Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kế hoạch

Tiểu thuyết gốc · 2109 chữ

Tình hình bây giờ quả thật quá nguy hiểm. Hai tên nội môn đệ tử cộng thêm ba tên ngoại môn thì 3 người A Bảo chắc chắn phải chết không còn nghi ngờ. Không biết có phải gặp vận hạn hay lúc bước chân khỏi nhà sai chân mà sao lại đen đủi như vậy nữa. Quả thật trong thời khác này chỉ có thể nhanh chóng chạy. A Phú nắm lấy tay A Bảo vẫn còn có ý chống cự, ném liềm mấy bùa nổ xuống đất làm khói bay mịt mù. Nhân cơ hội đó chạy khỏi khu vực này. Ngũ tỷ cũng là người nhanh nhạy lập tức lách người tránh lũ khốn này mà lẩn đi. Tỷ ta còn không quên khía nhẹ một nhát vào tay tên đệ tử nội môn có ý đồ xấu kia. Nhưng tỷ không biết rằng đó chính là lí do mà bọn chúng sẽ bám theo dai dẳng.

"Lý Ngọc ngươi còn không nhanh chóng đuổi theo." Tên bị khía vào tay lên tiếng.

"Sở Khang bình tĩnh lại."

"Mẹ kiếp. Tay ta rách thế này thì bình tĩnh thế nào? Ta phải bắt bọn chúng, róc thịt mới hả giận."

"Quanh đây còn rất nhiều người chưa tản đi. Chúng ta đuổi theo rất dễ bị người chú ý. Đến lúc đó không thể nào chối tội được. Tin ta! Núi xanh còn đấy. Kiểu gì chúng ta chả tìm được chúng."

Ba người A Bảo chạy bạt mạng đến tận khi cạn kiệt linh lực mới dám dừng lại. Bấy giờ, A Bảo ngồi thở hổn hển dưới gốc cây. Mặt cắt không còn chút máu. Hắn đã hiểu được một chút về cách các đệ tử trong môn làm việc. Mạnh được yếu chết. Hắn ta chủ yếu trong ba năm qua ở tông môn cũng không trải qua nhiều cái thứ gọi là đời này. Không để ý người khác chỉ cần có sức mạnh không gì không thể. Thế giới này mặc ngươi tung hoành. Những kẻ yếu thì khác gì yêu thú để bọn chúng tùy ý săn giết.

"Cảm ơn hai người."

"Sư tỷ không cần nói lời này."

"Ngũ muội, ta nói ngươi chạy thì chạy đi việc gì phải đâm hắn chứ. Bây giờ chắc chắn bọn chúng sẽ không tha cho chúng ta đâu."

"Tha thì thế nào. Không tha thì thế nào. Huynh quên là chưa làm.gì bọn chúng đã đòi giết chúng ta rồi à. Ta đâm hắn để lấy thêm ít thời gian chứ bộ."

"Thôi việc này không thể trách được sư tỷ đâu."

"A Phú hay là chúng ta rời khỏi đây trở về tông môn trước."

"Muội nói thì hay lắm. Chúng ta đi theo đoàn nên phải về cùng đoàn đó là quy củ rồi."

"Không phải bọn họ nói không để ý chúng ta sao?"

"Đúng vậy. Nhưng nếu of thế chúng ta mãi sẽ có vết nhơ, sẽ không được tham gia nhiệm vụ đoàn nữa."

"Hay là chúng ta quay lại phản công bọn họ."

"A Bảo ngươi định điên theo Huyền nhi sao? Ngươi có thấy thực lực của chúng là gì không? Là 2 tên thất cấp và ba tên ngũ cấp. Ngươi đánh được ai trong số chúng."

"Vậy chúng ta nhờ Húc Dương."

"Ngươi nghĩ cái tên cướp đồ chúng ta sẽ nghĩa khí vậy sao??"

Cả ba người đều rơi vào trầm mặc.

"Dù sao việc này cũng do ta gây ra. Ta sẽ tự giải quyết việc này."

"Ngươi ngốc sao? Ngươi định nộp thân cho chúng à. Dù thế nào ta cũng phải bảo vệ hai ngươi nếu không để đại tỷ biết thì ta cũng chết chắc."

"A Phú, Huyền nhi, ta có ý này. Nếu chúng ta giáng họa cho chúng thì sao?" A Bảo ra vẻ thần bí.

"Ngươi nói rõ ra xem nào?"

"Ta thấy chúng và Húc Dương quan hệ có vẻ bất hoà. Nếu như có một mồi lửa để hai bên lao vào nhau thì sao?"

"Rất có khả năng. Ta biết hai tên dệ tử nội môn đó. Trong đó có tên Lí Ngọc trước đây từng bị Húc Dương nhục mạ vô cùng thảm. Nếu có thể tạo ra mồi lửa thì chắc chắn chúng sẽ đánh nhau."

