Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Khách tới thăm

Phiên bản Dịch · 3038 chữ

Lilith khẽ cười nói:

- Đó là cực hạn của nhân loại, cũng là gông xiềng giữa nhân loại và thần. Mà cái ta làm với ngươi, chính là cởi bỏ gông xiềng này, làm cho lực lượng của ngươi phát huy ra hoàn toàn. Cho dù lực lượng của ngươi là năm mươi, nhưng ngươi lại có thể trong một lần công kích đánh ra toàn bộ năm mươi này, hoàn toàn không bị hạn chế. Cho dù gặp phải địch nhân mạnh hơn ngươi vô số lần, ngươi cũng hoàn toàn có thể một lần đánh bại hắn.

- Sẽ phải trả cái giá lớn nếu như không thể đánh bại được địch nhân, chính mình sẽ thoát lực trước, đúng không?

Minh Diệu giãy dụa vài cái, nhưng đứng lên được. Hai chân của hắn như mềm nhũn ra, một quyền vừa rồi, hình như đã rút sạch lực lượng mà hắn vừa khôi phục trong quá trình nghỉ ngơi lúc nãy.

- Bây giờ ngươi còn chưa quen thuộc phương pháp này, luyện tập nhiều một chút, có thể khống chế tùy tâm sở dục.

Lilith nói ra.

- Đây cũng là lễ vật cuối cùng mà ta tặng cho ngươi, xem như đền bù tổn thất cho ngươi cứu ta từ trong Đại Dung Hợp Thuật a.

- Phải đi sao?

Minh Diệu trì hoãn một hồi, sau đó mới có lực lượng đứng lên, nhưng toàn thân vẫn còn cảm giác thoát lực.

- Ân, ta có thể chèo chống tới bây giờ đã là không tồi rồi.

Lilith ngáp một cái.

- Ta muốn ngủ, ta giao Huyết tộc cho ngươi, trong khoảng thời gian ta ngủ say, ngươi và hậu đại của ngươi nên quản lý nó giúp cho ta, nhớ chăm sóc nàng ta thật tốt, tuy tuổi nàng ta không nhỏ, nhưng trong nội tâm vẫn là hài tử mà thôi. Nói cho nàng biết đừng khóc, ta chỉ ngủ mà thôi, nói với nàng không lâu đâu.

- Ân, yên tâm, nuôi dưỡng loli ta có kinh nghiệm rất phong phú a.

Minh Diệu khoát khoát tay, sau đó đi tới cánh cửa ánh sáng.

- Gặp lại, ah, đời này chắc không gặp lại, có lẽ kiếp sau a. Nếu như sau khi ngươi tỉnh lại gặp kiếp sau của ta, nhớ rõ ban cho ta nhiều tiến và mỹ nữ nhé, ta thích chúng lắm.

- Ha ha, ta sẽ nhớ rõ.

Lilith nhìn thấy người của Minh Diệu tiến vào cửa ánh sáng. Đột nhiên mở miệng nói ra.

- Đúng rồi, ta còn một chuyện muốn hỏi ngươi, ở bên trong Đại Dung Hợp Thuật, trong cột sáng, làm sao ngươi biết đâu là hồn thể của ta?

- Ha ha...

Với tư cách một đại thúc, đương nhiên Minh Diệu quay đầu lại, nói:

- Hình như ta rất mãn cảm với bộ ngực của ngươi, chỉ cần bộ ngực nào ta liếc qua sẽ không quên. Huống chi, dưa hấu và quả dứa khác nhau quá lớn.

- Ha ha ha... Đúng là gia hỏa thú vị!

Nhìn thấy Minh Diệu từ từ biến mất trong hào quang, Lilith lại lộ ra nụ cười mê người của ác ma.

- Đã như vậy, phải tặng thêm cho ngươi một ít quà mới tốt.

