Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đến Hoang Sơn

Phiên bản Dịch · 1802 chữ

Trans + Edit: Nghialvmax

Ban đêm, trên một con phố vắng vẻ.

Dưới ánh đèn chiếu sáng, 4 tên lưu manh với mái tóc sặc sỡ đủ màu đang vây quanh một thiếu niên trẻ tuổi mà tung quyền đánh đấm.

Trông kìa, đây là bị quần ẩu đó!

“Ha ha, tao muốn nhìn thằng nhóc này đến khi bị đánh cho tàn phế có còn giữ được chút cốt khí nào không. Xem chiêu Hắc Ưng Hồi Trảo của tao, chết đi!” Lưu manh tóc đỏ cười dữ tợn, tay cong thành trảo, hung bạo trảo tới Diệp Thần.

Mặt khác 3 tên lưu manh cũng không cam lòng yếu thế, tất cả mỗi người trong chúng đều dùng ra võ kỹ, có quyền pháp, có chưởng pháp, hơn nữa tất cả đều hiện ra tinh khí.

Chẳng qua tinh khí thật sự quá mỏng manh!

Nếu gặp phải tình cảnh này, người khác thấy tuyệt đối là trốn còn không kịp, nhưng Diệp Thần lại không chút để tâm, vẫn nhàn hạ đứng yên tại chỗ.

Dưới chức năng Quét của hệ thống, mấy tên lưu manh này trong mắt hắn đã chẳng còn chút bí mật nào đáng kể, hết thảy đều bị nhìn thấu.

Vì thế đã biết được rằng trong đám lưu manh kia, người có thực lực cao nhất chính là tên lưu manh tóc đỏ, thực lực mới đạt đên Hậu thiên ngũ trọng Thông ngũ tạng sơ kỳ mà thôi.

Lấy cường độ thân thể của hắn lúc này, dưới Tiên thiên Thông mạch cảnh, tuyệt đối không thể phá phòng, tất nhiên sẽ làm gì để tâm tới một đám võ giả Hậu thiên ngũ trọng Thông ngũ tạng công kích chứ.

Phanh phanh phanh!

Công kích không ngừng rơi lên người Diệp Thần, nhưng hắn vấn đứng đó ngẩng cao đầu, tất cả đều bị lực phản chấn của chính mình chấn bay ra ngoài.

Cũng may mấy tên lưu manh này còn chưa có ngốc đến mức đi lên vết xe đổ của lưu manh tóc xanh mà công kích toàn lực.

“Này này ~ Em hỏi mấy anh đại nè, mấy anh ăn cơm chưa? Sao ẻo lả vậy!” Diệp Thần ngoáy lỗ mũi, mở miệng trêu tức.

Lập tức, cả đám lưu manh tóc đỏ đỏ mắt!

Bọ họ chưa từng bao giờ bị người khác khỉnh thường quá, chỉ có chính mình đi khỉnh bỉ người khác. Nhưng hôm nay lại có đứa dám làm điều này, hỏi sao bọn họ có thể nhẫn được?

Hành vi này chẳng khác gì ở trước mặt mày, chỉ thẳng vào mũi mày, chửi chết cha cả tổ tông nhà mày, quả thực chính là thúc có thể nhịn mà thẩm không thể nhẫn!

“Thằng chó, mày chết với tao!”

Gầm to lên, tên lưu manh tóc đỏ dẫn theo đám tiểu đệ vọt lên, lúc này nào còn suy nghĩ gì nhiều nữa, cứ xông lên mà đánh vỡ mặt nó.

Phanh phanh phanh ---- từng quyền đánh vào da thịt, trên con phố vắng vẻ, nghe thật chói tai!

Mặc kệ là đánh vào bộ vị nào, Diệp Thần đều chỉ cảm thấy chấn động rất nhỏ, không xuất hiện tình huống đau đớn, nhìn đám người đánh mình hăng say kêu gào đầy náo nhiệt kia, hắn tính chắc nên kích thích lũ này thêm chút cho vui.

“Lũ bọn mày là phế vật hả? Hả? Ẻo lả như vậy, mà còn không biết xấu hổ khoe ra à? Tăng thêm chút sức nữa đi, đừng để ta khinh thường chúng bay!”

