Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Rút khỏi

Phiên bản Dịch · 4617 chữ

- Vậy sao? Tôi không cảm thấy như vậy!

A Trạch cười lạnh nói:

- Một chút linh lực dao động cũng không có, thật giống như đồ vật dùng lừa gạt tiền bạc mà thôi!

- Nói bậy, đây là do tôi đặc biệt lên núi cầu chủ trì trong chùa.

An Thanh không phục nói:

- Nên nhớ tôi bỏ thật nhiều tiền mới mua được mảnh ngọc này đó, không phải xin không đâu!

- Vậy sao? Như vậy chúc mừng cô!

A Trạch vẫn giữ dáng tươi cười trào phúng:

- Cô đã bị hòa thượng kia lừa gạt!

- Cô…bỏ đi, tôi không tranh luận với cô.

An Thanh biết nếu cùng a Trạch tiếp tục tranh cãi cũng sẽ không có kết quả gì, nàng liền chuyển mục tiêu là Diệp Tiểu Manh, mục tiêu của nàng vẫn luôn có lỗ tai mềm mại hơn, dễ dàng lừa gạt hơn.

- Tiểu Manh, lúc ấy chúng ta đã nói chuyện xong rồi mà, cô cũng không muốn thấy tôi biến thành trò cười của cả trường học đi?

- Thật xin lỗi, An Thanh.

Diệp Tiểu Manh thật áy náy nói:

- Tình huống lần này rất đặc thù, chúng tôi thật sự không nắm chắc có thể bảo hộ được cho cô, cho nên mới làm như vậy thôi.

- Sao cả cô cũng nói như vậy đây chứ!

An Thanh có chút ủ rũ, nàng thật không ngờ Diệp Tiểu Manh cũng có thái độ như thế. An Thanh đem ba lô đeo lên người, giận dỗi nói:

- Tôi mặc kệ, dù sao trước đó đã nói xong rồi, hiện tại sao có thể không chịu đây? Tôi nhất định phải đi!

- Sao con người của cô không biết phân biệt phải trái đây chứ?

A Trạch có chút căm tức:

- Không cho cô đi là vì sợ cô sẽ xảy ra chuyện, là vì tốt cho cô thôi!

- Phải đó!

Diệp Tiểu Manh cũng ở bên cạnh hát đệm theo:

- Tôi xin cô, lần sau đi, lần sau nếu có loại chuyện này chúng tôi nhất định sẽ mang cô đi theo được không?

- Không được, không nghe, không đồng ý!

An Thanh nghiêng đầu nhìn sang nơi khác nói:

- Nếu hai người không mang tôi đi, tôi sẽ một mình trộm đi vào. Như vậy càng thêm nguy hiểm, hai người tự nhìn mà làm đi!

- Cô…

A Trạch thật sự nổi giận, hiện tại nàng thật muốn trực tiếp cắt đứt hai chân An Thanh, xem cô ta có thể còn dùng tay bò theo bọn họ được nữa hay không.

- Bỏ đi a Trạch, để cho cô ấy đi theo đi.

Diệp Tiểu Manh bất đắc dĩ thở dài:

- Đi theo sau chúng ta dù sao cũng đỡ hơn một mình cô ấy lén đi vào sẽ không an toàn!

- Thật đáng ghét!

A Trạch thở phì phì trừng mắt nhìn An Thanh:

- Muốn đi thì đi, nhưng tôi tuyên bố trước, nếu như cô chết bên trong biến thành quỷ thì cũng đừng có tới tìm tôi!

- Ai cần cô lo, tôi có Tiểu Manh bảo hộ sẽ tốt hơn!

An Thanh làm mặt quỷ với a Trạch, sau đó ôm chặt Diệp Tiểu Manh vào trong ngực:

- Đúng không đúng không, tiểu khả ái của tôi…

- Hừ!

A Trạch hừ lạnh đưa tay đẩy ra cánh cửa tòa lầu cũ nát trước mặt!

- Các vị bạn học, hiện tại các vị đang xem chính là tin tức trực tiếp do An Thanh của tin tức xã thu được tại hiện trường.

