Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Một Nét Đẹp Đó

Phiên bản Dịch · 1853 chữ

Trans + Edit: Nghialvmax.

Ách . . .

Nghe Diệp Linh nói vậy, Diệp Thần cũng có chút hứng thú, nếu Tráng cốt đan đã âm thầm cường hóa mật độ cốt cách của hắn, vậy hắn lúc này cũng hoàn toàn cps thể dưới tình huống không sử dụng nội kình, một quyền có thể lưu dấu lên tường.

Dưới sự hưng phấn, Diệp Thần có chút hứng thú muốn kiểm tra thử.

Mắ nhìn bốn phía, quan sát xem có chỗ nào có thể cho hắn thí nghiệm một chút không.

Bỗng, đôi mắt Diệp Thần ngừng lại trước một núi đá, cơ thể sau đó liền di chuyển qua đó.

Hô ~ thở nhẹ một hơi, đứng thẳng người trước núi đá, tay phải nắm chặt thành quyền, đột nhiên đấm mạnh.

Phanh!

Một tiếng trầm đục vang truyền.

Trên vách núi đá, quả nhiên có xuất hiện một quyền ấn, Diệp Thần trông nắm tay, thấy có hơi hơi đỏ, một chút cảm giác đau đớn, nhưng không phải là kiểu đau đến chết đi sống lại.

Diệp Thần thấy vậy, vừa lòng gật đầu, nói trong lòng trong khi đi bộ về: “Hoàn mỹ Tráng cốt đan này xem ra công hiệu thật không tồi, ăn một viên đã giúp mật độ cốt cách mình trở nên cứng cáp rõ ràng như vậy, nếu đặt trước đó, một quyền đấm hết sức xuống kia, có muốn không đau cũng không được.”

“Hì hì! Ca ca cảm giác thế nào? Có phải rất kinh hỉ không?” Diệp Linh cười ngọt ngào nói.

Ừ ừ ~ Diệp Thần gật đầu như gà mổ thóc, đột nhiên nghĩ đến cái gì, lập tức hỏi: “Tiểu Linh này, chỉ có thể dùng một viên Tráng cốt đan một lần thôi sao? Có thể dùng được nhiều lần không?”

Diệp Linh cười đùa trong không trung bay 1 vòng, nói: “Đây chính là đan dược do hệ thống xuất ra, tự nhiên không có quá nhiều cố kỵ, có thể dùng nhiều lần liên tục, nhưng tốt nhất không nên vượt quá 10 viên, không hiệu quả đan dược sẽ không quá rõ ràng.”

Diệp Thần giờ mới hiểu ra, khó trách hệ thống khen thưởng là 10 viên mà không phải chỉ 1, đây rõ là có thể dùng nhiều lần mà!

Nghĩ tới, liền muốn dùng tiếp.

“Từ từ!” Diệp Linh gọi lại Diệp Thần làm hắn khó hiểu nhìn nàng. Diệp Linh tức giạn nói: “Dược hiệu viên tráng cốt đan thứ nhất còn chưa có qua hết, nếu bây giờ dùng, chỉ tổ lãng phí.”

“Vậy đến lúc nào mới có thể dùng tiếp?” Diệp Thần hỏi.

“Dược hiệu Tráng cốt đan yêu cầu 3 giờ đòng hồ mới có thể tiêu hóa hoàn toàn, cho nên lần sau dùng, cần cách nhau 3 giờ mới được.” Diệp Linh chỉ điểm hắn nói.

“Hơn nữa Tráng cốt đan khi tại Hậu thiên cảnh giới có tác dụng rất lớn, giúp ca ca xây dựng cơ sở vững chắc, vì vậy, ca ca không cần phải quá sốt ruột đâu.”

Nghe Diệp Linh nói, Diệp Thần mới bừng tỉnh, đúng vậy, nếu bản thân cứ giống như trước tiếp tục dùng, đối với chính mình thật quá vô trách nhiệm.

Đan dược như thế này, dùng để đặt nền mỏng tại Hậu thiên cảnh giới, là rất quan trọng. May là không có làm bậy, cứ suy nghĩ theo hướng đó, Diệp Thần không khỏi đổ mồ hôi lạnh.

