Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trở lại sự thật

Phiên bản Dịch · 4577 chữ

- Ta kháo, này…rốt cục là chuyện gì xảy ra?

Lão tứ xoa mông nói:

- Giống như có một vách tường vô hình vậy, trực tiếp hất văng tôi trở lại!

- Đã biết vì sao tôi lại có hành vi như làm nghệ thuật rồi chứ?

Trần Hạo nói:

- Vừa rồi tôi dùng tay sờ một chút, đích thật là có một vách chắn mà mắt thường như chúng ta không thể nhìn thấy, hình dạng như vòng cung chắn ngang giữa không trung!

- Lá chắn? Mắt thường nhìn không thấy?

Anh Đào như có chút phát điên nói:

- Nếu như tôi đang nằm mơ, như vậy khiến cho tôi mau nhanh tỉnh lại đi, giấc mộng này thật sự là quá kỳ quái!

- Thật đáng tiếc, đây không phải mộng!

Trần Hạo nhún nhún vai nói:

- Chúng ta…hoặc có thể nói toàn bộ mọi người trong vườn trường đều đã bị vây khốn. Tuy rằng không biết thứ đồ vật mà mắt thường nhìn không tới đang nhốt kín chúng ta là thứ gì, nhưng tôi suy đoán chỉ sợ hiện tại toàn bộ cả ngôi trường này đều bị thứ lá chắn kia bao trùm!

- Nói cách khác, chúng ta ngoại trừ cổng lớn có thể đi ra, không còn biện pháp nào khác nữa sao?

Lão tứ hỏi.

- Cổng lớn? Cậu cảm thấy được bọn hắn sẽ lưu lại cổng lớn cho chúng ta sao?

Trần Hạo cười khổ nói:

- Đã đổi bảo vệ mới, hơn nữa rõ ràng còn mang theo thái độ tuyệt đối không cho ai đi ra ngoài. Chỉ sợ toàn bộ vườn trường đều bị thứ kỳ quái kia phong tỏa, bây giờ chúng ta đang bị nhốt trong một không gian bị phong bế hoàn toàn!

- Như thế nào có thể như vậy?

Lão tứ có chút phẫn nộ nói:

- Đây không phải là giam cầm phi pháp sao? Chúng ta chỉ bất quá là một đám học sinh mà thôi, đâu phải là tù phạm phi pháp gì?

- Tỉnh lại đi, hiện tại còn đi nói chuyện pháp luật gì nữa, chẳng lẽ cậu còn chưa nhìn ra được đây là cảnh tượng tận thế tiêu chuẩn hay sao?

Trần Hạo cười khổ nói:

- Lần này phong hiệu quả nhiên là còn phong thật hoàn toàn a. Hiện tại tôi đã triệt để tin tưởng những gì Anh Đào nhìn thấy tuyệt đối là sự thật!

- Vậy bây giờ chúng ta phải làm gì?

Lão tứ gãi gãi đầu, buồn bực nói.

- Phải đi tìm địa phương kín đáo ẩn núp thôi!

Trần Hạo thở dài nói:

- Hi vọng thật giống như trong điện ảnh hay là trong trò chơi, sẽ có người đến đem những người còn sống sót như chúng ta cứu ra ngoài. Chúng ta cần phải tìm một địa phương bí ẩn hơn nữa còn an toàn để trốn đi. Đợi người cứu viện đến, hoặc là, có thể còn cơ hội sống sót lâu hơn một chút!

- Cần phải đi rồi sao?

Bàn tay nhỏ bé mềm mại không xương của nữ nhân nhẹ nhàng phất qua lồng ngực nam nhân, trong giọng nói mang theo một ít u oán:

- Chẳng lẽ không thể ở lại bồi tôi thêm một thời gian nữa sao?

- Nhưng tôi cũng đã có thời gian thật dài chưa về nhà, nàng nhất định đang sốt ruột chờ.

Nam nhân cười khổ nói:

- Hơn nữa không phải tôi cũng đã bồi cô thật lâu rồi sao?

- Nhưng người ta còn chưa hưởng thụ đủ cuộc sống như thế đâu.

Nữ nhân quyệt miệng bất mãn nói, ngón tay không ngừng vẽ thành vòng tròn trước ngực nam nhân. Dưới công phu vẽ vời của ngón tay mềm mại, vô luận là nam nhân nào cũng không nhẫn tâm cự tuyệt yêu cầu của nàng.