Bên trong màn hình camera, sau lưng An Thanh là hành lang có chút tối tăm. Mượn lấy chút ánh sáng của camera cùng bên ngoài chiếu vào, miễn cưỡng cũng có thể nhìn thấy được sàn nhà cũ nát, vách tường loang lổ cùng vô số mạng nhện giăng đầy khắp nơi. Cảnh tượng này đủ so sánh với bất cứ quỷ ốc chuyên nghiệp tại các khu công viên giải trí.

- Vị trí hiện tại của tôi chính là tòa lầu phòng học cũ nổi danh trong trường học của chúng ta. Địa phương này vốn luôn có lời đồn đãi có ma quái. Ngay một năm trước, đã có người tận mắt nhìn thấy quỷ hồn của người quản lý lúc trước từng tồn tại, nhưng còn có vài học sinh bởi vì lòng hiếu kỳ quá nặng nên đã chết. Tuy rằng về sau quỷ hồn của quản lý viên kia đã bị tiêu diệt, nhưng cũng đồng dạng chứng minh địa phương này tuyệt đối là âm địa theo lý luận, sẽ có từ trường đặc thù luôn hấp dẫn một ít đồ vật không sạch sẽ đến chiếm cứ ở lại bên trong này. Ngay cách đây không lâu, đã có học sinh nhìn thấy tung tích của nữ quỷ liên tục ẩn hiện bên trong vườn trường. Mà dưới sự nỗ lực của tin tức xã chúng tôi, rốt cục đã phát hiện địa phương cư ngụ của nữ quỷ kia chính là tòa lầu cũ trong trường. Vì vậy tin tức xã chúng tôi đã liên hợp với hội trưởng Thần Hi Thanh Lam cùng phó hội trưởng của Đồng Hảo Hội thần bí nhất trong trường, tiến hành đưa tin về sự kiện linh dị chân thật nhất cho các vị!

Hình ảnh thoáng chớp lên, trên màn ảnh xuất hiện gương mặt thật đáng yêu của một cô gái. Cô gái kia ngẩng đầu, phát hiện màn ảnh đang hướng về mình, cười vẫy vẫy tay sau đó liền cúi đầu chuyên tâm chuẩn bị những dụng cụ kỳ quái trong tay.

- Hình ảnh vừa rồi các vị nhìn thấy chính là hội trưởng Diệp Tiểu Manh Thần Hi Thanh Lam. Nghe nói Diệp Tiểu Manh đồng học từng có một lịch trình trưởng thành không tầm thường. Trong suốt hai mươi năm từ thơ ấu cho tới khi trưởng thành, nàng từng vô số lần trải qua những sự kiện siêu nhiên thế này. Dần dà nàng đã có được một loại lực lượng có thể tiêu diệt linh thể…

Hình ảnh đột nhiên chuyển động, một cô gái có gương mặt lạnh lùng xuất hiện trong màn ảnh. Cô gái chỉ quay đầu nhìn thoáng qua màn ảnh, liền quay đầu sang nơi khác không tiếp tục để ý tới.

- Mà vị này chính là phó hội trưởng Thần Hi Thanh Lam…

An Thanh rõ ràng muốn trả thù chuyện a Trạch đối nghịch với mình trước đó, vì vậy màn ảnh chỉ dừng lại trên người a Trạch chừng hai giây liền lướt qua, thậm chí nàng cũng không giới thiệu tên của a Trạch bên trong.

- Cô làm ơn đi, có thể im lặng dùm một chút được không?

A Trạch cau mày nói:

- Cô cứ ồn ào như vậy, thật dễ dàng làm chúng tôi bị phân tâm!

- Cắt, có quan hệ gì đâu chứ!

An Thanh buông camera khinh thường nói:

- Bây giờ là ban ngày, quỷ hồn sẽ không xuất hiện, hôm nay chỉ bất quá là đi vào đây điều tra một chút mà thôi!

- Ai nói với cô chỉ là đi điều tra?

A Trạch cười lạnh nói:

- Lại là ai nói với cô ban ngày nữ quỷ kia sẽ không xuất hiện?

- Cô muốn nói…nữ quỷ kia sẽ xuất hiện sao?

Nghe nói như thế, An Thanh mở to hai mắt nhìn qua, thân thể không khỏi phát run, xem ra tối hôm qua bị kinh hách vẫn còn chưa bình phục lại.

- Không phải nói ban ngày quỷ hồn không thể tùy ý hoạt động sao?

- Có người nói với cô đó là một con quỷ hồn sao?