Hào quang trước mắt dần dần tán đi, thời điểm con mắt của Minh Diệu thích ứng với ánh sáng, đập vào mắt của hắn chính là một đạo ấn "con vịt" đáng yêu hơi mờ bằng vải plastic. Bên tai có tiếng nước ào ào, xuyên thấu qua nửa tấm rèm, Minh Diệu có thể nhìn thấy một đường cong yểu điệu mê người, tuy nhìn không rõ, nhưng hắn rất rõ ràng thân thể mê người đó hiện giờ không mảnh vải che thân đứng sau tấm rèm, giống như vươn tay là có thể vuốt ve.

- Không xong, quả nhiên Lilith làm ra chuyện tà ác với ta rồi.

Đột nhiên Minh Diệu kịp phản ứng, hình như cánh cửa mà Lilith thiết lập nằm ở phòng tắm, mà vừa đi qua thì đúng lúc phòng tắm có người. Tuy không thấy rõ hình dạng, nhưng Minh Diệu có thể từ đường cong mà đoán ra được, người đang tắm bên trong tuyệt đối không phải là Diệp Tiểu Manh, bởi vì thân thể này còn lớn hơn Diệp Tiểu Manh.

- Thừa dịp không bị phát hiện, mau bỏ đi.

Tuy trong lòng có chút không bỏ được với cảnh trước mắt, nhưng Minh Diệu lại rất thanh tỉnh. Nếu như bị phát hiện trong hoàn cảnh này, thì hắn có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch tội. Toàn thân cao thấp chỉ có chiếc khăn tắm bọc lại, nói mình không phải cướp sắc thì có ai tin. Nhưng thời điểm lặng lẽ đi ra khỏi phòng tắm, dưới chân trơn trợt. Để không ngã sấp xuống. Minh Diệu vô ý thức dùng tay vịn một cái, lại vừa vặn cầm ngay thanh giật nước bồn cầu, bồn cầu phát ra tiếng vang cực lớn.

- Ân? Tiểu Manh, là ngươi sao?

Phía sau tấm rèm nghe được tiếng vang, sau đó kéo rèm ra nhìn, kế tiếp là tiếng la phá tan cả thủy tinh, bởi vì tuần suất tiếng hét quá cao.

- Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa... Hổn đãn này, là trộm!

- Ách, kỳ thật cái gì ta cũng không nhìn thấy.

Minh Diệu còn chưa kịp ngẩng đầu, đã cảm giác có một đạo kình phong đánh lại. Vốn vừa đánh nhau xong, lại được Lilith truyền lại kinh nghiêm sử dụng lực lượng. Nhưng thể lực và linh lực của Minh Diệu ở trong tình trạng thoát lực, làm gì có khả năng chống cự, bị một cước đá trùng mặt, máu mũi văng ra khắp nơi.

- Bộ ngực hơi nhỏ một chút, nhưng giữa hai đùi đúng là rất đẹp!

Đây là ý niệm duy nhất và sau cùng của Minh Diệu trước khi ngất xỉu.

Hai đạo đao quang hung hăng đâm vào cỗ thi thể trước mặt, bắn ra huyết dịch màu xanh da trời lên mặt. Nhưng giống như là mê muội, hắn cũng không thèm quan tâm tới mùi tanh của huyết dịch trên mặt, vẫn cầm chặt chuôi đao, sắc bén giống như đao phẫu thuật, cắt da thịt của thi thể kia. Nhìn hắn lúc này cũng không phải đang thí nghiệm nghiên cứu cái gì, thuần túy là cắt cho hả giận mà thôi.

- Ngươi lại lãng phí tư liệu sống!

Âm thanh một nam nhân từ sau lưng truyền tới.

- Đợi tới khi chủ nhân trở về ta sẽ bẩm báo chi tiết.

- Cút ngay!

Người này quay đầu lại, hung dữ nhìn chằm chằm vào nam nhân kia quát lên. Một mái tóc màu vàng chải chuốt không một sợi tán loạn, giống như tác phẩm nghệ thuật. Nhưng bề ngoài chỉnh tề này lại không chiếm được chút hảo cảm nào của người khác, cho dù là trợ thủ hiện tại của hắn mà nói, cũng vô cùng chán ghét hắn.

