Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Di tích 3

Tiểu thuyết gốc · 1692 chữ

Chiếc lưỡi hái sắc lẹm cua trượt qua người A Bảo, làm mặt lưng chiếc áo rách làm đôi. Cũng may là hắn phản ứng kịp thời nếu không, giờ lưng hắn đã nhận một phần thưởng lớn rồi. Thế nhưng hắn có thể may mắn như vậy được mấy lần nữa. Nhìn về bên cạnh Diệp nhi, nàng thì may mắn cũng không kém. Một lần suýt rơi mất cái đầu. Hai người chạy bán sống bán chết nhưng có vẻ như sức lực ngày một suy kiệt.

Đến cùng bọn họ cũng không đủ lực lượng để bảo vệ chính bản thân. Mà phải nhờ đến hai huynh trưởng trong môn phái cứu giúp. Đương nhiên ai cũng không tự nhiên dây vào rắc rối làm gì. Chẳng qua họ là bạn tốt của Trần Hạo( anh Diệp Trần) nên mới ra tay tương trợ. Chỉ thấy một trong hai vung cây trường đao về phía thanh niên manh khảnh. Thanh đao nặng bao nhiêu thì không biết, chỉ nghe thấy âm thanh ù ù lướt qua đầu A Bảo. Thanh niên mảnh khảnh cũng không phải dạng vừa lập tức đưa lưới hái chắn trước mặt cộng thêm một bùa hạ phẩm phòng ngự miễn cưỡng chặn lại thế tấn công.

"Luyện khí cấp 6" Hơn nữa còn là một vị thể tu. Mới có thể phát ra một đòn uy lực đến thế. Lần này là đá phải thiết bản rồi. Bọn Thẩm Nguyệt tông này cũng vô cùng ranh ma. Chuyên hiếp yếu tránh mạnh. Thấy tình thế không ổn thì lập tức muốn bỏ chạy. Nhưng mà bắt nạt người ta thế muốn chạy cũng không dễ đâu. Chỉ thấy một loạt phi châm được phóng ra, xuyên qua cả thân gỗ tiến về phía đám người. Liên tục mấy người phe Thẩm Nguyệt tông ngã xuống. May mắn chỉ có tên mảnh khảnh là né được. Hắn điên cuồng bỏ chạy. Thanh niên vác đao liền sôi máu đuổi theo.

"Phạm Hữu, giặc cùng đường chớ đuổi. Mọi người nhanh chóng thu dọn nơi đây rồi rời đi."

Thanh niên còn lại có vẻ thư sinh lên tiếng. Hai người A Bảo liền gật đầu làm theo. Rất nhanh đồ vật giá trị trên thân 3 tên ở đây cùng 2 tên A Bảo giết trước đó được lấy sạch. Thanh niên thư sinh dùng hoả thuật thiêu rụi thi thể bọn chúng. Đến lúc này mọi người mới có thời gian thư thả.

Hai người A Bảo gập sau người để cảm tạ hai sư huynh trước mặt. THanh niên vác đao có vẻ là một người khá thích nới chuyện.

"Diệp nhi sao ngươi lại bị truy sát như vậy???"

"Thật sự là đen đủi mà. Trong lúc tìm linh dược, thì ta dẫm phải cấm chế khiến lũ người Thẩm Nguyệt tông để ý. Không biết tên chết bầm nào lại để bùa nổ như vậy."

A Bảo có chút chột dạ à nha.

"Cũng may có hắn. À! Ta quên giới thiệu một chút. Đây là A Bảo là một người bạn của anh ta."

"A Bảo, xin ra mắt hai vị sư huynh."

"Được lắm! Được lăm! Ngươi có nghĩa khí như vậy đáng để chúng ta giao hảo. Ta là Phạm Hữu, kia là ca ta Phạm Tả."

Phạm Hữu ghé vào tai A Bảo:

"HUynh ta nhìn thì khó gần nhưng thật ra là người vô cùng ấm áp. Ngươi đừng để bụng nha."

A Bảo chỉ biết cười trừ. Lúc này Phạm Tả mới lên tiếng. Thế nhưng không phải là để chào hỏi:

"Việc đã giải quyết xong. Vậy chúng ta chia đồ đi. Các ngươi đã giết được hai tên nhưng cái chính đều do chúng ta giải quyết. Chi các ngươi hai phần thấy thế nào."

Hai người A Bảo nhìn nhau rồi gật đầu. Đừng nói là hai phần cho dù không chia cho bọn hắn cũng là hợp tình hợp lí. Dù sao không có hai anh em này thì đến mạng dùng còn không có. Đổ hết đồ đạc trong mấy túi trữ vật thấy không ít linh thạch, dược thảo. Còn có vài kiện pháp khí. Hiển nhiên là bọn này giết người đoạt bảo không ít. Chia đến tay A Bảo cũng được hơn hai trăm lt một ít được liệu cùng một pháp bảo có dạng như quả cầu. Quả cầu tản mát ra một chút khí tức tia điện. Theo như Phạm Hữu nói thì đây là một kiện hạ phẩm pháp bảo có tên là tịch diệt châu. Có thể nén một lượng lớn linh lực sau đó phát nổ, tạo ra uy lực cực lớn. Gần như là có thể cứu hắn một mạng trong lúc nguy kịch. Tuy nhiên bất tiện là chỉ sử dụng được một lần. Tên Thẩm Nguyệt tông lúc nãy không kịp sử dụng là do sư huynh ra tay quá nhanh.

