Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nguy hiểm tồn tại

Phiên bản Dịch · 3046 chữ

Minh Diệu nhíu chặt mày lại. Hắn đứng dậy đi về phía cửa sổ, hướng phía bầu trời nhìn lại.

- Cảm giác được không? Cỗ năng lượng đáng sợ kia, giống như là bị vật gì đó xé mở ra vậy.

Mị từ phía sau đi tới, vẻ mặt nghiêm túc nói.

- Cảm giác được.

Minh Diệu gật đầu:

- Bầu trời bị xé mở.

Mị theo ánh mắt Minh Diệu nhìn ra ngoài, không khỏi trợn trừng mắt. Trời quang vạn dặm, bị mây đen bao phủ, từng vòng hình thành một dòng xoáy thật lớn.

- Cái này rốt cuộc thế nào? Sắp mưa lớn sao?

Mây người Từ Mẫn cũng tiến đến trước cửa sổ, thấy cảnh tượng bên ngoài cũng không khỏi ngây người.

- Trời ạ, quá đáng sợ, đây rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

Một đạo lôi quang chói mắt từ phía chân trời cắt ngang qua, đem bầu trời đầy mây đen xé rách. Giống như tờ giấy bị người ta từ hai bên kéo mạnh ra, đem bầu trời chia làm hai nửa. Vốn bầu trời đầy mây đen bị xé mở, ở giữa xuất hiện một lỗ thủng thật lớn. Mà chỗ lỗ thủng kia, cũng không ngừng hiện ra lôi quang chói mắt.

- Tựa hồ thiên hạ sắp không yên bình...

Minh Diệu cau mày thở dài một hơi.

- Ngươi biết là chuyện gì xảy ra?

Mị vội vàng hỏi:

- Thiên Địa biến sắc, nhật nguyệt vô quang, loại chuyện này ta chỉ thấy qua trên sách cổ. Không phải thiên hạ đại loạn thì là là yêu nghiệt xuất thế, cho tới bây giờ cũng không có chuyện tốt.

- Ta cũng không biết, chỉ là một loại dự cảm, một loại dự cảm thật sự không tốt.

Minh Diệu lắc đầu:

- Hơn nữa ta cuối cùng cảm thấy việc này tựa hồ có quan hệ gì đó với ta.

- Lại cùng ngươi có quan hệ?

Từ Mẫn cau mày hỏi:

- Từ năm trước tới giờ sao ngươi luôn luôn phiền phức không ngừng vậy?

- Ta cũng không muốn a.

Minh Diệu thở dài một hơi thật sâu.

- Đáng tiếc ngươi không đi tìm phiền phức, phiền phức cũng sẽ tìm tới cửa. Ta kỳ thực chỉ là muốn yên lặng sống, làm siêu nhân cứu vớt thế giới gì đó, ta thực không có hứng thú, đáng tiếc....Ai nha tiểu quỷ đáng chết, đau quá.

- Ta xin ngươi, đại thúc, mời lần sau khi cảm khái đừng dùng ngữ khí trầm trọng như vậy. Có thể mặc quần vào không?

Vẻ mặt Tiểu Nam xem thường thở ra một hơi, đưa tay lên thổi mấy sợi lông đen.

- Lilith nói nàng muốn một lúc, mấy ngày nay an tâm ở đây dưỡng thương đi sao.

Minh Diệu ngồi ở đầu giường của Alie nhẹ nhàng nói. Mây đen đã tản đi. Ánh trăng sáng tỏ từ trước cửa soor rơi lên mái tóc bạc của nàng, tạo thành một tầng quang vựng nhàn nhạt trên khuôn mặt mờ ảo của tiểu cô nương này. Mông lung khiến người ta nhìn không rõ lắm. Phối hợp với khuôn mặt tái nhợt, làm người ta yêu thương.

- Ta biết.

Nghe tin tức này, Alie cũng không có biểu hiện ra bất cứ kinh ngạc gì, mà thập phần bình tĩnh tiếp thu sự thực này, nhưng Minh Diệu vẫn từ trên mặt nàng nhìn ra một tia cô đơn.

