Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hy sinh

Tiểu thuyết gốc · 1138 chữ

"haizzz sao mãi vẫn chưa có ai tới vậy"

"Trưởng thôn có khi nào ông đoán nhầm rồi không??"

Cả thôn đang xì xầm bàn tán. Cũng phải thôi họ đã đứng đợi tù sáng sớm rồi còn gì mà giờ trời cũng đã bắt đầu tối rồi mà không thấy có ai. Một số người kiên nhẫn thấp đã về từ lâu rồi. NHưng một số người vẫn ôm hy vọng và chờ.

Trời cũng đã tối. Mọi người về nhà ai nấy về, có những người vẫn chưa về nhà nhưng không phải là đợi tiên nhân mà canh chừng bảo vệ. A Bảo cũng chưa ngủ, cậu còn ngắm nghía cái cây Ô Diệp Sơ này vì chẳng biết bao giờ mới có thể gặp được loại vật phẩm quý hiếm. Rồi chả biết lúc nào cậu cũng ngủ quên. Trong màn đêm đen, trên bầu trời có hàng vạn ngôi sao tỏa sáng lấp lánh. Và trong đêm hôm nay, nếu ai mà ngắm trăng thì có thể thấy một ngôi sao hình như đang di chuyển.

"Đó là gì ????" - Một vị tiên sư kiếm.

Anh ta trở về sau cả tuần trời tìm kiếm đệ tử cho môn phái. Nhưng chẳng có ai kiếm được cả. Có vẻ như khá buồn vì kiếm được một tư chất tốt, thì anh ta có thể nhận được một phần thưởng. Cơ mà có lẽ không phải vì anh ta lười biếng mà thật sự quá đen đủi khi được phân vùng xa lắc xa lơ này. Về môn phái thế nào cũng bị phạt cho xem. Đường trở về dài đằng đẵng mà buồn tẻ khiến tiên sư càng bay nhanh hơn. Đang trong tâm trạng như thế, anh ta bỗng cảm thấy nhẹ nhàng có mùi thơm trong gió.

"Là Ô Diệp Sơ, chắc chắn là nó"

. "Chính là hương vị. Quả là tuyệt mỹ!!!".

Anh ta biết rõ điều khiển bởi anh ta có mấy lần được nhìn thấy các vị đan sư luyện loại dược liệu .

"Thôi coi như có tí thu hoạch rồi".

Lân theo mùi hương, vị sư đầu tiên đã đi đến ngôi làng nhỏ này. Thì ra trong thâm sơn cùng cốc này vẫn còn một ngôi làng nhỏ.

"Là căn nhà kia !!!!! "

"Két két" - tiếng cánh cửa đóng mở cho A Bảo tỉnh giấc.

"Ơ kìa, cửa chưa đóng ak. Có thể là cha lại quên rồi". A Bảo tiến hành đóng cửa lại. Hải anh thanh niên canh cửa đã ngủ từ lúc nào rồi.

"Có thể ai vào mất cây hiếm cũng chả ai hay" A Bảo nói.

"Thế à! Ta cũng không phải loại người như thế đâu." một tiếng nói ở đâu đó.

Sáng sớm hôm sau, A Bảo được nhận thức bởi tiếng của bố mình.

"Chuyện gì vậy cha ??"

A Bảo lao nhanh theo dõi cửa phát ra tiếng. A Bảo thấy mình đang sống trên đất trước một người trẻ tuổi. một người phong thái linh cảm, quyết định trên một khí chất thoát tục. Một bộ pháp y xanh nước biển, trên kính đeo kiếm dài lắm.

A Bảo mở to mắt: "A! Tiên sư ư".

Chàng trai nhìn A Bảo: "Không, ta chỉ là một nội môn đệ tử thôi. Các người cũng không cần hành lễ như vậy".

"Trưởng thôn tới rồi"

"Kính chào tiên sư"

"Tiên sư, tiên sư à, ngài nhìn trúng đệ tử nào ở thôn chúng ta rồi ư ??".

