Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Rừng mưa

Phiên bản Dịch · 4715 chữ

- Một lúc sau tự nhiên sẽ biến mất, lúc trước không phải ta đã nói với ngươi rồi sao?

A Nhã kỳ quái hỏi.

- Không, thời gian quá dài rồi, ta cần phương pháp tiêu trừ loại dấu vết này trong thời gian ngắn.

Trần Lam nói:

- Chuyện hội trưởng bị tà thuật giết chết đã bị người khác biết, ta phải tiến hành bổ khuyết nhanh một chút, không thể lưu lại chứng cớ được.

- Ai, lúc ấy ta đã từng nói không nên làm ra nhiều chuyện như vậy, ngươi lại không nghe.

A Nhã rất bất đắc dĩ nói. Trần Lam xúc động dễ giận, tâm trả thù nặng hơn nữa cực kỳ tự phụ, A Nhã vốn chính vì hắn như thế nên mới dễ lợi dụng, mới chọn hắn làm người hợp tác, nhưng cũng vì tính cách của hắn mà đã mang đến cho nàng không ít phiền toái, nàng hiện giờ đã có chút hối hận, sớm biết như vậy lúc ấy không bằng tốn thêm thời gian tìm một người thông minh để hợp tác còn hơn.

- Ta không cần ngươi tới dạy ta, ta chỉ cần ngươi nói cho ta biết phải làm thế nào thôi?

Trần Lam lớn tiếng quát

- Hiện giờ phải làm gì?

- Muốn tiêu trừ dấu vết bên trong thi thể không dễ dàng như vậy.

A Nhã cau mày nói:

- Trực tiếp giết chết người biết chuyện này không phải được rồi sao?

- Chẳng lẽ ta không biết giết hắn sẽ đơn giản hơn sao? Nhưng là hơn ba mươi nhân viên ngoại cần, sáu thành viên tổ hành động đặc biệt cũng không ngăn được hắn, kết giới cũng không dùng được. Hiện giờ lại không biết đã nấp chỗ nào rồi, ngươi bảo ta phải giết thế nào?

Trần Lam buồn bực nói.

- Rốt cuộc là ai?

A Nhã cũng lắp bắp kinh hãi, có thể đào thoát trong vây bắt của nhiều người như vậy, còn có thể không bị kết giới ước thúc, chọc vào người cường đại như vậy sẽ rất khó giải quyết.

- Ngươi sẽ không phải lại...

- Ah, ta lại mắc mưu hắn rồi, ngươi hài lòng chưa.

Trần Lam thống khổ vò tóc mình:

- Tên hỗn đản này, một ngày nào đó...

- Trước kia không phải ta đã nói ngươi không nên gây vào hắn sao? Đợi sau khi tất cả qua đi, xử lý hắn như thế nào đều tùy ngươi, hiện giờ đại sự quan trọng hơn.

A Nhã không khỏi có chút tức giận, Trần Lam lại lần nữa làm trái mệnh lệnh, khiến cho nàng rất căm tức.

- Đừng nói đến trước kia nữa. Nói cho ta biết làm sao bây giờ?

Trần Lam không kiên nhẫn nói:

- Đừng có vừa gặp ta đã mở miệng thuyết giáo, ta không phải tiểu hài tử!

- Tiểu cô nương kia thế nào rồi?

A Nhã kiên nhẫn hỏi.

- Không nhìn thấy, đại khái là cùng chạy mất rồi.

Trần Lam phiền muộn đáp:

- Lần trước phái Phạm Đồng đi giết nàng, Phạm Đồng mất tích. Về sau phái sát thủ của hiệp hội đến nhà bọn hắn giết nàng. Kết quả sát thủ bị người giết chết, cô bé này quả thực so với Minh Diệu còn khiến người đau đầu hơn.

- Cũng may, ngươi không làm chuyện điên rồ.

A Nhã thở dài một hơi, nàng thật sự rất sợ Trần Lam bởi vì oán hận Minh Diệu mà làm ra chuyện gì không hay với Diệp Tiểu Manh, bởi vì dù sao Diệp Tiểu Manh cũng là tư liệu sống thích hợp nhất đối với nàng.

- Ta lại nói với ngươi một lần nữa, không nên ra tay với cô bé kia, ta còn có chỗ dùng đến.

- Đã biết đã biết, đừng có nhắc mãi thế.