“Ừ, tiểu Linh nói đúng, đan dược này anh nên chậm rãi dùng, giờ anh đang ở Hậu thiên tứ trọng Đoán cân cốt, vừa lúc có thể tại lúc này đặt nền tảng vững chắc, để khi đánh sâu vào Hậu thiên ngũ trọng Thông ngũ tạng, sẽ không nối nghiệp vô lực.”

“Hì hì ~ Ca ca có thể suy nghĩ như vậy, tiểu Linh thật cao hứng biết bao!” Diệp Linh vui mừng bay lượn khắp không trung.

Diệp Thần tâm tình vui sướng mà trở về tiểu đình. Đi lên tiểu đình Diệp Thần kinh ngạc thấy trên ghế đá tiểu đình, một nữ sinh đang ngay ngắn ngồi đó, không quan tâm tới ai mà đọc sách.

“Huh? Sao trông có điểm quen mắt?” Diệp Thần thầm nghĩ.

Lại nhìn kỹ hơn, vẫn cảm giác có điểm quen mắt, nhưng rốt cuộc đối phương là nữ sinh, không thể luôn nhìn chằm chằm vào người ta được, đấy là không lễ phép.

Vì thế, Diệp Thần cũng chẳng nhìn nàng nữa, lập tức ngồi lấy đối diện, nhưng ngồi không trong chốc lát, Diệp Thần con mẹ nó thấy xấu hổ vl.

Mọi người hỏi vì sao lại xấu hổ à?

Đây không rõ ràng sao? Một người thì đang đọc sách, một đứa thì đếch mang cái gì cả, chỉ ngồi đó nhàm chán mà nhìn đông ngó tây, thỉnh thoảng lại còn nghía nghía nữ sinh đối diện vài lần nữa.

Một thời gian dài cứ vậy, người nói xem mẹ nó có xấu hộ v~ không?

. . .

Lại nói đến người nữ sinh kia, khi Diệp Thần đến, nữ sinh đã chú ý tới hắn rồi, nhưng cũng không thèm để ý, cũng chẳng cần nghĩ tại sao nam sinh này lại về đây.

Ánh mắt Diệp Thần lúc trước cũng được nữ sinh cảm giác được, dĩ vãng bị đám nam sinh nhìn, cảm giác thực không thoải mái gì. Nhưng trong ánh mắt nam sinh đối diện kia nhìn mình lại không cảm giác đó, ngược lại là mang một sự hoài nghi hoặc không cho là đúng không đúng là chiếm phần đa trong đó.

Như vậy lại giúp nữ sinh thoáng có hảo cảm hơn với đối phương, lúc sau vốn còn tưởng tên nam sinh này sẽ tìm cái đề tài gì đó tới làm quen với mình, nhưng qua lúc lâu rồi, lại chẳng thấy đâu, cái này làm nữ sinh không khỏi cảm thấy tò mò trong lòng.

Nghĩ muốn tìm hiểu xem anh nam sinh này phải chăng là đến để làm quen mình, hay thật sự là không có thèm để ý tới chính mình.

Liền khi nữ sinh buông mắt khỏi quyển sách, ngẩng đầu lên, Diệp Thần đã nói trước.

“Hừm, vị đồng học này, sao tôi nhìn cô cảm thấy có điểm quen mắt vậy?”

Nữ sinh nghe thế, đột nhiên cảm thấy cách làm quen này hơi bị cũ rích rồi đó.

Ngước nhìn Diệp Thần, cũng không có bị vẻ soái ca lung linh của Diệp Thần cho lên đồng, bật cười.

Khúc khích cười ~ Chiến hữu à! Uy lực lớn không thể tưởng tượng nha!

Diệp Thần tức khắc ngớ người, nụ cười này cứ như kỹ năng mê hoặc vậy, Diệp Thần căn bản không chống cự được mà hãm sâu vào!

Sau vài phút sửng sốt, Diệp Thần mới khôi phục trở lại, giờ phút này lại nhìn lại nàng, mới nghĩ thông.

Vẻ mặt đầy bất ngờ, ngón tay chỉ nữ sinh, lắp bắp nói: “Cô . . . cô là một . . . một trong năm nữ thần, học tỷ Lục Oánh.

Nữ sinh kia, à không, là Lục Oánh mới đúng, dừng tiếng cười lại, gật đầu với Diệp Thần, cười nói: “Chị là Lục Oánh, nhưng cái danh nữ thần này, không đảm đương nổi.”