- Ta không muốn nghe tiếng chó sủa loạn trong phòng thí nghiệm của ta, cút ra ngoài cho ta.

- Như ngươi mong muốn.

Nam nhân kia bị hắn nhục mạ chẳng quan tâm tới, thong dong quay người rời đi.

- Nhưng ta vẫn khuyên ngươi một câu, không nên phản kháng ý chí của chủ nhân. Người không cách nào đối kháng được với thần linh.

- Ngươi chỉ là một con chó, hiểu chưa, một con chó, giống như một con chó bị đánh vào chỗ hiểm, biến thành chó dại.

- Ngươi chỉ là con chó vẫy đuôi trước mặt nữ nhân ti tiện kia thôi, còn nữ nhân kia cũng không phải là thần linh gì, chỉ là đồ chơi của ta, đồ chơi mà thôi.

Nhưng hắn tức giận không có chỗ nào phát tiết, căn bản không ai quan tâm hắn gào thét cái gì, rời khỏi phòng thí nghiệm của hắn.

- Hỗn đản, tại sao lại biến thành như thế, chẳng qua chỉ là một món đồ chơi mà thôi.

Giống như mất đi tất cả khí lực, cả người của hắn suy sụp, vô lực ngồi ở trên mặt ghế.

Thì thào tự nói.

- Ta mới thật sự là Chúa Tể Giả.

Hồi tưởng lại một màn xảy ra trước kia, hắn có cảm giác mình giống như đi trên một đoàn tàu, từ trên thiên đàng đi thẳng xuống địa ngục. Hiện tại ngẫm lại, lúc ấy mình có thể đem linh hồn A Nhã cấy ghép vào thân thể của nữ nhân kia, tuy cũng có thể tiêu diệt lão bản, sau đó lâng lâng nắm giữ đại bộ phận lực lượng của tổ chức ngầm này, nhưng bởi vì hắn cuồng vọng tự đại, nhưng hắn cũng hoài nghi có người đang động tay động chân trong tiềm thức của hắn.

Thời điểm hắn đạp nát thân thể của A Nhã dưới chân của hắn, hắn mới phục hồi tinh thần lại, hình như bản thân của mình đã rơi vào cái bẫy cực lớn, trợ thủ tìm được ở nước Đức chính là người A Nhã phái tới, tất cả công văn tư liệu biển Chết đều do trợ thủ phiên dịch, chính mình là đồ ngu ngốc bị quỷ hồn yếu đuối đùa giỡn trong tay. Tất cả đã sớm có dự mưu, chẳng qua là cấy ghép một linh hồn bình thường vào trong thân thể mà thôi, tại sao A Nhã lại sinh ra lực lượng cường đại như thế? Đầy đủ mọi thứ, kể cả bước lão bản chết trong kế hoạch của A Nhã, mà bản thân của mình chính là một quân cờ mà thôi. Mà buồn cười chính mình lại cuồng vọng tới mức cho rằng đang nắm giữ được tất cả.

- Tỉnh táo, ta cần tỉnh táo.

Sờ lên mặt, bàn tay của hắn ẩm ướt, mồ hôi xen lẫn với huyêt dịch khó ngửi của thiên sứ, nhưng hắn không quan tâm tới những chuyện này. Cầm chặt đao giải phẫu đứng lên, vừa rồi hắn đã tức giận phá hư tất cả kết cấu của thân thể thiên sứ kia, nhìn thì cho rằng hắn tiện tay làm thế để hả giận, nhưng trong suy nghĩ của hắn không có nóng lên, phát nhiệt.

- Cho dù là thần linh, có được cuộc sống vĩnh hằng thì cũng cần máu trong cơ thể.

Hắn thò tay vào trong ngực của thi thể bị phá hư vô cùng thê thảm kia.