"Nhưng mồi này khó làm hơn nói đấy."

"Vậy phải xem vận khí chúng ta có kiếm được gì tốt không??"

"Không cần phải phức tạp như vậy. Huyền Vũ ta sẽ chỉ vật phẩm. Các ngươi xem."

Lúc này Huyền Vũ lôi ra một viên nội đan chỉ nhỏ bằng đốt ngón tay cái, trong xanh, thi thoảng có tia điện hiện ra.

"Trời ạ! Ngũ phẩm nội đan đấy. Ngươi kiếm ở đâu vậy?"

"Đây là yêu thú trong dược điền trước khi chết tặng cho ta. Dự tính đột phá lục cấp sẽ dùng."

"Tốt như vậy. Sao không có yêu thú tặng cho ta chứ?"

"Ngươi nghĩ đến Bá Ngưu của ngươi đa làm ra những việc gì?"

"Nhưng mất viên nội đan này quả thật có chút đáng tiếc nha. Nhưng quả thật so với mạng thì tốt hơn nhiều."

"Vậy chúng ta đem nó tặng Húc Dương sao?" A Phú hiện lên cái vẻ mặt gian thương.

"Ngươi nghĩ tên đó sẽ chịu làm việc này ư. Ý ta là phát nổ nội đan kích sát bọn chúng."

"Ngươi! Ngươi điên rồi!"

"Ta thấy ngũ sư tỷ nói đúng. Tốt hơn hết vẫn là phải dựa vào mình."

"Đúng vậy. Ngươi nói rất đúng. Chỉ cần bọn chúng dám đến ta sẽ cho chúng banh xác."

"Số ta đúng là khổ mà."

"A Phú, ta biết huynh không muốn dây dưa với chúng nhưng đến nước này thì đành phải chiến thôi." Huyền nhi ra dáng nữ nhân mà an ủi.

"Thêm nữa ngươi qua coi thường bản thân rồi. Ngươi cũng đã lục cấp, ta cũng ngũ cấp nếu có thể nổ chúng thành công thì chắc chắn giết chúng không thành vấn đề."

"Xem ra cũng đành theo các ngươi vậy. Chuẩn bị kế hoạch bẫy đi, chúng rất nhanh sẽ mò đến chúng ta thôi."

"Ta biết phía trước có một thác nước. Rất phù hợp cho chúng ta đặt bẫy."

Ở một nơi nào đó trong rừng, năm tên cặn bã đang lần theo dấu vết chúng kịp dính trên người Huyên nhi. 

"Lí Ngọc, ta thấy chúng ta sắp tìm được bọn chúng rồi. La bàn có tín hiệu rất mạnh."

Truy tung thuật kết hợp với La bàn của tên Sở Khanh này cũng coi như là có chút tiếng tăm trong hành đệ tử nội môn. Chuyên môn dùng để truy sát kẻ địch đó nha.

"Đại ca, ta thấy hai người bọn chúng rồi."

A Phú và Huyên nhi đang loáy hoáy vùi đất.

"Bọn chúng đang đặt bẫy chúng ta. Được lắm!'

"Khoan đã! Ta nhớ có ba tên cơ mà. Cẩn thận mai phục."

"Cái tên tam tầng ấy thì làm được gì chúng ta. Ngọc Cương, ngươi dò xung quanh rồi giết nó đi. Con chuột nhắt chỉ ở xung quanh đây thôi."

"Được đai ca."

Bốn tên cặn bã này lao tới như hổ nhìn thấy con mồi. Không biết có phải A Phú và Huyên nhi biết trước không mà nhanh chóng phát hiện và né tránh công kích.

"Các ngươi chạy được sao? Bắt sống con ả đấy cho ta." Sở Khanh lên tiếng.

'Chia ra"

Hai người mỗi người một hướng chạy đi. Không kịp suy nghĩ Sở khang liền đuổi theo Huyên nhi. Lí Ngọc cùng một người khác đuổi theo A Phú vào trong rừng trúc. Còn một tên không kịp đuổi theo bởi một số bùa nổ kịp kích phát níu chân hắn lại. Rừng trúc rậm rạt rất khó để đuổi theo. Thân hình A Phú tuy to béo nhưng về cái khoản chạy trốn lại có thiên phú dị bẩm nha. Hắn nhanh chóng lác qua các hàng trúc cộng thêm bùa khói mịt mờ làm Cho hai người Lí Ngọc gần như mất dấu nơi đây.

"Chuẩn bị xong chưa A Bảo?"

"Xong rồi."