Trần Lam không kiên nhẫn nói:

- Hiện giờ mau nói ta làm sao giải quyết thi thể đi.

- Dấu vết lưu lại trên thi thể không có cách nào giải quyết cả, chỉ có thể đợi. Phương pháp đơn giản nhất chính là trực tiếp giết Minh Diệu.

A Nhã suy nghĩ rồi nói:

- Nếu vậy thì lần này để ta đi đi, ta sẽ mau chóng khiến hắn biến mất.

- Ngươi?

Trần Lam sững sờ:

- Ngươi chẳng qua chỉ là một Quỷ Hồn do linh thể tạo thành, lại không có lực lượng, làm sao có thể?

- Ngươi cũng đừng có quản, ta nghĩ biện pháp.

A Nhã phẫn hận trừng mắt liếc Trần Lam, nếu không phải vì mình còn cần lợi dụng Trần Lam để khống chế hiệp hội thì..., nàng hận không thể xé Trần Lam thành từng mảnh nhỏ.

- Hắn đạt được lực lượng của Lilith, mặc dù có chút khó giải quyết, nhưng ta vẫn có thể dùng cách khác.

- A Nhã, có thể bắt hắn lại không, chuyện giết hắn để cho ta động thủ?

Trần Lam nghe được tin tức này vội vàng nói:

- Ta muốn tự tay giết hắn.

- Ngươi đã chọc không ít phiền toái, có thể an phận chút không hả?

A Nhã nhìn nhìn Trần Lam, thấy thái độ của hắn tựa hồ không hài lòng lắm, chỉ đành thở dài một hơi nói:

- Được rồi, ta đã biết, ta sẽ tận lực.

- Ngươi nói Minh Diệu nhận được lực lượng của Lilith cho nên mới có thể xuyên qua kết giới sao?

Trần Lam nói:

- Lực lượng của Lilith cường đại như vậy sao? Vậy ngươi cũng cho ta có được không?

- Ngươi cho ta là cái gì? Thần sao?

A Nhã rốt cục không thể nhịn được Trần Lam nữa, lớn tiếng nói:

- Nhìn rõ đi, ta là một Quỷ Hồn, một Quỷ Hồn không có sức mạnh, không phải là bán thần như Lilith, hiểu chưa? Muốn có sức mạnh thì..., dùng mạng của ngươi đi tìm nàng mà đổi đi, để nàng lấy đi tất cả những thứ ngươi có, sau đó ban ân cho ngươi lực lượng mà ngươi muốn.

Nói đến đây, A Nhã nhịn không được nghiến răng nghiến lợi nói:

- Nữ Ác Ma chết tiệt kia!

- A Nhã, ngươi không sao chứ.

Nhìn thấy A Nhã vốn ôn nhu lại nổi giận, Trần Lam không biết ra sao. Hắn chưa từng gặp qua bộ dạng này của A Nhã, trong ấn tượng của hắn, tính tình A Nhã vẫn luôn ôn nhu như nước, nhu thuận hơn nữa khéo hiểu lòng người. Đối với nam nhân mà nói là là bầu bạn tốt nhất. Nhưng A Nhã hiện giờ lại như mèo bị dẫm phải đuôi vậy, khiến hắn rất kinh ngạc.

- Không có việc gì, ta không sao.

Tựa hồ cũng cảm thấy mình thất thố, A Nhã sâu kín thở dài một hơi.

- Nếu như không có chuyện gì khác thì ta đi trước đây.

- Phải quay lại chỗ người điên kia sao?

Trần Lam cau mày nói:

- Lúc nào ngươi mới có thể thoát khỏi hắn?

- Nhanh, rất nhanh thôi.

Trên mặt A Nhã cố nặn ra một nụ cười, dùng tay lạnh như băng sờ lên đôi má Trần Lam:

- Ta đi trước, nhớ kỹ, không nên gây phiền toái nữa, tất cả phải tiến hành theo kế hoạch.

Thấy trong mắt Trần Lam tràn đầy mê luyến khẽ gật đầu, A Nhã nhẹ nhàng xuyên qua, vách tường, rời khỏi văn phòng Trần Lam.

- Nam nhân vô dung, các ngươi tất cả đều là một đám phế vật.

A Nhã khi rời khỏi phòng Trần Lam lập tức thay đổi sắc mặt, phẫn hận tự nhủ:

- Một ngày nào đó, ta muốn xóa xổ các ngươi khỏi thế giới này! ! !

