Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đêm Kinh Hoàng (1)

Tiểu thuyết gốc · 2962 chữ

Do đám người Thiên Hiếu phải đẩy xe cùng với đám người nô lệ nên họ ở cuối đoàn người. Cuối cùng họ cũng đã có thể thấy ánh sáng từ lều trại đã được mọi người dựng lên.

Các lều trại được dựng theo cấu trúc hình tròn. Những người thương nhân được ở vị trí trung tâm, được bao bọc bởi nhiều lều trại và con người. Bên ngoài một chút là những người nông dân bình thường, ngoài cùng là những người mạo hiểm giả, ngoài cùng nữa chính là những người thợ săn có nhiệm vụ canh gác.

Thiên Hiếu nghĩ lều trại được sắp xếp như này bởi vì có thể sẽ theo hình thức yếu và mạnh, giàu và nghèo. Người mạnh sẽ ở bên ngoài cùng, người yếu sẽ được bảo vệ bên trong nhưng cũng có thể là phân chia theo giàu nghèo.

Những người thương nhân giàu có sẽ trả nhiều tiền hơn và họ sẽ được ở bên trong. Những người nông dân thì yếu đuối, không tiền, không địa vị rất may vẫn được các nhà Mạo Hiểm Giả hoặc các Nhà Lữ Hành bảo vệ.

Thiên Hiếu nghĩ vậy. Cậu không biết chắc chắn họ được gọi là gì, nghề tên như nào, công việc giống nhau hay không ? Cậu cứ quy chung là các Mạo Hiểm Giả.

Đương nhiên cũng có các trường hợp ngoại lệ, nhìn kĩ vẫn thấy một số Mạo Hiểm Giả ở cùng với khu của những người thương nhân. Chắc họ đã trả một số tiền nhiều hơn so với mọi người để có thể được bảo vệ tốt hơn.

Thiên Hiếu cũng không nghĩ đơn giản là những người đấy yếu đuối nên cần được bảo vê. Ai cấm kẻ mạnh trả tiền để kẻ yếu bảo vệ mình ? Không bảo vệ được nhưng dù gì cũng có tác dụng cản trở, làm lá chắn thịt.

Sau khi dựng lều, trại xong ánh sáng từ những ngọn đuốc bùng lên rực rỡ nhảy múa trong không gian làm bừng lên một mảnh sáng ấm áp. Khi những ngọn đuốc được thắp lên nhiều và tỏa sáng ta mới có thể nhìn rõ tất cả mọi thứ xung quanh.

Ánh sáng đủ để soi chiếu một khoảng khá xa, đủ để những người thợ săn có thể nhìn thấy trong màn đêm.

Cái ánh sáng phát ra từ những ngọn đuốc, lửa trại khiến cho không gian xung quanh thêm ấm áp. Ánh sáng đã xua tan đi những nỗi sợ nãy giờ đọng lại trong cơ thể mọi người.

Ánh sáng khiến tinh thần ta cảm thấy tỉnh táo. Không phải không có lí do mà tự nhiên ánh sáng lại được coi là bảo vật của con người.

Đám người Thiên Hiếu sau tất cả mọi chuyện cảm thấy tinh thần được thả lỏng, họ cứ ngồi đó và ngắm nhìn xung quanh. Ngắm nhìn một nơi xa lạ để cố hòa nhập với nó.

Trong màn sáng, Thiên Hiếu mới có thể nhìn thấy tất cả mọi người xung quanh.

Những người thương nhân mặc những trang phục lộng lẫy, đầy quý phái. Ta có thể thấy trong từng cử chỉ họ đều toát lên khí phách của một nhà giàu.

Những người nông dân ăn mặc rất bình thường, giản dị. Họ mặc những bộ quần áo trông rất giản đơn, Thiên Hiếu còn không thể nhận ra nó theo một phong cách nhất định nào, vừa xa lạ vừa quen thuộc.

