Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đặt Hàng Hợp Kim Titan

Phiên bản Dịch · 1789 chữ

Trans + Edit: Nghialvmax.

Cùng lúc với tiếng AI vang lên, Diệp Thần từ trong trí nhớ nhớ lại một bóng người cao gầy với mái tóc đen nhánh cùng gương mặt thành thục thanh lệ luôn mang theo ý cười ôn nhu.

Đây đúng là Ninh Thanh rồi!

Bạn thân khuê mật của mẫu thân Hàn Ngọc Tiêm của Diệp Thần,!

Những ngày mẫu thân Diệp Thần đi vắng, đều là Ninh Thanh chiếu cố cho hắn, thậm chí còn giúp mẫu thân Diệp Thần quản lý công ty công nghệ gien Thiên Hồng.

Vì thế, Diệp Thần vô cùng tôn trọng nàng.

Vừa nghe tiếng báo của AI, Diệp Thần đã vội vàng chạy đến mở cửa.

“Dì Ninh, dì đã tới, mau vào đi.” Nói Diệp Thần tránh người sang bên, mời Ninh Thanh vào trước.

Ninh Thanh dẫm bước trên gót giày cao gót màu trắng bạc, bước vào biệt thự với nét cười vương trên môi.

Vừa đi, còn quan tâm hỏi: “Thần Thần mấy ngày nay ở nhà có ăn cơm đầy đủ không?”

Diệp Thần đóng cửa lại, theo sau Ninh Thanh, cười đáp: “Dì Ninh à, cháu đã lớn rồi, tất nhiên sẽ ăn cơm đầy đủ mà! Dì không cần lo lắng cho cháu đâu!”

Hai người trước sau ngồi xuống, Ninh Thanh vươn cánh tay mảnh khảnh, ngón tay khẽ điểm lên trán Diệp Thần, cười mắng: “Thằng quỷ nhỏ này! Trong mắt dì Ninh, Thần Thần vẫn là một đứa nhóc thôi!”

Diệp Thần mặt mày quẫn bách không biết nói sao cho phải, chỉ đành xấu hổ ngồi trên ghế sofa.

Ninh Thanh thấy vậy, bật cười, đứng dậy, hướng đến phòng bếp, vừa đi vừa nói: “Được rồi, không đùa con nữa, hôm nay để dì Ninh nấu một bữa cơm ngon cho con.” Dứt lời, liền bước vào trong nhà bếp nấu ăn.

Hô ~ Diệp Thần lập tức cảm thấy nhẹ nhõm ra, thấy nàng đã vào bếp, cũng không có việc gì, đơn giản lên lầu trước, tự hỏi nên làm sao hữu hiệu mà đánh ra một cơ sở vững chắc, để con đường võ đạo của chính mình có thể tiến được xa hơn.

Trong phòng.

Diệp Thần ngồi xếp bằng trên giường, ngưng thần tĩnh tư, bỗng ánh mắt khẽ động, vội vàng lấy từ trong không gian trữ vật Tâm pháp đặc thù << Võ Nguyên Kinh >>.

Nhìn << Võ Nguyên Kinh >> trong tay, từ hai tròng mắt Diệp Thần chợt lóe tia quang mang.

“Để kế hoạch có thể bắt đầu thực thi, << Võ Nguyên Kinh >> là ngọn nguồn của tất cả tài nghệ võ pháp. Như vậy coi đây là cơ sở, đem tất cả các loại tài nghệ võ pháp bổ sung vào nhau, mình rồi cuối cùng sẽ hình thành nên võ đạo công pháp, mang tiềm lực vô cùng.” Diệp Thần nhẹ giọng thầm thì.

Ngay sau đó tinh quang trong mắt đại thịnh, hiện lên sự kiên định, cũng không nghĩ nhiều nữa, nếu đã suy nghĩ như vậy, vậy cứ thế mà làm, cho dù có được hay không. Tóm lại cứ phải thử qua một lần mới biết.

“Tiểu Linh.” Diệp Thần gọi nhẹ một tiếng.

“A ô ~ Ca ca.” Diệp Linh ngái ngủ xuất hiện.

Diệp Thần: “Mau, đem tất cả võ kỹ lần trước quét được trong học viện toàn bộ bày ra đây.”