- Làm ơn đi, có thể đừng dùng loại ngữ khí này nói chuyện như vậy với tôi được không, tôi cảm giác cả người rét run lên đây…

Thật đáng tiếc nuối, loại bản lĩnh kia đối với nam nhân này mà nói lại không quá hữu dụng. Hắn cầm lấy cổ tay của nữ nhân, nhẹ nhàng kéo ra khỏi ngực của mình.

- Làm sao anh có thể như vậy…

Nữ nhân cơ hồ muốn khóc lên:

- Phải biết rằng người ta vì anh mới…

- Ngừng, ngừng…

Nam nhân vội vàng nói:

- Có chuyện thì nói, làm ơn đừng khóc ra nước mắt, thứ này thật sự không thích hợp với cô chút nào…

- Vậy được rồi, anh trở về đi.

Thanh âm nữ nhân giống như thương tâm muốn chết:

- Chẳng qua trước khi đi có thể để cho tôi ôm thêm chút nữa không…

- Không cần đi?

Nam nhân có chút khó xử gãi gãi má:

- Chồng trước của cô còn ở bên kia đang nhìn đâu…

- Không cần quản tới hắn!

Nữ nhân khinh thường phất phất tay:

- Chính là muốn cho hắn tận mắt chứng kiến, tức chết hắn!

- Đừng, ngàn vạn lần đừng nha!

Nam nhân kích động khoát tay:

- Vạn nhất ngày nào đó hắn chạy ra được, nhất định sẽ giết chết tôi. Tôi cũng không muốn bị một tên tiểu tử tùy thời đều có thể bóp chết mình ghen ghét lên!

- Không thú vị chút nào!

Nữ nhân bĩu môi:

- Chơi lâu một chút với người ta mà cũng không chịu.

- Làm ơn đi, đã bao lâu rồi tôi chưa về nhà đây?

Nam nhân cầu xin nói:

- Trong nhà còn không biết đã biến thành cái dạng gì nữa.

- Thôi được, tôi cũng không miễn cưỡng anh, anh trở về đi!

Nữ nhân khoát tay, một đạo bạch sắc quang mang trôi nổi, một cánh cửa gỗ trống rỗng xuất hiện trước mặt nam nhân.

- Nhưng phải nhớ kỹ, thân thể của anh vừa mới qua thời kỳ thích ứng, vẫn không thể làm những hoạt động quá mức kịch liệt. Nếu còn tiếp tục lộng hư, ngay cả tôi cũng không có cách nào!

- Ha ha, tôi biết!

Nam nhân cười cười, hắn đi tới trước cửa gổ, tay phải nắm lấy chốt cửa, quay đầu lại nhìn nhìn nữ nhân.

- Bất kể nói như thế nào, tôi cũng muốn cảm ơn cô!

- Hì hì, không cần cảm ơn, nói thế nào cũng là tôi thiếu nhân tình của anh, chẳng qua là trả lại cho anh thôi, sau này xem như hai chúng ta hòa nhau.

Nữ nhân cười nói:

- Nhưng anh không nói tiếng nào lại bỏ đi như vậy, cô ấy sẽ mất hứng!

- Sau này có cơ hội gặp nàng giải thích đi.

Nam nhân nghĩ nghĩ nói:

- Cô cũng biết nàng thật quấn quýt lấy tôi, nếu để nàng biết tôi muốn đi, nhất định sẽ dỗi không ngừng. Mặc kệ sống được bao lâu thời gian trên thế giới này, trẻ con vẫn mãi là trẻ con thôi.

- Được rồi!

Nữ nhân gật gật đầu, đi tới trước mặt nam nhân, nhón đầu ngón chân nhẹ nhàng hôn lên trán nam nhân.

- Tôi sẽ nhớ anh!

- Có cần kích thích hắn cũng không cần làm tới loại tình trạng này đi?

Nam nhân dở khóc dở cười chỉ chỉ vào bình thủy tinh cách đó không xa. Ở trong bình thủy tinh, một đoàn quang cầu chói mắt đang không ngừng dùng tốc độ cực nhanh lóe sáng, tựa hồ đang muốn biểu đạt sự bất mãn của nó.

- Tôi cao hứng, không gì không thể!

Nữ nhân không thèm để ý chút nào nói.

