Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Linh hồn oán hận áo đỏ (6)

Phiên bản Dịch · 3221 chữ

**Chương 7 : Linh hồn oán hận áo đỏ (6)

**

Nhóm Dịch: Bàn Tơ Động

Trương Lãm ấn nút tầng bảy, rồi nhìn cánh cửa thang máy đang đóng lại, nghiện thuốc lá nặng, anh ta bắt đầu lôi ra từ trong túi chiếc bật lửa và bao thuốc.

Giờ tan làm thì chắc không gặp ma đâu, nghĩ tới cái này, cả người Trương Lãm thấy nhẹ nhõm hẳn ra.

“ Ấy, thuốc mình đâu?” Trương Lãm chỉ moi được mỗi bật lửa, lục tìm thuốc là khắp nơi không thấy, cúi đầu xuống cái, phát hiện bao thuốc vốn ở trong túi quần lại đang nằm trên nền.

“ Rơi từ lúc nào thế nhỉ? Sao không nghe thấy tiếng động?”

Trương Lãm buồn bực nhặt lên, châm một điếu thuốc, đang chuẩn bị thoải mái hút một hơi thì trên nóc thang máy không hề có dấu hiệu của nước lại rớt xuống một hai giọt nước, vừa xinh lại rớt vào đầu điếu thuốc mà anh ta vừa mới châm xong, điếu thuốc bỗng chốc tắt lụi, không hút được nữa.

“ Cái thang máy rác rưởi này lại còn dột nữa chứ!!” Trương Lãm ngẩng lên chửi rủa, nhưng lại không thấy chỗ nước dột ở đâu cả.

Kỳ lạ là…. Anh ta châm lại điếu thuốc xong thì vẫn bị nước trên nóc rớt xuống làm điếu thuốc tắt ngấm.

Trong lòng Trương Lãm vụt lên một dự cảm không rõ ràng, động tác cứng đờ và chậm chạp ngẩng đầu nhìn lên thì vừa hay có một khuôn mặt quỷ trắng bệch nhìn đối diện với anh ấy.

Ma nữ đang vắt vẻo trên đỉnh thang máy, nước bọt liên tục không ngừng rớt xuống từ trong miệng nó.

“ Tí tách”… “ Tí tách”….. “Tí tách”

…………….

Lúc này bên ngoài phim kinh dị:

“ Máu máu”

“ Trần nhà của bà bị dột rồi kìa, ngẩng đầu lên mà nhìn, là nước dãi nhé”

“ Chúc mừng linh hồn oán hận áo đỏ giết được một mạng, không được kiêu ngạo, hãy kiên trì nỗ lực, làm nên thành tích tốt hơn nữa.”

“ Cái thằng này cũng ngu, cái anh mù đã thông báo cho mọi người đừng có đi thang máy rồi, chết cũng không oan mà”

“ Ai mà nghĩ được rằng lúc nào ma ám trêu chọc người? Dẫu rằng trong nhận thức của hắn thì hết giờ làm việc rồi thì làm gì còn nguy hiểm”

“ Hơn nữa nếu là mày thì mày có đi tin lời cái thằng mù kia không?”

“ Mấy ông đừng quên, tuy ma nữ hình như chỉ có thể giết người ở trong thang máy, nhưng bên ngoài thang máy vẫn còn có ma nhi, tao thấy con ma nhi còn khủng khiếp hơn con ma nữ này”

“ Ống kính máy quay chĩa về phía tiểu ca ca đi, tư thế ngủ của tiểu ca ca thật đáng yêu quá”

…….

Cùng lúc này tại tầng 5.

Nghiêm Kính khẽ lay lay Tạ Trì đang ngủ say trên sô-fa: “ Anh Tạ, mau tỉnh dậy đi, hết giờ làm việc rồi.”

Tạ Trì khẽ nheo nheo mắt, không chịu mở mắt, ôm lấy gối rồi trở người vào trong ngủ tiếp: “ Ứng dụng chưa kêu, thì chưa hết giờ làm việc.”

Nghiêm Kính không chịu : “ Hết giờ làm việc thật rồi mà! Không phải là em không nhìn thấy gì sao, vừa nãy có người mới trên tầng 7 xuống đây đặc biệt nhắc nhở em một tiếng!”

