Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 58

Phiên bản Dịch · 3732 chữ

Mặc dù Mùa lễ hội đã gần đến hồi kết thúc, căn phòng chơi bài rộng lớn tại câu lạc bộ White vẫn không thiếu những tay chơi giàu có sẵn sàng đặt cược những khoản tiền lớn vào một lượt bài hay vào vòng quay súc sắc. Là câu lạc bộ lâu đời nhất và sang trọng nhất trong số những câu lạc bộ trên phố St.James, câu lạc bộ White ồn ã hơn Strathmore rất nhiều, và đèn đuốc rực rỡ, nhưng không có những truyền thống thiêng liêng riêng của nó. Ở phía trước mặt, nhìn ra phố xá, là một cửa sổ vòng cung rộng mà tại đó anh chàng nịnh đầm Brummell đã từng đứng tán gẫu với những người bạn của anh ta như Công tước Argyll, các đức ông Sefton, Alvanley, và Worcester, và trong một vài dịp còn có cả Hoàng tử Regent.

Tuy nhiên, còn nổi tiếng hơn cả khung cửa vòng cung của nó, chính là cuốn Sổ đặt cược của câu lạc bộ White, trong đó suốt nhiều năm qua từng thành viên riêng rẽ đã ghi vào những cuộc các cược về những sự kiện từ trang nghiêm đến bẩn thỉu đến ngu ngốc. Trong số những ván cược này có những ván cược kết quả của một cuộc chiến tranh, ngày qua đời của một người họ hàng sẽ để lại một món thừa kế, dự đoán ứng cử viên giành chiến thắng trong cuộc tranh giành các quí cô, và thậm chí cả kết quả của một cuộc đua sắp tới giữa hai con lợn giống của hai thành viên câu lạc bộ.

Tại chiếc bàn gần cuối một trong những phòng đánh bài, William Baskerville đang chơi bài uýt với Công tước Stanhope và Nicholas DuVille. Trong tinh thần đồng chí thân tình, ba quí ông này đã cho phép hai chàng trai trẻ tuổi hơn đến từ những gia đình xuất sắc gia nhập với họ. Cả hai chàng trai chỉ cần nhìn là biết ngay gốc gác Corin, bị ám ảnh bởi thể thao và háo hức được rạng danh trong thành phố bằng cách thể hiện vượt trội trong những thói tật của đàn ông là cờ bạc và rượu chè. Cuộc nói chuyện bên bàn bài chậm rãi và rời rạc; đặt cược thì nhanh chóng và nặng tay. "Nhân nói về các tay cưỡi ngựa cừ khôi," một trong hai chàng trai trẻ - người vẫn ít nói hơn – nói, "tôi đã không trông thấy Langford ở Hyde Park cả tuần qua."

William Baskerville cung cấp câu trả lời cho câu nhận xét đó khi anh ta đếm những thẻ tiền của mình. "Sinh nhật cháu trai cậu ta, tôi tin là vậy. Nữ công tước Claymore đang tổ chức một bữa tiêc nhỏ nhân dịp này. Một phụ nữ đáng yêu, nữ công tước ấy," anh ta nói thêm. "Tôi bảo thế với Claymore mỗi khi nhìn thấy anh ta."

Liếc nhìn về Nicholas DuVille đang ngồi phía tay trái anh ta, anh ta tiếp, "Anh đã làm bạn với nữ công tước ở Pháp, trước khi cô ấy trở về nhà ở Anh, phải không?"

Nicki gật đầu mà không nhìn lên khỏi những quân bài của mình, rồi anh tự động nói thêm một điều nữa để chặn trước bất kì lời đồn thổi nào. "Tôi tự cho mình đã rất may mắn được đứng ở phía bạn bè với tất cả những người nhà Westmoreland."

