Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Xydra

Tiểu thuyết gốc · 1478 chữ

Tiện nói luôn về phẩm chất của vật phẩm ở Chiến Trường, thứ Hiếu đã tìm hiểu từ trên sách.

Phẩm chất được sắp xếp từ kém nhất đến tốt nhất: Trắng – Xám – Xanh Dương – Xanh Lục – Vàng – Tím – Đỏ - Đen.

Đối với những thợ săn ở Thị Trấn Begun vật phẩm phẩm chất xám là chuyện bình thường, xanh dương là đồ tốt, xanh lục thì hiếm khi thấy.

Trong tiệm của Hex có bán vật phẩm xanh lục nhưng giá cả quá cao. Đồ vàng ông ta có duy nhất một món nhưng không bán mà chỉ để trưng bày.

Hiếu và Hiro rời khỏi ‘Tiệm Thợ Săn Hex’, tiếp đó cả hai sẽ đến thư viện để mượn sách. Chủ yếu là Hiếu mượn vì cậu ta muốn tìm hiểu nhiều hơn về Chiến Trường.

Bây giờ cậu đã biết hành tinh này được gọi là Chiến Trường, hay còn được gọi với cái tên khác dài hơn là Vạn Giới Đệ Nhất Chiến Trường.

Tên như ý nghĩa, theo những gì cậu tìm hiểu được Chiến Trường là điểm cuối của các hành tinh, vũ trụ, không gian và thời gian.

Những người ở Chiến Trường được đưa đến bằng rất nhiều cách khác nhau. Đa số đều là bất ngờ bị đưa đến, cũng có thể là chết rồi mới được đưa đến.

Hành tinh này không có sự ước thúc nào, nó tồn tại chỉ để tìm ra kẻ mạnh nhất. Nhưng cho đến nay vẫn chưa có một ai làm được.

Sơ sơ Hiếu biết được chút đó, những thứ khác cậu cũng chẳng thể biết được.

Đi vòng qua khu chợ đông đúc, nhộn nhịp để đến thư viện và tiện thể mua một chút đồ.

Khu chợ vẫn náo nhiệt tiếng nói, tiếng gọi mời như mọi hôm, bán đủ loại mặt hàng từ thức ăn đến quần áo.

Hiro ghé vào một quầy bán thịt, thịt của loài thú mang tên Boar, hình dáng khá giống lợn rừng chỉ khác mỗi nó có thêm một cái sừng mọc trên sừng, cùng tứ chi mọc vảy.

Về vị của nó thì cũng không khác thịt lợn là bao.

Hiro hỏi thăm giá cả :

-Bà chủ ! Một cân thịt Boar giá bao nhiêu.

Bà bán thịt nhìn rồi nhàn nhạt nói :

-100G.

Nhận được giá tiền Hiro lúi húi lôi ví ra đếm tiền nhưng bị Hiếu chặn lại. Cậu nói với bà chủ :

-Này bà chủ bà bán đắt thể ! Chỗ khác bán có 85G một cân thịt Boar. Giảm giá thì tôi mua không thì tôi chỉ có thể chạy sang chỗ khác mua.

Không như dự đoán đây sẽ là một trận khẩu chiến lên xuống giá tiền cực căng. Bà chủ hớn hở vui mừng nói :

-Được. Được. Coi như tôi vừa bán vừa cho hai chàng đẹp trai. Để tôi gói lại luôn cho hai người.

Hiếu cầm túi thịt thẫn thờ, Hiro thì nhìn cậu với ánh mắt hâm mộ lấp lánh.

-Uầy. Anh đỉnh thế, cân thịt 100G giảm còn 85G.

Đối diện với lời khen của Hiro, cậu chỉ có thể xấu hổ gãi đầu, tỏ vẻ cao thâm.

Cuối cùng cũng có một ngày Hiếu trải nghiệm được cảm giác thắng bà bán thịt ngoài chợ. Niềm vui chưa được bao lâu thì bị dập tắt ngay lập tức.

Lúc này, một quầy hàng bán thịt ven đường hò lên. Ông ta hò hết sức, cố gắng mời chào :

-Thịt Boar tươi mới đây. Thịt Boar một cân 75G. Mọi người đến mua nhanh nào.

Trùng hợp làm sao từng câu từng chữ đều chui vào tai hai người. Hiếu nhìn túi thịt trong tay thật sự chỉ muốn vứt xuống đất rồi quay về tính sổ bà chủ.’Cân thịt 75G bán lên tận 100G, bảo sao nghe giá 85G thì bán luôn. Bán như ăn cướp cay thật sự’.

Hiro tay giơ lên đang vỗ tay cũng chầm chậm hạ xuống, mặt không biểu tình, im lặng theo sau.

Cả hai người ăn ý không nói đến chuyện vừa nãy. Thật sự quá xấu hổ và uất nhục nhưng đối với hai kẻ chưa quen với việc đi chợ ăn quả đắng cũng đúng.