Những người Mạo Hiểm Giả càng không phải nói, có những người mặc trên mình bộ giáp của Kỵ Sĩ Tây Phương, người thì mặc đồ như thích khách, người thì trông giống pháp sư, có người ăn mặc giống samurai….Trên người họ đều mang theo vũ khí, đa phần họ đều mặc giáp, trụ.

Sau khi dựng lều, trại xong và có đủ ánh sáng thì đám người cũng lục tục đi nấu nướng.

Những người thương nhân đương nhiên sẽ chẳng phải làm gì. Họ có những người giúp việc và nô lệ thay họ làm việc.

Họ chỉ cần đứng cười nói chuyện với nhau một lúc là có cái ăn.

Thiên Hiếu để ý thấy đội trưởng John đang nói chuyện cùng với những người thương nhân.

Trên tay họ cầm một ly rượu vang hoặc cầm một miếng thịt và cũng có thể không cầm gì cả. Bởi vì họ còn một bàn ăn thịnh soạn cơ mà.

Những người nông dân thì khó khăn và cực khổ hơn. Họ phải dựng lên những cái bếp , rồi lấy ra những cái nồi hoặc chảo từ túi của họ. Họ cũng có thể lựa chọn ăn bánh mì, những thực phẩm ăn nhanh gọn.

Một gia đình nhỏ nọ có ba người cũng đang lục tục nấu ăn. Họ lấy từ trong túi mình ra những miếng thịt, những chai nước nhỏ rồi gia vị.

Có lẽ họ định nấu một bát canh nóng để hồi sức và khiến cơ thể càng thêm ấm áp. Nhưng cô con gái nhỏ của họ thì lại không thích điều đó, cô bé muốn ăn một chút bánh mì.

Điều đó khiến cho người bố của cô bé phải khó xử. Cô bé được bố mẹ quá nuông chiều. Ông ấy phải từ bỏ mặt mũi để đi xin bánh mì.

Trên chuyến đường đi nguy hiểm này mọi người không mang theo quá nhiều đồ ăn vì sợ cản trở trong lúc di chuyển. Đa phần họ đều mang một lượng thức ăn vừa đủ. Đôi khi họ mang đi còn không đủ cho đến lúc đến nơi.

Việc cho đồ ăn là một việc làm ngu ngốc và việc xin đồ ăn còn ngu ngốc hơn.

Maidid chính là người bố. Anh ấy cảm thấy đang cảm thấy hết sức đau đầu vì đứa con gái nhỏ của mình.

Nhìn xung quanh môt lúc, anh ta thấy một gia đình đang ăn một chút bánh mì. Thế là anh ta lại gần để xin bánh mì cho cô bé nhà mình.

Maidid lại gần khiến cho gia đình kia cảnh giác. Tay họ lén đưa ra sau lưng để cầm nắm vật gì đó.

Maidid thấy vậy thì dừng lại rồi nói :

-Xin lỗi mọi người ! Có thể cho tôi xin một chút bánh mì được không ?

Maidid thấy gia đình kia tỏ vẻ không vui, môi họ hé mở nên Maidid vội nói tiếp :

-Đương nhiên tôi sẽ trao đổi với bánh mì của anh. Một bát canh thịt được chứ.

Maidid không muốn mình không công quay về. Nếu ông không cầm cho con gái bánh mì cô bé sẽ lại khóc toáng lên cho xem.

Rồi lúc đấy mọi người xung quanh sẽ chỉ trỏ gia đình của họ. Đội thợ săn lại đến để giữ gìn trật tự. Biết bao nhiêu là rắc rối.

Nghe Maidid nói vậy, ông bố của gia đình nọ nét mặt mới hòa hoãn đôi chút. Ông ta nhẹ gật gật tỏ vẻ.

Maidid nhanh chóng quay về trại của mình, lấy một chút nước canh thịt cho gia đình kia. Cuối cùng cũng lấy được một cái bánh mì cho cô con gái.