Một trong hai chàng trai đã uống khá nhiều rượu nghe thấy điều đó với một chút ngạc nhiên và rồi minh họa cho tính thiếu lịch sự của anh ta – cũng như sự bất khả trong việc kiềm chế uống rượu của anh ta – bằng cách diễn đạt nó thành lời: "Đừng nói thế đi! Người ta đồn là anh và Langford suýt nữa thì đã ẩu đả ở Almack vì một cô nàng tóc đỏ nào đó mà cả hai cùng say mê."

Baskerville khịt mũi trước ý nghĩ như thế. "Chàng trai trẻ của tôi ơi, khi mà cậu có kinh nghiệm ở thành phố nhiều hơn, cậu sẽ học cách phân biệt rác rưởi với sự thật, và để làm việc đó, cậu cần phải làm thân hơn nữa với những cá nhân liên quan. Bây giờ, tôi đã nghe cùng một câu chuyện, nhưng tôi cũng biết DuVille và Langford, vì thế tôi đã biết toàn bộ câu chuyện chỉ thuần túy là bịa đặt. Tôi biết thế ngay khi nghe thấy chuyện đó."

"Cũng như tôi!" anh chàng tỉnh táo hơn trong hai người tuyên bố.

"Một câu chuyện vớ vẩn thảm thương," Nicki xác nhận, khi tất cả mọi người dường như là đang chờ phản ứng của anh, "sẽ nhanh chóng bị quên lãng thôi."

"Biết thế mà," anh trai của Bà Charity, vị Công tước Stanhope đạo mạo nói, khi ông ta vứt những thẻ tiền vào trong đóng thẻ đã chất ngất ở giữa bàn. "Không làm tôi ngạc nhiên một chút xíu nào khi khám phá ra cậu và Langford là những người bạn thân thiết. Cả hai cậu đều là những người đàn ông nhã nhặn."

"Không nghi ngờ gì chuyện đó," chàng trai trẻ còn tỉnh táo nói với Nicki với một nụ cười láu lỉnh, "nhưng nếu anh và Langford có lúc nào đó đụng độ với nhau, thì tôi muốn có mặt ở đó!"

"Tại sao vậy?" Công tước Stanhope hỏi.

"Bởi vì tôi đã nhìn thấy Langford và DuVille đấm bốc ở chỗ Quí ông Jackson. Không phải với nhau, tất nhiên, nhưng họ là những tay đấm bốc giỏi nhất mà tôi đã từng gặp. Một trận chiến giữa họ sẽ lôi kéo tôi thậm chí là tới Almack."

"Cả tôi nữa!" người đồng hành của anh ta nói to với một tiếng nấc.

Baskerville thấy sợ trước nhận thức sai lạc của tuổi trẻ về tính lịch thiệp đàn ông của hai chàng trai này, và anh cảm thấy cần phải chỉ ra sự hiểu lầm to lớn của họ. "Langford và DuVille sẽ không bao giờ hạ mình đển mức giải quyết vấn đề của họ bằng nắm đấm, các chàng trai của tôi ạ! Đó là sự khác biệt giữa những cậu trẻ nóng nảy các cậu và những quí ông như DuVille và Langford và những người còn lại trong chúng tôi. Các cậu nên học các cư xử tuyệt vời của những bậc tiền bối, thu nhặt thêm vài thói lịch sự của người thành phố, cậu không biết sao. Thay vì ngưỡng mộ kĩ năng với nắm đấm của DuVille, cậu nên khôn ngoan mà tìm cách bắt chước cách nói năng và phong cách thắt cà vạt tuyệt vời của anh ta."

"Cám ơn, Baskerville," Nicki lơ đãng lẩm bẩm bởi vì dường như Baskerville đang chờ đợi một vài phản ứng xác nhận nào đó của anh.

"Không có chi, DuVille. Tôi chỉ nói sự thật thôi. Và đối với Langford," Baskerville nói tiếp, chờ đến lượt đặt tiền của mình, "các cậu không thể tìm đâu được một tấm gương tốt hơn về sự tinh tế và nghệ thuật hào hoa phong nhã. Ẩu đả để giải quyết mâu thuẫn ư, thật là!" anh ta chế giễu. "Tại sao ư, chỉ ý nghĩ về nó thôi cũng làm cho bất kì một người đàn ông lịch sự nào cũng thấy khó chịu."

