Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Man Thú Mộ Tràng

Phiên bản Dịch · 1913 chữ

Trans + Edit: Nghialvmax.

Mặt đất rung động từng cơn, làm cả sơn cốc run rẩy, một vài sinh vật nhỏ sống trong sơn cốc đều đã kinh hoảng chạy trốn kể từ khi nghe thấy tiếng gầm đầu tiên.

Diệp Thần ngủ trong lều bán nguyệt cũng bị tiếng gầm này cho bật dậy.

“Có chuyện gì vậy?”

Đang ngủ, tự dưng bị tiếng gầm rống kịch liệt vang lên phá bĩnh.

Hắn chạy nhanh ra ngoài căn lều bán nguyệt, nhìn lại hướng tiếng gầm.

Hít ~ Diệp Thần không biết đã nhìn thấy vái gì, đột nhiên hít một hơi mạnh. Dưới ánh trăng chiếu rọi, thứ trên mặt hắn lúc này, là một nỗi khiếp sợ.

Ở nơi cửa cốc, một đám man thú đột nhiên tiến vào. Như thể đã nhất trí từ trước, lũ man thú này đều từ cấp 5 đến cấp 6 trở lên, không một con nào là dưới cấp 5 tồn tại.

Diệp Thần từ trong đám man thú xuất hiện đếm được, 5 con man thú cấp 6, 1 con cấp 7, hơn nữa con man thú cấp 7 này, trong miệng lại đang ngậm chặt một con man thú đã chết.

Tuy nhiên, con man thú này không có vuốt mà chỉ có chi, xác giữ được hoàn chỉnh. Trừ cái này ra, Diệp Thần còn phát hiện ra một hiện tượng kỳ quái.

Đương lúc con man thú cấp 7 này xuất hiện, các man thú chung quanh, đều sẽ dạt sang hai bên, như thể nhường đầu man thú cấp 7 này vào cốc trước.

Đến khi đầu man thú cấp 7 kia đã hoàn toàn tiến vào trong cốc, thú đàn xung quanh mới chậm rãi tiến vào cốc. Hiển nhiên trong thú đàn, man thú cấp 7 này có địa vị rất cao!

“Tình huống quái quỷ gì đây?!”

Diệp Thần há hốc mồm, nhìn một đám ma thú mênh mông cuồn cuộn tự dưng nửa đêm nửa hôm chạy ào vào sơn cốc mà chẳng biết phản ứng cái gì.

Bỗng dưng, đồng tử hắn chợt co rút lại, kinh ngạc nhìn đàn thú, khiếp sợ nói: “Đậu xanh! Đây là man thú cấp 7 – Tử Tý Kim Đồng Viên, trong những man thú cấp 7 tuyệt đối là nằm trong top đầu!”

Giọng điệu hoãn lại, lại nói: “Còn có 5 con man thú cấp 6 kia, lợi hại nhất trong đó chính là một con Nguyệt Nha Lang, hảo gia hỏa! Phỏng chừng tất cả man thú lợi hại nhất ở trong phạm vi Hoang sơn này đều tụ tập ở đây rồi.”

Giờ phút này, Diệp Thần đang núp mình trong đám cây cỏ ở một chỗ nào đó trong sơn cốc, quan sát đám man thú tự dưng tiến vào này.

“Đêm hôm khuya khoắt không ngủ lại đi kết bè kết đội chạy tới nơi này làm chi không biết?” Diệp Thần tuy rằng khó hiểu, nhưng cũng không dám đánh liều, vẫn âm thầm quan sát như cũ.

Sau khi đầu man thú cấp 7 Tử Tý Kim Đồng Viên đến được giữa sơn cốc, nó nhẹ nhàng đưa thi thể con man thú đang ngậm trong miệng đặt lên mặt đất.

Những con man thú chung quanh cũng làm thành một vòng tròn, lẳng lặng nhìn.

Diệp Thần núp một bên, cũng tò mò nhìn đến chỗ đấy, lòng hiếu kỳ của hắn đã bị khơi dậy!

Tình huống này, Diệp Thần có một loại cảm giác quỷ dị.

Đây như thể đang tiến hành một nghi thức nào đó!

Nín thở quan sát, dưới ánh trăng sáng tỏ, toát lên một luồng cảm giác khác thường. Trong sơn cốc yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng thở dốc của lũ man thú.