Họ đi trong đám đông được thêm một lúc thì nghe thấy một tiếng hét. Những người đằng trước vội tránh sang một bên, cười cười chỉ chỏ.

Hiếu chưa kịp hiểu gì thấy thấy một cô nàng tóc xanh chạy đến. Trên người cô ta quấn quanh những dây leo, đôi bàn tay bàn chân có màu gỗ dính chút bùn đất.

Đôi mắt màu xanh lá, khuôn mặt trắng trẻo, bầu bĩnh, môi đỏ hồng hào. Cô ta vừa chạy vừa la hét. Đằng sau là một người đàn ông nhìn khá giống với cô ấy, có vẻ là cũng một chủng loài.

Tên đàn ông dáng người cao to, mặt mũi tức giận vừa chạy, vừa hô ‘đứng lại’.

Hiếu vốn không muốn lo chuyện bao đồng, cậu nhận ra kẻ này yếu hơn mình nhưng cũng sợ gặp phải rắc rối.

Cô gái tóc xanh chạy rẽ đám người, đi đến đâu họ cũng tự giác tránh ra nhưng đến trước mắt Hiếu thì lại đâm sầm vào người cậu.

Điều đó là do Hiếu không nghĩ cô gái ấy cứ cắm đầu mà chạy, không chú ý đến xung quanh.

Cô nàng thì nghĩ xung quanh đều là người quen, họ thường đứng sang một bên để cô chạy nên cô chỉ quan tâm đến việc chạy, không phòng bị khả năng sẽ đâm trúng người.

Hiếu bị đâm trúng cảm thấy khá đau, người lùi lại một chút.

Tên đàn ông kia thấy cô gái ngã ra thì xồng xộc xông đến, định tốm lại cậu :

-Mày không biết né ra à ?

Hiếu nhíu mày, không nói gì. Một cú đá xuống bắp chân của người đàn ông cao to không thể đoán trước. Bắp chân là một bộ phận khi bị đá mạnh sẽ có cảm giác tê liệt muốn ngã quỵ, người đàn ông cũng vậy.

Bắp chân bị đá mạnh liền tê dại, không khống chế được khẽ quỳ xuống.

Hiếu đá thêm một phát nữa vào khuỷu chân hắn ta. Lần này hắn ta càng không thể chịu được quỳ xuống đất.

Cuối cùng cậu bồi thêm một cú đấm móc từ bên trái sang vào cằm khiến hắn ta ngất ngay tại chỗ.

Những người xung quanh thấy liền vội vàng bu lại đỡ lấy cơ thể người đàn ông. Họ chưa kịp nói gì thì cô gái bên cạnh đã gào lên :

-Anh làm cái gì vậy hả ?

Hiếu lạnh nhạt nhìn cô ta, khôn mặt có chút khó chịu, cậu bắt đầu cảm thấy phiền phức. Từ việc cô ta đâm vào người cậu, đến tên đàn ông có ý định ra tay, Hiếu đánh ngất hắn ta thì cô gái bị truy đuổi lại gào lên ầm ĩ.

Cậu là chúa ghét phiền phức. Nhưng cũng là một người vô cùng mâu thuẫn.

Cô gái vội phản ứng nói :

-Xin lỗi anh. Đây là bố của tôi, anh đã hiểu nhầm rồi. Tôi không có ý khiển trách anh đâu ạ.

Hiếu ôm trán, ngao ngán, thì ra đấy là lý do mọi người phản ứng khác lạ đến vậy. Người xung quanh cũng không nói gì thêm, chỉ đề nghị cậu và Hiro mang ông ta về nhà.

Hiro cười khổ :

-Đúng là một ngày kì lạ.

Hiếu nhìn cô gái, bất đắc dĩ nói :

-Xin lỗi đã đánh ngất bố cô nhé. Để tôi đưa bố cô về nhà.

Cô gái nhẹ gật đầu rồi dẫn hai người đi về nhà, bố cô bị Hiếu và Hiro người cầm nách, người cầm chân mang đi.

Trên đường họ không ngừng nhận được ánh mắt nghi hoặc của người khác. Thậm chí còn có người báo cho lính trong thành đến kiểm tra.

Cô gái với mái tóc xanh dài quá mức, đôi mắt xanh trong như bầu trời, đôi tai nhọn như yêu tinh, khuôn mặt trắng trẻo, đôi môi hồng hào lên tiếng :

-Xin lỗi vì đã gây phiền phức cho hai anh. Bố tôi thường ngày hay đuổi tôi chạy vòng vòng vì tôi hay phá phách, nghịch ngợm. Người quanh khu này cũng khá quen chuyện này rồi. Chắc hẳn hai người ít đi qua nơi này hoặc mới đến nơi này đúng không ?

Hiếu và Hiro nhẹ gật đầu, Hiếu thì mới đến Thị Trấn Begun còn Hiro thì sống ở phía Tây thị trấn và đây là lần đầu cậu đến phía Đông.

Bạn đang đọc Vạn Giới Đệ Nhất Chiến Trường sáng tác bởi hieuhoang2k7
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hieuhoang2k7
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.