- Bất cứ vật gì tồn tại trên thế giới này đều phải có nhược điểm, cho dù là thần cũng như thế.

Từ trong phòng thí nghiệm đi ra, lê bước về gian phòng của mình. Sau khi hắn nhìn thấy lực lượng của Eva, hắn vẫn không khuất phục, tương đối không hiểu. Hắn vốn cho rằng người Đức chính là chủng tộc quật cường nhất trên đời, nhưng tên người Châu Á hèn mọn bỉ ổi kia lại quật cường hơn hắn. Tuy biểu hiện nghe theo mệnh lệnh của Eva, trợ giúp Phẩm Bỉ Đội chế tạo thiên sứ mới, nhưng trong tay của hắn không có bao nhiêu thứ để sử dụng. Không cách nào hoạt động đã xem như không tệ, thậm chí có nhiều lần thiên sứ vừa sinh ra đã nổi điên, không nghe theo mệnh lệnh của bất cứ kẻ nào. Đối với kỹ thuật của người Châu Á, thời điểm hắn làm trợ thủ đã nhìn thấy, kỹ thuật của mình chỉ cao hơn chứ chẳng thấp hơn người ta. Mà hắn không tin loại chuyện chế tạo thiên sứ đơn giản này, mình nhắm mắt cũng có thể hoàn thành được. Cách giải thích duy nhất chính là trong quá trình thí nghiệm bị nam nhân kia động tay động chân, nhưng hắn luôn thiếu chứng cớ.

Chuyện này hắn từng báo cáo cho Eva, nhưng Eva không muốn nghe lời, không có ý định giết tên người Châu Á kia. Theo cách nói của Eva, nam nhân này từng trong thời điểm nàng không có lực lượng mà ngược đãi nhục nhã nàng, hiện tại nàng muốn chậm rãi hồi báo hắn. Ngồi ở trên mặt ghế, uống một tách cà phê. Không biết vì cái gì, sau khi Eva đi khỏi, hắn luôn có cảm giác không an toàn, giống như có chuyện gì đó xảy ra.

- Đông đông đông!

Tiếng đập cửa vang lên liên tiếp, nhíu mày. Người gõ cửa hình như đang lo lắng, nhất định là xảy ra chuyện gì đó, hắn vội vàng mở cửa.

- Không tốt, gặp chuyện không may!

Trợ thủ đứng ngoài cửa đổ mồ hôi đầy đầu, không biết vì cái gì mà hắn lại sợ hãi đến như vậy.

- Những La Sát kia không bị khống chế nữa.

- Cái gì? Tại sao có thể như vậy?

Sau khi nghe tin tức này, hắn cũng cả kinh. La Sát là sinh vật được cải tạo từ nhân loại mà thành, cũng được xem là sinh vật cường đại, có tính phục tùng mệnh lệnh của thượng cấp rất cao. Trừ phi người lãnh đạo chúng chết đi, nếu không tuyệt đối sẽ không xuất hiện tình huống không bị khống chế. Mà bây giờ trợ thủ lại nói tất cả La Sát đều không khống chế được, chuyện này không có khả năng.

- Đóng cửa đại môn căn cứ, phong bế toàn bộ khu vực ngoài, cho tất cả mọi người rút vào khu vực hạch tâm, ta đi phòng giám sát nhìn một chút.

Trợ thủ vội vàng gật đầu, nhanh chóng đi phát mệnh lệnh, mà hắn lại mặc áo khoác ngoài vào, chạy tới phòng giám sát .

- Tình huống bây giờ thế nào, tổn thương có lớn không?

Vừa bước vào trong phòng giám sát, đã mở miệng hỏi.

- Đem nhân số thương vong cụ thể báo cho ta biết, phải nhanh!

- Tạm thời còn không có tổn thất gì, cả căn cứ đã đóng cửa, không có thương vong.