Chỉ thấy A Bảo phóng ra một tia linh lực kích nổ rất nhiều Bùa chú cộng thêm độc ẩn trong đó có thể khiến cho hai tên đó suy yếu đi một chút. Cùng lúc này hai tên lạc đàn sẽ phát hiện ra động tĩnh nơi đây mà lao tới. Tạo cơ hội cho một mình Sở Khanh đuổi Huyên nhi. Hai ngươi A Bảo nhanh chóng tụ hợp với nàng. Ba đánh một không  chột cũng què.

"Đứng lại con đàn bà kia."

"Đâu có ngu mà để ngươi bắt được."

Vừa chạy Huyên nhi vừa phóng bùa nổ để kìm chân đối phương. Nhưng thực lực của Sở khanh cao hơn nàng hai cảnh giới nên cuối cùng cũng bị đuổi kịp. Hắn vươn bàn tay tạo hình vuốt hổ định cho nàng một nhát vào lưng. Cũng may nàng ta nhanh nhạy kịp thời tung khiên chắn đỡ nhưng cũng không chịu nổi lực xung kích bị đánh bật vào tảng đá. Nàng nhổ ra một ngụm máu. Sở khanh lao tới, một đòn này không có kì tích thì chắc chắn Huyên nhi trọng thương là điều không còn nghi ngờ.

"Nhanh! Sư huynh bây giờ là lúc hắn không đề phòng nhất."

Chỉ thấy có hai thanh phi kiếm lao vun vút tới lung Sở Khanh.

"Trò vặt!"

Sở khanh khẽ vẫy tay ra sau ngạnh kháng hai thanh phi kiếm lập tức hai thanh phi kiếm căm xuống đất. Vẫn chưa mất đà hắn lao tới Huyên nhi nhưng một cảm giác đau đớn từ bàn tay đã khiến hắn chao đảo. Trong thời khắc then chốt này, A Bảo đã vận dụng kĩ thuật của ẩn đao, thành công đâm một nhát vào tay hắn. Nhưng tên Sở khanh này không chút biểu tình. Chỉ thấy trên tay hắn xuất hiện hai viên đan, lập tức nuốt xuống. Máu liền ngừng chảy và có dấu hiệu đông kết.

Phục đan Trung phẩm

"Trò đánh lén này lão tử thấy nhiều rồi."

"Vậy ư"

Chỉ thấy ngay lúc này một đám dây đỏ từ dưới đất trồi lên cuốn lấy người Sở Khanh. Hắn khẽ vẫn sức đã khiến chúng rách tan. A Phú lao tới đánh tay đôi với hắn. Sức lực A phú không phải dạng vừa điều đó được chứng minh khi hắn luyện tập cùng Bá Ngưu. Nhưng hắn lại không có kĩ xảo chiến đấu nhiều. Ngược lại Sở Khanh lại là nội môn đệ tử kinh nghiệm, công pháp đều vượt trội cộng thêm thực lực hơn một tầng nên A Phú nhanh chóng bị đánh bay.

"Ta không trụ được rồi!" A Phú bị đánh bay thét dài

Huyên nhi thấy thế liền xuất ra bốn tấm bùa khói cộng thêm khí đọc từ bùa nổ của A Bảo biến một khu vực nhỏ này gần như không thấy gì cả. 

"Lại định đánh bài chuồn. Đừng hòng." Sở Khanh thét lên

Nhưng hắn đã đoán sai. Chỉ thấy một lượng lớn phi đao ẩn trong làn khói bay đến chỗ Sở Khanh. Một nhát! Hai nhát! Ba nhát! Từng nhát đều trúng mục tiêu. Thật là kì lạ khói như vậy làm sao mà trúng nhiều như vậy. Hiển nhiên là không phải A Bảo giỏi đâu mà là trong lúc A Phú đấu tay đôi đã nhanh chóng gắn vào người hắn các tia linh lực. Tuy tiêu hao rất nhiều nhưng khẳng định là sẽ trúng đích.

Tuy nhiên dù sao  A Bảo với tam tầng luyện khí tầng thì chắc chắn là không đủ lực đạo để tổn thương nặng đến hắn cộng thêm thân thể nội môn đệ tử cứng rắn nên các vết thương cũng không quá sâu.

"Ba chúng ta liên thủ lao lên không cho hắn thời gian hồi phục. Chắc chắn sẽ tiêu hao nhiều mà chết."

"Ba tên chuột nhắt các ngươi dám." Sở Khanh gầm lên giận dữ.

"Có gì mà không dám cái tên cặn bã như ngươi đáng chết vạn lần." A Phú thốt lên trong tiếng nói mang theo sự kích động vui mừng. Thử nghĩ mà xem đánh cái đưa bắt nạt ban thì sướng biết nhường nào.

Thế nhưng hắn chưa kịp vui thì một tiếng nói đã thay đổi toàn bộ cuộc diện.

"Các ngươi nghĩ lừa được chúng ta."

Bạn đang đọc Vạn Kiếp Tu Tiên sáng tác bởi Luyentt2
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Luyentt2
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.