- Cũng không nhiều lắm, chỉ cần phát đoạn ghi âm sau khi bọn họ lấy được thứ mình muốn là được.

Minh Diệu nhấn nút ngắt cuộc gọi. Bởi vì hắn biết rõ, nếu như tiếp tục nghe nữa thì cũng chỉ nghe Trần Lam gào khóc thảm thiết, oán này oán nọ mà thôi. Vì sự thanh tịnh của hai cái lỗ tai, hắn vẫn lựa chọn không tiếp tục nghe tiếp. Hắn nhìn điện thoại trong tay, thở dài một hơi:

- Thật không ngờ, hiện tại sản phẩm điện thoại trong nước đã cường đại đến mức này, nếu làm những máy nghe trộm thì thuận tiện hơn rồi. Hơn nữa coi như là đặt ở nơi nào đó trong điện thoại kia, nếu bị phát hiện thì cũng không dễ dàng bị hoài nghi.

- Đó là đương nhiên a.

A Trạch không cho là đúng nói:

- Hiện tại, công năng sản phẩm điện thoại nhái trong nước so với nhà máy điện thoại kia thì lớn hơn rồi, ngươi muốn công năng gì thì có công năng đấy. Hai sim hai sóng cũng có, hai camera, phóng đại âm thanh, pin có dung lượng siêu lớn. Nhưng mà đối với điện thoại di động, thời gian trò chuyện một tiếng đồng hồ, trong đó còn dấu một màn ảnh xem tin tức a. Có thể thông qua truyền vô tuyến mà truyền hình ảnh, lúc mua thì thêm một ít tiền. Tùy ngươi chọn các nhãn hiệu nhà máy lớn

- Ta xxx, cường đại như vậy sao?

Minh Diệu nghe được A Trạch thao thao bất tuyệt, không khỏi tặc lưỡi.

- Điện thoại lợi hại như vậy, như thế nào lại bán có một ngàn cái?

- Chủ yếu là chất lượng kém một chút, tuổi thọ bình quân đại khái chỉ có hai tuần lễ mà thôi.

A Trạch tiếp tục nói.

- Đương nhiên, cũng có loại dùng một hai năm không mắc lỗi. Bất quá, trên cơ bản thì tỉ lệ gặp phải so với xổ số một trong năm trăm vạn thì không sai biệt lắm.

Minh Diệu nghe mà toát mồ hôi.

- Khá tốt, Trần Lam này còn thiếu kiên nhẫn, bằng không còn chưa nghe trộm được gì hữu dụng thì điện thoại kia đã hư mất a.

- À đúng rồi, còn có một việc.

A Trạch nói:

- Lúc ấy vì phòng ngừa vạn nhất, ta đã nạp thẻ vào điện thoại kia hơn hai trăm tệ. Bất quá, hiện tại ta đoán chừng không sai biệt lắm đã xài hết a.

- Không thể nào.

Minh Diệu trợn mắt nhìn nàng:

- Từ lúc ngươi đi vào văn phòng của Trần Lam đến bây giờ tối đa không quá bốn giờ đồng hồ. Coi như phí trò chuyện một phút là ba tệ, hiện tại cũng phải còn thừa lại hơn trăm tệ a, như thế nào lại xài hết?

- A, ta đã quên nói với ngươi. Bên trong loại điện thoại nhái này đều ngầm cài một ít chương trình tự động thu phí loạn thất bát tao, sẽ không ngừng khấu trừ phí trong điện thoại của ngươi. Nếu như ta không đoán sai thì bốn giờ đồng hồ, sẽ tốn một khoảng rất lớn.

- Con mẹ nó, lại còn như vậy sao?

Minh Diệu thiếu chút nữa đã té từ trên ghế xuống.

- Cái này cũng quá lừa người a.

- Không có biện pháp, điện thoại nhái vốn dĩ là như vậy.

A Trạch không thể làm gì, nói:

- Nếu như điện thoại di động của ngươi không dùng, nó cũng vẫn một mực thu phí, đến khi tắt máy mới thôi.

- Không phải chứ?

Minh Diệu giật mình, mồm há to ra.

- Điện thoại trong văn phòng Trần Lam kia, tắt máy như thế nào?

- Không có biện pháp.

A Trạch nhún nhún vai:

- Cho nên thẳng đến khi điện thoại hết pin, tự động tắt máy mới thôi. Còn không thì nó vẫn một mực khấu trừ tiền phí của ngươi.