Đứa bé vui mừng ôm và hôn lấy bố của mình. Bố của cô bé thì chị biết cười khổ.

Thiên Hiếu thấy cảnh ở đây thật là khác lạ, nó khác biệt so với cuộc sống trước ở thế giới cũ của cậu. Một chút gì đấy mới mẻ và cậu cảm thấy rất vui thay vì lo sợ.

Cậu nhìn thoáng qua 3 người còn lại. Mỗi người một vẻ, cậu cũng đoán sơ được cảm xúc của họ.

Niềm vui của Hiếu chưa được bao lâu vì cơn đói cồn cào ruột gan đã ập đến.

Suốt từ lúc tỉnh dạy đến giờ họ luôn phải vận động liên tục. Hết chạy lại đến đẩy xe.

Những người nô lệ đẩy xe mệt lả nằm im một chỗ. Họ đói. Thiên Hiếu biết điều đó.

Có lẽ tí nữa họ sẽ được chủ cho ăn nên cậu cũng không hỏi gì. Cậu ta vẫn đứng đấy mà nhìn ngắm mọi thứ xung quanh cậu cần phải hiểu địa hình xung quanh khu trại.

Nào là trại ngủ của đội trưởng John, đội phó Cadric cho đến đường phẳng nhất để chạy…Khi có chuyện xảy ra cậu còn có thể ứng phó.

Qua một hồi vẫn chẳng ai cho họ một chút gì để ăn.

Cuối cùng họ đã nhận ra chẳng ai cho không ai cái gì. Nếu cứ tiếp diễn như vậy thì nay họ sẽ phải chịu đói qua đêm.

Nhưng làm sao mà nhịn đói được khi cơn đói chưa bao giờ khủng khiếp như thế này.

Không ăn họ sẽ không có sức, không có sức thì họ sẽ không thể di chuyển, không thể di chuyển thì cả đám sẽ bị bỏ lại. Chẳng ai sẽ cõng họ, những tên thương nhân càng không cho họ ngồi cùng xe.

Hữu Minh, Đức Cảnh và Thùy Lan cũng cảm thấy rất đói. Hữu Minh không thể chịu được nữa, cậu hỏi những người nô lệ xung quanh :

-Các anh không được cho ăn, cho uống gì à ? Sao đến giờ vẫn chưa được ăn vậy?

Mấy tên nô lệ cũng chẳng thèm quay đầu lại. Hắn nói :

Từ từ đợi các ông chủ ăn xong.

Thiên Hiếu biết dù tí nữa những người nô lệ có được ăn thì họ cũng chẳng có phần mà ăn.

Đang trong lúc Hiếu thầm chịu đói qua đêm thì Lục đến.

Cậu ta mang đống thịt đến chỗ của bốn người. Mọi người đều vẫn chưa hiểu lí do thì Lục nói :

-Đây là phần thịt sói của cậu Liếu này vừa giết. Một số bộ phận khác chúng tôi thu về coi như phí giúp các người vận chuyển và xử lý xác.

Nói xong Lục quay lưng bỏ đi, bỏ lại ánh nhìn ngơ ngác của bốn người và ánh mắt thèm thuồng của những tên nô lệ. Thiên Hiếu và Hữu Minh vội cảm ơn :

-Cảm ơn cậu rất nhiều !

-Cậu đúng là ân nhân của tôi. Rất hân hạnh nếu được làm quen với cậu.

Chưa đi được bao xa thì Lục quay lại, cậu nói :

-Tôi nghĩ mấy người mới đến nên chưa biết cách nhóm củi với nướng thịt. Để tôi làm hộ luôn cho.

Bốn người nhìn Lục với một ánh mắt đầy trìu mến khiến Lục cảm thấy khá khó chịu :

-Đừng nhìn tôi như thế. Tôi chỉ giúp các người vì các người vừa đến đây thôi. Không có chuyện lần sau đâu. Các người phải tự học cách để sống.