- Không nên nghĩ nhiều. Lilith tiêu hao quá nhiều lực lượng. Không thể làm gì khác là rơi vào ngủ say.

Minh Diệu cười sờ sờ trán của Alie.

- Tuy rằng không biết phải ngủ bao lâu, nhưng thời gian đối với Huyết Tộc các ngươi mà nói, bất quá là một thứ để lãng phí, không phải sao?

- Nói cũng đúng.

Nghe được Minh Diệu an ủi, Alie cười:

- Ta không sao, chỉ là nhớ tới vừa mới gặp lại Lilith điện hạ không lâu lại phải xa nhau, có chút thương cảm mà thôi.

Minh Diệu không nói gì, chỉ là mỉm cười vỗ về mái tóc bạc của nàng. Sự tình của Alie hắn ít nhiều cũng từ chỗ Lilith và ADA nghe được một ít. Nữ hài đáng thương này tuy rằng đứng đầu Huyết Tộc, thế nhưng lại cũng không phải phong quang vô hạn như trong tưởng tượng. Tuy rằng nói đến đều là "nhân loại hèn mọn các ngươi" hoặc là "Huyết Tộc cao quý" các loại. Thế nhưng sâu trong nội tâm, Alie lại thập phần chán ghét thân phận Hấp Huyết Quỷ của mình. Có người nói khi nàng còn rất bé, bởi quá đói mà dẫn đến mất đi năng lực khống chế, nàng đã từng đem bằng hữu tốt nhất của mình hút thành một tấm xác khô. Từ đó về sau, Alie bắt đầu chán ghét huyết mạch của mình, chán ghét toàn bộ Hấp Huyết Quỷ, trở nên tự ti và mẫn cảm. Nàng không muốn tiếp xúc với bất cứ đồng loại nào, cũng không dám đi tiếp xúc với bất kỳ ai, bởi vì nàng rất sợ mình lại không thể khống chế mà tự tay giết chết bằng hữu của mình.

Không có bằng hữu là người cô độc, mà Hấp Huyết Quỷ không có bằng hữu lại thống khổ gấp chục lần, bởi vì thọ mệnh của bọn họ vượt quá xa nhân loại. Thời gian dài, tự ti và cô độc dưỡng thành tính cách cao ngạo, tự ti của Alie, thẳng đến ADA xuất hiện mới thoáng có chút chuyển biến tốt đẹp.

Là thành viên của gia tộc Linh Năng Lực Giả số một Châu Âu, ADA đem đến cho Alie một tia cảm giác an toàn. Ít nhất, ADA nắm chắc có thể từ trong tay Alie phát cuồng chạy trốn, không đến mức phải chết. Lúc này Alie mới thoáng mở lòng, tiếp thu người bằng hữu thứ hai sau mấy trăm năm. Nhưng mở lòng này cũng chỉ là so với lúc trước mà nói, Alie vẫn đối với ADA có điều bảo lưu. Dù sao thọ mệnh của nhân loại đối với Huyết Tộc bọn họ mà nói, thật sự là quá ngắn. Trăm năm qua đi bất quá là một cái chớp mắt mà thôi. Đến lúc đó lải phải thừa thụ cái loại thống khổ bị vứt bỏ. Do đó đối với Alie mà nói, Lilith là tồn tại đặc thù. Trong sinh mệnh của nàng, Lilith gánh vác các loại thân phận như mẫu thân, bằng hữu, bạn chơi cùng, chủ nhân, Minh Diệu có thể hiểu Alie hiện tại có cảm giác như bị vứt bỏ.

- Ta thực sự nghĩ không ra, Huyết Tộc các ngươi có thể hành tẩu tại thế gian lâu như vậy, làm sao dùng hết thời gian buồn chán.

Minh Diệu ngẫm lại nói.

- Trước đây không có inte cũng không có TV, muốn vượt qua đêm dài mênh mông thật đúng là nghĩ cũng đủ đau đầu rồi.

- buồn chán, trước đây thời gian khi không ngủ xác thực rất buồn chán, vẫn là hiện tại tốt hơn chút, tùy tiện tìm mấy bộ phim xem, hoặc chơi trò chơi, thời gian sẽ trôi qua rất nhanh.

