Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Người dẫn đường

Tiểu thuyết gốc · 1401 chữ

Lão tài xế nhìn ra cửa:

-Chà đông người quá, xe hôm nay sẽ chật lắm đây.

Rồi từng người bước lên xe.

-Không chen lấn xô đẩy nhé, ưu tiên trẻ em người già trước.

Một đứa nhóc với đôi mắt buồn ngồi bên cạnh lão.

-Chào bác.

-Ồ chào nhóc, nhóc ngoan quá.

Đứa bé lém lỉnh đáp:

-Mẹ cháu dặn phải chào hỏi người lớn tuổi.

-Vậy mẹ cháu đâu?

Đứa bé ngước lên trời với đôi mắt ướt nhèm.

-Đâu đó trên kia ạ.

Tất cả đã yên vị, lão tài xế nhìn qua gương chiếu hậu bỗng thấy hàng ghế cuối cùng có một cô gái tóc nâu, lão xoay hẳn người lại nhìn kĩ hơn rồi mỉm cười.

-Chào mừng mọi người đã lên chuyến xe đến Bức Tường. Ta đi thôi.

Lão nhấn ga, chiếc xe bus từ từ lăn bánh. Mới năm giờ sáng nên trời khá u ám, những đám mây đen sững lại giữa không trung, lão tài xế lắc đầu.

-Mong là hôm nay không mưa.

Lão tài xế nhìn sang thằng bé, mắt nó vẫn mở thao láo với vẻ đượm buồn, đôi mắt ấy như chứa cả đại dương trong đó.

-Cháu không ngủ à, đường còn xa lắm.

Thầng bé nhìn ra phía chân trời.

-Cháu không ngủ được, từ hôm qua đến giờ cháu vẫn chưa ăn gì.

Lão tài xế lấy chiếc túi bến trái đưa cho thằng bé, đó là bữa sáng mà vợ lão chuẩn bị.

-Cháu ăn đi, sandwich đấy.

Đôi mắt thằng bé sáng rực lên, nó đón lấy chiếc bánh rồi cảm ơn rối rít:

-Ôi cha, cảm ơn bác.

Lão tài xế mỉm cười.

-Cháu có muốn nghe bác kể chuyện không?

Thằng bé nhồm nhoàm:

-Chuyện gì thế bác?

-Chuyện về Người Dẫn Đường.

-Người dẫn đường là ai ạ?

-Là người tìm ra con đường ngắn nhất đến bức tường.

Thằng bé không hỏi nữa, nó chăm chú lắng nghe.

-Mười năm trước khi đại dịch xuất hiện Bức Tường đã được xây lên để chống lại bọn zombie. Tuy nhiên đường đến đó lại rất xa, phải đi hai ngày trời, điều đó vô cùng bất tiện.

Nhưng một ngày đã xuất hiện một người. Anh ta rất đặc biệt, một thân hình vạm vỡ với một thanh katana sắc bén, anh ta có thể chạy nhanh như một con báo, tiêu diệt hết zombie trên lộ trình mở ra một con đường đi qua hoang mạc để đến Bức Tường trong vòng nửa ngày.

Thằng bé cười lên sung sướng:

-Cháu cũng muốn có một thanh katana.

-Nếu cháu ngoan anh ấy sẽ cho cháu một thanh.

Lão tài xế kể tiếp:

-Người dẫn đường đặt những biển chỉ đường trên lộ trình để dẫn mọi người qua đó, giữa đường anh ta sẽ xuất hiện và tiếp tế đồ ăn thức uống cho chúng ta.

Có một lần chiếc xe của bác bị bọn zomebie vây hãm, những người trên xe gào thét sợ hãi, còn bác thì cầu nguyện xin chúa hãy giúp mình, thế rồi lời cầu nguyện thành sự thật, tuy nhiên chúa không xuất hiện mà Người dẫn đường đã đến thay ngài.

Anh ta lao vào chém bọn zombie, chỉ vài đường kiếm đã khiến mười mấy con ngã xuống, sau đó anh ta đã dụ bọn zombie đi hướng khác vì thế mà chuyến xe mới về Bức Tường an toàn.

Thằng bé trầm trồ thán phục, nó quên không ăn tiếp chiếc sandwich nữa.

-Anh ấy thật vĩ đại.

-Cháu có biết vì sao anh ta lại anh hùng như vậy không?

Chẳng để thằng bé trả lời, lão tài xế kể tiếp

Là vì tình yêu đấy, ngày nào anh ta cũng hỏi bác về một người con gái, đó chính là người yêu thất lạc của anh ta.

Mặc dù có thể cô ấy đã không còn trên thế giới này nhưng anh ta vẫn không ngừng hi vọng.

Lão tài xế lấy ra một bức ảnh rồi đưa cho thằng bé.

-Đây chính là cô gái người dẫn đường muốn tìm.

-Chà cô ấy thật xinh đẹp.