- Đi thôi, nếu để cô nhỏ trở về anh sẽ đi không được!

- Ân!

Nam nhân gật đầu, hắn hít sâu một hơi, dùng sức mở cửa gỗ. Quang mang chói mắt từ trong khe cửa lộ ra, đem toàn thân hắn bao vây vào, cửa gỗ chậm rãi đóng lại, thân ảnh nam nhân đã biến mất ngay tại chỗ.

- Như thế nào, ghen tỵ sao?

Nữ nhân quay đầu lại đi tới chỗ bình thủy tinh chứa quang cầu lộ ra dáng tươi cười mê người:

- Tốt lắm, ta rất hài lòng. Chỉ cần là thứ gì mà ngươi chán ghét, ta đều nguyện ý đi làm, ha ha ha ha…

Màu trắng trước mắt dần dần thối lui, hiện ra trước mặt là mặt đường màu xám bạc, còn có hàng cây xanh biếc ven đường. Vốn chỉ là một phong cảnh đường phố vô cùng bình thường, nhưng ở trong mắt Minh Diệu hết thảy những chuyện này lại có vẻ vô cùng thân thiết. Thời gian thật sự là rất dài, đã thật lâu hắn không nhìn thấy được cảnh sắc như vậy. Hắn dùng chân giẫm giẫm lên mặt đất, lực phản chấn chứng minh hết thảy chuyện này là chân thật mà không phải cảnh trong mơ.


Chương 340 (b) Trở về sự thật

- Còn sống thật tốt!

Minh Diệu dùng tay vuốt nhẹ lên thân cây ven đường. Bên trong cung điện của Lilith kỳ thật thứ gì cũng có, chỉ cần Lilith có ý niệm, bất kỳ cảnh sắc nào trên thế giới đều có thể tùy thời xuất hiện ngay trước mắt Minh Diệu. Nhưng dù sao đó cũng chỉ là những thứ không chân thật, không có bất kỳ cảm xúc gì khiến cho Minh Diệu có thể cảm nhận được là mình vẫn còn sống.

- Trước khi về tìm Tiểu Manh đi mua gói thuốc đã. Đã thật lâu không được nếm hương vị khói thuốc rồi.

Minh Diệu hừ một tiểu khúc đi tới tiệm tạp hóa ven đường.

- Ông chủ, bán gói thuốc lá.

Minh Diệu nhìn ông chủ tiệm lớn tiếng kêu lên.

- Muốn hút loại nào?

Thanh âm nhân viên bán hàng có chút rầu rĩ, Minh Diệu cảm thấy kỳ quái. Hắn ngẩng đầu nhìn lên, liền thấy nhân viên cửa hàng đeo khẩu trang trên mặt.

- Làm sao vậy, bị cảm sao?

Đã hơn nửa năm không tiến hành trao đổi với người thường, hiện tại Minh Diệu rất muốn tìm người bình thường trò chuyện một lát. Ở bên trong cung điện của Lilith chỉ có hắn cùng Lilith và Alie ở lại, vì vậy hắn chỉ có thể nói chuyện với hai nàng, mà họ lại chuyên nghĩ đủ trò khiêu khích hắn, Alie lại thích lải nhải quấn quýt hắn, điều này làm Minh Diệu cảm thấy thật đau đầu.

- Uy, không oán không thù đừng nguyền rủa tôi đó!

Nhân viên cửa hàng có chút tức giận:

- Tôi đương nhiên là không bị cảm mạo, nhiệt độ cơ thể cũng thật bình thường, cũng không ho khan, không có bệnh gì khác, anh không được nói lung tung!

- Tôi chỉ thuận miệng hỏi thăm một chút mà thôi, không có ý tứ gì khác.

Minh Diệu cảm giác không hiểu chuyện gì, chẳng qua chỉ là một câu hỏi bình thường mà thôi, có cần phản ứng lớn như vậy hay không?

- Không cần khẩn trương tới như vậy đi?

- Sao có thể không khẩn trương, nếu như bị người nào nghĩ cửa hàng này có người bị cảm, ai còn dám tới chỗ của tôi mua đồ đây?

Nhân viên cửa hàng hồi đáp:

- Tuy rằng gần đây cũng không có ai dám ra ngoài phố mua đồ!

- Xảy ra điều gì sao?