Đám lưu manh tóc đỏ vốn đã phẫn nộ mờ mắt, giờ còn bị Diệp Thần khiêu khích, lửa giận ầm ầm bùng phát, trong đầu chỉ có một suy nghĩ, đánh! Đánh hết sức! Đánh đến chết mới thôi!

Và việc sử ra toàn lực chính là tình cảnh này đây.

“A! Tay của tao!”

“A a! Chân tôi a!”

“Đau chết tao rồi!”

. . .

4 tên lưu manh bị lực phản chấn chấn cho trọng thương, đang nằm thẳng cẳng trên đất mà kêu la thảm.

Diệp Thần thấy vậy, trên mặt hiện ra một bộ trách trời thương dân, than câu: “Tội gì phải cố ~”

Nói xong, trang bức xong, không chút chần chừ xoay người rời đi.

Đinh!

“Nhiệm vụ hoàn thành 1/3, mong ký chủ hãy không ngừng cố gắng.”

. . . .

Một đêm đảo mắt liền trôi qua.

Sự náo nhiệt của ban ngày, ban đêm sao có thể so cùng. Trên đường phố đông đúc dòng người qua lại, trên trời, những chiếc xe bay cấp tốc bay nhanh trên những cung đường xe chạy. Diệp Thần chân đạp trên một tấm ván trượt bay, hướng đến học viện.

Diệp Tử Hinh sáng sớm đã đến học viện, cũng không chờ Diệp Thần. Hết cách, Diệp Thần chỉ đành vác thân tự đi.

Hôm nay hắn có chút chuyện cần hoàn thành. Dù rằng hiện giờ hắn có chút thực lực đấy, nhưng muốn làm việc đó, lại vẫn có phần không biết tự lượng sức mình, tuy nhiên nó không phải không có tính khả thi.

Bất quá trước mắt, cứ phải đến học viện chào hỏi tiếng đã, bằng không phỏng chừng chuyện này sẽ chết từ trong trứng nước mất.

Nhờ tốc độ phi nước đại của ván trượt bay, không bao lâu sau đã tới học viện.

Cũng không có ý định vào phòng học, mà tiến thẳng một mạch đến văn phòng giáo viên.

Trong học viện Tinh Võ, mỗi một giáo viên đều sẽ có cho mình một văn phòng riêng. Vì vậy khi tiến vào văn phòng, liền sẽ chỉ thấy một giáo viên ở bên trong.

“Báo cáo!”

“Tiến vào.”

Trong văn phòng, Bạch Thu nghe thấy tiếng báo cáo, đầu cũng không có ngẩng lên, vẫn tiếp tục vùi đầu vào viết.

“Bạch Thu lão sư, em có việc muốn nói với cô.” Diệp Thần lập tức đi đến bên cạnh nàng, nói.

Ừ?

Bạch Thu hạ bút xuồng, ngẩng đầu lên nhìn. Thấy lại là Diệp Thần, có chút bất ngờ, nghe thấy lời hắn nói, nghi vấn hỏi: “Ồ? Có chuyện gì?”

“Em muốn tiến vào Nguyên thủy Hoang sơn bên ngoài thành phố Phượng Dương.”

“Cái gì!?” Bạch Thu cho rằng tai mình có vấn đề rồi, vội vàng truy vấn: “Em nói cái gì? Em muốn tiến vào Hoang sơn? Không được! Này kiên quyết không được!”

Bạch Thu bày ra bộ dáng kiên quyết, không chừa chút đường sống nào.

“Lão sư, em chỉ đến đây báo cho cô một tiếng thôi, một chuyến này em chắc chắn sẽ đi,” Diệp Thần cứng cổ hiếm thấy, hô.

“Em!”

Bạch Thu tức anh ách, ngón tay mảnh khảnh trắng ngọc ngà chỉ vào Diệp Thần, nói không ra lời, trên gương mặt xinh đẹp tràn đầy tức giận, đây vẫn là lần đầu tiên có học sinh dám nói cứng với nàng như vậy.

“Lão sư, em đã chuẩn bị sẵn sàng, cô không cần lo lắng cho em. Hơn nữa em tự mình hiểu lấy, với thực lực của em hiện tại, sẽ không lỗ mãng vọt vào sâu bên trong đâu.” Diệp Thần ý đồ hòa hoãn cảm xúc phẫn nộ của Bạch Thu, nói.