Alie gật đầu nói rằng.

- Trước đây không có mấy thứ này, ta chỉ có thể một mình ngồi trong thư phòng đọc sách, hoặc là hát cho mình nghe để giải buồn.

- Ngươi muốn nghe không? Được a.

Alie cười ngồi dậy, khẽ ngâm nga giai điệu không biết tên. Giai điệu kia rất ôn nhu, cùng với ánh trăng càng trở nên trữ tình. Chỉ là thanh âm nàng ngâm nga không lớn, Minh Diệu nghe không rõ lắm là ca từ gì. Hắn dựng thẳng tai tỉ mỉ lẳng nghe, cũng nhịn không được đổ mồ hôi lạnh.

- Lúc trước ta cũng có nhà.

Còn có ba ba mụ mụ thân yên

Có ngày ba ba uống say

Lấy búa đánh mụ mụ

Ba ba a ba ba đập rất nhiều nhát

Máu hồng a nhiễm đỏ cả tường

Đầu mụ mụ a rơi xuống giường

Con mắt của nàng còn nhìn ta

Ba ba, mụ mụ, vì sao nha. Vì sao nha

Sau đó a ba ba kêu ta giúp hắn

Chúng ta đem mụ mụ chôn dưới gốc cây

Sau đó ba ba giơ búa lên

Lột da ta làm thành búp bê...

- Dừng một chút, dừng một chút...

Minh Diệu không khỏi cảm giác sau lưng một trận mồ hôi lạnh.

- Bài này..ai dạy cho ngươi?

- Lilith điện hạ a, sao vậy?

Alie nghiêng đầu khó hiểu nhìn Minh Diệu.

- Nghe không hay sao?

- Ách... Giai điệu êm ái, chính là ca từ quá không hợp với ngươi.

Minh Diệu nuốt một ngụm nước bọt nói.

- Còn bài nào khác không?

- Có a, còn có một bài khác cũng là Lilith điện hạ dạy cho ta, ta hát cho ngươi nghe a.

Nói xong Alie lại hát lên.

- La la la la...

La là lá la....

Trái tim cầm qua tay phải ruột non cầm qua tay trái

Bỏ đầu bỏ gan

Mary cầm lấy con mắt màu lam đang nhìn

La la la la...

La là lá la...

Phổi cầm qua tay phải, thận cầm qua tay trái

Bỏ lưỡi, bỏ mũi

Mary cắt lấy lỗ ta trái

Mary a Mary a

Mary mặc hồng y, giữ mái tóc vàng

Đeo khuyên tai cắt lấy

Mary a Mary a

Mary mặc hồng y có con ngươi lục sắc Mary

Nhận lấy con ngươi móc ra

Mary a Mary a

Mary mặc hồng y dính máu tươi cầm lấy cưa và thái đao xoay người

Cầm cái đầu không mắt xuất hiện trong nhà ngươi...

- Ách...

Minh Diệu che trán, hoàn toàn nói không ra lời. Lilith này thật đúng là ác ma thuần chủng a. Ngay cả đồng dao dạy người khác cũng tìm cái lạ như vậy.

- Cái này... Alie, sắc trời đã không còn sớm, ta thấy ngươi vẫn là ngủ sớm một chút đi sao. Chờ lúc nào rảnh rỗi lại hát cho ta nghe được rồi...

- Trời vẫn sớm mà?

Vẻ mặt Alie mê hoặc nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ.

- Ta vừa mới tỉnh ngủ, hiện tại đang là lúc tràn đầy tinh lực a?

- A, ta nói sai rồi. Là ta cảm thấy buồn ngủ.

Minh Diệu đầu. Hắn bị bài hát của Alie làm cho có chút váng đầu. Hầu như quên Alie và nhân loại thời gian sinh hoạt khác nhau.

- Nếu như ngươi buồn chán thì mở TV xem chương trình nửa đêm. Hoặc là tìm chút việc mà làm. Chỉ là đừng ra ngoài, hiện bên ngoài khá hỗn loạn.

- Ừm, được rồi, ta biết mà.

Alie nhu thuận gật đầu.

- Ngươi đi ngủ đi, ta sẽ không quấy rối đến các ngươi.