"Thậm chí chỉ bàn đến thôi đã thấy lố bịch," Công tước Stanhope đồng tình, quan sát gương mặt của những tay chơi khác trước khi quyết định liệu ông ta có nên đặt cược vào những lá bài hơi xấu của mình hay không.

"Xin lỗi, các ngài, nếu –" cậu chàng tỉnh táo hơn bắt đầu nói, nhưng cậu ta đột ngột dừng giữa chừng. "Tôi tưởng các anh đã nói Langford đang vui thú điền viên," cậu ta nói bằng giọng ngơ ngác ám chỉ rằng có những chứng cứ hiển nhiên chứng tỏ khác đi.

Cả năm người đàn ông liếc nhìn lên và thấy Stephen Westmoreland đang đi thẳng về phía họ với biểu hiện trên mặt, khi chàng tới gần hơn, trông chết chóc hơn là nhã nhặn. Chẳng thèm gật đầu chào những người quen biết đang nói lời chào với chàng, Bá tước Langford cố ý bước vòng quanh những chiếc bàn và ghế và tay chơi bạc, nhắm thẳng tới năm người đàn ông ở bàn của Baskerville và rồi đi vòng qua ghế của họ.

Bốn trong số những người này cứng người lại, nhìn chàng với vẻ cảnh giác khó tin của những người đàn ông vô tội đang phải đối mặt với mối đe dọa đột ngột và khó hiểu mà họ vừa không biết lại vừa không đáng bị nhận từ một con dã thú mà họ đã lầm tưởng là đã được thuần hóa.

Chỉ có Nicholas DuVille dường như vẫn không quan tâm tới mối nguy hiển hiện tỏa ra từ Langford. Thực tế, với những người ở White, những người đang quay hết lại ngây người hồ nghi xem xét diễn biến, thì Nicholas DuVille có vẻ như đang hết sức mời gọi một cuộc đối đầu bởi cái sự thờ ơ cố ý và quá lố của anh ta. Khi bá tước dừng chân bên cạnh ghế của anh, DuVille dựa ra sau, thọc tay sâu vào hai bên túi quần, và với một cái nghiến răng khẽ nơi hàm răng trắng muốt của mình, anh chào hỏi bá tước bằng một cái nhìn dò hỏi mỉa mai. "Muốn tham gia với chúng tôi không, Langford?"

"Đứng lên!" Bá tước Langford nghiến răng. Lời thách thức không lẫn đi đâu được và sẵn sàng nổ ra.

Nó gây ra một sự chấn động nhỏ khi vài chàng trai trẻ lao tới cuốn Sổ cá cược của câu lạc bộ White để đặt cược cho kết quả trận đối đầu. Nó khiến cho một nụ cười uể oải, trắng lóa từ từ quét qua khuôn mặt DuVille khi anh chuồi sâu hơn vào ghế của mình, trầm ngâm nhay nhay phần cuống điếu xì gà của anh, và có vẻ như đang thưởng ngoạn lời mời với sự hứng thú đáng kể. Như thể anh muốn chắc chắn những hi vọng của anh không bị cụt hứng, anh nhướn một bên lông mày lên hỏi một cách hài hước. "Ngay đây à?" anh hỏi, nụ cười nở rộng hơn.

"Ra khỏi cái ghế đó ngay," bá tước gầm gừ bằng tông giọng nhỏ nhẹ đầy nguy hiểm, "thằng ch-"

"Dứt khoát, ở đây," DuVille cắt ngang, nụ cười của anh cứng lại khi anh đứng dậy khỏi vị trí đang ngồi của mình và hếch đầu về hướng một trong những phòng ở phía sau.