Phân chia xong xuôi thì A Bảo lại thấy cho mình một cơ hội. Hắn ngỏ lời muốn giúp hai anh em họ Phạm bảo quản linh dược. Bởi lẽ chỉ thấy họ bỏ vào túi trữ vật không có công tác bảo quản nào khác. Như vậy đến lúc lôi ra thì ít nhất dược tính cũng mất hơn phân nữa. Hai anh em họ Phạm lại là người chuyên tu võ nên cũng không hiểu lắm về vấn đề này. Nhưng nhận được ánh mắt tin tưởng của Diệp nhi nên bọn họ đồng ý cho A Bảo đi theo giúp đỡ.

A Bảo tận mắt chứng kiến đống dược liệu được đổ ra từ hai túi trữ vật hai người thì gần như rớt hàm ngay lập tức. Bởi lẽ nó có khác gì hai ngọn núi nhỏ đâu. Đa dạng muôn loại thảo dược, sơ sơ cũng hai, ba nghìn lt mà lại bảo quản như thế. Hắn phải làm việc mỏi tay mới sơ chế xong chúng nhưng hắn vui mừng khôn xiết bởi theo thoả thuận thì hắn sẽ được chia cho hai phần. Chứ không phải là làm không công đâu nhá. Hơn cả là đi theo hai vị này thì vấn đề an toàn của hắn gần như không cần quá lo lắng nữa. Quả thật qua chông gai là ánh nắng mà.

Mấy ngày biết theo, A Bảo và Diệp nhi nhất trực đi cùng hai huynh đệ họ Phạm. Thu thập dược liệu, săn giết yêu thú quả thật là việc như cơm bữa. Có thể nói là nhặt đồ mỏi tay. Điều này có được một phần là do tài nguyên trong đây phong phú, một phần là thực lực cường đại của hai anh em họ Phạm. Nói đơn giản là chả ngán bố con thằng lào. Cứ như thế trôi qua cho đến tận lúc thí luyện kết thúc.

Theo cột sáng thứ 10 phát ra, tiếng ầm ầm rung động đất trời. Mặt đất bắt đầu có những vết rạn nứt nhỏ, theo sau đó bầu trời cũng dần tối đi khiến mọi người bắt đầu mất phương hướng. Cũng may các trưởng lão kịp thời thôi động pháp trận, mở các không gian truyền tống. Lần lượt từng đoàn từng đoàn người tiến ra.

"Sao lâu như vậy vẫn chưa thấy A Phú đâu nhỉ??" A Bảo ngó ngang ngó dọc trong đám người. Hắn có chút lo lắng cho A Phú. Cũng phải thôi vì tiến ra thời điểm bây giờ vẫn còn chưa tới một phần ba lúc tiến vào. Còn chưa kể trong số đó không ít bị thương, thậm chí nhiều người chỉ giữ được nửa cái mạng.

Nhưng lói chung là số A Phú cũng lớn nên vẫn còn trở ra được. Tuy nhiên người cũng chằng chịt vết máu đặc biệt là ở cánh tay trái. Vạt áo thấm đẫm máu, tay thì thõng xuống như không còn sức sống. A Bảo nhanh chóng lao lại chỗ A Phú. Lập tức cho A Phú ăn Hồi Nguyên đan đồng thời nhờ hai vị sư huynh điều dương khí tức cho hắn. Cũng may là vết thương chỉ cắt sâu vào phần thịt mềm chưa đả động đên xương cốt nên là cánh tay này còn giữ được.

"A Phú, huynh gặp chuyện gì mà ra nông nỗi như vậy."

"Nói càng thấy tức, bọn khốn Thẩm Nguyệt tông đáng ghét, bọn chúng dám ám toán chúng ta. Cũng may ta chuẩn bị đầy đủ nếu không thì cũng chết dưới tay bọn chúng."

"Bọn đệ cũng gặp phải một lũ Thẩm Nguyệt tông."

"Cơ mà sao thấy đệ khoẻ re vậy." A Phú nhìn mà muốn rớt hai hàng nước mắt máu.

"À! Cũng may là gặp được hai sư huynh họ Phạm. Thực lực của họ vô cùng cường đại, bảo kê đệ không thành vấn đề nha."

"A Bảo, ngươi đừng nói thế. Ngươi cũng giúp chúng ta không ít mà." Phạm Hữu lên tiếng

"Giới thiệu với huynh đây là Phạm Hữu, vị mặt lạnh kia là Phạm Tả."

"Đa tạ hai vi sư huynh đã chăm nom sư đệ."

"Ừ!" Âm thanh duy nhất phát ra từ miệng Phạm Tả. Dừng thấy anh ta có vẻ lạnh lùng nhưng thật ra lại là một người vô cùng tốt tính. Trong thời gian đi cùng với họ, A Bảo không ít lần được vị sư huynh này chỉ giáo các dùng phi đao đấy. Nói chung hắn có ấn tượng rất tốt với hai người. Hai người họ cũng rất sòng phằng. Sau khi kiểm kê thì liền đưa cho A Bảo hai phần thù lao như ước hẹn, tương đương với gần 500lt- Một số tiền không nhỏ đâu.

Tất nhiên là không phải lần này đi cũng sẽ thuận lợi và may mắn như vậy rồi. A Bảo cũng đã dự định tốt: Sẽ tiêu hoá hết phần tài nguyên này, nâng cao thực lực lên rồi mới xuất sơn lần nữa. Không có thực lực thì làm gì cũng không được.

Bạn đang đọc Vạn Kiếp Tu Tiên sáng tác bởi Luyentt2
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Luyentt2
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.