Mấu người gật như gà con mổ thóc. Ông chú Đức Cảnh ít nói cũng nói :

-Cậu là một người rất tốt bụng. Có thể cho chúng tôi biết tên không ?

-Tôi là Lục. Cậu Thiên Liếu kia đã biết rồi.

Thiên Hiếu vội đính chính :

-Tôi là Hiếu chứ không phải Liếu.

-Được tôi biết rồi Liếu.

Hiếu chán không nói nữa. Ba người còn lại thì cười nắc nẻ.

Nói chuyện một hồi Lục đã nướng thịt xong. Cậu chia thịt nướng được thành bốn phần. Thiên Hiếu rõ ràng nhiều hơn.

Lục chỉ nướng một nửa, cậu đưa một nửa còn lại cho Hiếu.

-Nửa con sói cũng đủ cho bốn người ăn trong tối nay rồi. Nửa còn lại thì cậu thích làm gì thì làm.

Hiếu nhìn một chút, cậu vốn định đưa một nửa còn lại cho những người nô lệ nhưng lại thôi.

Một nửa này không đủ cho bằng đó người. Đưa cũng không tạo ra tác dụng quá lớn. Với bốn người họ cũng rất cần số thịt này. Họ còn phải học cách lo cho các bữa sau.

Ba người thấy Thiên Hiếu nhiều thịt hơn cũng không nói gì. Ai cũng là người thông minh.

Hiếu chia đều phần thịt cho 3 người còn lại. Cậu nói :

-Mọi người ăn đi, ở đây chỉ có chúng ta cùng quê hương, cùng dòng máu người Việt. Giờ chúng ta là gia đình của nhau, phải biết đùm bọc, đoàn kết.

Hữu Minh và Đức Cảnh dựng thẳng ngón tay cái khen ngợi.

Thùy Lan vừa nói, vừa xẻ một ít thịt của mình cho ba người đàn ông :

-Mọi người ăn nhiều chút. Em con gái không ăn được nhiều. Các anh ăn mới có sức để bảo vệ em chứ.

Hữu Minh vội đáp lời :

-Đương nhiên rồi ! Anh chắc chắn sẽ bảo vệ cho em.

Thiên Hiếu thầm cười.

Bốn người ăn no nê xong họ lại tiếp tục nướng qua các miếng thịt phòng thịt bị thối và dùng được lâu hơn.

Họ định kiếm chút cỏ dại để trải lên đất rồi ngủ thì Lục lại đến. Trên tay cầm một cái túi và một cái lều.

-Tôi đến để đưa lều. Lều ắt hẳn các người sẽ biết dựng rồi, túi để đựng thịt. Đâu thể để mấy người nằm đất, cầm thịt đi đường được.

Bốn người dường như thấy từ người Lục tỏa ra những ánh sáng trắng thần thánh. Ồ ! Hình như cậu ta có cánh.

Thiên Hiếu thấy hơi lạ nên hỏi Lục :

-Tại sao những người nô lệ phải nằm đất vậy ?

Lục chầm chậm nói :

-Họ là nô lệ của người khác. Được đối xử như nào đều tùy vào chủ của họ. Tự ý giúp đỡ mấy tên nô lệ đó không khéo sẽ bị chủ của họ gây sự.

Lục nói tiếp :

-Nướng qua thịt quả là một ý tưởng không tồi. Giờ thì các người đi ngủ đi. Ngày mai chúng ta sẽ phải đi một đoạn đường rất dài đấy.

Bốn người nghe theo Lục dựng lều một cách nhanh chóng. Đống lửa sau khi nướng thịt xong họ cũng không cho thêm củi nên nó đã tắt ngấm.

Những người nô lệ sau khi ăn uống xong cũng nằm lăn xuống đất. Ngày nay họ phải đẩy xe quá nhiều, chân tay đã rã rời.