Tin tức về trận đánh sắp diễn ra đã tới tai người quản lý của câu lạc bộ White ngay lập tức, và ông ta ào ra khỏi phòng bếp. "Nào, nào, các quí ông! Các quí ông!" người quản lý khẩn nài khi ông ta len qua đám đông đang nhanh chóng lịch sự thoát khỏi căn phòng phía sau. "Chưa bao giờ trong lịch sử của câu lạc bộ White này lại có -"

Cánh cửa bị đóng sầm vào mặt ông ta.

"Hãy nghĩ đến quần áo của các ngài, các quí ông! Hãy nghĩ tới đồ đạc!" ông ta hét lên, mở cánh cửa vừa kịp lúc để nghe thấy một âm thanh khủng khiếp của tiếng xương chạm xương đầu tiên và để nhìn thấy đầu của DuVille bị tạt sang một bên.

Giật mạnh cánh cửa đóng lại, người quản lý quay ra đành sau, khuôn mặt không còn một giọt máu, bàn tay vẫn nắm chặt lấy nắm đấm cửa đằng sau lưng ông ta. Một trăm gương mặt đàn ông đang nhìn ông dò hỏi, tất cả họ đều thấy lý thú trước cùng một thông tin. "Sao rồi?" một trong số họ hỏi.

Khuôn mặt của người quản lý nhăn nhó vì đau khổ khi ông nhẩm tính những thiệt hại có thể xảy ra cho những chiếc bàn faro bọc vải len đắt tiền của căn phòng phía sau, nhưng ông cố gắng run rẩy trả lời. "Vào lúc này... tôi cho là... cuộc ba ăn hai."

"Đặt cửa vào ai cơ, ông già tốt bụng?" một quí ông ăn mặc lịch sự, sốt ruột đang đứng trong một hàng dài, chờ đến lượt mình viết vào cuốn sổ đặt cược, hỏi.

Người quản lý do dự, hướng mắt lên nhìn trời như thể cầu nguyện cho lòng can đảm, rồi ông ta xoay người và mở hé cánh cửa, nhìn lén vào bên trong đúng lúc một tấm thân va vào tường với một tiếng vỡ loảng xoảng. "Nghiêng về Langford!" ông ta nói với qua vai, nhưng khi ông bắt đầu đóng cánh cửa lại, một âm thanh to đùng khác giống như lúc trước làm rung cả cột đỡ, và ông ta lại nhìn một lần nữa. "Không – DuVille! Không, Langford. Không -!" Ông ta kéo sập cánh cửa chỉ vừa kịp lúc để tránh cho nó khỏi đập vào đầu khi một đôi vai nặng nề đâm sầm vào nó.

Rất lâu sau khi những âm thanh của trận đấu cuối cùng đã lắng xuống, người quản lý vẫn đứng dựa lưng vào cánh cửa, cho đến khi nó đột ngột được mở ra đằng sau ông ta, khiến ông ta ngã ngửa vào trong căn phòng mà, nếu chỉ nhìn một cái, thì trông không hề bị xáo trộn một cách kì diệu. Ông ta đang phát ra một lời cảm tạ biết ơn tha thiết khi cặp mắt ông dính vào một cái bàn bóng lộn được đặt trên ba cái chân lành lặn và cái thứ tư thì vỡ ra thành từng mảnh, và ông ta nắm chặt lấy ngực trái mình như thể là cả trái tim ông ta nữa, cũng bị vỡ vụn. Trên đôi chân loạng choạng ông ta bước đến bên chiếc bàn faro và dọn đi cái cốc vại đáng lẽ không được đặt lên trên nó, chỉ để khám phá ra rằng cái cốc đã che đi một lỗ thủng kinh khủng trên mặt bàn bọc nỉ xanh. Nheo mắt lại, ông ta tiếp tục nghiên cứu căn phòng kĩ càng hơn... Ở góc phòng, bốn chiếc ghế được xếp gọn ghẽ xung quanh một cái bàn đánh bài hình tròn, nhưng giờ đây ông ta đã nhận ra rằng mỗi chiếc chỉ còn có ba cái chân.