Diệp Linh nghe vậy, tinh thần tức khắc tỉnh táo lại, nói: “Ca ca anh muốn bắt đầu rồi?”

Một bên hỏi, vừa vung tay lên, lập tức toàn bộ công pháp võ kỹ sở hữu đều xuất hiện trước mặt Diệp Thần.

Diệp Thần quét mắt nhìn một vòng, Thiên Địa Huyền Hoàng tứ đại cấp võ kỹ đều có, như vậy đối với << Võ Nguyên Kinh >> mà nói, thực quá tuyệt vời.

“Tiểu Linh bắt đầu đi.” Diệp Thần trịnh trọng nói với nàng.

“Ca ca, không được đâu!”

Diệp Linh khó xử nhìn Diệp Thần, lắc đầu nói.

Ừ?

Diệp Thần không nghĩ tới, đến lúc này Diệp Linh lại lên cơn tuột dây xích, vẻ mặt tức khắc trầm xuống.

“Sao lại thế? Tới lúc này rồi mà còn để tuột dây xích?” Diệp Thần trầm giọng hỏi.

Diệp Linh bĩu môi, nói: “Ca ca à, cái này cũng cần điểm tích phân đó!”

“Hả? Cái quái gì vậy! Như nào lại cần điểm tích phân?” Diệp Thần hết nói nổi, hỏi: “Không được, kế hoạch nhất định phải bắt đầu, đã đi được nửa đường rồi, sao có thể từ bỏ được. Tiểu Linh, anh còn thừa bao nhiêu điểm tích phân?”

“Còn thừa lại 3220 điểm.” Diệp Linh đáp đúng sự thật.

“Đủ không?”

Diệp Linh lắc đầu, nói: “Ca ca còn thừa lại từng này tích phân thì còn chưa đủ nửa số tích phân cần cho kế hoạch đâu, bởi vì số công pháp võ kỹ này, toàn bộ phải tiến hành phân tích, rồi còn cần dung nhập hoàn mỹ vào trong << Võ Nguyên Kinh >>, đó là khối số liệu khổng lồ, vậy nên đối với yêu cầu về điểm tích phân, cũng rất nặng.”

Nghe vậy Diệp Thần buồn rẫu ruột, gãi đầu gãi tai, một hồi lâu sau mới chần chừ hỏi: “ Vậy có thể cho thiếu trước được không? Đến lúc có đủ điểm tích phân thì trả lại?”

Diệp Linh lắc đầu nguầy nguậy, nói với giọng bất đắc dĩ: “Ca ca, lúc này tiểu Linh thực sự là không có biện pháp, trước có thể thiếu, đó là vì đấy là lần đầu tiên của ca ca, hơn nữa em cũng động tay một chút, nhưng hiện tại hệ thống đã hoàn toàn cấm tuyệt loại hành vi này.”

“Nói cách khác là không có đường sống cho thương lượng?”

Ừ ừ ~ Diệp Linh gật đầu.

“Má nó chứ hít thở hít thở, không mình không biết mình sẽ có nói câu này ra không . . .”

Cuối cùng Diệp Thần chỉ đành đem kế hoạch hoãn lại, thế nào cũng cần có đủ điểm mới được a!

Vốn dĩ tâm trạng đang rất là sung sướng, giớ chớp mắt cái đã chẳng thấy tý sung sướng nào cả. Diệp Thần chịu thua, buồn bực đến phát bực!

Đột nhiên, một tiếng gọi dễ nghe vang lên: “Thần Thần ơi, cơm nước đã xong rồi, mau xuống ăn nào.”

“Vâng ạ, cháu xuống liền đây.”

Diệp Thần vội vàng ứng tiếng, vuốt mặt cho tiêu tan cái nét buồn phiền, rồi nhanh chân bước ra ngoài phòng ngủ.

Vừa đi vừa hỏi Diệp Linh trong lòng: “Còn có con đường nào khác để kiếm được điểm tích phân không?”

Thanh âm mềm mại của Diệp Linh vang lên trong đầu hắn: “Đương nhiên là có rồi, ngoại trừ nhiệm vụ mà hệ thống tuyên bố ra, còn có thể đem một ít vật phẩm không tồi bán cho hệ thống, như vậy cũng có thể kiếm được điểm tích phân.”

