Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vảy ngược của Rồng

Phiên bản Dịch · 1759 chữ

Đập linh đường!

Mục Thiên không ký tên, Lương Tử Hưng trong cơn giận dữ lại muốn đập linh đường của Mục gia.

"Ngươi dám!"

Hai tròng mắt Mục Thiên bỗng nhiên co rụt lại, hàn quang chớp động, giống như hung thú.

"Bản thiếu gia không có gì không dám!"

Lương Tử Hưng lạnh giọng cười lớn, quát khẽ nói: "Đập cho ta!"

"Vâng!"

Hai người phía sau hắn nghe lệnh, vọt thẳng vào linh đường.

"Khốn nạn!"

Ánh mắt Mục Thiên run run, hai mắt đỏ rực lên trong nháy mắt.

Thế nhưng giờ phút này, hắn muốn đứng lên cũng khó khăn.

“Bọn cường đạo các ngươi, mau dừng lại”

Lúc này, Lạc Hề quát to một tiếng, muốn xông tới ngăn hai người kia lại.

"Chát!"

Thế nhưng sau một khắc, tiếng bạt tai vang lên, thân thể nàng run run, trực tiếp ngã xuống đất, nửa khuôn mặt nhỏ sưng phồng lên, in mấy dấu tay đỏ tươi.

"Xú nha đầu, ngoan ngoãn yên lặng cho bản thiếu gia."

Tầm mắt Lương Tử Hưng rét lạnh, lạnh lùng nhìn chằm chằm Lạc Hề, hung ác thô bạo.

Lạc Hề mặc dù là nhị tiểu thư của Lạc gia, nhưng là do gia chủ Lạc gia cùng một người nha hoàn sinh ra, tại Lạc gia không có địa vị gì, so với người hầu cũng không hơn bao nhiêu.

Chỉ cần hắn không đánh chết Lạc Hề, thì đều có thể bàn giao tốt với gia chủ bên đó.

"khốn khiếp!"

Mục Thiên thấy Lạc Hề ngã xuống đất, lập tức gầm nhẹ một tiếng, toàn thân huyết dịch quay cuồng, tựa như sôi trào.

Tên súc sinh Lương Tử Hưng này, vậy mà ra tay nặng như thế với một cô nương.

Lạc Hề nằm trên mặt đất, đã hôn mê.

"Lương Tử Hưng, ngươi không bằng heo chó!"

Mục Thiên gầm nhẹ một tiếng, hai tay nắm chặt lại, bất ngờ đứng thẳng lên, xương cốt toàn thân kêu đôm đốp, rung động thính giác.

"Mục Thiên,ngươi nhìn cho kỹ vào, chọc giận bản thiếu gia thì sẽ có hậu quả gì!"

Lương Tử Hưng nhìn Mục Thiên, tùy tiện cười to, nhanh chân bước vào linh đường Mục gia.

"cạch cạch cạch. . ."

Tiếp theo, từng cái linh vị bị ném ra ngoài, rơi lả tả trên đất.

“Đạp đi, dẫm nát mấy cái linh vị này cho ta”

Lương Tử Hưng dậm chân, giơ chân đạp xuống, trực tiếp đạp nát một cái linh vị.

"Ầm! Ầm! Ầm! . . ."

Hai người khác cũng điên cuồng giống vậy, đạp liên tục xuống đất, từng cái linh vị bể nát..

"Khốn kiếp!"

Một màn trước mắt khiến máu trong người Mục Thiên sôi sục, khuôn mặt trở nên dữ tợn hung lệ, như con thú bị nhốt trong lồng chỉ chờ lao ra.

"Mục Thiên, hôm nay bản thiếu gia cho ngươi làm một người con có hiếu”

Lương Tử Hưng nhìn Mục Thiên, đột nhiên dữ tợn cười rộ lên, cầm lấy một cái linh vị từ dưới đất, để xuống trước mặt Mục Thiên.

Trên linh vị, bất ngờ viết một cái tên: Mục Tinh Thần!

Mục Tinh Thần, chính là phụ thân của Mục Thiên!

"Ngươi dám!"

Mục Thiên thấy tên viết trên linh vị, đôi mắt trở nên tinh hồng, máu trong cơ thể bùng cháy, toàn bộ thân thể giống như muốn nổ tung.