Một cái đồng hồ mạ vàng trang trí tinh xảo mà bình thường vẫn làm đẹp phần trung tâm của chiếc bàn thức ăn chạm khảm thì nay đang đứng ở đầu phía bên phải của nó. Với bàn tay run rẩy, người quản lý đưa tay dời cái đồng hồ lại đúng vị trí của nó, rồi ông ta la lên kinh hoảng khi cái mặt đồng hồ rơi xuống, những cái kim của nó đung đưa lủng lẳng yếu ớt sang hai bên.

Run rẩy vì giận dữ và đau khổ, người quản lý với tay ra để đứng vững và nắm lấy lưng của chiếc ghế gần nhất. Nó rời ra khỏi tay ông ta.

Ở phía mặt tường bên kia, trong căn phòng chính của câu lạc bộ White, một trận bão những cuộc nói chuyện huyên náo không bình thường nổ ra khi DuVille và Langford bước ra ngoài – kiểu nói chuyện mà những người đàn ông trưởng thành vẫn dùng như là một chiến thuật nghi binh nhằm tạo ra ấn tượng là sự chú ý của họ ở bất kì nơi nào khác chứ không phải ở nơi nó thực sự đang ở.

Hoặc là chẳng thèm bận tâm, hoặc là không hề nhận thấy cái không khí khác thường và những cặp mắt săm soi đang dõi theo họ, hai cựu đối thủ tách nhau ra ở trung tâm của căn phòng, Langford tìm một người hầu với cái khay đựng rượu, và DuVille trở về với chỗ trống trên bàn đánh bài của mình. "Đến lượt tôi tố chưa?" anh hỏi, ngồi xuống ghế và vươn tay tới cỗ bài.

Hai chàng trai trẻ đồng thanh trả lời rằng đã đến lượt, Công tước Stanhope lịch sự trả lời rằng ông không chắc chắn lắm, nhưng Baskerville thì đang ở trong tâm trạng phẫn nộ cao độ vì bị làm cho trở thành thằng ngốc trước mặt hai gã trai trẻ, và anh ta nói ra đề tài đang ở trong trí óc của tất cả mọi người. "Anh cũng nên nói cho hai anh chàng này biết chuyện gì đã xảy ra trong kia, vì họ không thể nào tập trung nổi hoặc thậm chí là ngủ nổi mà chưa biết kết quả ra sao," anh ta nói gắt gỏng. "Hành xử thật là nhục nhã, tôi không sợ phải nói với anh như vậy đâu, DuVille. Cả hai anh!"

"Chẳng có gì để kể cả," Nicki lạnh nhạt nói, nhặt cỗ bài đã bị bỏ lại ở trung tâm của cái bàn và tráo nó một cách thành thục. "Chúng tôi đã bàn đến một đám cưới."

Baskerville trông có vẻ hi vọng nhưng không bị thuyết phục. Hai chàng trai trẻ nhìn thực sự buồn cười, nhưng chỉ có người say hơn trong bọn họ đủ táo tợn và xấu tính để chế giễu lời giải thích được đưa ra.

"Một đám cưới sao?" anh ta rú lên, ném một cái nhìn ý nghĩa về phía cổ áo bị rách của Nicki. "Hai người đàn ông thì có thể bàn bạc cái gì về một đám cưới?"

"Về việc ai sẽ là chú rể," Nicki trả lời với sự thờ ơ bình thản.

"Vậy các ngài đã quyết định chưa?" người lịch sự hơn hỏi, gửi cho người đồng hành với mình một cái liếc cảnh cáo và cố gắng một cách tuyệt vọng giả vờ như anh ta tin vào toàn bộ câu chuyện.

"Rồi," Nicki lè nhè, vươn người lên phía trước để ném những thẻ tiền của mình vào giữa bàn. "Tôi sẽ là phù rể."

Người bạn hờ hững của anh uống một ngụm rượu lớn, và cười sảng khoái. "Một đám cưới!" chàng khụt khịt mũi.

Nicholas DuVille chầm chậm ngẩng đầu lên và bắn cho chàng một cái nguýt dài, suy đoán. "Hay anh thích làm một đám tang hơn?"