Minh Diệu gật đầu, nhẹ nhàng đứng dậy mở cửa đi ra ngoài. Một phút đi ra cửa đó, hắn lại nghe được trong miệng Alie phát ra làn điệu du dương.

- Mẫu thân ta giết ta, Cha ta đang ăn ta

Huynh đệ tỷ muội của ta ngồi bên cạnh bàn

Thu thập hài cốt của ta

Sau đó bọn họ đem ta mai táng dưới tảng đán lạnh lẽo...

- Xem ra muốn nuôi một la lỵ Hấp Huyết Quỷ, không phải một chuyện dễ dàng...

Minh Diệu bất đắc dĩ thở dài. Ngay khi hắn muốn lặng lẽ về phòng ngủ, lại phát hiện cửa phòng Diệp Tiểu Manh đang mở ra, từ bên trong truyền đến tiếng thở dài lo lắng.

- Thế nào, còn chưa ngủ sao?

Minh Diệu nhẹ nhàng đẩy cửa ra đi vào.

- Hôm nay sau khi trở về liền thấy ngươi mất hồn mất vía, tựa hồ là có tâm sự gì đó. Đã xảy ra chuyện gì sao?

- A, Minh Diệu...

Nghe được thanh âm của Minh Diệu, Diệp Tiểu Manh thấp giọng kinh hô một tiếng. Minh Diệu vội vàng lấy tay đè lên mội nàng, làm thủ thế chớ có lên tiếng.

- Không...không có gì a...

Diệp Tiểu Manh cảm giác được một bàn tay to nhẹ nhàng che vào miệng mình. Giữa ngón tay truyền đến mùi thuốc lá nhàn nhạt khiến nàng cảm thấy rất an tâm. Chỉ là phần an tâm này không có duy trì được bao lâu, nàng không khỏi nhớ tới lúc trước nàng và Alie nói chuyện, tâm tình lại trầm trọng.

- Ta không sao, chỉ là có chút khó chịu.

- Khó chịu? Khó chịu ở đâu?

Minh Diệu đầu tiên là sửng sốt, tiếp đó khẩn trương nói. Lấy thể chất của Diệp Tiểu Manh, Minh Diệu rất rõ ràng, thể chất di truyền từ hồ yêu tuyệt đối không bị các loại bệnh như cảm mạo gì đó, nên từ khi phân nửa yêu huyết trong cơ thể nàng bắt đầu chậm rãi thức tỉnh, liền chưa từng bị bệnh. Hắn vội vã lấy tay sờ trán Diệp Tiểu Manh.

- Không nóng a, có chỗ nào đau không?

- A.. không có, không liên quan, chỉ cần ngủ một giấc là được.

Nhìn thấy Minh Diệu vẫn khẩn trương nhìn mình, trong lòng Diệp Tiểu Manh không khỏi ấm áp.

- Không có gì, ngươi đi ngủ đi, hôm nay mệt quá rồi.

- Vậy ngươi rốt cuộc khó chịu ở đâu?

Minh Diệu nhức đầu, chợt bừng tỉnh đại ngộ nói:

- Ta biết rồi, cái kia đến à?

- Không phải tán dóc, đại thúc biến thái.

Mặt Diệp Tiểu Manh nhất thời đỏ lên.

- Vậy là làm sao?

Minh Diệu cau mày tiếp tục hỏi:

- Có tâm sự gì, ngươi phải nói với ta a. Xem ta có thể giúp ngươi hay không? Nhiều năm như vậy, hai chúng ta sống nương tựa lẫn nhau, tuy rằng cũng không có quan hệ huyết thống gì cả, nhưng cũng như người thân của nhau. Lại có cái gì không thể nói đây?

- Ta đã nói không có việc gì mà, ngươi thật phiền phức.

Diệp Tiểu Manh tựa đầu trực tiếp vùi vào trong chăn.

- Gia hỏa kỳ quái. Bỏ đi, ngươi ngủ cho ngoan, ta không quấy rầy ngươi.

Minh Diệu không hiểu ra sao, thấy Diệp Tiểu Manh không muốn để ý đến hắn, không có biện pháp chỉ đành thôi. Giúp Diệp Tiểu Manh đắp chăn xong, sau đó xoay người chuẩn bị rời khỏi.