Minh Diệu cảm giác có chút kỳ quái:

- Nghiêm trọng như vậy?

- Di? Anh không biết sao?

Nhân viên cửa hàng đánh giá Minh Diệu từ trên xuống dưới vài lần, chứng kiến một thân quần áo xa hoa trên người Minh Diệu mới tỉnh ngộ nói:

- Anh mới vừa về nước phải không?

- A, xem như thế đi!

Minh Diệu nghĩ nghĩ, cung điện của Lilith đích xác cũng không tính nằm trong biên giới Trung Quốc, xem như là “nước ngoài” đi.

- Vừa mới xuống máy bay, còn chưa hiểu rõ gần đây xảy ra chuyện gì.

- Chẳng thể trách!

Nhân viên cửa hàng nói:

- Gần đây có bệnh truyền nhiễm phát tán thật quy mô, hơn nữa rất nghiêm trọng, rất nhiều trường học cùng nhà xưởng địa phương đều đã nghỉ học đình công.

- Siêu vi trùng cảm cúm?

Minh Diệu nhíu mày:

- Cảm cúm mà thôi, có cần phải nghiêm trọng tới mức nghỉ học cùng đình công hay sao?

- Sao lại không nghiêm trọng, đã chết người!

Nhân viên cửa hàng nói:

- Trong ti vi cũng đã thông báo, lần này bệnh truyền nhiễm còn nặng hơn lần trước rất nhiều.

- Vậy sao?

Minh Diệu suy nghĩ, nếu như thật sự là siêu vi trùng cảm cúm thì cũng không đến mức nghiêm trọng như vậy. Phải biết rằng dư luận luôn bị nắm giữ trong tay những đại nhân vật. Nếu như tin tức đã truyền ra có người bị siêu vi trùng cảm cúm mà chết, như vậy tình huống chân thực nhất định còn nghiêm trọng hơn, hắn cảm giác có chút kỳ quặc.

- Bỏ đi, không nói chuyện này, nói thêm thật buồn bực.

Nhân viên cửa hàng thở dài:

- Anh muốn mua thuốc lá hiệu gì?

- Ân, thôi đi, cảm ơn anh.

Minh Diệu khoát tay đi ra khỏi cửa tiệm.

- Nói mua lại không mua, bệnh thần kinh!

Nhìn theo bóng lưng Minh Diệu đi xa, nhân viên cửa hàng than thở nói:

- Chẳng thể trách đặc biệt gấp gáp từ nước ngoài trở về như vậy, hiện tại có người muốn ra nước ngoài trốn tránh bệnh dịch còn đi không được, hắn còn dám trở về.

Kỳ thật mua gói thuốc lá cũng không tốn bao nhiêu thời gian của Minh Diệu, nhưng sau khi Minh Diệu nói chuyện xong với nhân viên cửa hàng mới phát hiện mình không thể mua.

Trước khi đi Lilith đưa cho hắn bộ quần áo đang mặc là nhãn hiệu nổi tiếng, giày cũng là nhãn hiệu xa xỉ, kể cả dây nịt cũng vậy. Nhưng Lilith lại quên mất một chuyện, nàng không đưa cho Minh Diệu đồng nào. Đối với Lilith mà nói tiền tài không có tác dụng gì, nàng muốn thứ gì chỉ cần nghĩ trong đầu liền có. Nhưng rất tiếc nuối, Minh Diệu không có được bổn sự như vậy.

Minh Diệu vốn định gọi một chiếc taxi, đón xe đi tới trường học của Tiểu Manh nhờ nàng trả tiền, nhưng lại phát hiện xe cộ đi trên đường ít ỏi đến thương cảm. Hắn không nhìn thấy được bóng dáng của một chiếc taxi nào, xem ra bệnh truyền nhiễm cảm cúm kia cũng làm cho hãng taxi phải đình công. Thật bất đắc dĩ, hắn đành dùng chân của mình đi tới trường học của Diệp Tiểu Manh. Bất quá thật hoàn hảo, Lilith mở cho hắn cánh cửa cũng cách trường học của Diệp Tiểu Manh không xa, đại khái chỉ chừng hai ba cây số mà thôi.

- Tiểu Manh, Mê Hồn Trận đã chuẩn bị xong, tuyệt đối sẽ không có người nào tiến vào quấy rối.

A Trạch đi tới nói với Diệp Tiểu Manh.