Lão tài xế chỉ tay ra sau.

-Cháu thấy cô gái tóc nâu ngồi hàng ghế cuối chứ.

Thằng bé quay lại rồi reo lên:

-Ôi, là cô gái ấy.

Lão tài xế khẽ cười:

-Nhỏ tiếng thôi, chúng ta sẽ cho họ một bất ngờ.

Thằng bé khúc khích:

-Phải rồi, chúng ta nên làm như vậy.

-Sao cháu không ngủ đi một chút, khi nào người dẫn đường xuất hiện, bác sẽ gọi cháu dậy.

Thằng bé nhắm nghiền mắt lại, trên môi nó vẫn nở một nụ cười...

Chiếc xe ngừng lại, cánh cửa mở ra, một người bước lên xe, tay gã cầm một chiêc giỏ đựng đồ ăn.

-Chào anh bạn.

-Chào ông bạn già, nhue mọi ngày nhé!

Gã đưa cho lão tài xế một cốc cà phế.

-Hôm nay tôi cho thêm sữa đấy.

-Thế thì còn gì bằng.

Thằng bé dụi mắt tỉnh dậy, trước mặt nó nó một người đàn ông cao lớn với mái tóc vàng cùng đôi mắt xanh như nước biển. Sau lưng gã là một thanh katana, gã ngồi xuống nhìn thằng bé làm nó hơi sợ phải ngã người ra sau. Gã đàn ông kéo chiếc khăn che mặt xuống.

-Chào nhóc.

-Chào...chào chú.

Gã đàn ông đưa cho thằng bé một chiếc xúc xích.

-Của cháu đây.

Thằng bé cả mừng đón lấy:

-Chú là người dẫn đường ạ?

-Đúng rồi, chính là chú.

Gã đàn ông cười tít mắt xoa đầu thằng bé.

-Cháu biết gì không, chú có một chai coca này.

-Tuyệt quá, cảm ơn chú.

Gã đàn ông đứng dậy đi ra phía sau, gã phân phát hết thảy đồ ăn trong giỏ, nhưng chợt gã khựng lại ở hàng ghế cuối cùng.

Một cô gái tóc nâu đang dựa đầu vào vai một người đàn ông, có vẻ cô gái đang ngủ rất say.

Gã sững lại ở đấy, đôi mắt xanh đang trực trào nước ra, gã không tin vào mắt mình nữa, là cô ấy, chính là cô ấy. Cô ấy còn sống, đã mườinăm rồi, cuối cùng mọi sự hi vọng của gã cũng được đáp trả. Gã không thốt được thành lời nữa, nước mắt tuôn ra chảy xuống má xuống cằm thấm vào chiếc khăn trên cổ gã.

Người đàn ông ngước lên, anh ta không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng khi thấy gã kia đang nhìn cô gái rồi khóc thì anh ta đã hiểu được phần nào.

-Anh quen vợ tôi à?

Gã kia kéo chiếc khăn lên quệt đi nước mắt.

-À...à bọn tôi là bạn cũ.

Mội tiếng “ vợ tôi” đã làm gã đau thắt lòng. Vậy là mọi thứ gã làm trong mười năm nay là vô nghĩa hay sao, không cô ấy còn sống mà, tâm nguyện của gã chỉ có thế, vậy từ giờ về sau gã còn biết làm gì nữa.

-Để tôi đánh thức...

-Không không cứ để cô ấy ngủ, nhìn cô ấy mệt mỏi quá.

Gã móc trong túi ra một chiếc bánh đưa cho người đàn ông kia.

-Khi nào cô ấy dậy hãy nói có người bạn cũ hỏi thăm.

Đoạn gã quay lên phía trên bước ra cửa, lão tài xế nói:

-Cậu định cứ vậy mà đi à?

Gã cúi gằm xuống:

-Tôi còn biết làm gì nữa, mọi chuyện tôi làm trong mười năm nay là vô nghĩa cả sao?

-Không, không phải vô nghĩa, từng người sau Bức Tường đó đề nợ cậu một lời cảm ơn, còn tôi tôi đã nợ cậu cả nghìn lời như thế. Những thứ cậu làm đâu phải cho một mình cô ấy, cậu lớn llađềuo hơn thế, cậu đã cho cả nghìn người động lực để sống tiếp, với người khác chúa là người bị đóng đinh trên cây thánh giá, còn với tôi chúa là cậu.

Gã quay lại nhìn lão tài xế.

-Cảm ơn ông bạn già.

Thằng bé ngước mắt nhìn.

-Sau này nhất định cháu sẽ làm một người dẫn đường như chú.

Gã bật cười rồi bước xuống, xe lăn bánh về hướng mặt trời đổ gục phía chân trời.

Bạn đang đọc Vài Mẩu Chuyện Không Đầu Không Đuôi sáng tác bởi rabitch
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi rabitch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.