A Trạch cười lạnh lắc đầu, quay đầu nhìn sang nơi khác khinh thường nói:

- Những người thường như cô…

- Được rồi, hai người đừng cãi nữa!

Diệp Tiểu Manh thật sự không chịu được nữa, mở miệng nói:

- An Thanh, tắt camera đi, tia trong máy của cô vọng lại đã quấy nhiễu tới dụng cụ của tôi!

- Nga!

Nghe được Diệp Tiểu Manh lên tiếng, An Thanh ngoan ngoãn tắt công tắc camera.

Nàng tò mò nhìn vào dụng cụ đang không ngừng phát ra âm thanh “tích tích” trên tay Diệp Tiểu Manh, kỳ quái hỏi:

- Đây là vật gì?

- Là máy dò xét.

Diệp Tiểu Manh cũng không quay đầu lại đáp:

- Dùng dò xét linh lực dao động!

- Oa, là công cụ bắt quỷ công nghệ cao nga…

An Thanh kinh hô:

- Nhưng vì sao cô không lấy máy hút theo vậy? Làm sao đem quỷ bắt lại?

- Cô bị bệnh ngu ngốc sao?

A Trạch trừng mắt liếc An Thanh, cũng không muốn tiếp tục quản tới nàng, quay đầu nhìn Diệp Tiểu Manh nói:

- Thế nào? Có phát hiện gì không?


Chương 338 (b) Rút lui

- Còn không có!

Diệp Tiểu Manh lắc đầu:

- Nơi này linh lực dao động lưu lại quá nhiều, hơn nữa dao động của Quỷ Yêu cùng quỷ hồn bình thường không giống nhau, cho nên dù có dùng máy dò xét cũng chỉ có thể ở khoảng cách gần gũi mới tìm ra được vật mà nó ám ảnh vào!

- Được rồi, vậy chúng ta đi từng phòng tìm kiếm là được thôi!

A Trạch nói:

- Dù sao lực lượng của thứ này ở ban ngày cùng buổi tối cũng không khác nhau quá lớn, chúng ta có rất nhiều thời gian!

Diệp Tiểu Manh gật đầu, cầm máy dò xét dọc theo hành lang chậm rãi đi tới, cẩn thận quan sát màn hình trong máy. Tuy rằng a Trạch có thể cảm giác được linh lực dao động tồn tại, nhưng lại không thể phán đoán được chuẩn xác rốt cục là do linh lực dao động do Quỷ Yêu đi qua lưu lại hay do quỷ hồn. Mà chính Diệp Tiểu Manh cũng vì một ít nguyên nhân mà chính bản thân nàng cũng không biết rõ, nguyên bản linh cảm thường xuyên hữu dụng nhưng hiện tại lại bị huyết khí cuồn cuộn quấy nhiễu trở nên chậm chạp, mà cảm giác máu huyết sôi sục này chính bản thân nàng cũng không cách nào tự do khống chế, vì vậy nàng mới mang theo máy dò xét mà Minh Diệu lưu lại cho nàng. Loại dụng cụ này sử dụng cũng không quá phương tiện, thật dễ dàng sẽ bị loại máy móc điện tử khác gây quấy nhiễu, hơn nữa phạm vi dò xét cũng không lớn, nhưng nếu có thể ở trong phạm vi nhất định lại không bị quấy nhiễu thì kết quả dò xét được lại vô cùng chuẩn xác.

Linh lực dao động của Quỷ Yêu khác hẳn với quỷ hồn bình thường, cho nên dùng máy thật dễ dàng phân biệt ra được là quỷ hồn hay Quỷ Yêu. Diệp Tiểu Manh cẩn thận quan sát máy dò xét, nếu phát hiện được dị thường sẽ lập tức báo với a Trạch. Nếu có lời nhắc nhở của Diệp Tiểu Manh, a Trạch sẽ lập tức ra tay. An Thanh đi theo hai người nhìn nhìn những dụng cụ mà nàng xem mãi vẫn không sao hiểu được.

- Hình vẽ này là gì vậy?

An Thanh thật sự không kìm nén được lòng hiếu kỳ của mình, nhịn không được mở miệng hỏi:

- Đây là…bản đồ sao?

- Đây là bản đồ khu vực này.