"Chưa có ai cả" -Tiên sư đáp.

"Nhanh! Con trai ra đây" - Tiếng ồn ào của cả thôn sơn này. Từng người từng người đi đến trước mặt sư phụ,

"Tên gì?"

"Hồ Vương, thưa vị tiên sư".

"Đứng sau ta".

"Hồ Vương đỗ rồi".

"Chúc mừng Hồ đại ca nha. Sau này mọi người đều nhờ vả Hồ Vương nhà đại ca rồi."

Chính là người đầu tiên được nhận sau hơn hai mươi người bị loại. Đó quả thật là một tín hiệu đáng mừng. Trong mắt lũ trẻ không giấu nổi sự hâm mộ

A Bảo cũng hồi hộp chờ đến lượt mình.

"Đến A Bảo nhà ta rồi kìa"

"Tôi nhìn thấy rồi".

A Bảo bước tới, lần này tiên sư có đầu lên nhưng cũng không nói gì. Không biết có phải vì A Bảo có chút thiên phú không hay có lẽ chỉ đơn giản là vì sư đầu tiên đã gặp qua cậu bé một lần. Cứ như thế từng đứa trẻ đi qua nhưng không thấy tiên sư hé răng nửa lời.

"Vậy mà không thêm một ai nữa ư" Trưởng thôn ngồi xuống đất, mặt trầm tư.

"Tiên sư, thôn chúng ta không được một ai nữa ư"

"Đúng thế! Thưa lão nhân gia.".

"Thiên phú không tốt, không thể từ bồi dưỡng được sao"

"Có thể có một chút nhưng có thể chỉ lãng phí tâm sức của họ mà thôi"

"Tiên sư à, một chút còn hơn không chứ- Ngài có thể dẫn thêm mấy đưa trẻ được không ??? Làm việc cho ngài cũng khá ổn." .

Tiên sư: " Không được ở đâu-Ta chỉ là một đệ tử nội môn nhỏ không kham được việc này-Lão nhân gia không biết từng người đưa về đều hao tổn linh lực. Đó là thứ mà ta không đủ dùng, hồ sơ này môn phái phát triển cũng có giới hạn thôi ".

Trưởng thôn :"Vậy phải làm thế nào đây".

Vị tiên sư nọ không nói lời nào mà chỉ đứng yên. Nhưng cái đầu hắn ta lại hơi nghiêng sang về phía nhà A Bảo.

Trưởng thôn dù sao cũng là già làng, nhìn phát là biết ngay hắn muốn gì. Nhưng có lẽ đó cũng là biện pháp duy nhất để những đứa trẻ ở đây có một lần cơ hội thay đổi vận mệnh.

"Cần báu vật ra đây"

Trưởng thôn thét hết sức mình. Sau đó ông dâng hai tay lên vị tiên sư nọ, Miệng còn cố gắng nặn ra một nụ cười:" Mong tiên sư giúp đỡ con cháu trong thôn"

"tất nhiên là ta sẽ giúp đỡ hết sức rồi. Đó cũng là trách nhiệm của ta mà"

"Đa tạ tiên sư"

"Sáng sớm ngày mai tập hợp 5 đứa trẻ theo ta trở về, còn có thể thi đậu vào tông môn hay không thì phải xem duyên phận của bọn chúng."

"5 ĐỨA",

"Chỉ 5 đứa thôi sao"

"Đúng vậy. Đó là cực hạn của ta rồi".

"5 ĐỨA"- Biết chọn đứa nào đi đây. "Hiển nhiên là mấy người đào được cây Ô Diệp Sơ này rồi". Chú Tư có một vé hẳn với tài hoa của chú tuy hơi lớn tuổi nhưng có lẽ vẫn có hy vọng.

Bạn đang đọc Vạn Kiếp Tu Tiên sáng tác bởi Luyentt2
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Luyentt2
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 5
Lượt đọc 70

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.