Nghiêm Kính nói đi nói lại đột nhiên : “ Ấy” một tiếng “ Anh Tạ hình như anh nói đúng…. Lạ quá, về lý mà nói thì ứng dụng nó nhân tính hóa như thế, chúng ta tan ca không thể không có động tĩnh, vả lại ngày đầu tiên tan ca, tình tiết chắc chắn sẽ cập nhật, lẽ ra chúng ta phải nhận được tin nhắn nhắc nhở, rốt cuộc xảy ra chuyện gì nhở…”

Tạ Trì rầu rĩ nói : “ Đồng hồ, đồng hồ có vấn đề.”

Hắn không chịu được Nghiêm Kính cứ lải nhải mãi, cam chịu ngồi dậy, ngẩng đầu nhìn đồng hồ.

Lúc này thực sự đã năm giờ ba phút sáng rồi.

Tạ Trì chăm chăm nhìn vài giây, khẽ “ xùy” một tiếng: “ Ứng dụng không thể gạt người được, cho nên hoặc là đồng hồ hỏng rồi, hoặc là ma nó đang lừa người.”

Nghiêm Kính bỗng chốc bị điểm tỉnh, mở con mắt âm dương, một giây sau thét lên tiếng, trốn sau lưng Tạ Trì: “ Tạ Ca! bên trong đồng hồ…. cái tay ma!”

Trong tầm nhìn của Nghiêm Kính, một cái tay ma đang ở trong cái đồng hồ treo tường, kiên nhẫn từng tí một chọc ngoáy kim đồng hồ.

Kia là tay của con ma nữ, chất da như sáp nến, trắng bệch lại còn mỡ dầu, trên móng bôi sơn móng tay màu rượu vang.

Dường như nhận thấy mình bị phát hiện, tay của ma nữ kia dừng vài giây, rồi nhanh chóng thụt lại kiểu như con lươn rụt đầu, rồi biến mất.

Đồng hồ treo tường thoáng chốc phục hồi lại trạng thái bình thường, hiển thì lên thời gian thật sự--- ba giờ năm mươi phút sáng.

Nghiêm Kính mới kịp hoàn hồn, to miệng thở hổn hển.

Bọn họ vốn dĩ chưa hết giờ làm việc.

Là con ma lẳng lặng không tiếng động từ từ gạt kim phút xoay hơn một vòng , khiến cho thời gian trôi qua năm giờ sáng, tạo nên dấu hiệu giả giờ tan ca của bọn họ.

Tạ Trì có thể đoán được Nghiêm Kính nhìn thấy gì, làm biếng ngáp một cái, biểu hiện có chút thờ ơ hờ hững.

Nghiêm Kính thắc mắc rằng: “ Tại sao con ma muốn thay đổi thời gian nhỉ?”

Tạ Trì khẽ nhíu nhíu mày, châm điếu thuốc , hút một hơi, cảm thụ được các dòng suy nghĩ rõ nét ở trong đầu, từ từ nói : “ Lừa chúng ta đi thang máy.”

Nghiêm Kính giật mình: “ May mà anh Tạ bảo người mở khóa gian cầu thang, lúc trước em cũng đã thông báo cho mọi người cho mọi người cẩn thận thang máy, bọn họ chắc không mắc bẫy đâu…”

Trong thang máy đột nhiên truyền ra một tiếng la hét xé tâm xé phổi.

Nghiêm Kính sững sờ vài giây, mắt như muốn nổ tung: “ Là anh trai trên tầng 11!!”

Tiếng hét của Trương Lãm quá là rùng rợn, kinh động tới nhân viên cả tòa nhà.

Lúc Tạ Trì và Nghiêm Kính vội vã đi xuống, tất cả mọi người đều đã tụ tập đông đủ, Chu Văn đang đứng trước cửa thang máy , do dự có nên bấm nút mở cửa thang máy không, còn những người mới khác đi núp ở đằng xa nhìn.

Một đứa con trai đen gầy sợ hãi nói : “ Anh Chu, đừng mở của thang máy…. Trương Lãm không lên tiếng nữa rồi, chắc chắn là chết rồi, lúc này con ma vẫn còn ở bên trong, mở thang máy không phải là để nó chui ra ngoài à…?”

Những người mới khác cũng phản ứng theo: “ Phải đấy, cậu ta chết thì đã chết rồi, lúc này vẫn là thời gian làm việc, ngộ nhỡ ma nó tấn công chúng ta…”

Hai người khác hùa theo: “ Muốn mở thì để hết giờ làm việc hẵng mở!”