A Trạch cũng không ngẩng đầu nói:

- Tiểu Manh đang tìm linh lực dao động bất thường, mà tôi đang tìm kiếm dấu hiệu của địa vực dao động biểu hiện trên bản đồ, có lẽ nhờ vậy mà tìm kiếm được phạm vi cùng thói quen hoạt động của nữ quỷ, sẽ có trợ giúp trong việc đối phó với nó!

- Nga…

An Thanh cái hiểu cái không gật gật đầu.

A Trạch nói linh lực dao động gì đó nàng nghe cũng không hiểu, nhưng nhìn qua a Trạch cũng không giống như một người có lòng kiên nhẫn giảng giải cho nàng nghe được chút tri thức trụ cột của phương diện này, nàng chỉ cũng chỉ đành đem nỗi nghi hoặc đè nén ở trong lòng mình.

- A Trạch, nơi này…

Diệp Tiểu Manh ngừng lại trước một cánh cửa phòng cũ nát, cây kim của máy dò xét trong tay không ngừng nhảy lên.

- Thật kỳ quái, kim nhảy rất mạnh ở đây, nhưng lại không hề vượt qua giới hạn!

- Nơi này hẳn là…phòng ngủ bình thường mà thôi.

A Trạch nhìn nhìn bản đồ trong tay nói:

- Kim nhảy mạnh như vậy cũng chỉ nói con Quỷ Yêu kia thường xuyên hoạt động bên trong căn phòng này!

- Chúng ta vào xem đi!

Diệp Tiểu Manh nhẹ nhàng đẩy ra cánh cửa phòng đầy bụi đất.

Theo thanh âm “chi nha” phát ra thật khó nghe, căn phòng cũ nát hiện ra trong tầm mắt ba người. Nơi góc tường có thật nhiều mạng nhện, sàn nhà bằng gỗ bởi vì thời gian dài ẩm mốc mà đã biến thành mục nát. Có chút vi khuẩn màu trắng bám đầy sàn nhà. Có thể nhìn ra được căn phòng này thật âm u cùng ẩm ướt. Cửa sổ trong phòng bị hai miếng ván đóng lại, không lưu chút khe hở nào, cả căn phòng hoàn toàn tối đen.

- Chẳng thể trách con Quỷ Yêu kia thường xuyên hoạt động trong căn phòng này, âm khí nơi này xác thực rất nặng!

A Trạch mở đèn pin mang theo trên người chiếu khắp chung quanh:

- Âm u lại còn ẩm ướt, đúng là địa phương tốt hấp dẫn đối với loại quái vật kia…

- Có một điều tôi luôn luôn nghĩ không ra.

Diệp Tiểu Manh mở miệng nói:

- Căn cứ theo ghi chép của Minh Diệu, người chế tạo ra thứ quái vật kia trở thành một loại tồn tại thật tà ác, hoàn toàn từ bỏ hồn phách chính phái bên trong ba hồn bảy vía của nhân loại, chỉ lưu lại hồn phách tà ác mà thôi. Nhưng là thứ tà ác như vậy, lại liên tục ra vào bên trong những phòng ngủ trong vườn trường, nhưng lại chưa từng phát sinh ra bất cứ sự kiện ác tính nào, đây không phải là rất quái dị hay sao?

- Đích thật là rất quái dị!

A Trạch gật đầu:

- Nhưng tôi lại có một ý tưởng khác. Nếu như thứ kia do người tạo ra, như vậy cũng nói rõ nhất định phải có người khống chế được nó!

- Ý của cô muốn nói, có người cố ý điều khiển Quỷ Yêu, sai khiến nó thường xuyên ra vào phòng ngủ các sinh viên mà không giết người?

Diệp Tiểu Manh hỏi:

- Vậy hắn làm vậy để làm gì?

- Không biết!

A Trạch lắc đầu:

- Chỉ sợ phải tìm được người khống chế nó thì mới biết được đáp án!

- Chờ một chút, trong máy dò xét có điểm gì là lạ!

Diệp Tiểu Manh nhìn cây kim trong máy dò xét đang nhảy lên mơ hồ bất ổn:

- Phòng này có chút cổ quái!

- Để tôi xem!

A Trạch cũng nhìn vào, gật đầu nói:

- Đích xác nơi đây tựa hồ có vật gì đó đang quấy nhiễu máy dò xét. Cô có thể cảm giác là thứ gì hay không?

- Để tôi thử xem.