Liền đến một khắc sau, man thú cấp 7 có địa vị cao nhất trong đám là Tử Tý Kim Đồng Viên có hành động.

Bàn tay to lớn kinh người của nó chợt giơ lên thật cao mà đập thật mạnh lên trên nền đất.

Ầm --- mặt đất đột nhiên nhiều thêm một cái hố thật lớn, liền sau đó thi thể con man thú được đặt vào trong một cách nhẹ nhàng, rồi cánh tay to lớn lại vung lên, tạo ra cơn gió đẩy lớp đất bao phủ lấy cái hố.

Trong khoảng khắc, toàn bộ cái hố đã được lấp đầy, Tử Tý Kim Đồng Viên gầm nhẹ một tiếng, rồi lập tức xoay người hướng cửa sơn cốc mà đi, thoạt nhìn là định rời khỏi.

Theo sau nó là một đám man thú, cũng nhắm mắt theo đuôi rời đi.

Đến khi qua một hồi lâu, thấy mấy anh đại đã thật sự rời khỏi, Diệp Thần lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, chậm rãi đi ra khỏi chỗ ẩn núp.

“Hô ~ thật là, lúc nãy căng thẳng quá xá! May là mình đây vững vàng, bằng không sợ rằng không yên rồi!” Diệp Thần thở nhẹ hơi, may mắn quá.

Sau đó hắn không nhịn được nữa mà bước đến cái hố chôn thi thể man thú nọ.

Lòng hiếu kỳ quá nặng, đây là điều không tốt, không liếc nhìn một hai cái, lòng sẽ ngày nhớ đêm thương. Trước có nói con gái có lòng hiếu kỳ rất nặng, nhưng lòng hiếu kỳ của con trai cũng đâu có nhẹ.

Đi đến mặt trên cái hố, cau mày chăm chú nhìn mặt đất, mới rồi nhìn vào lúc tối tăm, tuy rằng có ánh trăng sáng tỏ, nhưng lại bị rất nhiều man thú ngăn trở, căn bản không thể thấy rõ là man thú gì được chôn ở đây.

Bất quá --- điều duy nhất biết được là, con man thú đã chết kia có cơ thể không lớn hơn so với Tử Tý Kim Đồng Viên, trước đó được Tử Tý Kim Đồng Viên kéo lê vào trong cốc.

“Có chuyện gì với đám man thú này vậy, mới rồi chúng đã làm cái gì?” Diệp Thần đối với hành vi đám man thú lúc trước rất là khó hiểu, lại nói: “Chẳng lẽ chỉ vì chôn cất một con man thú đã chết? Thật sự là động thái lớn!”

Diệp Thần nghĩ trăm bề cũng không lần ra được, Diệp Linh xông ra, đề nghị: “Ca ca đừng nghĩ làm gì, nhanh chân đi đào thi thể này lên đi.”

“Ách ~ đúng đúng, cứ mặc kệ đi đã, trước mắt đem thi thể này đào lên lại nói tiếp. Không biết được mình có khi lại còn nhặt được tiện nghi nào đó nữa!” Nói xong, lấy công cụ ra, bắt đầu đào bới.

. . .

Hơn nửa đêm, dưới ánh trăng nhàn nhạt, một bóng người gầy ốm đang nỗ lực đào đất. Trông bộ dáng thằng này có phần đê tiện ~ ai nhìn vào còn tưởng thằng cha này đang đi đào mộ tổ tiên nhà người ta!

Sau một lúc lâu, Diệp Thần rốt cuộc ngừng lại, tính đến hiện giờ, hắn đã tốn không ít sức với cái hố chôn xác này.

“Cuối cùng cũng lộ ra ngoài rồi, để xem đây rốt cuộc là con man thú nào?” Nói rồi liền trườn mắt nhìn vào, thi thể bên dưới, dưới ánh trăng rọi vào trở nên vô cùng rõ ràng.

“Hử?” Một giọng mũi hoài nghi, không tự chủ vang lên qua lỗ mũi Diệp Thần.

“Đây là --- Thi thể man thú cấp 8!” Trong giọng nói mang đậm sự bất ngờ, tập trung nhìn lại, lại phát hiện thêm điều: “Ngân Bối Thiết Tý Hùng! Đây là thi thể Ngân Bối Thiết Tý Hùng!”