“Hô ~” Bạch Thu thở nhẹ một hơi, nét giận dữ trên mặt không giảm, nhìn thẳng mặt Diệp Thần chất vấn: “Tiểu tử thúi, em có biết hoang sơn là nơi như nào không? Tiến vào đó rồi, đến cả cô cũng không có mười phần nắm chắc không bị thương khi ra, em đây là đi tìm chết đấy, có biết không?”

Nói xong, cảm xúc có vẻ đã giảm nhiệt xuống không ít, thần sắc nghiêm túc nhìn Diệp Thần, nhẹ giọng nói: “Diệp Thần, em là một đứa trẻ có thiên phú không tồi, nhưng Hoang sơn không phải là nơi mà em lúc này có thể đi, lão sư cũng chỉ vì muốn tốt cho em. Em nên từ bỏ đi!”

“Hơn nữa, vào hai tháng cuối mỗi năm, học viện đều sẽ tổ chức một lần rèn luyện tập thể, em căn bản không cần phải gấp gáp đi ngay bây giờ làm gì, vẫn nên từ tốn lại đi!”

Nhưng có vẻ Diệp Thần không bị lời khuyên can của Bạch Thu đả động, sắc mặt không chút dao động, hắn nói: “Lão sư, người đừng khuyên em nữa, em sẽ còn trở về. Được rồi, thưa lão sư, em đi trước đây, một chuyến này phỏng chừng cần dăm ba bữa, cô không cần lo lắng cho em đâu.”

Nói xong, không cấp cho Bạch Thu cơ hội nói tiếp, đã lập tức xoay người phóng vèo ra khỏi văn phòng.

“Em! Em, thằng hỗn tiểu tử! Tức chết ta rồi!”

Nhìn Diệp Thần mất dạng, Bạch Thu phẫn nộ mắng lớn, bất quá vẫn như cũ không khiến cho cái mỹ của nàng lu mờ, ngược lại tăng thêm một vẻ đẹp khác.

“Mặc xác nó, nó cứ nhất quyết đi, vậy có chuyện xảy ra ngoài ý muốn cũng đáng đời!”

. . .

Lại nói đến Diệp Thần lúc này, chân dẫm lên ván trượt bay, vội vàng phóng về nhà. Mang theo chút thức ăn, cùng với các loại dược tề phòng độc, côn trùng đốt, rồi cứ vậy mà thẳng tiến ra ngoài thành phố Phượng Dương, hướng đến ngọn Hoang sơn cách đó 30 km.

Dọc đường hướng ra bên ngoài, Diệp Thần thỉnh thoảng đánh giá quang cảnh xung quanh, bên ngoài thành phố cũng không có nguy hiểm như tưởng tượng, nhưng lại hoang vắng khác thường. Rõ ràng không có một ai sống bên ngoài thành phố này.

Còn nguyên nhân do đâu, Diệp Thần có biết.

Kỳ thật trước đây trên Khải Phàm tinh, số lượng dân cư vô cùng khổng lồ, đã đạt đến mức mấy chục tỷ cái miệng ăn. Nhưng đến bây giờ, số dân cư chỉ duy trì không đến 200 triệu.

Hơn nữa theo Diệp Thần biết, số nơi có thể xưng là thành phố trên Khải Phàm tinh lại chỉ vỏn vẹn có 4. Một tinh cầu chỉ có 4 thành phố, một sự thật là không tưởng?

Sau khi Diệp Thần biết, cũng vô cùng khiếp sợ, cuối cùng khi hắn điều tra lịch sử về Khải Phàm tinh, mới sáng tỏ vì sao.

Trùng!

Vào 30 năm trước, một lượng lớn những con trùng thú khổng lồ bay đột nhiên buông xuống bầu trời một tinh cầu tam đẳng cực kỳ xa xôi này, bao trùm đất đai vô tận, thảm họa khủng bố bởi vậy mà bắt đầu.

Bạn đang đọc Vạn Năng Hệ Thống Của Tôi (Dịch) của Thiểm Điện Ma Thiên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nghialvmax
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 86

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.