún xuống đất, lực từ tâm sinh ra, truyền đến đôi chân, tung người nhảy lên.

<< Huyễn Văn Thần La Cước >> đã sẵn sàng qua cú nhảy lên này, nội kình dày đặc ở đầu chân, tựa như một cây trường thương cương mãnh, đâm thẳng tới phần lưng Hắc Giáp Đế Ngạc.

Phần lưng Hắc Giáp Đế Ngạc như một lớp giáp trụ đầy kiên cố, đao thương tầm thương đều vô dụng với nó, thì nó sợ quái gì một cây tăm bé tẹo teo làm nên nghiệp lớn gì.

Đó là Hắc Giáp Đế Ngạc tưởng vậy, nó tốt xấu gì cũng là man thú cấp 7, năng lực phòng ngự tất nhiên không kém được, huống hồ nó có bộ giáp da cứng cáp, dù là một số man thú cấp 8 cũng khó lòng làm gì, thế mà con kiến bé tí xíu này lại dám ảo tưởng phá vỡ phòng ngự của nó.

Đừng có đùa!

Hắc Giáp Đế Ngạc cuồng vọng đứng bất động ở đó, nhìn Diệp Thần đá tới, một bộ Nhóc đá nhanh anh xem, xem làm gì được anh đại.

Đáng tiếc chính là, kết quả lại khác xa cái tưởng của nó.

Ầm Bùm --- Phong áp tạo thành từ cú đá xoáy tới phần lưng Hắc Giáp Đế Ngạc, làm thân thể Hắc Giáp Đế Ngạc không khỏi trầm xuống, ngay sau đó là một chân ngưng tụ lực đạo khủng bố nối gót theo sau.

Oành một tiếng gọn ghẽ, lớp gai nhọn dày đặc trên lưng đứt gãy hàng loạt, lưng Hắc Giáp Đế Ngạc là một tấm giáp da cứng cỏi, ngay một khắc này, lại không khác gì khối đậu hũ mềm oặt, ầm ầm tan vỡ!

Ngao ~ tiếng gào thảm lần thứ hai vang lên.

Này đây trông còn thảm hơn cả trước, cả tấm giáp da mẻ nát một khối to, máu me be bét. Nếu không phải nhanh chong cầm máu, Hắc Giáp Đế Ngạc kia tuyệt đối là man thú bi thảm nhất lịch sử trong các loại man thú.

Mất máu quá nhiều mà chết ài ~

Một kích đắc thủ, Diệp Thần nhanh chóng lùi lại. Lực đạo một chân này, hắn rất rõ ràng, cước pháp << Huyễn Văn Thần La Cước >> trử có thân hình di động quỷ dị, sức mạnh đánh ra cũng không chút thua sút.

Đặc biệt là lấy tư thế từ không trung nhảy xuống này, tốc độ cùng lực trọng điệp, kết hợp với cường độ cơ thể liền vượt qua mức chịu đựng giới hạn của Hắc Giáp Đế Ngạc.

Tóm lại, tổng hợp nhiều phương diện ảnh hưởng, phá vỡ lớp giáp sắt của Hắc Giáp Đế Ngạc là hoàn toàn khả thi.

Ngao, ngao . . .

Ầm ầm --- Đau đớn kịch liệt, khiến cho Hắc Giáp Đế Ngạc càng thêm hung bạo vạn phần, tấm thân to lỡn giãy dụa đành đạch, phá nát tất thảy một vùng xung quanh nó.

Máu chảy như suối trên lưng, Hắc Giáp Đế Ngạc lại tiến vào giai đoạn mất lý trí, đã chẳng thể cầm máu nổi. Đương nhiên, dù có lý trí đi nữa, muốn man thú cầm máu phỏng chừng không phải nhất thời là có thể xong được.

Hơn nữa với thương thế nặng như vậy, càng giãy dụa máu chảy càng nhiều. Vì vậy, Diệp Thần rất thảnh thơi đứng ngoài xa mà ngắm, đợi khi Hắc Giáp Đế Ngạc mất máu mà chết thì mình tới xúc nó đi.

Lại qua 5 phút sau, Hắc Giáp Đế Ngạc trong cơn phát cuồng, biên độ giãy dụa càng ngày càng yếu, thẳng đến 10 giây sau, nó đã không còn động đậy nổi.

Máu đã ngừng chảy, tuy rằng không phải vết thương trí mạng, nhưng ai kêu đây không phải thương thế nặng đâu?

Cho dù không phải là vết thương trí mạng, cũng chậm rãi biến thành vết thương trí mạng.

Giờ phút này, Hắc Giáp Đế Ngạc đang nằm bò tại chỗ, thở hổn hển, đã tới nông nỗi này rồi, nhưng hung tính trong mắt vẫn không chút thuyên giảm, lăng lăng nhìn chằm chằm Diệp Thần.

Dường như không cam lòng là vậy, nhưng nó đã trọng thương, đã chẳng còn chút sức đâu mà vung vẩy chiếc đuôi sắt đó nữa.

Ngao ~ ~ ~ ~ Như thể biết tử vong giáng lâm, Hắc Giáp Đế Ngạc cuối cùng phát ra tiếng gào thét không cam lòng ngân vang, kế rồi phịch một tiếng, cái đầu cao ngạo kia ầm ầm buông xuống.

Đến tận đây, một thế hệ man thú cấp 7, bá chủ đoạn sông này, lại hạ màn bằng phương thức nghẹn khuất như vậy.

Hô ~ thở nhẹ một hơi, Diệp Thần cười nhẹ. Tuy nói hắn đã đánh chết man thú cấp 7, nhưng nếu có thể không làm mà có ăn thì tất nhiên là dùng rồi, dù gì đây là trong Hoang sơn mà!

Đinh!

“Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ phụ 1 “Săn giết 3 đầu man thú cấp 7” (1/3), ký chủ hãy không ngừng cố gắng, hoàn thành tất cả nhiệm vụ trong một lần.”

Bạn đang đọc Vạn Năng Hệ Thống Của Tôi (Dịch) của Thiểm Điện Ma Thiên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nghialvmax
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 84

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.