- Có phải lúc nãy ngươi vừa nói trong điện thoại có hai khối pin dung lượng lớn sao?

Minh Diệu có chút cảm giác cháng váng đầu óc.

- À, là hai khối pin hàng giả có dung lượng lớn, trên lý luận thì thời gian chờ có thể vượt quá hai năm.

A Trạch khẽ gật đầu.

- Cái kia làm sao có thể không có điện a?

Minh Diệu phát điên nói.

- Bốn giờ đồng hồ đã khấu trừ đi nhiều tiền thế, như vậy còn khấu trừ tới khi nào nữa?

- Không cần lo lắng!

A Trạch vỗ vỗ bả vai Minh Diệu, nói:

- Ta đã tính toán qua, một tháng nhiều nhất cũng chỉ tốn có bảy vạn tệ mà thôi.

- Bảy... Bảy vạn tệ...

Minh Diệu có chút vô lực, ngã ngồi trên mặt ghế, nghiến răng nghiến lợi nói:

- Về sau ai nói tới điện thoại với ta, ta thề không đội trời chung với hắn.

- Chức năng ghi âm trò chuyện trong điện thoại có thể dùng được không?

Từ Mẫn ở một bên có chút lo lắng nói.

- Xã hội hiện đại, chỉ sợ ngay cả tòa án cũng không cho phép dùng ghi âm làm bằng chứng rồi. Mà muốn dựa vào một đoạn ghi âm mà vặn ngã Trần Lam thì cũng có chút quá xem thường hắn rồi.

- Ha ha, không, cái này như vậy là đủ rồi.

Minh Diệu cười lắc đầu.

- Cái này cũng không phải là tòa án gì, cái gọi là hiệp hội, chẳng qua cũng chỉ là một đám gia hỏa tự cao tự đại tự cho là đúng, tập hợp lại một chỗ thành lập một tiểu đoàn thể mà thôi. Các loại chứng cứ không cần có sức thuyết phục lớn, chỉ cần khiến bọn hắn sinh ra một chút hoài nghi là được rồi. Hơn nữa Trần Lam cũng chỉ là một con cờ mà thôi, theo suy đoán của ta thì sau lưng hắn chính là người chọn hắn với tư cách hợp tác, chủ yếu là nhìn thấy hắn ngu xuẩn và dễ dàng lợi dụng mà thôi. Trần gia đã sớm xuống dốc, sau khi hội trưởng chết thì Trần LAm cũng mất đi chỗ dựa duy nhất, hiện tại cũng chỉ như một con chó nhà có tang, chúng ta căn bản không cần dùng sức, chỉ cần gió nổi lên là sẽ có người giúp chúng ta đẩy ngã hắn.

- Chỉ cần đưa phần phi âm này cho bộ trưởng từng phân bộ là được rồi sao?

A Trạch hỏi:

- Chuyện này cứ để ta, dù sao thì thân phận của ta cũng đặc thù. Cho dù Trần Lam biết thì cũng không dám ra tay với ta.

- Ân, vậy chuyện này cho giao ngươi.

Minh Diệu khẽ gật đầu, sờ sờ lên cằm như có điều tự nhủ.

- Chỉ có điều là nữ nhân trốn sau lưng này, đến tột cùng là người nào?

- Cái này, A Nhã này là một nữ quỷ không rõ lai lịch, ta cũng không biết rõ lắm.

Mị nghĩ nghĩ một chút rồi nói ra.

- Bất quá, nàng ngược lại từ trước đến nay cũng chỉ lăn lộn một chỗ. Cho nên hẳn là điều khiển hết thảy đằng sau chuyện này.

- Quỷ hồn cũng tốt, la sát cũng được. Nhưng mục đích của tên gia hỏa kia rốt cục là cái gì?

Minh Diệu cau mày nói ra.

- Là một tên điên đơn thuần sao?

- Dù là một tên điên, thì cũng là một tên điên rất thông minh.

Mị tiếp lời.

- Nói là quỷ hồn và la sát, cũng chỉ A Nhã nghĩ ra được, chẳng qua chỉ là người động thủ mà thôi.

- Ta lo lắng nhất chính là, theo hai người bọn họ nói chuyện thì có thể nghe ra rất rõ ràng. Nữ quỷ gọi là A Nhã kia tựa hồ rất có hứng thú đối với Tiểu Manh.