"Hừ hừ, ngươi nhìn ta có dám hay không."

Lương Tử Hưng âm trầm cười lạnh, nhấc cao môt chân, đạp thẳng xuống.

"Ầm!"

Một tiếng vang trầm, linh vị của Mục Tinh Thần trực tiếp bị đập tan.

Chà đạp đệ nhất thiên tài ngày xưa của thành Thần Phong, khiến Lương Tử Hưng cảm thấy vô cùng thỏa mãn.

"Ngươi, đáng chết!"

Bị cảnh này đập vào mắt, khiến thân thể Mục Thiên run lên, lập tức máu trong cơ thể chảy điên cuồng, cuồn cuộn, cuồn cuộn chảy dữ dội.

Trong cơ thể của hắn, một luồng lực lượng mãnh liệt như rồng như lửa đang điên cuồng gầm thét, đang thiêu đốt!

Lương Tử Hưng vậy mà đạp nát linh vị phụ thân hắn ở ngay trước mặt hắn.

Nỗi nhục khắc tận xương tủy, đã động tới ranh giới cuối cùng của hắn.

Sau đó, chỉ trong chớp mắt thân thể Mục Thiên đột nhiên chấn động, bước ra một bước, toàn bộ huyền thiết gắn trên người hắn bung ra, rơi lả tả trên mặt đất.

Giờ khắc này, khí thế của hắn bỗng nhiên thả ra.

Như là thú nhốt được thoát lồng, núi lửa bùng nổ!

"Đây là vật gì?"

Lương Tử Hưng thấy những khối sắt trên mặt đất, không khỏi mày nhăn lại, kinh ngạc kêu một tiếng.

Hắn không nghĩ tới trên người Mục Thiên vậy mà có nhiều khối sắt như thế.

Chẳng lẽ Mục Thiên luôn gắn những khối sắt này trên người ?

Việc quỷ dị nhất chính là, trên những khối sắt kia lại có giấu những chiếc châm sắt.

Thì ra những khối sắt trên người Mục Thiên tên là Cửu U huyền châm!

Áp lực mà hắn nhận mỗi ngày không chỉ có sức nặng của ngàn cân sắt, mà còn có từng sợi Cửu U huyền châm, mang đến sự thống khổ bị xé rách đau đến tận xương tận tủy.

Hắn sống trong điều kiện như vậy mà lại kiên trì đến tận ba năm, tâm tính cứng cỏi cỡ đó, khiến cho người khác giận sôi!

Khoảnh khắc Cửu U huyền châm rớt ra khỏi người, trong cơ thể Mục Thiên có một luồng lực lượng hung hãn điên cuồng lao ra, như là sóng lớn đánh mạnh vào võ thể của hắn.

Chín đạo nguyên mạch của hắn chỉ trong nháy mắt đã khôi phục!

"Làm sao có thể?"

Lương Tử Hưng đột nhiên cảm giác được khí thế trên người Mục Thiên, ánh mắt kịch liệt run lên, kinh hãi kêu to.

Mục Thiên không phải đã bị phế nguyên mạch sao?

Vì cái gì đột nhiên có khí thế như vậy?

Mục Thiên không nói gì, hai con ngươi run rẩy,đỏ rực đến đáng sợ.

"Oanh!"

Sau đó, trong nháy mắt hắn đấm ra một quyền, thẳng vào mặt Lương Tử Hưng, không gian xung quanh chợt vặn vẹo một chút.

"Ầm!"

Lương Tử Hưng đột nhiên giật mình, đưa tay đỡ, nhưng mà sau một tiếng đập lớn vang lên, thân thể hắn văng ra xa nằm một đống trên mặt đất.

"Cái này. . ."

Hai người khác thấy cảnh này, lập tức kinh ngạc đến ngây người, nói không ra lời.

Thực lực của Lương Tử Hưng có thể là Thông Mạch cửu trọng, lại bị một người vốn đã bị phế nguyên mạch như Mục Thiên đánh bay, cái này sao có thể?

Võ giả tu luyện, cảnh giới thứ nhất chính là Thông Mạch cảnh!