Nhân viên công tác phòng giám sát do dự một chút, nói:

- Hẳn là thần linh...

- Cái gì...

Tin tức này, làm cho Tạp Bá cảm thấy kinh ngạc. Hắn rất rõ ràng, La Sát mất đi khống chế, chuyện đầu tiên mà chúng làm chính là nuốt sống nhân loại ở bên cạnh, hoặc biến thành đồng loại của mình. Nhưng nhân viên phòng giám sát lại nói cho hắn biết không có bất kỳ thương vong nào, chuyện này làm cho hắn cảm thấy không tưởng tượng nổi.

- Rốt cuộc chuyện gì xảy ra?

- Tất cả La Sát đều ngây ngốc đứng nguyên không nhúc nhích, nhưng tất cả cơ năng hoàn toàn bình thường. Nhưng lại cự tuyệt tiếp nhận bất cứ mệnh lệnh nào của phòng giám sát phát ra.

Nhân viên công tác phòng giám sát rất khó hiểu.

- Rất quỷ dị!

- Tại sao lại như vậy.

Nhìn qua hình ảnh hiển thị trên màn hình lớn, cũng biết được chuyện này không bình thường. La Sát không tiếp nhận bất cứ mệnh lệnh gì, nhưng không có đả thương người, chuyện này hoàn toàn không có khả năng. Giải thích duy nhất, chính là người tiếp thu quyền hành với La Sát lớn hơn bọn họ đã xảy ra chuyện. Nhưng cường đại tới mức làm được chuyện này, chỉ có Eva trở thành thần làm một lần.

Nhân viên công tác phòng giám sát đem tất cả hình ảnh giám thị chiếu lên màn hình lớn. Nhìn hình ảnh giám thị, nhíu mày. Trừ một số ít đi theo nhân viên công tác đang làm việc ở bên ngoài, đại bộ phận La Sát được nuôi thả bên ngoài trụ sở, chính là lợi dụng chúng ngăn cản người đánh bậy đánh bạ đi vào căn cứ. Một khi có người đánh bậy đánh bạ đi vào căn cứ, thì vị trí của căn cứ sẽ bị lộ, thứ hai cũng là vì số lượng La Sát đúng là quá nhiều, căn cứ không có không gian lớn như thế.

Đơn thuần chỉ quy định phạm vi hoạt động, cũng không có phát ra mệnh lệnh cứng nhắc, cho nên bình thường những La Sát này sẽ hoạt động tự do xung quanh căn cứ. Nhưng hiện tại không biết vì cái gì mà tất cả La Sát đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích, giống như bức tượng.

- Đem máy giám thị số ba phóng lớn lên.

Đột nhiên phát hiện một chút mánh khóe, nhân viên công tác phòng giám sát vội vàng dựa theo mệnh lệnh của hắn mà phóng đại hình ảnh lên.

- Con La Sát kia không chịu ảnh hưởng, vẫn còn hoạt động.

Trên màn hình giám thị, nhân viên công tác phòng giám sát cũng phát hiện trong đó có một con La Sát không có mất đi năng lực hành động giống như đồng bọn, mà chạy trốn khắp bốn phía.

- Nó sắp chạy ra khỏi phạm vi hạn chế hoạt động.

Ở trong màn hình phóng lớn, cảm thấy con La Sát này có chút không đúng. Chi thấy trong mắt của con La Sát này hiện ra hung quang của dã thú, không có chút ngây ngốc giống những La Sát khác, giống như một người còn sống. Nếu không chỉ dùng máy giám sát nhiệt năng thì không thể nào giám sát được một con La Sát không có nhiệt độ, cơ hồ hoài nghi thằng này chính là một người sống sờ sờ.

- Trên cổ của con này có mang theo vòng, quả thực giống như sủng vật được chăn nuôi.

Nhân viên công tác kỹ thuật phòng giám sát nói ra.

Bạn đang đọc U Minh Trinh Thám của Lão Thiên Thúc Thúc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 23

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.