Minh Diệu nhìn nhìn hai người Tiểu Manh và Tiểu Nam đang chơi đùa ở xa xa, nói:

- Vì cái gì?

- Không biết.

Mị lắc đầu.

- Bất quá chúng ta đã biết chuyện này, như vậy tự nhiên sẽ không để bọn hắn thực hiện được. Đã có ta bảo hộ Tiểu Manh, bọn hắn tuyệt đối không có khả năng làm gì được Tiểu Manh.

- Ha ha, không phải ngươi vừa mới nói muốn bầm thây Trần Lâm thành vạn đoạn hay sao?

Minh Diệu nhìn biểu lộ thành thật của Mị, hắn híp mắt nhéo nhéo cái mũi của nàng.

Có lẽ bộ dáng hai tỷ muội thực sự quá giống, cho nên Minh Diệu nhịn không được cũng đối đãi với Mị như là một tiểu hài tử, ngẫu nhiên làm ra một vài động tác thân mật giữa người lớn đối với tiểu hài tử. Chỉ có điều, nếu Minh Diệp làm những động tác này đối với Tiểu Manh thì giống như là quái thúc thúc lừa gạt tiểu loli. Nhưng đối với người đã phát dục tương đối tốt như Mị thì như thế nào cũng thấy giống như là hai người liếc mắt đưa tình với nhau.

- Hiện tại, điều quan trọng nhất đương nhiên là bảo vệ Tiểu Manh, thù thì sau này sẽ báo sau.

Mị rất tự nhiên, đẩy tay Minh Diệu ra. Có lẽ Minh Diệu đã làm động tác này nhiều lần rồi, hiện tại Mị xem như đã quen.

- Chuyện giúp Tiểu Manh báo thù đương nhiên là giao cho ngươi rồi.

- Ân, vậy thì ta sẽ động thủ.

Trong mắt Minh Diệu hiện lên một đạo lãnh mang, lộ vẻ nghiêm túc khó có được.

- Hắn đã dám phái người đi ám sát Tiểu Manh tại thị trấn nhỏ này, như vậy tự nhiên cũng có thể vì chính mình mà phải trả một cái giá lớn.

- Hắn dường như đã biết chuyện chúng ta đi tầng hầm ngầm, không có vấn đề gì sao?

ADA có chút lo lắng hỏi.

- Hắn có thể sớm cảnh giác rồi hay không?

- Không sao.

Minh Diệu khoát tay áo.

- Hắn càng chột dạ, hành động càng nhiều, như vậy càng lộ ra chỗ sơ hở. Chuyện hắn biết rõ sự tình ngươi đi thăm dò thi thể thì cũng nằm trong dự liệu, không cần phải lo lắng.

- Vậy là tốt rồi.

Khẽ gật đầu, rút thẻ nhớ từ trong điện thoại di động trên mặt bàn ra.

- Như vậy ta mang theo file ghi âm trước để bảo đảm. Trong đoạn thời gian này sẽ không trở lại thăm các ngươi, các ngươi cẩn thận một chút.

ADA đi đến trước mặt Minh Diệu, có chút lo lắng nói:

- Nữ quỷ gọi là A Nhã kia từng nói qua sẽ tìm kế đối phó ngươi một phen, ngươi nhất định phải cẩn thận một chút.

- Ha ha, yên tâm, nàng ta không thể tìm ta dễ dàng như vậy được. Hơn nữa cũng không thể dễ dàng giết ta.

Minh Diệu vừa cười vừa nói.

- Cho dù ta chịu để nàng ta giết thì Lilith cũng sẽ không đáp ứng, phải biết rằng thân thể hiện tại của ta là do nàng phí khí lực thật lớn mới chữa trị tốt, nàng sẽ không bỏ mặc tiểu tử của hắn đi phá nàng.

- Ân, vậy là tốt rồi.

Thân thể ADA khom xuống, nhẹ nhàng hôn lên trán Minh Diệu, sau đó mang theo thẻ nhớ ghi âm phiêu nhiên rời đi.

- Đã không có việc gì, như vậy ta cũng mang theo Tiểu Nam đi trước.