“Hả! Như vậy mà cũng được? Tiểu Linh sao em không nói sớm hả!” Diệp Thần kinh ngạc, sau đó rất là bất mãn nói.

“Hừ! Ca ca anh có hỏi nhân gia đâu.” Diệp Linh ngạo kiều hừ tiếng, trừng mắt nhìn Diệp Thần.

Được thôi, Diệp Thân chẳng thể trêu vào vị đại tiểu thư này được, nên thôi không nói gì nữa, bước xuống cầu thang.

Bữa tối được Ninh Thanh làm, trong trí nhớ bữa cơm do dì làm rất ngon, nhưng giờ tự mình nếm thử, căn bản đó không phải là ngon, mà là ngon kinh khủng luôn ấy!

Cả cái bàn thức ăn đều được Diệp Thần quét cái là hết, bị hắn ăn sạch vào bụng.

Ninh Thanh thấy vậy tất nhiên rất là cao hứng, đồ ăn mình làm, được Diệp Thần thích ăn như vậy rất là có cảm giác tự hào. Vì thế trong đầu nàng liền nảy ra ý tưởng, có phải nên nuôi Thần Thần cho mập mạp trắng trẻo không ta!

Nếu cái ý tưởng này mà để Diệp Thần biết được, như vậy dám khẳng định luôm khuôn mặt cậu chàng sẽ vô cùng đặc sắc đó, khà khà khà . . .

. . .

Cơm chiều qua đi, Ninh Thanh còn có công việc trong người, cho nên không có ở lại chơi với Diệp Thần được, thành ra Diệp Thần lại lần nữa trở thành người cô đơn.

Ngồi một chỗ nhàm chán vô cùng, Diệp liền nghĩ có nên ra ngoài thăm thú một chút không, dẫu sao mới đến thế giới này, trừ nhà cùng học viện hai điểm một con đường ra, còn chưa có thực sự đi dạo quá. Lần này, Diệp Thần quyết định sẽ đi dạo một bữa cho đã.

Leng keng ~ ngay lúc hắn định ra ngoài đi dạo một chút, chuông cửa lại vang lên.

“Chủ nhân, vật phẩm ngài đặt đã tới, vật phẩm ngài đặt đã tớii, xin vui lòng đến kiểm tra và nhận hàng.”

“Ái chà ~ không tệ nha, mới đấy đã đến rồi, mình còn tưởng thế nào cũng cần đến 1 ngày mới nhận được!” Diệp Thần vui sướng trong lòng, vội vàng bước ra ngoài cửa.

Mở cửa ra, đã thấy một con robot bay xuất hiện ở cửa, Diệp Thần biết, đây là robot vận tải bay.

Mặc kệ bạn mua bao nhiêu thức, đối với robot vận tải, hoàn toàn không cần phải lo lắng có vận chuyển được không.

Bởi vì với mỗi một robot vận tải bay, khi phát triển, đều sẽ được các nhà khoa học lắp vào trong cơ thể chúng một con chíp không gian lưu trữ.

Mặc kệ là vật thể lớn cỡ nào, bỏ vào đều sẽ được thu nhỏ lại, nhờ đó nan đề số lượng lớn đã không cần phải lo lắng đến nữa.

“Tích! Xin chào, thưa quý khách, 100 kg hợp kim Titan ngài đặt hàng đã chuyển tới, vui lòng ký xác nhận ~”

Âm thanh điện tử dừng lại, từ chỗ ngực con robot vận tải bay bỗng sáng lên một luồng ánh sáng, liền theo đó là 100 kg hợp kim Titan đột nhiên xuất hiện trước mặt Diệp Thần.

Diệp Thần nhìn thoáng qua, gật đầu nói: “Đúng vậy, đây là thứ tôi muốn.”

“Vâng, thật hân hạnh khi được phục vụ quý khách, chúc quý khách một ngày vui vẻ. Hẹn gặp lại!”

Sau đấy, robot vận tải bay nhanh chóng bay lên không, trong thời gian ngắn đã biến mất khỏi tầm mắt.

Bạn đang đọc Vạn Năng Hệ Thống Của Tôi (Dịch) của Thiểm Điện Ma Thiên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nghialvmax
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 90

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.