Trương Lãm chắc chắn là chết rồi, điều này không còn nghi ngờ gì nữa, Chu Văn vốn nghĩ muốn đi vào điều tra manh mối, nhưng bị đám người mới nói như vậy, trong lòng cũng nổi da gà, muốn vào thì hay là đợi tới lúc hết giờ làm việc đi xem cũng không muộn.

Hắn vừa mới lùi lại, quay người một cái thì thấy Tạ Trì cao gầy dễ thấy ở trong đám người , trong mắt liền vụt lên sự oán hận đùng đùng.

Người này biểu hiện ôn hòa nho nhã, thực tế thân thủ rất lợi hại, rõ ràng giăng bẫy giả con lợn để ăn con hổ, đợi hắn cắn câu, hắn trải qua bao nhiêu bộ phim , nhất thời suy nghĩ lại bị cái người mới dập rồi, quả là vô cùng nhục nhã.

Chu Văn vội cầm lấy điện thoại, lực độ rất mạnh như muốn bóp nát điện thoại vậy.

Hắn trải qua ba bốn bộ phim kinh dị không dễ gì tích cóp được 2000 Fan hâm mộ, nhưng bởi vì vụ ở nhà vệ sinh nên rơi mất một nửa lượng Fan, đều trách tại cái thằng người mới này mà hắn tổn thất bao nhiêu điểm tích lũy!

Với lại bộ phim này cơ bản không tăng thêm người hâm mộ cho hắn.

Đây tuyêt đối không phải một dấu hiệu tốt, phản ứng với sự chú ý của khán giả ở đây không phải là từ hắn, bị kẻ khác thu hút mất khán giả, cảnh tượng phim được trích ra cũng là người khác, không phải hắn.

Mấy người kia hắn hiểu rõ, đều là lũ vô dụng không có ước mơ, cho nên cướp Fan hâm mộ của hắn chỉ có thể là Tạ Trì.

Với lại Tạ Trì sở hữu chi tuyến mà hắn hằng ao ước.

Ỷ vũ lực để chèn ép báo thù thì hắn không thể, trong phim kinh dị cũng không cho phép diễn viên sát hại diễn viên, nhưng….

Trong đáy mắt Chu Văn vụt lên ý nghĩ sắc bén.

Trong phim kinh dị, kẻ có khả năng giết hại cái người này mà lại không phạm quy thì chỉ có thể là… ma

Hắn không thể tiếp tục để cho người này cướp lấy thanh danh, cản trở hắn gia tăng lượng Fan được, vả lại tốt hơn hết là trước lúc giết hại Tạ Trì ép Tạ Trì giao nộp cho hắn chi tuyến.

Chu Văn nhin vào cái người vừa mới chết trong thang máy, anh mắt khẽ khẽ lóe lên.

Trong tháng máy hiển nhiên đang giam cầm một con ma.

Hiện tại vẫn là thời gian làm việc, chính là thời gian ma hoạt động, đây là cơ hội ngàn năm hiếm có.

Tuy nói răng trong phim kinh dị cấp thấp, ma thường sẽ không trong khoảng thời gian ngắn mà liên sát hai người, nhưng mà hắn có thể dùng một số…. thủ đoạn đặc biệt để thúc ép ma giết người.

Trong loại phim kinh dị này thì điều đó được chấp thuận.

Trong phim kinh dị trước giờ nghiêm cấm diễn viên sát hại diễn viên, chưa có diễn viên nào dùng điểm tích lũy mua đạo cụ để mượn quỷ giết người, cái quy tắc này người mới không biết, hắn cũng trải qua một phen mày mò mới miễn cưỡng hiểu ra.

Chu Văn lặng lẽ vào cửa hàng ở trong ứng dụng, cái thứ đồ ấy hắn sớm đã xem kĩ rồi, chỉ là vẫn chưa tìm được cơ hội để hạ thủ.

“Diễn viên Chu Văn có lựa chọn tiêu hao 30 điểm tích lũy để mua Sa-tan chi cống* không?”

*Sa-tan chi cống: hiễn tế huyết nhục cho quỷ ( người sống là tốt nhất, người chết hạng thứ, gia cầm sống thì miễn cưỡng chấp nhận, gia cầm chết cuối bảng) , nhận được sự yên ổn trong thời gian ngắn.