Sợ rằng phần tồi tệ nhất vẫn còn chưa tới, Baskerville tham gia vào cuộc tranh luận. "Anh và Langford còn bàn bạc cái gì nữa thế? Hai người đi một lúc khá lâu mà."

"Chúng tôi còn bàn về những bà già bé nhỏ với trí nhớ lỏng lẻo nữa," Nicki trả lời mỉa mai. "Và chúng tôi kinh ngạc trước sự thông tuệ của Chúa trời, người mà vì vài lí do không thể hiểu được nào đó, thường cho phép miệng lưỡi của những bà già này làm việc lâu dài hơn nhiều so với trí óc đã rã rời của họ."

Công tước Stanhope nhìn lên sắc sảo. "Tôi hi vọng là cậu không nói đến bất kì ai mà tôi biết chứ."

"Ông có biết ai được gọi bằng cái tên không thích hợp lắm là 'Charity,' thay vì 'Láu cá' không?

Công tước nén lại một tiếng cười vang trước sự mô tả cố tình, và không thể nhầm được là về bà chị cả của ông ta. "Có thể tôi biết." Ông ta đã không phải bàn bạc thêm về chủ đề gây bối rối đó bởi sự xuất hiện của một tay chơi bài khác, người gật đầu lịch sự nhưng thân thiện chào Baskerville và chính ông ta khi chàng kéo cái ghế bên cạnh DuVille và ngồi vào đó.

Duỗi đôi chân dài bên dưới cái bàn, người mới đến nhìn đăm đăm vào hai chàng trai trẻ, những người không quen thuộc với chàng, rõ ràng là chờ một cuộc giới thiệu chính thức trước khi chào hỏi họ. Dường như DuVille là người duy nhất nhận thức được sự cần thiết của màn giới thiệu hoặc là có khả năng phản ứng lúc đó. "Hai anh bạn nhiều lời và rộng túi này Ngài Banbraten và Ngài Isley," anh nói với người mới đến. Với hai người trẻ hơn, anh nói, "tôi tin là các cậu đã biết Bá tước Langford rồi chứ?" Khi cả hai cùng gật đầu, Nicki kết thúc việc chia bài và nói, "Tốt rồi. Giới thiệu đã xong, bây giờ bá tước và tôi sẽ cố gắng vét cạn phần tiền còn lại trong số tiền của cha các cậu đây."

Anh nhặt những quân bài đã chia cho chính mình lên và nhăn mặt trước căn đau đến từ xương sườn.

"Tay đen hả?" công tước Stanhope cười khúc khích, hiểu lầm nguyên do cái nhăn mặt của Nicki.

Trong niềm tin lầm lạc là câu hỏi trực tiếp dành cho chàng, Stephen liếc xuống những khớp ngón tay sưng phồng của mình và duỗi bàn tay ra. "Không tệ lắm." Chàng quay sang khi một người hầu đi tới bàn với hai ly rượu brandy hảo hạng, và chàng lấy cả hai, giữ một ly cho mình và đưa một ly cho DuVille. "Cùng với lời khen ngợi của tôi," chàng ôn tồn nói, dừng lại liếc nhìn thắc mắc với một trong hai chàng trai trẻ, người đã làm đổ nhào ly rượu của anh ta khi anh ta với tay lấy nó.

"Không kiểm soát được tửu lượng của cậu ta," Nicki giải thích, nhìn theo hướng nhìn của Stephen.

Stephen vắt một chân lên chân kia và liếc nhìn bất bình với chàng trai mặt đỏ quạch, mắt lờ đờ. "Anh có nghĩ là," chàng nói, "ai đó nên dạy dỗ họ phải giữ chừng mực bản thân như thế nào trước khi thả họ ra với xã hội không."

"Tôi nghĩ y như thế đấy," Nicki đồng tình.

Bạn đang đọc Until You – Em Có Để Ta Hôn Em Không? của Judith McNaught
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.