- Đúng rồi, ta còn quên chúc mừng ngươi.

Ngay khi Minh Diệu muốn ra ngoài, Diệp Tiểu Manh lại đột nhiên từ trong chăn thò đầu ra, không đầu không đuôi nói một câu.

- Chúc mừng ta? Chúc mừng ta cái gì?

Minh Diệu nghe được Diệp Tiểu Manh nói lời này thì sững người tại chỗ.

- Ta đã nghe nói, ngươi và Alie...cái đó...

Diệp Tiểu Manh nước mắt vòng quanh, nàng cố gắng không cho nó chảy ra.

- Nói chung là chúc mừng ngươi.

- Ách...

Minh Diệu đầu tiên là sửng sốt, che miệng lại, nhịn không cho mình cười ra tiếng:

- Khó trách, khó trách...ta nói vì sao bữa cơm tối này chung quy có mùi vị kỳ quái, thì ra là như vậy.

- Bữa cơm tối nay?

Diệp Tiểu Manh sửng sốt:

- Có mùi vị kỳ quái gì a?

- Mùi dấm chua, tựa hồ phát ra rất nhiều.

Minh Diệu nhịn cười nghiêm trang nói rằng.

- Không phải a, bữa cơm tối nay cũng không có phát ra...

Nói đến phân nửa, Diệp Tiểu Manh mới phản ứng lại, thì ra Minh Diệu đang cười nhạo nàng. Chăn vừa vén ra, lại chùm lên, giọt nước mắt kia chung quy vẫn không nhịn được, nhỏ lên gối.

- Chuyện này, không phải như ngươi tưởng tượng đâu...

Minh Diệu nhẹ nhàng ngồi bên giường của Diệp Tiểu Manh, chậm rãi nói:

- Chuyện đó, kỳ thực khi ấy ta cũng không biết là ý này, ta cũng là làm thay Lilith mà thôi.

Minh Diệu đem mọi chuyện nhất nhất nói ra.

- Lúc này, bởi Lilith lại giúp ta chữa trị thân thể, do đó nghi thức huyết hôn ấy, coi như thành phế thải. Hiện tại giữa ta và Alie cũng không có quan hệ gì đặc biệt.

- Thực sự là như thế sao?

Diệp Tiểu Manh nghe Minh Diệu nói đến trận chiến đấu thảm liệt của hắn và ADA tại tiểu đảo ở Châu Âu kia, trên mặt tràn ngập lo lắng:

- Khó trách tỷ tỷ trở lại nói với ta, ngươi đã...đã...

- Chết sao?

Minh Diệu vừa cười vừa nói:

- Nói như vậy cũng đúng, lúc đó ta thật sự cùng chết không khác gì.

- Mặc dù tỷ tỷ nói như vậy, thế nhưng ta tuyệt đối không tin tưởng.

Diệp Tiểu Manh lắc đầu nói:

- Ta tin tưởng ngươi nhất định còn sống, ngươi sẽ không bỏ ta lại một mình.

- Ha hả, tiểu hài tử ngốc ngếch, ta đương nhiên sẽ không bỏ ngươi.

Minh Diệu nhéo mũi nàng nói.

- Ta không phải đã trở lại sao?

- Vậy hiện tại thân thể ngươi...

Diệp Tiểu Manh lấy tay vuốt chung quanh thân thể của Minh Diệu.

- Ha hả, là hoàn toàn mới. Nói đúng ra, còn là xử nam nguyên tem. Ngươi có thể yên tâm sử dụng,

Minh Diệu lấy tay vỗ vỗ ngực mình nói:

- Tuy rằng trước kia cũng là một xử nam nguyên tem, bất quá đây là tân phẩm.

- Ai hỏi ngươi cái này...

Nghe Minh Diệu vừa nói như vậy, Diệp Tiểu Manh nhịn không được cười khì một tiếng.

- Ngươi có phải là cái kia hay không...cùng ta có quan hệ gì chứ..

Bạn đang đọc U Minh Trinh Thám của Lão Thiên Thúc Thúc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 21

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.