Thông Mạch cảnh chia làm cửu trọng, võ giả mỗi khi đả thông một đạo nguyên mạch, liền tăng lên một trọng, lực lượng có thể tăng lên khoảng 100 cân.

Lương Tử Hưng là võ giả Thông Mạch cửu trọng, chín đạo Nguyên Mạch trong cơ thể đã đả thông toàn bộ, lực lượng trong tay có thể lên đến một ngàn cân.

Thế nhưng nguyên mạch của Mục Thiên so với người bình thường thì mạnh mẽ hơn nhiều, mỗi lần hắn đả thông một đạo nguyên mạch, lực lượng tăng lên đến 200 cân thậm chí 300 cân.

Suy nghĩ một chút, trong lúc nguyên mạch đã bị phế mà hắn còn có thể gánh được ngàn cân huyền thiết.

Huống hồ lúc này nguyên mạch của hắn đã khôi phục, lực lượng mạnh mẽ, đơn giản không cách nào tưởng tượng!

Vẻn vẹn một quyền, Mục Thiên trực tiếp cắt ngang cánh tay của Lương Tử Hưng, khiến hắn nằm trên mặt đất, không đứng lên nổi.

Nhưng Mục Thiên cũng không bỏ qua!

Hắn không phải hạng người hung lệ, không muốn thương tổn người khác, càng không muốn giết người.

Nhưng Lương Tử Hưng đập linh đường Mục gia, lại đạp vỡ linh vị phụ thân hắn ngay trước mặt hắn, đây là việc hắn không thể nhịn nổi.

Mỗi một cái linh vị của Mục gia đều là hắn dùng máu khắc ra, là đồ vật duy nhất của hắn, là ranh giới cuối cùng của hắn, là vảy ngược của hắn.

Vảy ngược của rồng, chạm vào chắc chắn phải chết!

Mục Thiên đột nhiên tiến lên một bước, trực tiếp bóp cổ Lương Tử Hưng, nhấc lên.

"Mục Thiên, ta, ta là người của Lương gia, ngươi. . ."

Lương Tử Hưng cảm nhận được sát ý cuồn cuộn, lập tức cảm giác như rớt vào hầm băng, đến nói chuyện cũng run rẩy.

Nhưng hắn còn chưa nói hết lời, nắm đấm đã đập tới.

"Ầm!"

Một quyền hạ xuống, nắm đấm cứng như thép nện vào mặt Lương Tử Hưng, khiến răng hắn vỡ nát, giọt máu bắn tung toé.

"Đừng, đừng giết. . ."

Lương Tử Hưng lúc này mới biết được, Mục Thiên là muốn giết hắn, nhưng hắn vừa vừa mở miệng, đối diện lại là một quyền đập tới.

"Ầm!"

Một tiếng vang trầm, cả khuôn mặt Lương Tử Hưng nát bét, thân thể bay ra, như bùn nhão ngã xuống đất.

"Vì cái gì?"

Mắt Mục Thiên lộ ra hung quang, như dã thú bạo hống, một bước lại một cước điên cuồng đạp vào người Lương Tử Hưng.

"Vì cái gì? Vì cái gì? Vì cái gì? Tại sao phải động vào linh vị của Mục gia?"

Từng tiếng nổi giận gào thét, Mục Thiên giống như phát điên, từng quyền từng quyền đánh tới người Lương Tử Hưng.

"Ầm!"

"Ầm!"

"Ầm!"

. . .

Tiếng đánh đập không ngừng vang lên, thân thể Lương Tử Hưng nổ tung, máu thịt bắn tung tóe, khuôn mặt hắn tan nát, ngũ quan vặn vẹo tại cùng một chỗ, cuối cùng thành một bãi thịt nát.

Mà ở một bên khác, hai người tùy tùng đã bị dọa cho bể mật, ánh mắt ngây ngốc nhìn Mục Thiên, giống như hắn là ma quỷ bước ra từ địa ngục.

"Mục Thiên, ca ca."

Nhưng vào lúc này, một giọng nói thanh thúy vang lên, Lạc Hề tỉnh lại, nhìn thấy Mục Thiên cách đó không xa, ngơ ngác hô một tiếng.

Bạn đang đọc Vạn Giới Võ Đế (Bản Dịch) của Đệ Nhất Thần
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi langtuphongluu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.