Thanh âm đề cao không ít, Diệp Thần giờ phút này đã bị bất ngờ không nhẹ. Phải biết rằng từ khu vực sơn cốc này đến chỗ sâu chân chính bên trong núi còn một khoảng cách không nhỏ.

Nhưng lại xuất hiện bóng dáng của man thú cấp 8, tuy rằng chỉ là một cái thi thể, nhưng đã đủ kinh người rồi.

Trong man thú, cấp bậc cực kỳ sâm nghiêm, man thú cấp 8 đều khinh thường tiến vào lãnh địa của các man thú cấp 7 hoặc thấp hơn. Hơn nữa phàm là man thú cấp càng cao, tự thân sẽ tràn ngập một cỗ khí thế áp lực, man thú cấp thấp đừng nói là đến gần, chính là đến cả ý niệm xung đột cũng không có.

Nhưng hiện tại tất cả đều không giống.

Man thú cấp 7 Tử Tý Kim Đồng Viên kéo thi thể man thú cấp 8 đến trong sơn cốc chưa từng biết đến này, hơn nữa lại còn an táng cho Ngân Bối Thiết Tý Hùng.

Có thể khẳng định rằng, Ngân Bối Thiết Tý Hùng không phải là do Tử Tý Kim Đồng Viên giết chết. Trước có nên nói nó có năng lực giết không, trên người thi thể không có lấy một chút ngoại thương nào, vậy cái chết của Ngân Bối Thiết Tý Hùng không có liên quan đến Tử Tý Kim Đồng Viên.

Còn lý do vì sao Tử Tý Kim Đồng Viên muốn đem Ngân Bối Thiết Tý Hùng kéo đến đây, Diệp Thần đoán không nổi.

Hết thảy mọi điều được bao trùm trong một cảm giác mông lung khó hiểu.

Lắc đầu, đem suy nghĩ rối tùm beng trong đầu quăng đi, tập trung tinh thần đi đánh đánh giá thi thể này, trong miệng còn thỉnh thoảng chậc 2 tiếng.

“Chậc chậc . . . Man thú cấp 8 tương đương với nhân loại võ giả cảnh giới Hậu thiên Cường cân cốt, thoạt nhìn cũng không có bị tổn hại gì lớn, chẳng lẽ là bị tấn công trong cơ thể? Tiểu Linh quét nó.” Diệp Thần tự hỏi trước, rồi gọi Diệp Linh.

“Rõ!”

Mở ra chức năng Quét.

Gần như trong nháy mắt, thông tin về thi thể Ngân Bối Thiết Tý Hùng đã hiện ra trước mắt Diệp Thần.

- Tên giống loài: Ngân Bối Thiết Tý Hùng (đã chết).

- Cấp bậc: cấp 8 (tương đương võ giả nhân loại Hậu thiên tứ trọng Cường cân cốt).

- Bản mạng kỹ: Kim Cương Tý Thuẫn.

Quét được số thông tin đó, Diệp Thần trực tiếp hỏi: “Tiểu Linh có phát hiện ra cái gì không?”

“Không có, trong cơ thể nói tất cả đều bình thường, không có dấu hiệu bị phá hoại.” Diệp Linh lắc đầu nói.

Diệp Thần nhíu mày, nếu không phải trong thân thể bị phá hoại, vậy vì đâu làm cho nó tử vong đây?

“Ca ca!”

“Ừ? Làm sao vậy?”

“Ca ca, em nghĩ em biết vì sao Tử Tý Kim Đồng Viên lại muốn kéo nó đến nơi này rồi.” Diệp Linh nói làm Diệp Thần bất ngờ.

Diệp Thần lập tức dò hỏi: “Vì sao?”

“Ca ca, anh thử đến những chỗ khác đào lên xem sẽ biết.” Diệp Linh nói có chút khó hiểu, nhưng Diệp Thần vẫn đến nơi khác.

Đào đào cuốc cuốc một lúc, tức khắc phát hiện, đào ở 4 chỗ, đều đào được một số hài cốt, thoạt trông là khung xương man thú.

“Này . . .” Diệp Thần trong lúc nhất thời há hốc mồm.

“Ca ca, sơn cốc vô danh này, chính là nơi chôn cất man thú, cũng có thể xưng là Man thú mộ tràng.”

Bạn đang đọc Vạn Năng Hệ Thống Của Tôi (Dịch) của Thiểm Điện Ma Thiên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nghialvmax
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 87

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.