“Hướng dẫn sử dụng : Đem con mắt sa-tan dán trên huyết nhục, huyết nhục sẽ bị đánh dấu thành cống phẩm hiến tế cho sa-tan, ma nhìn thấy dấu hiệu này xong, sẽ lập túc tự tới lĩnh nhận cống phẩm của mình.”

“Hiệu quả: huyết dục càng nhiều , chất lượng càng cao, quỷ càng thỏa mãn, diễn viên nhận được thời gian an toàn cho mình sẽ càng lâu.”

Chu Văn cũng không thèm quan tâm tới có hay không thời gian an toàn, cái hắn muốn là quá trình quỷ tới “ lĩnh nhận cống vật” giết người.

30 điểm tích lũy.

Chu Văn chịu một trận đau thể xác nhưng muốn nghĩ tới tổn thương trên mặt mình và tổn thất lớn lao kia, không chút do dự rồi bấm “ Đồng ý.”

Điểm tích lũy bỗng nhiên giảm xuống, trong tay hắn từ từ không một tiếng động có một tờ giấy mỏng hình dạng con mắt.

Bây giờ hắn chỉ muốn thần không biết quỷ không hay đem con mắt sa-tan dán lên người Tạ Trì, sau đó dụ hắn vào thang máy là thành công mỹ mãn.

Tạ Trì để ý thấy Chu Văn có chút khác thường cứ luôn dán mắt vào điện thoại, thẫn thờ suy nghĩ.

Đằng sau người Tạ Trì, Nghiêm Kính kéo kéo tay áo hắn, nhỏ giọng nói : “ Anh Tạ, họ Chu kia vừa nãy tuôn trào ác ý, kiểu rất rất là mãnh liệt, em cảm thấy có thể hắn sẽ hại anh, anh cẩn thận đấy.”

Tạ Trì kinh ngạc, đứng bên cạnh mình quả đúng là máy thăm dò hình người.

“ Anh biết rồi.” nụ cười trên khóe mép Tạ Trì mở ra một chút.

Châu Văn đi lại hướng Tạ Trì, đột nhiên nở nụ cười rạng rỡ, thái độ xoay chuyển 180 độ, trở nên tươi rói đối lập với khi trước.

Người mới nhao nhao kinh ngạc.

Chu Văn hạ thấp giọng , chất chứa ăn năn nói : “ Xin lỗi cậu, tôi trước đây đầu óc ma ám, mới dậy lên cái sự chú ý đó, tôi bị đánh cũng đáng đời mà, cậu xem cậu cũng đã đánh tôi rồi, chuyện này không biết có thể xóa bỏ toàn bộ không?”

Tạ Trì nhíu nhíu máy, nhưng lại không đáp lời.

Chu Văn dường như sớm liệu được phản ứng của Tạ Trì, rút lại nụ cười nói : “ Tôi nói thật nhé, thật ra tôi vốn không chủ động xin lỗi đâu, cũng không cảm thấy mình có lỗi, dẫu sao cá lớn nuốt cá bé, ở đây ai ai cũng thế thôi, nhưng bây giờ Trương Lãm chết rồi, chúng ta cần có một người vào thang máy xem tình hình thế nào, ở đây người có năng lực thực hiện an toàn nhất chính là cậu, cho nên tôi nhận sai, phiền cậu nể mặt giúp đỡ chuyện này, được chứ?”

Chu Văn: “ Cậu có bản lĩnh, tôi có kinh nghiệm, thực ra chúng ta không thiết phải kết thù, hoàn toàn có thể hỗ trợ nhau cùng có lợi.

Chu Văn nói thành khẩn như thế, Tạ Trì cảm thấy mình không chấp thuận cái thực tại nói không lại hắn rồi kẹp điếu thuốc, nhẹ nhéch mép nói : “ Được, tôi đi xem thử.”

Tạ Trì cúi xuống nói với Nghiêm Kính : “ Em ở bên ngoài đợi anh.”

Bởi vì Tạ Trì thắng trò chơi với ma nhi, cho nên đêm nay bất luận xảy ra chuyện gì thì cũng tuyệt đối an toàn, Nghiêm Kính không một chút lo lắng cho Tạ Trì, ngoan ngoãn gật đầu.

Tạ Trì đeo lên đôi găng tay trắng rồi đi mở cửa thang máy, mùi máu tanh sốc mũi không ngoài dự đoán bốc ra ngoài, Tạ Trì khẽ nhăn nhăn mày.