Diệp Tiểu Manh nhắm lại hai mắt, tận lực làm cho mình yên tĩnh trở lại. Linh lực dao động bên trong căn phòng này đích thật là có chút quái dị, hơn nữa tựa hồ còn là một loại quấy nhiễu. Diệp Tiểu Manh thật nỗ lực muốn tìm ra cỗ quấy nhiễu kia, cả người đều tiến vào trong một loại trạng thái linh hoạt kỳ ảo, nhưng loại trạng thái này cũng không duy trì được bao lâu, cảm giác buồn bực kia lại nảy sinh trong lòng cắt đứt cảm ứng của nàng.

- Không được!

Diệp Tiểu Manh mở mắt, bất đắc dĩ lắc đầu:

- Gần đây không biết lại bị làm sao vậy, đặc biệt dễ dàng buồn bực, giống như có thứ đồ vật gì đó đang hấp dẫn tôi, làm cho tôi không cách nào tĩnh tâm lại được!

- Bỏ đi, không cần miễn cưỡng chính mình.

A Trạch nhẹ nhàng vuốt đầu Diệp Tiểu Manh:

- Chúng ta từ từ tìm xem!

- Ý cô muốn nói, cô thấy được lão sư trong phòng y tế…

Trần Hạo dùng loại ánh mắt kỳ quái nhìn Anh Đào:

- Đang ăn thịt người?

- Tôi biết chuyện này nghe qua thật điên cuồng, nhưng anh nhất định phải tin tưởng tôi.

Anh Đào nắm lấy cánh tay Trần Hạo, vẻ mặt tái nhợt nói:

- Tôi tận mắt nhìn thấy, tuyệt đối không có sai. Tôi cũng không phải phát điên hay gặp ảo giác, chuyện đó là thật sự!

- Tôi tin tưởng cô, tôi đương nhiên là tin tưởng cô!

Trần Hạo nắm lấy bàn tay của Anh Đào, nhẹ nhàng vỗ vỗ.

- Anh thật sự tin lời của tôi sao?

Anh Đào có chút kinh ngạc nói. Nói thật lòng, ngay cả nàng cũng không dám tin tưởng những gì mình đã nhìn thấy, nàng căn bản không nắm chắc được mình có thể thuyết phục Trần Hạo.

- Vì sao lại không tin?

Trần Hạo cười khổ nói:

- Gần đây những gì tôi nhìn thấy cũng đã vô cùng kỳ quái, nhiều thêm một chuyện cũng chẳng có gì không chịu được.

Tiếp theo hắn lộ ra dáng tươi cười như tự giễu, tiếp tục nói:

- Hơn nữa là người chơi trò sinh hóa nguy cơ nhiệt tình nhất, loại chuyện này đối với tôi mà nói cũng không có gì đặc biệt. Bản thân tôi vẫn thường xuyên đem bản thân mình ảo tưởng đang ở bên trong thế giới tận thế đấy thôi!


Chương 338 (c) Rút lui

- Tôi đang nói sự thật với anh, không phải đang nói trò chơi điện tử!

Anh Đào nhìn thấy dáng tươi cười của Trần Hạo, có chút tức giận nói:

- Hiện tại việc này thật sự phát sinh bên người chúng ta, chúng ta phải làm gì?

- Làm gì sao? Nếu như đang ở trong trò chơi, như vậy tôi sẽ nghĩ biện pháp tìm kiếm trang bị, sau đó thật hưng phấn đi ra ngoài tìm mấy thây ma ăn thịt người đánh nổ tung đầu của nó, không cần quản tới nó là bạn học hay thầy cô giáo!

Trần Hạo nói:

- Chỉ đáng tiếc chúng ta cũng không thể tìm được súng đạn tự động gì đó, như vậy thì chỉ còn một cách…chạy trốn!

- Trốn? Trốn đi nơi nào?

Anh Đào sửng sốt.

- Vô nghĩa, đương nhiên là trốn khỏi trường học.

Trần Hạo mang giày vào, từ dưới gầm giường lấy ra cây gậy bóng chày bằng kim loại lớn. Thứ này hắn mua được từ trên mạng, vốn cảm thấy thật thỏa mãn, lấy ra cất chứa sưu tầm sẽ thật phong cách. Bất quá bây giờ nhìn lại, có đồ vật như vậy phòng thân cũng không tệ lắm.