“Chào vị học đệ này, còn chưa thỉnh giáo tôn tính đại danh?” Lục Oánh mang theo một nụ cười ôn hòa, hỏi lại.

“À à, em . . . em kêu Diệp Thần, là năm . . . năm nay mới vừa . . . mới vừa tiến vào học viện tân sinh.” Diệp Thần có chút khẩn trương, lắp bắp trả lời.

Phốc ~ Lục Oánh không nín được lại nở nụ cười. Thật vất vả mới ngừng lại, nói: “Diệp học đệ có gì phải khẩn trương thế? Học tỷ cũng đâu có ăn thịt người đâu, thả lỏng đi nào.”

“Eh, ha ha ~” Diệp Thần vuốt mũi, cười xấu hổ, không biết nói gì.

Cũng may lúc này Lục Oánh đã bắt đầu tìm hiểu, hỏi: “Diệp học đệ, hẳn là bây giờ là thời gian đi học đi? Sao lại chạy tới đây vậy?”

Đối với câu hỏi của Lục Oánh, Diệp Thần nào dám không biết xấu hổ mà trả lời nàng đây, bởi vì trong đầu đầy bóng hình của nàng, nên mới đến đây giải sầu chắc!

“À ~ học tỷ, em đến chỗ này để rèn luyện, mấy tiết học ở lớp lại không có quan trọng, cho nên là không đi luôn.” Diệp Thần trả lời như vậy.

“Ồ, ra là vậy à, đúng rồi, nếu chúng ta đã tương nhộ ở đây, cũng coi như là có duyên, chị so với em lớn hơn, kêu chị là Oánh tỷ đi, chị kêu em là tiểu Thần, thế nào?” Lục Oánh nháy đôi mắt mỹ lệ, chăm chú nhìn Diệp Thần, hỏi.

Miệng thì dò hỏi, nhưng trên mặt thì một bộ cứ như vậy mà triển đi, trông có vẻ vị nữ thân này khá là bá đạo đó!

Diệp Thần tất nhiên sẽ không có ý kiến gì, có thể cùng một nữ thần của học viện thiết lập quan hệ, trong lòng Diệp Thần sướng không biết đường lần đây!

Nếu mấy anh em mà ở đây, Diệp Thần khó tránh khỏi đắc ý dạt dào mà khoe với cả bọn, Lục học tỷ là tỷ tỷ của tao, tao là đệ đệ của nàng đấy nhá.

“Vâng vâng ~ tỷ tỷ làm chủ!”

“Hì hì! Tốt đấy, tiểu Thần về sau nếu có gì khó giải quyết, hãy nói với tỷ, tỷ tỷ tuyệt đối sẽ giúp em giải quyết.” Lục Oánh duỗi cánh tay ngọc, vuốt mấy sợi tóc, cười hì hì với hắn.

Nhìn Lục Oánh lúc này, Diệp Thần từ cử chỉ của nàng, phát hiện một cảm giác nghịch ngợm, thật đúng là một mỹ thiếu nữ đa biến mà!

Lục Oánh nói: “Vươn tay ra đây.”

“Dạ?” Diệp Thần khó hiểu, nhưng vẫn vươn tay ra, lòng bàn tay hướng về trước mặt Lục Oánh.

Cũng không biết nàng từ đâu lấy ra cây bút chì, liền viết lên lòng bàn tay Diệp Thần hàng chữ.

Diệp Thần tập trung nhìn vào, đó là một dãy số, trông giống như là mã thông tin.

“Tốt, đây là mã liên lạc Tinh Võng của tỷ tỷ, có chuyện gì có thể lên Tinh Võng liên hệ với chị, còn có thể trực tiếp gọi video nha!” Lục Oánh nói, liền cầm lấy quyển sách đặt trên bàn, nói với Diệp Thần: “Bây giờ đã không còn sớm nữa, tỷ tỷ trở về đây, tiểu đệ, goodbye!” Xoay người với Diệp Thần, nháy mắt đầy tinh nghịch, quay đầu mỉm cười tức khắc bách mị sinh.

Diệp Thần lại dại ra. Hắn thề rằng sẽ đem nụ cười của Lục Oánh mãi mãi khắc ghi trong tim mình, không thể xóa bỏ, không thể gạt đi!

Bạn đang đọc Vạn Năng Hệ Thống Của Tôi (Dịch) của Thiểm Điện Ma Thiên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nghialvmax
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 127

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.