- Nhưng thật sự có chút kỳ quái, hôm nay trong vườn trường tựa hồ cũng quá yên tĩnh đi?

- Im lặng một chút cũng tốt, ít nhất cũng sẽ không có người nào tới quấy rầy chúng ta.

Diệp Tiểu Manh lấy ra đồ vật trong ba lô, đem phù chú nhét vào bên trong, đưa cho a Trạch cùng An Thanh:

- Tốt lắm, chúng ta chuẩn bị bắt đầu!

- Cần phải đeo thứ này sao?

An Thanh cầm khẩu trang thoáng lặng người:

- Đeo khẩu trang sẽ thật khó nói chuyện…

- Nếu như ngày sau cô còn muốn có thể nói chuyện, như vậy phải ngoan ngoãn mà đeo nó lên.

A Trạch tức giận nói:

- Chẳng qua nếu như cô không đeo, bản thân tôi thật cao hứng ngày sau cuộc sống sẽ thanh tịnh hơn một chút.

Nghe xong lời nói của a Trạch, tuy rằng cũng không hiểu rõ ý tứ của nàng, nhưng An Thanh vẫn ngoan ngoãn deo khẩu trang lên mặt.

Diệp Tiểu Manh nhìn thấy An Thanh cùng a Trạch đã đeo xong khẩu trang, lấy ra bình ngọc đựng Thái Tuế, nàng mở nắp bình dùng sức lắc vài lần, khối thịt nhão Thái Tuế màu trắng từ trong bình rơi ra rớt trên mặt đất.

- A Trạch tôi bắt đầu đây!

Diệp Tiểu Manh nhìn a Trạch nói:

- Cô nên cẩn thận quan sát bốn phía, đồng thời bảo hộ An Thanh một chút.

- Yên tâm, tôi sẽ tận lực không để cho bát quái nữ kia bị Quỷ Yêu giết chết.

A Trạch đáp.

Nghe được câu trả lời của a Trạch, Diệp Tiểu Manh lấy ra một trương phù chú trong ba lô. Những phù chú này đều do Minh Diệu vẽ sẵn đặt trong phòng ngủ trước khi mất tích, khi cần hành động chỉ trực tiếp chọn lựa thứ nào thích hợp mang theo trên người là được. Sau khi Minh Diệu mất tích, khi Diệp Tiểu Manh đi dọn dẹp phòng cũng thấy được những phù chú này, được Mị phân biệt cùng chỉ dạy, nàng miễn cưỡng có thể sử dụng được một phần bên trong.

- Hẳn là thứ này không sai!

Diệp Tiểu Manh cẩn thận niệm chú ngữ sử dụng linh phù, dán phù chú lên khối Thái Tuế, rót vào một bộ phận linh lực sau đó cấp tốc thối lui ra sau.

Phù chú màu vàng bốc cháy lên mãnh liệt, hỏa diễm không lớn nhưng tựa hồ làm cho khối Thái Tuế kia thật sợ hãi, bắt đầu run rẩy lên kịch liệt…


Chương 340 (c) Trở về sự thật

Một mùi vị hôi thối nồng đặc tràn ngập khắp nơi, An Thanh cơ hồ không nhịn được muốn nôn mửa. Mùi vị kia thật sự là quá khó ngửi, An Thanh cũng từng đi qua ký túc xá nam sinh, cũng từng ngửi qua mùi vị tất thối mấy tháng không tẩy giặt, nhưng mùi vị hiện tại còn thối hơn cả mười vạn tất thối cộng lại.

- Thối chết tôi, sao thứ này lại thối đến như vậy chứ!

An Thanh bịt mũi, bởi vì mùi vị kia thật sự quá khó chịu, nước mắt của nàng đã tràn ra ngoài.

- Vô nghĩa, khối Thái Tuế này chính là do vị hôi thối ngưng kết hình thành tinh hoa, thiêu cháy có thể không thối sao?

A Trạch bịt mũi mình nói:

- Đây cũng còn may, trước đó Tiểu Manh đã chuẩn bị khẩu trang cùng Tịnh Khí Phù bên trong, bằng không chỉ cần ngửi phải một hơi đã đủ làm thối ngất!

- Mùi vị này tuyệt đối có thể đem con Quỷ Yêu kia hấp dẫn lại đây!