- Đi theo sau lưng của tôi, ngàn vạn lần đừng tách ra!

Trần Hạo trịnh trọng nói với Anh Đào:

- Bình thường gặp loại tình huống này, bùng nổ thây ma triều đại quy mô sẽ cực nhanh, rất có thể ở trong thời gian ngắn cả sân trường đều biến thành loại quái vật ăn thịt người kia. Cho nên ngàn vạn lần không được buông lỏng phòng ngự. Nếu nhìn thấy người quen có hành vi cử chỉ thật quái dị, không cần do dự, nhất định phải cách xa bọn họ!

- Vậy tại sao lại cầm gậy tròn?

Anh Đào chỉ vào gậy bóng chày trong tay Trần Hạo hỏi:

- Phòng ngủ các anh không phải còn có dao trái cây sao? Nếu như muốn phòng thân dùng dao không phải càng thêm có lực sát thương lớn hơn sao?

- Tuy rằng tôi cũng rất muốn dùng phương thức trong trò chơi bình thường đến chậm rãi chém giết thây ma, nhưng thật đáng tiếc, ở trong thực tế thế giới loại đồ vật kia hoàn toàn vô ích.

Trần Hạo lắc đầu:

- Tuy rằng nhìn qua thật sắc bén, nhưng dù sao loại dao này quá ngắn, đối với thây ma mà nói giữ một khoảng cách với bọn hắn mới là trọng yếu nhất, bởi vì nếu ở quá gần, cô không thể đối kháng với thây ma có sức lực gấp mấy lần. Hơn nữa loại đồ vật kia chỉ tạo được thương tổn mà thôi, mà phương thức duy nhất có tác dụng đả kích đối với thây ma chính là đánh vỡ đầu của bọn hắn. Cho nên dưới tình huống như vậy, dùng vũ khí có khoảng cách xa so với dao nhỏ tác dụng hơn nhiều lắm!

- Ân, tôi đã biết!

Anh Đào gật đầu:

- Xem ra anh rất có kinh nghiệm!

- Đó là đương nhiên.

Trần Hạo nhíu mày:

- Tôi đã xem toàn bộ sinh hóa nguy cơ hệ liệt vô số lần, kể cả những phương thức đối kháng với chúng!

- Nè, hai người cô nam quả nữ ở trong phòng ngủ làm gì đây?

Cửa phòng ngủ đột nhiên bị người đẩy ra, dọa hai người nhảy dựng. Trần Hạo nắm chặt gậy bóng chày trong tay nhìn ra, nguyên lai là lão tứ, lúc này Trần Hạo mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.

- Làm gì vậy? Cầm thứ này đi tản bộ nơi nơi coi chừng bị lão sư nhìn thấy thì xong đời!

Lão tứ chỉ vào cây gậy bóng chày kim loại trong tay Trần Hạo kỳ quái nói, hắn nhìn nhìn Trần Hạo, lại nhìn qua Anh Đào, tiếp theo ánh mắt biến thành mờ tối:

- Nha, tôi biết rồi, là bởi vì đồ của cậu quá nhỏ sao?

- Cái gì quá nhỏ?

Anh Đào khó hiểu hỏi lại.

- Cút đi!

Trần Hạo tức giận mắng một câu. Chuyện của hắn và Anh Đào người trong phòng ngủ đều biết được, ngẫu nhiên vẫn đem ra trêu ghẹo nên hắn cũng không quá để ý. Nhưng bị lão tứ nói như vậy cũng khiến không khí khẩn trương giữa hai người thoáng buông lỏng xuống.

- Lão tứ, đã xảy ra chuyện!

Trần Hạo thật nghiêm trang nói với lão tứ:

- Bây giờ tôi không phải đang nói giỡn với cậu, cậu phải chuyên tâm nghe mỗi một câu nói của tôi!

- Chuyện gì mà biến thành nghiêm túc như vậy?

Lão tứ có chút kỳ quái hỏi. Tuy rằng nhập học còn chưa lâu, nhưng dù sao cũng là bạn cùng chung phòng ngủ, hiểu rõ nhau cũng không ít. Hắn biết một khi Trần Hạo bày ra bộ dáng này như vậy nhất định không phải đang nói đùa.