Bốn người nằm chung một chiếc lều nên khá chật chội. Lều không to lắm nhưng vẫn trong mức chịu đựng của mọi người. May là nó không quá chật nên mọi người cũng không cần chen nhau lắm.

Phân chia chỗ ngủ rất nhanh đã được định đoạt xong.

Đức Cảnh lớn tuổi nhất nằm ngoài cùng rồi đến Thiên Hiếu, Hữu Minh, Thanh Lan nằm ở trong cùng.

Hữu Minh thấy mình nằm gần người đẹp nên cười như được mùa.

Đức Cảnh không nhịn được cảnh cáo :

-Cậu liệu hồn đừng làm trò gì dơ bẩn đấy nhé. Không tôi cho cậu ra bã đấy.

Hữu Minh bĩu môi :

-Anh à ! Đừng nói như vậy chứ. Em đâu phải loại người như vậy đâu.

Thúy Lan che miệng cười khẽ. Nhìn dáng vẻ của cô Hữu Minh cảm thấy mình đã trở thành ‘ simp chúa ’.

Khi tất cả ổn định chỗ ngủ Thiên Hiếu nói với một giọng vô cùng lạc quan :

-Ngày mai sẽ là ngày mới của chúng ta ở thế giới này. Khi đến thị trấn con người ở tôi sẽ tìm một công việc sống bình bình qua ngày.

Đức Cảnh tiếp lời :

-Còn anh mày sẽ tiếp tục làm nghề thợ xăm. Nãy anh để ý rồi những tên thợ xăm cũng xăm hình này nọ nhưng của chúng quá xấu. Lúc đó anh sẽ kiếm được thật nhiều tiền. Anh rất tự tin vào tay nghề của mình đó nha.

Hữu Minh nói :

-Em sẽ tìm mấy công việc phù hợp với bản thân mình. Sau đó em sẽ cưới vợ, đẻ con trải qua những ngày tháng tươi đẹp nhất của cuộc đời mình.

Nói đến đây Hữu Minh vô tình nhìn về phía Thùy Lan.

-Sau này em định như nào vậy, Thùy Lan ? Hữu Minh hỏi.

Thùy Lan nghĩ ngợi một chút rồi trả lời :

-Em chưa biết nữa. Giờ em chỉ mong chờ đến ngày mai để có thể ngắm nhìn cảnh thiên nhiên xung quanh thôi. Thật là mong chờ ngày mai mà.

Thiên Hiếu nói :

-Đúng vậy ! Thật mong chờ vào ngày mai.

Họ đã quên béng mất nỗi sợ mà họ đã gặp phải. Vì thấy người, thấy đồng loại, họ thấy tương lai của mình rực rỡ. Hay chỉ là trong thâm tâm họ đang tự an ủi.

……

Ở trong căn ngục tối đầy ẩm ướt và hôi thối. Thiên Hiếu, ba người còn lại và một vài người còn lại đang bị nhốt ở đây.

Nghĩ về cuộc nói chuyện ngày hôm qua mà lòng cậu phiền muộn không thôi. Nếu biết ngày mai sẽ thế này thì còn mong chờ làm gì.

Ở chốn này thì biết bao giờ mới có thể thoát ra. Có lẽ nơi đây sẽ là mồ chôn của tất cả.

Mọi người đều trông rất mệt mỏi. Khuôn mặt họ toát lên sự sợ hãi, thất vọng hoặc buồn đau.

Cuộc đời tươi đẹp chưa bắt đầu đã kết thúc. Tất cả đều tại lũ quái vật khốn kiếp. Sao cậu lại đen đủi đến vậy ? Rồi bao giờ cậu mới phải chết thêm một lần nữa ? Nay ? Mai ?.......

Bạn đang đọc Vạn Giới Đệ Nhất Chiến Trường sáng tác bởi hieuhoang2k7
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hieuhoang2k7
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 16

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.