Từ Mẫn chứng kiến người này trực tiếp bày tỏ phương thức yêu đương, không khỏi thở dài trong lòng. Tuy rằng rất là hâm mộ. Nhưng nàng lại không làm được như vậy. Trực tiếp như vậy, có lẽ là khác biệt trong quan hệ đông tây. Thói quen của Từ Mẫn vẫn là biểu đạt tâm ý của mình ra từng chút một, nhưng tuyệt đối không làm được như vậy. Hôn môi dưới cái nhìn của nhiều người như vậy. Nàng chỉ đi qua, dùng ánh mắt tràn ngập vẻ ân cần nhìn Minh Diệu, thản nhiên nói:

- Chiếu cố tốt cho bản thân mình, đừng để xảy ra chuyện gì.

- Ân, yên tâm, ta biết rõ rồi.

Minh Diệu khẽ gật đầu.

- Ân, vậy là được rồi.

Từ Mẫn khẽ gật đầu.

- Tiểu Nam, chúng ta về nhà.

Tiểu Nam hướng về phía Minh Diệu khoát tay áo, sau đó hướng về phía Tiểu Manh làm một cái mặt quỷ, đi theo Từ Mẫn ra khỏi chỗ ẩn thân.

- Được rồi, hiện tại chỉ còn lại ba người chúng ta.

- Ân?

Minh Diệu còn chưa nói xong, lại phát hiện trong phòng tựa hồ còn có thêm một người, nói ra:

- A Trạch, ngươi như thế nào còn không quay về?

- Ta trở về làm gì?

A Trạch thản nhiên nói:

- Dù sao thì trở về nhà cũng chỉ có một mình ta mà thôi, chẳng bằng sống cùng một chỗ với các ngươi cho có bè có bạn, hơn nữa ta còn có thể hỗ trợ bảo hộ Tiểu Manh a.

- Bảo hộ?

Mị nhíu nhíu lông mày khinh thường.

- Loại chuyện này không phiền đến ngươi, tự ta bảo hộ muội muội của mình.

- Có thể ta không biết một người bị trọng thương mà còn có năng lực đi bảo hộ tốt người khác.

A Trạch ngược lại không nhường một bước nào, nói ra:

- Đến lúc đó, vạn nhất thật sự xuất hiện tình huống khẩn cấp gì, chỉ sợ ngay cả mình ngươi còn không chiếu cố được.

- Ha ha, khẩu khí lớn lắm. Nếu ta không bảo hộ được thì chẳng lẽ phải dựa vào ngươi sao?

Mị cười lạnh nói:

- Một tên linh lực thấp kém, tối đa cũng chỉ là một Linh Lực Giả nhập môn, vậy mà còn nói khoác không biết ngượng.

- Cấp bậc ta ra sao thì không cần ngươi phán đoán, dù sao thì bây giờ ta không tin ngươi có năng lực bảo hộ tốt cho Tiểu Manh.

A Trạch lạnh lùng nói:

- Chỉ sợ hiện tại ngươi đứng như vậy cũng là cố hết sức rồi, chẳng qua là gắng gượng mà thôi.

- Cho nên nói nhập môn chính là nhập môn, ngay cả một chút năng lực phán đoán cũng không có.

Trên mặt Mị mang theo dáng tươi cười đùa cợt, nói ra.

- Chẳng lẽ ngươi chưa từng nghe lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa béo sao? Cho dù toàn thân ta không nhúc nhích được, nhưng chỉ cần dựa vào ánh mắt cũng có thể giết chết mười tên gia hỏa như ngươi.

- Ngươi thừa nhận mình là lạc đà gầy, lạc đà chết gì đó thì cũng không sao, nhưng đừng cho rằng người khác là ngựa.

A Trạch nói ra.

- Nên dành lực khí để dưỡng thương a. Chết ngựa kéo còng, dùng ánh mắt giết ta? Ngươi cho rằng ngươi là hầu tử tóc đỏ sao?

- Này, uy.

Ầm ĩ như vậy đã khiến Diệp Tiểu Manh thức dậy rồi. Một người là tỷ tỷ của mình, một người là bằng hữu tốt nhất. Nhưng không biết vì cái gì mà khi hai người này hễ ở cùng một chỗ thì luôn rất dễ dàng cãi nhau. Mà mình kẹp ở giữa cũng không biết nghiêng về bên nào, cái này khiến nàng rất khó khăn.

- Như thế nào? Hai nàng ta thường xuyên như vậy sao?

Minh Diệu kỳ quái hỏi.

- Đúng vâỵ a, cũng không biết là xảy ra chuyện gì. Thật giống như là hai nàng trời sinh đã tương khắc với nhau, luôn luôn nói không được một hai câu sẽ ầm ĩ lên.