Diệp Tiểu Manh cũng bịt mũi, cau mày nói:

- Kế tiếp có kịch hay để xem rồi!

- Sẽ lập tức cần trừ yêu sao? Chờ tôi chuẩn bị camera!

An Thanh vừa nghe lời này, bất chấp mùi hôi thối xông tới não, vội vàng lấy ra camera, bắt đầu chuẩn bị.

- Đồ điên, vì chút tin tức mà ngay cả mạng mình cũng không để ý!

A Trạch tức giận than thở một câu.

- Ha ha, mỗi người đều theo đuổi những mục tiêu không giống nhau mà thôi.

Diệp Tiểu Manh đứng một bên nói:

- Chính a Trạch cô mỗi khi nghe được ở đâu có sự kiện linh dị, chẳng phải đều có bộ dạng như vậy sao?

- Tôi làm gì có, tôi chỉ là…

A Trạch còn chưa nói hết lời, sắc mặt đại biến:

- Cẩn thận, nó đến đây!

- An Thanh, mau tới đây, nguy hiểm!

Diệp Tiểu Manh cũng cùng lúc cảm thấy được linh lực dao động kỳ dị và tà ác đang nhanh chóng lao tới chỗ ba nàng, vội vàng nhìn An Thanh hô to.

- Nguy hiểm? Nguy hiểm gì?

An Thanh còn đang sửa soạn camera nghe được tiếng hô to của Diệp Tiểu Manh thoáng lặng người, nhưng chính vì một thoáng chần chờ này, ngay lập tức nàng cảm thấy được sau lưng truyền tới khí thế hung hãn làm người dựng đứng tóc gáy.

- An Thanh cẩn thận!

Diệp Tiểu Manh vội vã lao qua chỗ An Thanh đang đứng. Mặc dù nàng còn chưa nhìn thấy thực thể của con Quỷ Yêu kia, nhưng cỗ linh lực dao động tà ác tới cực điểm tuyệt đối sẽ không sai. Nó đang ở ngay phía sau người An Thanh!

Hiện tại An Thanh có nỗi khổ không nói nên lời. Nàng không phải không cảm giác được nguy hiểm, cũng không phải không muốn chạy tới bên cạnh a Trạch cùng Diệp Tiểu Manh. Nhưng hiện tại nàng làm không được. Nàng cảm giác có một đôi tay lạnh như băng đang nắm chặt cổ chân của nàng, lực lượng đôi tay kia rất lớn, siết chặt cổ chân nàng đau điếng. Nàng cúi đầu nhìn xuống, lại chỉ nhìn thấy trên đôi tất trắng trống rỗng xuất hiện hai dấu ấn bàn tay, phảng phất như có một đôi bàn tay vô hình không thể nhìn thấy đang nắm ngay cổ chân khiến nàng không thể nhúc nhích.

Cảnh vật trước mắt đột nhiên xoay tròn thật nhanh, đại não của An Thanh còn chưa kịp phản ứng đã xảy ra chuyện gì, liền cảm giác được lưng mình đau đớn, tiếp theo liền bị ném xuống đất.

Có một cỗ lực lượng vô hình đem An Thanh trực tiếp ném lên trên không trung, lại quất sang một bên. Phần lưng của nàng đánh vào trên một thân cây khô, sau đó lại rơi xuống trên bãi cỏ.

- Đồ chết tiệt, tốc độ thật nhanh!

A Trạch mắng to một câu, ngón tay vung lên, vô số tiểu quang điểm màu trắng ngưng tụ trên lòng bàn tay phải của nàng, ngưng kết thành một thanh băng kiếm trong suốt, dưới ánh mặt trời chiếu xuống phản xạ lên quang mang lạnh lẽo chói mắt.