Máu từ trong thang máy rỉ ra ngoài, người mới đột nhiên nhìn thấy Trương Lãm chết thảm, hoảng sợ muôn trạng.

Trương Lãm ngồi trên nền, đầu ngửa lên trời với góc độc kỳ quặc, bụng to ra dị thường, giống như thai phụ sắp sửa lâm bồn.

Tạ Trì cách gần đó, nhìn thấy cậu ta bị xé mở lồng ngực, tim với phổi ở trong lồng ngực đều bị nhét vào trong bụng, bụng phình ra trông kiểu căng cứng.

Trong nước máu ô uế ấy, còn rơi vãi mấy điếu thuốc.

Chu Văn sát ngay sau lưng hắn đi vào, giống như vô ý vỗ vào vai Tạ Trì.

Trong dấy mắt Tạ Trì nháy lên một tia hứng thú, cố ý dẫn dụ hắn vào thang máy vừa có người chết, dán lên người hắn một thứ không rõ là gì, mục đích rõ ràng thấy được.

Chu Văn tựa như chột dạ, cố ý quỳ xuống kiểm tra thi thể, giấu giếm nói : “ Cậu nói xem con quỷ kia tại sao đem tim và phổi Trương Lãm nhét vào trong bụng cậu ấy? Cảm giác như giống một thai phụ….cách thức quỷ giết người sẽ lộ ra một chút tin tức, cậu xem, ở đây còn có một nửa điếu thuốc hút dở….”

Chu Văn nói mãi, đầu khủy tay “ vô tình” chạm vào nút đóng cửa thang máy, cửa thang máy bỗng chốc đóng lại, hai người nhất thời giam thân ở trong thang máy, cạnh chân vẫn đang có một thi thể chết thê thảm.

Chu Văn vốn tưởng Tạ Trì sẽ cấp tốc mở cửa, hắn xê dịch lại miệng cửa, chuẩn bị sẵn sàng ngăn chặn Tạ Trì, cho quỷ thời gian thực hiện, Tạ Trì đột nhiên cười lên, dựa vào vách tường thang máy chỗ sạch sẽ bên cạnh hắn nói: “ Thực ra tôi cũng rất lấy xin lỗi.”

Lưng Tạ Trì tựa vào tường thang máy, tầm nhìn Chu Văn bị vướng, không nhìn thấy con mắt sa-tan dán sau lưng Tạ Trì nữa, có chút cuống cuồng, tim thấp thỏm nói : “ Xin lỗi cái gì? Xin lỗi đã đánh tôi ?”

Tạ Trì nở nụ cười ấm áp, vừa rồi muốn nói gì, ánh mắt đưa nhìn lên lưng Chu Văn: “ Chỗ này của anh quệt dính máu rồi, để tôi lau giúp cho.”

Tạ Trì vỗ vỗ sau lưng Chu Văn.

Chu Văn mù mờ không hiểu thị hiếu đột nhiên như vậy là có ý gì, trừ khi hắn ý thức được hậu quả vì đắc tội với mình, cho nên lựa chọn hạ nấc thang?

“ Tôi xin lỗi vì,” Tạ Trì ngập ngừng liếc lên vai sau Chu Văn bằng con mắt tà ác, cười nói : “ Xin lỗi quên nói cho anh biết, tối nay bất luận tôi gặp bao nhiêu ma quỷ đi nữa, cũng không bị tổn thương tới một đầu ngón tay, tôi với ma nhi đã chơi một trò chơi, nó thua rồi, đêm nay, ma không nổi tôi đâu.”

Nụ cười giả tạo trên mặt Chu Văn cũng không giữ được nữa.

30 điểm tích lũy lãng phí rồi.

“ Tôi còn xin lỗi vì,” Tạ Trì mắt mày dịu dàng, “ Xin lỗi quên nhắc anh một câu.”

Chu Văn trong tâm vẽ lên dự cảm không rõ ràng : “ Cái…cái ….cái gì?”

“Tí tách” một tiếng, một giọt nước không hề có dấu hiệu gì trên nóc thang máy rớt xuống trên vai Chu Văn.

Tạ Trì cười một cách vô hại nói : “ Hãy nhìn lên trên kìa .”

Bạn đang đọc Ứng Dụng Diễn Viên Phim Kinh Dị ( Dịch Bàn Tơ Động ) của Diễn Viên Tế Rượu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thanhbinh2012198
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.