- Hiện tại chúng ta phải thật nhanh rời khỏi trường học đi ra ngoài, nếu không chậm trễ một chút nữa coi chừng không thoát ra được nữa!

Trần Hạo đem những chuyện Anh Đào đã nhìn thấy kể lại cho lão tứ nghe một lần.

- Cô…cô…cô xác định mình không phải đang nói đùa?

Sau khi lão tứ nghe xong trợn mắt há hốc mồm, nói chuyện cũng trở thành nói lắp:

- Điều này sao có thể, đây không phải trong thế giới trò chơi thây ma (Zombie) gì đó đi…

- Tuy rằng tôi không tận mắt nhìn thấy, nhưng tôi tin tưởng Anh Đào sẽ không nói dối!

Trần Hạo nói:

- Dù lão sư trong phòng y tế không phải thây ma, nhưng cũng đã biến thành kẻ điên hoặc là sát nhân cuồng, hiện tại chúng ta tranh thủ chạy khỏi vườn trường ra ngoài báo cảnh sát vẫn an toàn hơn nhiều lắm!

- Cậu nói có đạo lý!

Lão tứ trầm ngâm thoáng chốc, gật đầu:

- Như vậy những người khác làm sao bây giờ?

- Nếu quả thật sẽ giống như trong trò chơi, sau khi bị cắn sẽ biến thành thây ma hoặc là bị siêu vi trùng truyền bá, cậu có thể xác định ai không bị lây nhiễm hay sao?

Trần Hạo nói tới đây, trong đầu chợt hiện ra một ý niệm. Siêu vi trùng? Chuyện này chẳng lẽ có liên hệ gì tới việc siêu vi trùng bệnh cảm cúm đại quy mô phát tác trong thành phố gần đây sao?

- Dù sao cũng phải báo qua với lão đại cùng lão nhị đi!

Lão tứ do dự một chút, nói:

- Dù sao đều là bạn cùng phòng, chúng ta cũng không nên chỉ lo riêng mình bỏ trốn mà thôi phải không?

- Cậu biết hai người họ hiện tại đang ở đâu sao?

Trần Hạo hỏi.

- Không biết!

Lão tứ lắc đầu:

- Sáng nay lúc thức dậy đã không thấy lão nhị. Lão đại cũng không thấy đi học, thật không biết đã trốn đi đâu chơi.

- Không kịp tìm bọn họ nữa!

Trần Hạo lắc lắc đầu nói:

- Chúng ta vừa đi vừa thử dùng điện thoại di động liên lạc với bọn họ là được.

- Ân, đây cũng là một biện pháp!

Lão tứ gật đầu:

- Vậy chúng ta đi thôi!

- Lão tứ, sao tôi có cảm giác gần đây nhìn anh có vẻ đen hơn hồi trước nhiều đi?

Ba người rời khỏi phòng ngủ, Anh Đào có chút kỳ quái nhìn lão tứ hỏi.

- Vậy sao? Không biết nữa!

Lão tứ sờ sờ mặt mình, cười nói:

- Có thể gần đây ánh mặt trời quá độc hại, tôi lại lang thang ở bên ngoài cả ngày trời, phơi nắng nhiều nên bị đen thôi!

Nghe nói như thế Anh Đào cũng không tiếp tục truy hỏi thêm, nàng theo sát phía sau Trần Hạo hướng cổng lớn trường học đi thật nhanh!

- …chính bởi vì như vậy nên người nhà của cô ấy bị bệnh rất nặng, cô ấy nhất định phải về nhà gấp…

Trần Hạo thử giải thích cùng người bảo vệ trẻ tuổi kia. Mà Anh Đào ở sau lưng Trần Hạo làm ra biểu tình cực kỳ bi thương, hi vọng có thể dùng kỹ xảo biểu diễn đánh động người bảo vệ gác cổng trường.

- Thật xin lỗi, không thể được!

Rất rõ ràng nước bọt của Trần Hạo cùng kỹ xảo biểu diễn của Anh Đào hoàn toàn không có bất kỳ tác dụng nào, bảo vệ kia chỉ ngẩng đầu lên liếc nhìn bọn họ lại không tiếp tục để ý tới, chỉ lạnh lùng nói:

- Không có giấy chứng minh không ai được đi ra ngoài!

Bạn đang đọc U Minh Trinh Thám của Lão Thiên Thúc Thúc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 17

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.