Quỷ Yêu đã đến, nó cảm nhận được khối Thái Tuế hấp dẫn mình đã bị di chuyển liền đi theo ba người Diệp Tiểu Manh tới khu rừng cây mà các nàng bày ra cạm bẫy. Nhưng tuy quái vật như Quỷ Yêu được nhân tạo tuy rằng đã bị tẩy trừ cảm xúc cùng hồn phách chính nghĩa của nhân loại, nhưng cũng không đại biểu nó là kẻ ngu xuẩn. Ngược lại Quỷ Yêu càng thêm giảo hoạt lại còn đa nghi. Tuy rằng chúng nó có được lực lượng không thể tưởng tượng nổi, nhưng bởi vì bản thân còn có vật thể để bám vào, tuy rằng lực lượng rất mạnh nhưng bản thân vật thể lại vô cùng yếu ớt. Nếu như vật thể của nó bại lộ ra bên ngoài, một nhi đồng vài tuổi cũng đủ sức tiêu diệt được nó. Cho nên mặc dù ở cách vật thể ám ảnh của mình càng gần thì nó càng có thể phát huy được uy lực lớn hơn nữa, nhưng vì bảo đảm Quỷ Yêu luôn lựa chọn đem bản thể của mình ẩn giấu đi. Vì vậy a Trạch cùng Diệp Tiểu Manh cũng không phát hiện được bản thể yếu ớt của Quỷ Yêu như sự tưởng tượng của họ, chỉ có thể nương theo linh cảm của mình cảm nhận được linh lực dao động tà ác, tìm kiếm vị trí cùng phương hướng phát động công kích của Quỷ Yêu.

Băng kiếm trong tay a Trạch không ngừng huy vũ, nhìn qua giống như đang cắt xé không khí, nhưng mỗi khi xé qua một địa phương, trên thân băng kiếm lại phát sáng ngân quang. A Trạch cũng không mong có thể lập tức đánh lui được công kích của Quỷ Yêu, mà chỉ vững vàng bảo vệ cho mình cùng Diệp Tiểu Manh bên cạnh. Nàng không thể để cho Diệp Tiểu Manh bị công kích, Diệp Tiểu Manh nhanh chóng lấy ra máy dò xét trong ba lô, bắt đầu chuyên tâm tìm kiếm vị trí đặt bản thể của Quỷ Yêu.

Diệp Tiểu Manh chuyên tâm quan sát máy dò xét trong tay, căn bản không hề nhìn tới băng kiếm trong tay a Trạch đang ngăn cản công kích của Quỷ Yêu chút nào. Nàng tín nhiệm a Trạch, tin tưởng a Trạch có thể bảo vệ nàng trong lúc nàng tập trung tìm kiếm bản thể Quỷ Yêu kia. Lòng tín nhiệm này đến từ chính hữu tình giữa nàng cùng a Trạch, cũng đến từ cảm nhận của nàng trong nửa năm nay, nàng biết hiện tại a Trạch đã tiến bộ cực lớn!

- Hô hô hô…

Ba người trẻ tuổi đang chạy thật nhanh bên trong sân trường, vừa chạy vừa thở hổn hển.

Ở sau lưng ba người bọn họ, mười mấy sinh viên ăn mặc bình thường đang đuổi theo gắt gao. Chỉ có duy nhất không bình thường chính là biểu tình trên mặt mười mấy sinh viên kia thật dữ tợn, tựa hồ có thâm cừu đại hận với ba người đang chạy phía trước.

Nam sinh gầy yếu chạy sau cùng chợt vấp chân, mặc dù còn chưa ngã sấp xuống, nhưng lại lảo đảo vài bước, tốc độ rõ ràng liền giảm xuống. Mà đám người theo sát phía sau ba người bọn họ tự nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này, người chạy trước nhất chợt vươn tay bắt được quần áo của nam sinh kia.

Nam sinh gầy yếu dùng sức kéo mạnh, muốn giãy thoát khỏi tay người kia, lại thật không ngờ người kia nắm được thật chặt, quần áo bị xé rách mà hắn cũng không thể giãy thoát. Ngay trong lúc hắn còn đang giãy dụa, phía sau lại chạy tới một người gắt gao nắm chặt tay của hắn.

- Buông…buông ra…

Nam sinh gầy yếu dùng sức giãy dụa, nhưng lần này bị bắt chặt là cánh tay mà không phải quần áo nên không cách nào dựa vào khí lực để giãy thoát. Hơn nữa nhìn thấy thật rõ ràng, người nắm giữ hắn có lực lượng lớn hơn hắn rất nhiều, nam sinh gầy yếu căn bản không thể giãy thoát.

- Lão tứ!

Một nam một nữ chạy phía trước quay đầu lại, thấy được nam sinh gầy yếu bị người đuổi theo bắt lấy, nhịn không được hô lên.

- Cô chạy mau, tôi đi giúp lão tứ!

Bạn đang đọc U Minh Trinh Thám của Lão Thiên Thúc Thúc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 15

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.