Diệu Tiểu Manh uể oải nói.

- Trong nửa năm nay, chuyện này đã xảy ra vô số lần.

- Có ý tứ.

Minh Diệu cười hắc hắc.

- Ầm ĩ nửa năm mà không đánh nhau sao?

- Trước kia đã có hiệp nghị, cãi nhau thì có thể nhưng không được đánh nhau.

Diệp Tiểu Manh ghé vào bên tai Minh Diệu, nhỏ giọng nói ra.

- Lúc mới bắt đầu náo loạn, khi A Trạch phát điên thì tỷ tỷ sử dụng bạo lực. Ngươi cũng biết a, tuy rằng tỷ tỷ cãi nhau không được tốt cho lắm, nhưng đánh nhau rất lợi hại, A Trạch vốn không phải là đối thủ. Cho nên về sau đã lập thành một cái hiệp nghị, có thể cãi nhau nhưng không được đánh nhau.

- Ha ha, như vậy chẳng phải là Mị chịu thiệt rồi sao?

Minh Diệu vừa cười vừa nói.

- Nàng làm sao có thể bỏ qua cho A Trạch?

Minh Diệu hiểu rất rõ thân phận Mị, lúc còn rất nhỏ đã bắt đầu sống kiếp sống của một sát thủ, công tác đều là ăn cắp, ẩn núp, ám sát các loại. Hơn nữa thân phận phụ thân và ông ngoại của Mị cũng đặc thù, nói đến giết người thì lại lành nghề hơn. Nhưng những thứ như cãi nhau thì chỉ sợ từ nhỏ đã không có đối tượng để rèn luyện a.

- Không đúng vậy a, lúc mới bắt đầu thì nghiêng về một bên. Nhưng càng về sau thì số lần thắng của tỷ tỷ lại tăng lên vô cùng nhanh.

Diệp Tiểu Manh lắc đầu nói ra.

- Hiện tại mà nói, tỷ số thắng bại của song phương, trên cơ bản là sắp ngang hàng rồi.

- Này này, như thế nào còn có loại tỷ số thắng bại này?

Minh Diệu kỳ quái hỏi.

- Cái này cũng có thống kê sao?

- Ân, hai người các nàng thường xuyên cãi nhau, có thắng có thua. Cho nên vì muốn biết ai thắng nhiều hơn, các nàng đã ủy thác ta làm công tác thống kê tỷ số thắng thua.

Diệp Tiểu Manh rất nghiêm túc nói ra.

- Lần này là lần thứ một trăm hai mươi sáu, tuy rằng hiện tại A Trạch chiếm một chút ưu thế, nhưng chỉ sợ tỷ tỷ sẽ đuổi theo rất nhanh.

- Một trăm hai mươi sáu?

Cơ thịt trên mặt Minh Diệu mất tự nhiên, run rẩy vài cái.

- Cái này chẳng phải là trung bình hai ngày cãi lộn một lần sao?

- Không phải a.

Diệp Tiểu Manh lắc đầu.

- Không sai biệt lắm, mỗi ngày một lần, có đôi lúc tỷ tỷ không có ở nhà nên hai người cũng không cãi lộn.

- Cũng may...

Minh Diệu thở phào một cái.

- Khá tốt, nửa năm này ta không có ở nhà, bằng không thì nhất định sẽ bị chôn sống mất.

Đây là một mảnh rừng mưa nguyên thủy tinh khiết tự nhiên, cây cối rậm rạp cao lớn che khuất bầu trời, coi như là vệ tinh tiên tiến nhất cũng căn bản không thu được bất kỳ hình ảnh nào trong khu rừng này. Chỉ có thể thu được một mảnh lá cây xanh um tươi tốt mà thôi. Mà dưới vòm trời được che đậy này là một tòa kiến trúc khổng lồ không biết xuất hiện từ khi nào. Kiến trúc kia cũng không cao, ngoại hình cũng không đẹp, không ngăn nắp lắm. Rất giống một cái quan tài. Mà vật liệu xây dựng nên tòa kiến trúc này cũng không phải là thép hay xi măng gì. Trên vách tường hiện ra một tầng hào quang của một loại kim loại kỳ quái.

Bạn đang đọc U Minh Trinh Thám của Lão Thiên Thúc Thúc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 23

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.